Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 31: Chương 31





Buổi hành quyết diễn ra vô cùng trịnh trọng, các đao phủ đều trực chờ đứng ở bệ chém. Dòng người đi xem hành quyết cũng kéo đến nườm nượp khi nghe tin một vị khai quốc công thần mà họ vốn luôn ngưỡng mộ, kính trọng lại bị xử tru di tam tộc. Từng người, từng người trong gia tộc Nguyễn Trãi bị giải ra pháp trường, tay trói chặt, sau lưng đeo một thanh gỗ dài. Nét mặt họ không có gì lo sợ, nhưng có chút nuối tiếc, phẫn uất, bởi họ phải gánh trên người một áng oan khiên thảm khốc. Thái hậu ngồi giữa các bá quan, và cũng là người chủ trì buổi hành quyết hôm nay. Nàng đưa mắt nhìn từng người trong gia tộc Nguyễn Trãi rồi quay sang Tạ Thanh:
- Ngươi đọc bản án trước đi!
- Dạ vâng! - Tạ Thanh gật đầu rồi mang một mảnh giấy lớn, trên đó có dấu ngọc tỉ, dõng dạc.
"Chiếu theo luật lệ Lê triều, ngày 16 tháng 8 năm Nhâm Tuất, quan đại thần Nguyễn Trãi và Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ cả gan âm mưu cấu kết hạ độc hoàng thượng. Nguyễn Thị Lộ cũng đã khai nhận mọi chuyện. Nay tình và lý đều đã đầy đủ, quyết định ban án tru di tam tộc cho quan đại thần Nguyễn Trãi và án dìm nước cho Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ, nhằm thực thi luật pháp, để bá tánh lấy đó làm gương mà tránh. Giờ Ngọ hôm nay sẽ chính thức hành quyết.
Nghe xong bản án, thái hậu nhìn Nguyễn Trãi, hỏi:
- Nguyễn Trãi đại nhân, khanh là một khai quốc công thần cùng với tiên đế sáng lập ra Lê triều, nay phải ban án tru di thì cũng hơi đáng tiếc. Khanh có lời gì muốn nói trước buổi hành quyết không?
Nguyễn Trãi vẻ mặt nghiêm nghị, thần thái vẫn chẳng có gì thay đổi dù đang bị trói chặt:
- Ta chỉ có một điều duy nhất! Đó là ta vô tội, Lễ nghi học sĩ cũng hoàn toàn vô tội. Sự tình bên trong thật sự có lẩn khuất, nhưng chẳng ai dám tìm ra nó. Ta không biết các bá tánh có tin ta hay không, nhưng những gì ta nói là sự thật. Ta chết không thẹn với lòng, ta chỉ cần mọi người tin ta trong sạch. - Rồi ông quay sang nhìn thái hậu. - Ta hối hận trước đây không nghe lời Đinh Phúc và Đinh Thắng mà tố cáo bà, cho nên hôm nay bà mới lộng quyền, coi trời bằng vung, mượn phép công để trả thù riêng!
- Ngươi đừng ăn nói bừa bãi! Bằng chứng ở trước mắt, kẻ lộng quyền, coi trời bằng vung chính là ngươi!
- Thái hậu! - Tạ Thanh nhếch mép cười, nói. - Người đừng nên tức giận vì những tên tội thần, kẻo ảnh hưởng đến phụng thể thì không hay đâu!

Đại phu nhân nhìn Tạ Thanh, vẻ khinh thường:
- Tên hạ lưu vô sỉ. Trước đây ngươi cũng từng là nô tài thân tín của hoàng thượng, vậy mà giờ đây lại đi xu nịnh thái hậu, làm những việc bất nhân bất nghĩa, ngươi không sợ bị trời phạt sao?
- Nơi pháp trường không cho kẻ tội đồ xuất khẩu cuồng ngôn. Bổn công công không cần ngươi lên tiếng dạy đời! - Rồi Tạ Thanh quay sang nhìn ánh mặt trời đang tỏa bóng nắng. Vào lúc mặt trời lên cao nhất, ông dõng dạc nói:
- Giờ Ngọ đã đến, đao phủ chuẩn bị hành quyết!
Nguyễn Trãi, đại phu nhân và nhị phu nhân là ba người bị giải ra bệ chém đầu tiên. Ba tên đao phủ tháo thanh gỗ ở sau lưng họ rồi dí đầu họ xuống bệ chém, lạnh lùng giơ thẳng thanh đao lên, chỉ chờ thái hậu xuống lệnh. Thái hậu rút tấm thẻ hành quyết rồi bình thản ném mạnh xuống, hô lớn:
- Trảm!
Một ánh mắt sắc lạnh, thanh đao giáng thẳng chẳng chút nương tình. Nguyễn Trãi nhắm nghiền mắt, chờ đợi giây phút mà người ta gọi là cái chết, giây phút bao người vẫn sợ vì phải rời khỏi thế giới này. Đúng lúc đó thì ba viên đá từ đâu được bắn thẳng vào tay ba tên đao phủ, khiến họ đau điến đến làm rơi cả thanh đao. Tức thì Thiên Ân cùng hai nữ hộ vệ vận khinh công chạy vào, cả ba được cải trang bằng bộ y phục đen và khăn bịt mặt. Trưởng cấm vệ quân đứng dậy hét to:
- Có kẻ muốn cướp pháp trường, bắt bọn chúng lại cho ta!
Tất cả quân lính có mặt trong buổi hành quyết đồng loạt ập đến. Cả ba múa kiếm vun vút, lao vào phá vòng vây. Dù tứ phía đều có kẻ thù nhưng họ nhanh chóng đỡ những đường thương, né tránh thần tốc và kịp thời đánh dạt bọn lính ra bên ngoài, xem chừng họ đã hạ được vài chục tên lính triều đình. Nhưng số lính xông đến ngày một đông, Thiên Ân đành phải vận nội lực dùng chưởng pháp đánh bật gần ba mươi tên lính ra bên ngoài. Hai nữ hộ vệ thấy tình thế hỗn loạn vội nói nhỏ vào tai Thiên Ân:

