"Minh Xuân,em mau đi tìm mọi người đến đây,cứ bảo là ta có việc quan trọng muốn nói"-An Nguyệt thu hồi tầm mắt mình lại,dù sao khung cảnh ngoài kia cũng không còn gì nữa rồi,bảo cô nhìn được gì nữa chứ?An Nguyệt xoay người đi vào gian trong,đặt tay nải lên trên bàn mà chờ đợi.Trong suốt một tháng nay cuộc sống của cô quả thật khổ sở,bị mang cái cớ là một phi tần thất sủng,đồ ăn thức uống của cô không được xem trọng,đến bổng lộc hàng tháng cũng không hề có mà phải dựa vào trưởng công chúa cùng Hiền phi.Thật may bây giờ chỉ mới là đầu thu,nếu như là mùa đông thì cô không biết mình phải sống sót như thế nào giữa cái lạnh giá mà không được cấp than sưởi ấm nữa...Vũ Hiên đế kia là đang nghĩ gì vậy chứ?Hắn ta không những nhốt cô trong này lại còn mang người đến canh giữ,đặc biệt chính là tên Mặc Phong thủ hạ thân tín của hắn.Thật may là hắn còn biết tôn trọng mỗi khi trưởng công chúa đến thăm cô.
Nhìn thấy những người thân thiết nhất trong hoàng cung hiểm ác của mình đi tới,An Nguyệt cảm thấy đáy lòng trở nên vô cùng ấm áp.Cô chưa từng xem qua họ là nô tì của mình...lần rời đi này cô chỉ muốn mang tất cả mọi người theo,trở thành người thân thật sự của cô.An Nguyệt cười không lên tiếng,ra hiệu cho mọi người bước đến gần ngồi xuống cạnh cô.Cuối cùng,An Nguyệt hít một hơi thật sâu để cất tiếng nói....
"Tất cả chỉ có như thế,các em muốn theo ta cũng được,không muốn cũng được.Ta không ép buộc bất cứ ai cả,nhưng nếu các em đồng ý theo ta thì hãy đi vào chuẩn bị đồ đạc đi.Ta chỉ sợ sau này các em phải chịu khổ cùng ta rồi...Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức...còn nữa,từ nay về sau đừng gọi ta là nương nương,cứ gọi tiểu thư được rồi"-An Nguyệt kết thúc bài thuyết trình của bản thân bằng một câu nói khẳng định,trước giờ khi cô đã hứa qua điều gì đó đều sẽ thực hiện cho bằng được...Không khí sau đó lắng xuống không ít,còn có thể nghe được tiếng hít thở của mỗi người.An Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời,không ngần ngại nhìn thẳng mọi người...Những người cạnh cô yên lặng nhìn nhau,bất chợt Minh Xuân đã thay mặt lên tiếng:
"Nương nương,chúng em là người của người,mãi mãi sẽ không rời xa người.Tất cả chúng em ở đây đều rất ủng hộ và tôn trọng những suy nghĩ ý muốn của người.Người ở đâu thì chúng em ở đó,dù sao chúng em cũng đều không có nơi nào để đi nữa,cũng không muốn hầu hạ bất cứ ai khác"
An Nguyệt nghe xong rất cảm động,cô liền cảm thấy khóe mắt mình cay cay,còn mờ đi không ít.Cô vội giục các nàng vào bên trong để thu dọn còn mình thì mở cửa đi ra phía ngoài,ngắm khung cảnh nơi này lần cuối cùng.Cô khẽ nhìn xung quanh...cảnh vật nơi này cũng thật điêu tàn...lá vàng rơi rụng đầy trên sân...không có người canh gác như mọi ngày...mặc dù nơi này khác xa hoàng cung nhưng cô cũng cảm nhận được những sự chết chóc và chiến đấu quyết liệt diễn ra phía xung quanh.Cô đã thỏa thuận với trưởng công chúa sẽ nghiêng theo mưu kế đốt cháy Như Nguyệt các này để xóa đi toàn bộ dấu vết,còn tìm sẵn người thay thế.Cô sẽ xem như bản thân mình đã chết đi,bắt đầu mọi thứ từ vạch xuất phát...Cô sẽ không còn liên quan gì đến hoàng cung hiểm ác hay tên hoàng đế đáng ghét kia nữa...tất cả sẽ biến mất như một giấc mơ dài...
