Hồi đáp lại nàng chỉ có nụ hôn yên lặng mà nóng rực, không có thanh
âm, nhưng nàng lại hiểu rõ tâm tư của Tế Dương vương, chàng muốn có được thiên hạ, chàng không thể từ bỏ thiên hạ, đó là hùng đồ bá nghiệp của
một trang nam nhi. Chàng không có nàng, sẽ chết, nhưng chàng không còn
hùng tâm đuổi hươu giành giang sơn, cũng sẽ giống như đã chết đi rồi.
Phó Cẩm Họa thấy Vấn Nhạn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trên cổ tay lộ ra dưới tay áo và trên má toàn những vết thương, nàng định nắm
lấy tay cô bé, nhưng thấy Vấn Nhạn chau mày liền vội buông ra. Vân Nương quan sát kỹ bỗng thở một hơi lạnh, kinh hãi nói: “Vấn Nhạn từng bị
người ta rút móng tay…”
Phó Cẩm Họa thống hận muôn phần, giọng nghẹn ngào: “Vấn Nhạn, là ta không bảo vệ tốt cho em.”
Vấn Nhạn đau đến mức không có sức để nói chuyện, khóe mắt ướt đầm,
chỉ lắc đầu một cách khó khăn. Vân Nương thấy thế tiến lên đỡ Phó Cẩm
Họa, nói: “Vấn Nhạn đã vào trong cung, chủ nhân đừng tự trách mình nữa.
Chúng ta chăm sóc Vấn Nhạn cho tốt, đợi sau khi cô ấy khỏe lại, chủ nhân cũng có thể yên tâm.”
Phó Cẩm Họa cắt cử hai tiểu cung nữ tập trung chăm sóc Vấn Nhạn, Vân
Nương đem chiếc túi mà Tế Dương vương đưa tới ra xem, bên trong còn có
rất nhiều thuốc tốt, liền giao cả cho hai tiểu cung nữ bảo quản, cứ đến
giờ lại đắp cho Vấn Nhạn.
Vân Nương thấy Phó Cẩm Họa đau lòng, bèn khẽ cất tiếng khuyên nhủ:
“Chủ nhân, đừng quên hôm nay hoàng thượng nói sẽ qua đây, nếu Mặc Họa
đường chúng ta không chuẩn bị từ sớm chẳng phải là tội đại bất kính hay
sao?”
Phương cô cô, Hồng Ngọc, Lục Châu lúc đó mới biết tin hoàng thượng
sắp đến, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Đêm hôm đó Chung Ngân
Hoàng đêm khuya ghé qua, ngoại trừ Hồng Ngọc trực đêm, những người khác
đều chưa trông thấy, cho nên mọi người trong khắp Mặc Họa đường đều rộn
ràng sắp sửa, không khí náo nhiệt khác thường.
Phương cô cô và Vân Nương ở một bên bàn bạc về đồ ăn, một người đòi
phải có chỗ độc đáo, một người lại đòi làm những món Chung Ngân Hoàng
vốn dĩ thích ăn, hai bên tranh cãi khiến Phó Cẩm Họa sốt cả ruột, nàng
bèn nói: “Làm vài món tinh xảo, thêm cả vài món ngày thường hoàng thượng thích ăn nữa, rượu phải êm dịu, trà phải thanh đạm, không cần chuẩn bị
điểm tâm, cho thêm một đĩa hoa quả nữa là được.”
Phương cô cô, Vân Nương đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Phó Cẩm Họa
dặn dò sắp xếp có phần đơn giản quá, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy
không thể ổn thỏa hơn, đành ngoan ngoãn làm theo lời căn dặn của nàng.
Trời chiều ngả về tây, tà dương soi bóng, phản chiếu ráng mây đầy
trời. Trong Mặc Họa đường hôm nay, khắp nơi vương vất mùi trầm hương,
quyện vào hương hoa nhàn nhạt thoảng trong không khí, khiến đầu óc tỉnh
táo mà mê say.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Phó Cẩm Họa dẫn bọn người Vân Nương cùng đứng hầu trong Mặc Họa
đường, quỳ xuống hành lễ, Chung Ngân Hoàng đỡ Phó Cẩm Họa dậy, thấy nàng mặc váy the màu hồng, bên eo là chiếc thắt lưng xanh, mái tóc như đám
mây mùa xuân, môi tựa anh đào, hàm răng trắng sáng, bước chân như mây
vờn núi xa, giọng nói như nước chảy khe suối, trong lòng chợt động, lại
thêm vài phần yêu thích.
Chung Ngân Hoàng thấy trên bàn bày mấy món ăn, nhưng cũng không để ý
cho lắm, kéo Phó Cẩm Họa cùng ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói Hoa Ly đích
thân đưa người đến Mặc Họa đường cho nàng.”
Bàn tay Phó Cẩm Họa rót rượu cho Chung Ngân Hoàng khẽ run, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đúng thế, thần thiếp cũng
cảm thấy Tế Dương vương khách khí quá, trong lòng quả thực không yên.”
Chung Ngân Hoàng không lên tiếng, Phó Cẩm Họa thấy thế bèn bưng chén
rượu lên, nói: “Thần thiếp kính hoàng thượng…”, nói đoạn liền cạn chén.
Dùng bữa xong, vò rượu đã hết, thần sắc Phó Cẩm Họa vẫn như thường,
không hề có vẻ say, khiến Chung Ngân Hoàng lấy làm lạ, tán thưởng: “Hậu
cung của trẫm ba ngàn phi tần, chưa từng có ai tửu lượng tốt như Họa
phi. Xem ra sau này trẫm muốn tìm người uống rượu cũng không cần phải
tìm bọn Hoa Ly, Tầm Trạch nữa, cứ tìm Họa phi nàng là được.”