- Tráng sĩ, bọn chúng để chúng tôi lo, ngài đi cởi trói ọi người đi!
- Ừ! - Thiên Ân ngay lập tức lợi dụng thời cơ lẻn đi cởi trói cho Nguyễn Trãi cùng mọi người, rồi chàng gấp rút quay sang Nguyễn Trãi:
- Đại nhân hãy mau lên kẻo không còn kịp!
- Nếu chúng ta đi bộ chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi quân triều đình!
Thiên Ân chỉ ra ngoài kia, giọng cuống quýt:
- Chúng tôi đã có chuẩn bị ngựa, ngài đừng lo.
- Nếu dẫn đi ngựa có thể đi được bao nhiêu người?
- Có lẽ khoảng bốn người. Còn lại chúng tôi sẽ mở đường máu cho các vị chạy thoát!
Không chần chừ, Nguyễn Trãi vội đẩy tứ phu nhân và ngũ phu nhân về phía Thiên Ân:
- Họ đang mang thai, nhờ tráng sĩ bảo vệ họ ra khỏi đây! - Rồi ông quay sang ra lệnh. - Nguyễn Phi Hùng và Nguyễn Phù, hai người cũng cùng đi với tứ phu nhân.

- Nhưng còn lão gia? - Phi Hùng hốt hoảng.
- Mặc kệ ta, thoát được người nào hay người đấy, ít nhiều cũng cần phải có nam nhân đi theo để phòng bất trắc, ta sẽ dẫn những người còn lại chạy theo. Vài tên lính xông tới ngáng đường nhưng đều bị họ đánh dạt ra một bên. Cả bốn người đều được đưa lên ngựa. Phi Hùng và Nguyễn Phù đi ngựa cùng với Thiên Ân, còn hai phu nhân đi ngựa cùng với hai nữ hộ vệ. Phát giác được tình hình, thái hậu hốt hoảng hô lớn:
- Phong tỏa tất cả các cổng thành, không để bất cứ kẻ nào chạy thoát, bắt được tên nào, lập tức giết không tha!
Nguyễn Trãi nhân lúc này gọi mọi người rồi tất cả nhanh chóng chạy thoát thân. Nhưng bất thình lình một toán lính từ đâu xuất hiện, viên quản binh trừng mắt hỏi:
- Các ngươi định chạy đi đâu?
Thái hậu phẫn nộ nhìn vẻ mặt hụt hẫn của mọi người rồi đập tay xuống bàn, ra lệnh:
- Trói bọn chúng lại, buổi hành quyết vẫn sẽ tiếp tục chứ không dừng lại.
Dân tình bắt đầu xôn xao trước sự trì trệ của buổi hành quyết, việc có người đến cướp pháp trường cứu gia tộc Nguyễn Trãi. Gương mặt từng người trong gia tộc Nguyễn Trãi chuyển từ hi vọng sang thất vọng, họ như chết lặng cả đi. Nguyễn Trãi lắc đầu ngao ngán:
- Số trời đã định, không thể nào cãi lại được!
Bọn lính được ra lệnh xông vào trói mọi người rồi dẫn đến quỳ trước bệ chém. Đao phủ chuẩn bị sẵn sàng, một nhát đao thôi, một sinh mạng sẽ lìa đời. Nguyễn Trãi ngả đầu mình trên bệ, nghĩ về những tháng ngày đã qua, nghĩ về cả cuộc đời, từ lúc tham gia cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đến khi trở thành một quan đại thần, và giờ đây lại mang danh là một tội thần. Ông đã cống hiến những gì, cống hiến cả sức lực của mình phục vụ cho Lê triều cường thịnh. Để rồi... Nhưng ông không oán trách, chẳng qua ông đã tận số rồi, Lê triều đã cho ông những gì ông vẫn còn nhớ. Sóng gió cuộc đời cứ xô đẩy con người, và giờ đây ông sắp sửa đầu lìa khỏi cổ. Nhưng nagyf tháng xa xưa giờ đây không còn nữa. Nhát đao đổ xuống theo bóng nắng mờ dần, một dòng máu đào đỏ tươi bất giác tràn ra, dòng máu đỏ như màu của nhiệt huyết, của một trái tim sôi sục luôn suốt đời nghĩ cho dân cho nước. Những người đi xem hành quyết nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn cảnh đầu rơi, có người còn rơi cả nước mắt khi nhìn thấy một vị khai quốc công thần phải chịu bản án khủng khiếp đến vậy. Hơi thở cuối cùng đã tắt, bản án đã được thực thi đầu tiên với ba người đứng đầu gia tộc. Lưỡi đao vẫn còn vấy máu, thái hậu nhìn mà cười trong chút đắc ý. Những người tiếp theo cũng lần lượt bị giải lên bệ chém, không chút thương tiếc, đó là ngày mà máu nhuộm cả pháp trường, với bao nhiêu xót xa lẫn uất hận. Một gia tộc cả mấy đời trung thành với triều đình rồi cũng phải đến ngày tàn lụi.

