"Ngô công công,phiền ông vào bẩm báo một chút.Ta muốn gặp hoàng thượng"-An Nguyệt đứng trước cửa Thanh Long điện,hai ống tay áo dài được luồn chặt vào nhau giấu đi đôi bàn tay.Cô hướng đôi mắt kiên định nhìn Ngô công công đang đứng canh ở ngoài điện,hạ xuống một câu.An Nguyệt đã suy nghĩ rất kỹ nên mới quyết định đến gặp Vũ Hiên đế,câu chuyện ngu ngốc này nên kết thúc tại đây là được rồi,cứ trì hoãn mãi cũng không có ích gì cả.
Ngô Trung từ xa đã nhìn thấy bóng người của An sung viên đi tới,dù sao ông cũng đã liệu trước được việc này rồi...Đôi mày kiếm màu bạc hơi nheo lại,phất trần trên tay buông lỏng...nhưng mà hoàng thượng...Ông cũng chỉ nhìn qua An Nguyệt một cái,mở cửa gỗ ra bước vào bên trong.An Nguyệt nhìn thấy ông ấy đã đi vào,trong lòng liền hồi hộp một phen,liệu hắn có đồng ý gặp cô không?
"Nương nương xin thứ lỗi,hoàng thượng vẫn còn đang bàn việc triều chính cùng với một số quan đại thần trong triều,mong ngài có thể trở về.Hoàng thượng không muốn bất cứ ai làm phiền mình trong lúc này"-Một thời gian sau Ngô Trung cuối cùng cũng đi ra bên ngoài,ông hơi cúi đầu bẩm báo lại.An Nguyệt nghe xong chỉ cười cười,cô biết chắc chắn rằng không có một vị đại thần nào đang ở bên trong cả.Hắn,là đang muốn trốn tránh cô.
"Được,vậy khi nào hoàng thượng có thời gian,ta sẽ đến gặp ngài ấy sau.Đa tạ Ngô công công đã giúp đỡ."-An Nguyệt nhìn cánh cửa một lần nữa,quay gót trở về.Nếu đã không muốn thì không cần phải cưỡng cầu,cô sẽ về suy nghĩ cách khác vậy.Cô dù sao cũng còn một cái hẹn với Phó tể tướng,vì thế An Nguyệt bèn tìm đường đến Ngự thư phòng.Ngô công công thấy cô đi xa rồi thì mới lắc lắc đầu,dặn dò mấy tiểu thái giám đứng bên ngoài rồi lại đi vào bên trong một lần nữa.Bên trong điện,mùi long diên hương vẫn không hề vơi đi nhưng cảnh tượng lại vô cùng kỳ lạ...Vũ Hiên đế vẫn còn mặc long bào mà gục đầu bên cạnh chồng tấu chương,dưới đất là những bình rượu đã rỗng.Ngô Trung thở một hơi,ông cũng không thể làm gì được,chính ông là người đã dạy hoàng thượng rằng:" chuyện của ta , chính ta phải tự giải quyết."Nếu như ông can thiệp giúp đỡ thì chẳng khác nào tự cầm đao mà đâm chính mình.Đêm hôm qua hoàng thượng trở về thì không ngừng uống rượu,tuy không hỏi nhưng ông cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đã diễn ra.Ông nói sao cũng là sư phụ của hoàng thượng,ở bên cạnh người lâu ngày nên cũng hiểu tính người.Tuy cơ nghiệp quan trọng,nhưng ông lại không muốn hoàng thượng bỏ qua những điều quan trọng khác.
An Nguyệt men theo những con đường lát gạch mà tới Ngự thư phòng.Qủa thật Thanh Long điện rất gần nơi này,cảnh xung quanh cũng rất đẹp.Cô tung cửa bước vào bên trong,Phó thừa tướng không có ở đây,Cô đi tới tìm cho mình một cuốn sách,lật ra đọc.
"Không ngờ muội còn đến sớm hơn cả ta nữa,để muội phải chờ lâu rồi"-Một nam nhân mặc triều phục,đầu đội mũ ô sa có đính ngọc quý,đai lưng cũng nạm ngọc có giắt qua một thanh kiếm.Ngũ quan cân đối ôn hòa đang nở một nụ cười đẹp,trên tay là một chồng giấy Tuyên Thành,bước đến ngồi đối diện An Nguyệt.Nam nhân này không ai khác chính là Kỳ quốc đương triều tể tướng:Phó Tiền Doanh.
"Không có gì đâu,muội cũng chỉ mới đến đây thôi...Sao huynh còn mặc triều phục như thế?Không phải đã bãi triều lâu rồi sao?"-An Nguyệt đặt sách trên tay xuống bàn,nhìn hắn hỏi.Trong lòng lại thầm đánh giá,Phó tể tướng này cũng thật soái!không ngờ hắn mặc triều phục đẹp như vậy,nếu hắn ở hiện đại chắc sẽ có luôn một câu lạc bộ hâm mộ mất,thật tuổi trẻ tài cao.
"Đúng là đã bãi triều từ sớm rồi,nhưng ta vừa ra đến cửa đã gặp không ít các vị trung thần đang chờ ta,lại cùng họ bàn bạc qua một số chuyện.Đến khi bàn xong ta vội vã đến đây tìm muội,muội xem đi,chồng tấu sớ này là họ muốn ta giúp đỡ xem qua trước khi dâng lên hoàng thượng,đa phần đều là về vấn đề phản loạn và thiên tai."-Phó Tiền Doanh đặt chồng giấy lên bàn,lần lượt mở ra.An Nguyệt liếc qua một lát,suy ngẫm xong mới nói tiếp:
"Nhìn qua những nét chữ và một số màu mực,muội đoán các vị trung thần trong triều cũng không hề ít,còn có thể gọi là nhiều.Tất cả họ đều thuộc bên huynh hết chứ?Có ai đã nghiên theo Trang gia kia hay không?"
