Hoàng Cung Kí Sự: Chuyện Tình Yêu Của Đại Nội Tổng Quản Thái Giám

Chương 3: Con thừa tự




“Cha…Nương!!! Ta trở về rồi, hai người có nhớ ta không? Ta thực sự rất nhớ hai người!”- Hốc mắt ta bỗng có chút cay cay, phiêu bạt bên ngoài nhiều ngày kẻ tốt người xấu lẫn lộn, ta đã sớm không chống cự được nữa rồi.

“A Li..”- Nương ta mừng đến phát khóc, nàng chạy đến ôm ta, âu yếm gọi tên ta. Nhưng khi phát hiện ra thân ảnh ục ịch sặc sỡ sau lưng ta, nàng liền im bặt, vẻ mặt thoáng hiện vẻ lo lắng.

“Quả nhiên là một nhà ba người vô cùng hạnh phúc a, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ”

“Đây là..”- Cha ta khẽ nhíu mày.

Ta thở dài, lòng càng phiền muộn:

“Cha, nương, vị đại nhân này là Chánh tam phẩm Đại nội tổng quản thái giám Giang công công trong cung”

Cha nương ta nghe vậy liền quỳ xuống hành lễ. Đôi mắt Giang đầu heo híp lại, gật đầu hài lòng, hướng hai người kêu đứng lên. Nương ta nhanh chóng mời lão ngồi, rồi vội vội vàng vàng vào trong pha trà. Cha ta ánh mắt phức tạp, hạ giọng hỏi:

“Không biết Giang công công đường xá xa xôi đến nơi thôn quê hẻo lánh nhà chúng ta có việc gì không?”

“Bổn công công vốn mang danh là người thẳng thắn, cũng không muốn nói vòng nói vo với các ngươi nhiều, ta đây chính là muốn nhận Giang công tử làm con thừa tự, ý muốn y sau này sẽ tiếp quản chức vụ của ta trong cung, nắm giữ quyền hành trong tay, ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý. Ta cũng không bắt ép y phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai người các ngươi, mong muốn của ta cũng chỉ đơn giản là có một tiểu tử tiếp quản chức vụ của ta sau này”

Dừng một chút, lão lại tiếp tục:

“À, còn nữa..hai người các ngươi cũng không cần phải lấy lí do đoạn tử tuyệt tôn để từ chối, chuyện này Giang công tử cũng đã nhắc đến rồi, có bổn công công một tay che trời, ai dám động đến y. Giang công tử thông minh, khôn khéo chắc chắn sẽ lo chu toàn được mọi việc, khẳng định tương lai không gây ra họa lớn, vô cùng hợp ý ta”

Thân hình nương ta run bần bật, lòng ta đau xót khôn nguôi. Ta rời nhà lâu như vậy chắc cha nương buồn lắm, hơn nữa cũng không có ai phụ giúp việc nhà, hai người cũng vất vả hơn phần nào. Giờ ta còn chưa bước qua được bậc cửa đã khiến cha nương lo lắng không vui, tâm can ta như bị ai đốt cháy, cảm giác tội lỗi ập đến mãnh liệt không thể kiềm hãm được. Rắc rối lần này ta đụng phải chính là một cái hố to chưa từng thấy, không cách nào thoát ra được. Ta đành phải cố kéo dài thời gian lâu thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, giải thích rõ ràng cặn kẽ với hai người.

“Giang công công, giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, cha nương tại hạ có lẽ cũng mệt rồi. Giang mỗ xa nhà lâu như vậy, giờ mới có thể trở về, thỉnh công công cho Giang mỗ thời gian ba ngày để thuyết phục cha nương. Công công yên tâm, lời ta nói, hai người sẽ không phản đối đâu”

Lão hồ ly họ Giang sống trong cung lâu năm sao có thể là một kẻ ngu ngốc cho được, lão nghe xong liền gật đầu, khẽ nói hai chữ "cáo từ", cũng không cần cha nương ta hành lễ, liền nhấc gót ra cửa, vén rèm bước lên kiệu mà quay trở lại nhà trọ lão vừa mới thuê chưa lâu.