Nhưng không, nơi con đường dẫn ra phía cổng thành có ba con ngựa đang chạy với tốc độ kinh người, phía sau là đoàn binh lính triều đình khí giáp đầy đủ, hò hét đuổi theo. Đoạn đường cái ấy là nơi rất nhiều quán xá mọc lên, thương nhân tụ tập buôn bán sầm uất, ai cũng hoảng hồn với cảnh truy đuổi gắt gao của triều đình với bảy con người đang cố gắng tìm sự sống.
- Đóng cổng thành lại, không để cho bất kì tên nào chạy thoát! - Tên trưởng cấm vệ quân hô lớn, giơ gươm ra hiệu. Hai tên lính gác cổng thành nghe được lệnh cũng vội vàng đóng cổng, nhưng cánh cổng vừa lớn vừa nặng cũng không phải dễ dàng để đóng nhanh chóng. Chớp thời cơ, Thiên Ân và hai nữ hộ vội thuc ngựa phi trên không phóng thẳng ra ngoài, vừa lúc đó thì cổng thành cũng khép lại.
Chạy được một quãng, một nữ hộ vệ quay đầu ra phía sau xem xét, gương mặt có phần lo sợ:
- Bọn chúng vẫn đang đuổi theo, dù rằng ở cách chúng ta khá xa, nhưng cứ chạy thế này cũng không phải là thượng sách.
- Phải làm liên lụy đến tráng sĩ và hai nữ hộ vệ, chúng tôi thực sự rất áy náy, nếu có bề gì thì cứ thả chúng tôi lại rồi chạy thoát thân. - Tứ phu nhân thở dài nói.
- Làm vậy sao được! Dù thế nào chúng tôi cũng phải đưa các vị trốn thoát an toàn! - Thiên Ân dứt khoát rồi chăm chú nhìn về phía trước, bất chợt chàng quay sang hai nữ hộ vệ. - Ở đằng kia có một bờ dốc khá sâu, chúng ta có thể trốn ở đó, đợi quan quân của triều đình đi khỏi rồi chúng ta sẽ chạy theo con đường khác về trấn An Bang.
Hai nữ hộ vệ đều đồng tình, nhân lúc mọi người đang khuất tầm nhìn của quân lính, họ nhanh chóng phóng ngựa xuống bờ dốc, rồi ngồi im thinh thích không dám lên tiếng. Những con ngựa xem ra cũng ngoan, không biết chúng có hiểu được nguy hiểm đang rình rập hay không mà chẳng hề phát ra tiếng động gì gây chú ý cho quân triều đình. Tiếng chân ngựa chạy rầm rập bên trên bờ dốc, quân lính dừng lại ngắm nghía giây lát rồi tỏ vẻ thất vọng:
- Chúng ta mất dấu bọn chúng rồi!
- Đáng chết! - Trưởng cấm vệ quân tức tối. - Qua bên kia đường xem thử xem sao!
Thiên Ân ngồi phía bên dưới, nín lặng chờ đợi, mồ hôi vã ra như suối. Đợi đến khi quan quân triều đình đi khỏi được một lúc, chàng cẩn thận đưa mọi người lên rồi men theo một con đường nhỏ, khá hoang vắng dẫn về trấn An Bang. Đường rất khó đi nhưng cả ba cũng đành phải cố gắng vì chỉ duy có con đường này quân triều đình mới không phát hiện ra. Suốt cả một hành trình dài chạy trốn, những con ngựa cũng mỏi rã rời, người thì mệt lả, nhưng họ vẫn không ngơi nghỉ. Ranh giới giữa sự sống và cái chết như một sợi chỉ mỏng, có thể đứt bất cứ lúc nào.