"An Nguyệt,thời cơ đến rồi,các muội đã chuẩn bị xong hết chưa?Ta đã cho một số bằng hữu giang hồ đến bao vây chỗ ẩn giấu của Giang hiền nghi.Cái tên binh bộ thượng thư Trang Luân ngu ngốc kia đã đưa quân vào ngay giữa đại điện thì gặp phải quân triều đình như trong lời suy đoán của muội.Hiện giờ Phó tể tướng và Kỳ Nhật đang đấu với hắn,ta đã dùng mê hương muội đưa để làm bọn lính canh bất tỉnh,cũng phải mất một thời gian dài vì không ngờ lính canh lại nhiều như vậy...còn cái tên Mặc Phong khó chơi kia nữa chứ.Các muội chuẩn bị nhanh lên đi,có một dây bắt lửa ở gần nơi này.Như Nguyệt các sắp sửa bốc cháy rồi,các muội hãy nhanh đến ven hồ sen đi,Hiền phi đang chỉ đạo cứu viện gần đó.Ta phải đi tiếp ứng cho hai kè kia đây"-Trưởng công chúa bất ngờ lao đến từ phía xa mang theo tin tức mới nhất,hôm nay nàng đặc biệt mặt một bộ áo giáp,vũ khí đều được trang bị đầy đủ,mái tóc dài búi gọn gàng để lộ chiếc cổ xinh xắn.Từ xa làm người ta có cảm giác trang nghiêm mạnh mẽ lại không kém phần mị hoặc.Nàng nói xong thì đã theo cơn gió thổi biến đi mất.An Nguyệt nghe xong vội vã chạy vào trong,thấy mọi người đã đầy đủ chờ cô.Bỗng nhiên cô cảm nhận được một luồng hơi nóng bốc lên,hơi hoảng nhanh chóng tháo hết trâm cài trên đầu bỏ vào tay nải rồi kéo mọi người ra ngoài.
Bên ngoài Như Nguyệt các đã bị bao phủ bởi ngọn lửa từ lúc nào,An Nguyệt đẩy mọi người ra trước,còn mình chỉ kịp nhìn lại khung cảnh phía sau lần cuối.Khi ngọn lửa đã lan đến phòng thì cô mới chạy đi,đến chỗ bàn đá thì nhìn thấy một vật gì đó liền dừng lại,nhặt lên quan sát rồi bỏ vào ống tay áo mà đi tiếp.Ngọn lửa phía sau cô ngày càng lớn dần,cuối cùng nuốt chửng tất cả,không còn gì sót lại nữa...đều trở về hư không hết rồi...
Lúc các cô tới nơi thì thấy mọi người đã ở đó từ lúc nào:Tam vương gia cùng tân vương phi của hắn,trưởng công chúa và Hiền phi đều đang đứng chờ cô,vừa thấy cô đi tới liền lao đến ôm chầm mặc dù cả người nàng dính khác nhiều máu,nàng vui vẻ reo lên...nhưng sau lại mang theo chút hi vọng nỉ non :
"Chúng ta toàn thắng rồi,đại thắng rồi...kế hoạch nghi binh trong ứng ngoài hợp của muội đã xuất sắc thành công mỹ mãn.Kết thúc rồi...cái kết kia đã bị mất đi,tình tiết thay đổi hoàn toàn...triều đình chỉ hư tổn một chút nhưng vẫn giữ vững...Muội không thể nhìn được mặt đẹp thường ngày của Giang hiền nghi khi bị ta quăng vào ngục đâu...Nàng ta đúng thật không hề mang long bào gì cả,mọi thứ đều là mưu kế của nàng.Trang gia thì bị bắt giữ nhưng không tru di,Trang Quân chết dưới kiếm hoàng đệ.Hiện giờ hắn vẫn đang xử lý chút sự vụ cuối cùng,chắc sẽ đến tìm muội ngay...muội thật sự vẫn muốn đi sao?"