"Hoàng thượng và ta đã điều tra rất kỹ càng,những quan đại thần này thân thế trong sạch hiển hách,ít có những vấn đề ở tiền triều.Nhưng trong số họ giữ những chức quan không phải là lớn lắm nên thế lực thâu tóm trong tay rất ít.Trang gia thuộc bên binh bộ,nắm giữ và huấn luyện quân sĩ,hoàn toàn có lợi cho việc lôi kéo bè phái cướp đoạt tình hình triều chính."
An Nguyệt lại trầm ngâm,Phó tể tướng nói điều này làm cô chợt nhớ ra một điều quan trọng: Phụ thân của cô mặc dù là một thượng thư,nhưng lại thiên về việc nghi lễ đồ đạc trong hoàng cung,thế lực không lớn không nhỏ.Trang gia cũng không phải kẻ ngốc,vì lý do gì lại muốn lôi kéo phụ thân cô đi theo hắn?Việc đó hoàn toàn không hề mang lại lợi lộc gì.Hay là việc kia không liên quan đến Trang Luân,có kẻ khác đằng sau muốn âm mưu hại phụ thân cô?An Nguyệt lại hỏi tiếp:
"Vậy thì...bên Giang đại tướng quân thì như thế nào?"
Phó Tiền Doanh nhíu mày,suy ngẫm một lát rồi mới trả lời:
"Giang đại tể tướng?Ý muội chính là phụ thân của Giang hiền nghi ?Trước giờ hắn cũng rất ít khi tham gia vào việc triều chính hay bất cứ những cuộc tranh đoạt quyền lực nào, lúc tiên đế và hoàng hậu vừa băng hà,triều đình loạn lạc.Chính Giang đại tể tưởng và gia tộc của huynh đã đứng ra giúp đỡ hoàng thượng để ngài đoạt lại ngôi vị.Muội đang nghi ngờ hắn ?huynh nghĩ hắn sẽ không làm như vậy đâu."
"Muội cảm thấy linh cảm của huynh hoàn toàn sai,bất cứ ai trong triều cũng có thể quay mặt lại với hoàng thượng,kể cả huynh nữa.Đặc biệt những kẻ nào càng thân cận thì càng có khả năng lớn,không thể lơ là cảnh giác với bất cứ người nào.Chúng ta làm sao có thể hiểu hết được toan tính của bọn chúng?Giang đại tể tướng lại là nhân vật nắm trong tay sức lực hàng ngàn hàng vạn binh sĩ,ai mà biết hắn có lợi dụng cơ hội đó hay không?Huynh nên báo với hoàng thượng để ngài giám sát hắn kĩ càng hơn một chút"-An Nguyệt ngay lập tức phản bác lại lời hắn nói,cũng chính vì một phút bất cẩn này mà Vũ Hiên đế đã bị Giang hiền nghi lật đổ , hắn đặt tình cảm lên lý trí nên đã hoàn toàn đi tin tưởng nàng.Nàng ta đã bí mật huấn luyện một đội cao thủ là mỹ nhân nhưng vô cùng tinh nhuệ,đợi thời cơ vừa chiến thắng Trang gia,quân còn suy yếu mà trong ứng ngoài hợp với gia tộc để cướp ngôi vị.Cô quyết sẽ không để việc này lập lại lần nữa đâu,toàn lực phải bảo vệ được ngai vàng kia!
"Muội nói lời này rất đúng,có lẽ ta đã quá bất cẩn khi không cho người theo giám sát Giang đại tướng quân.Sau khi góp ý xong những tấu sớ này ta sẽ lập tức đi tìm hoàng thượng để trình bày với ngài việc đó."-Phó Tiền Doanh nhận ra cái sai trong chiến thuật của mình , hắn khen qua An Nguyệt một câu rồi lật tấu sớ ra xem qua.
"Còn nữa,mặc dù chuyện bên nhà muội và Thục phi đã xong nhưng cũng phiền huynh điều tra dùm muội cho rõ ràng mọi việc,muội nghi ngờ bên trong còn có nội hàm và mâu thuẫn không nhỏ.E là một ngày nào đó sẽ gây hại cho mọi người,muội chỉ là một phi tần nhỏ bé không tiện tham gia vào những việc triều chính như thế này,giúp đỡ huynh vụ thiên tai e là đã vượt quá giới hạn cung quy.Muội mong huynh giúp sức cho muội điều đó"-An Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình,cô không muốn có kẻ dựa vào những chuyện đó để buộc tội cô...Phó Tiền Doanh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý,cô vui vẻ cầm lại cuốn sách của mình lên,chăm chú đọc tiếp.
Không biết có phải do quá chăm chú không nên lúc cô về tới Như Nguyệt thì vầng dương cũng đã xuống.An Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu trong người liền nhanh chóng trở về,không ngờ lúc tới nơi thì thấy những cung nhân đều đang quỳ ở phía bên ngoài,đầu cuối thấp xuống.Cô vội chạy vào định đỡ từng người dậy,hỏi:
"Các ngươi đang làm gì vậy?Tại sao lại quỳ ở đây?Mau đứng dậy hết đi...Ta ra lệnh..."
"Không cần phải ra lệnh...chính trẫm đã bảo bọn họ quỳ ở đó"-Bất chợt một giọng nói thâm trầm quen thuộc vang lên ngắt lại lời nói của cô,bên trong còn mơ hồ nhìn ra được sự tức giận.An Nguyệt ngẩng mặt lên,nhìn thấy người kia đã đứng trước mặt cô từ lúc nào