"Ý muội đã quyết rồi,không ai có thể ngăn cản được muội đâu.Công chúa,tỉ đừng tìm cách nữa...hắn không hề có chút cảm tình nào với ta đâu"-An Nguyệt trả lời,nhiệm vụ của cô xong rồi,cô còn ở lại đây làm gì nữa chứ?Cô không thuộc về nơi này,còn phải tìm cách trở về hiện đại nữa.
"Tỉ nhớ phải bảo trọng giữ mình một chút,ta và nương tử sẽ thỉnh thoảng đến thăm tỉ"-Tam vương gia tiếp lời,nhìn hắn có được cái kết hạnh phúc bên người mình yêu thương làm An Nguyệt cũng vui lây...nhưng sao cô cứ cảm thấy có chút ghen tị thế này?
"Muội vẫn chưa có cơ hội nào để cảm ơn tỉ,đa tạ tỉ đã giúp đỡ muội đến gần phu quân của muội"-Vi My Uyển,bây giờ là tam vương phi nhẹ nhàng nói,thẹn thùng nắm tay người bên cạnh.An Nguyệt cười cười...người ta là đang xấu hổ đó nha.Cô trả lời:
"Không có gì...muội thấy đó...chỉ là việc xin một thánh chỉ nhỏ nhoi thôi mà hắn cũng không làm được.Tỉ đây không nhúng tay vào thì khi nào tên ngu ngốc này mới ôm được muội về đây?Chắc đợi đến lúc muội thành hoàng tẩu hắn luôn không chừng.Hắn à người có vận đào hoa,muội nhớ phải giữ chặt một chút đó...còn nữa,khi nào đại hôn ta nhất định sẽ mang lễ vật đến tham dự...á phiền muội đưa phong thư này cho gia ta luôn"...An Nguyệt trêu chọc mà dặn dò,cuối cùng quay sang Hiền phi ,thấy nàng đang mặc một bộ y phục gốm xanh tuyệt đẹp...nhưng hình như trên đầu thiếu mất cây trâm quen thuộc mà nàng vẫn hay đeo...cô cũng không có phản ứng gì,chỉ nói:
"Hiền phi,muội có chuyện cần nói riêng với tỉ,tỉ ra đây một chút được chứ?
Hiền phi đồng ý theo cô đi ra một góc riêng tư,An Nguyệt thấy chỉ còn hai người thì mới cất lời đề nghị:
"Đây có lẽ là những lời muội muốn nói nhất...Hiền phi,muội biết tỉ yêu hoàng thượng...nhưng tỉ có muốn đi cùng muội không?Mãi mãi thoát khỏi nơi hiểm ác này?"
Nhưng Hiền phi không hề trả lời,An Nguyệt chỉ gượng cười,cô cũng đã sớm đoán biết được câu trả lời rồi...Cô bước đến ôm nàng một cái sâu.
"Muội hiểu mà,cảm ơn tỉ vì những gì tỉ đã làm cho muội...tỉ nhớ phải sống thật hạnh phúc,hãy tự nắm lấy hạnh phúc của bản thân.Muội tin hắn rồi cũng sẽ đáp lại tình cảm của tỉ thôi...muội đi đây"-An Nguyệt bước trở về,chỉ để lại Hiền phi phía sau...nhưng không biết từ lúc nào mà khuôn mặt nàng đã rơi đầy lệ nóng,Hiền phi chỉ có thể đứng đó...
Lúc trước khi bước khỏi hoàng cung,An Nguyệt xoay người nhìn lần cuối cùng...sau đó rút từ tay nải ra vật ban nãy.Đó là một cây trâm ngọc tuyệt đẹp,tuy bị lửa đốt nhưng không hề hư hao gì mà vẫn giữ nguyên màu sắc của nó.An Nguyệt mỉm cười...nếu như không nỡ buộc tội được...cô cũng chỉ có thể đế nó chìm vào quên lãng thôi...bảo trọng...Nghĩ xong liền dùng lực bẻ gẫy cây trâm,thả xuống đất...