Phó Cẩm Họa khẽ cười, nói: “Sau này thần thiếp sẽ chuẩn bị thêm nhiều rượu ngon, bao giờ hoàng thượng muốn đến, thần thiếp sẽ uống cùng hoàng thượng.”
“Nhưng rượu nàng chuẩn bị ở đây, sao trẫm lại cảm thấy vị hơi nhạt?”
Phó Cẩm Họa điềm tĩnh nói: “Rượu mạnh hại sức khỏe, chẳng qua cũng
chỉ là món đồ trợ hứng, cần gì cứ phải uống theo cảm tính? Rượu này của
thần thiếp vốn là rượu mạnh ngự chế, có điều thần thiếp đã sai người
dùng hoa mai ủ từ năm ngoái chắt nước hòa vào, mùi thơm dễ chịu, uống
nhiều một chút cũng không việc gì.”
“Suy nghĩ mới chu đáo làm sao!” Chung Ngân Hoàng vừa nói, vừa giơ tay ra, khẽ vuốt lên má Phó Cẩm Họa, thấy Phó Cẩm Họa lập tức thẹn thùng đỏ mặt, lúc này mới giống như uống rượu càng khiến cho tinh thần Chung
Ngân Hoàng say đắm mê ly, có phần rung động.
Đúng lúc đó, Phó Cẩm Họa đột nhiên đứng dậy, quỳ trước mặt Chung Ngân Hoàng, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp được người ủy thác, có chuyện này muốn bẩm cáo hoàng thượng.”
Chung Ngân Hoàng đỡ nàng dậy, có phần ngạc nhiên, hỏi: “Hôm nay trẫm rất vui, có chuyện gì nàng cứ nói.”
Phó Cẩm Họa thấy người cười ân cần, trong lòng thoải mái hơn một
chút, mạnh dạn nói tiếp: “Hôm qua, Trinh phi tỷ tỷ đến tìm thần thiếp.”
“Ồ? Là Ngọc Trinh ư? Nàng ấy có chuyện gì không thể tự mình bẩm cáo
trẫm mà lại phải nhờ nàng?” Chung Ngân Hoàng thấy thần sắc Phó Cẩm Họa
có phần nghiêm trọng, càng chú ý hơn đến việc này, buột miệng hỏi.
“Trinh phi tỷ tỷ đã mang long thai được hơn ba tháng…” Phó Cẩm Họa
bẩm lại toàn bộ sự việc Trinh phi nhờ cậy mình lại với Chung Ngân Hoàng.
Chỉ thấy Chung Ngân Hoàng mừng rỡ nói: “Ngọc Trinh được lắm, hỷ sự
lớn như vậy mà đến trẫm cũng giấu nhẹm đi. Đã mang long thai của trẫm,
lại còn muốn vào lãnh cung dưỡng thai, để xem trẫm trừng trị nàng ấy thế nào.”
Phó Cẩm Họa lúc này mới thẽ thọt: “Hoàng thượng, Trinh phi tỷ tỷ chỉ
muốn giữ đứa con trong bụng, nếu hoàng thượng thực sự thương tỷ ấy, chi
bằng hãy giúp cho tỷ ấy được toại nguyện.”
Thần sắc Chung Ngân Hoàng bỗng chốc sa sầm có vẻ ngầm than thở, ở
trong hậu cung, muốn giữ đứa con của mình rốt cuộc khó khăn đến nhường
nào, chẳng ai có thể biết được.
“Hoàng thượng di giá đến Vinh Huyền cung thăm Trinh phi tỷ tỷ đi.”
“Trẫm cũng đã một thời gian chưa đến Vinh Huyền cung, kể ra cũng thực sự muốn đi thăm Ngọc Trinh.” Chung Ngân Hoàng kéo tay Phó Cẩm Họa, vuốt ve những ngón tay thon, nói: “Chỉ tiếc là, lại để nàng phải vò võ đêm
xuân.”
Phó Cẩm Họa nghe thấy hai chữ “đêm xuân”, lập tức đỏ bừng mặt, lùi về phía sau hai bước, khép nép đứng đó, thấy Chung Ngân Hoàng cười vui vẻ, ra khỏi Mặc Họa đường, còn loáng thoáng nghe thấy người lớn tiếng nói:
“Mặc Họa đường trên dưới hầu hạ Họa phi có công, thưởng cho mỗi người…”
Phương cô cô đi vào, nói có phần tiếc nuối: “Hoàng thượng lại đi rồi…”
“Phải, lại đi rồi !”
Phó Cẩm Họa khẽ than một tiếng, Phương cô cô thấy vậy tưởng Phó Cẩm
Họa buồn rầu lạc lõng, không thể ngờ rằng nàng thực ra đang thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cẩm Họa đến phòng Vấn Nhạn, thấy Vấn Nhạn vừa dùng thuốc xong,
tinh thần đã tốt lên, bèn ngồi bên cạnh giường, nói chuyện với cô bé một lúc.
“Vấn Nhạn, nỗi khổ em phải chịu hôm nay, ta nhất định sẽ đòi lại cho
em. Có điều, người bán em vào lầu xanh lại là nhị tỷ của ta, ta không
thể giết tỷ ấy, nhưng ta sẽ khiến những kẻ từng làm nhục em sẽ phải chết hết.” Phó Cẩm Họa hận đến cực điểm, sắc mặt sa sầm, vẻ sắc bén trong
đáy mắt khiến Hồng Ngọc đứng gần đó vô cùng kinh sợ.
Vấn Nhạn cố gắng nắm tay Phó Cẩm Họa, nói một cách khó khăn: “Tiểu
thư, tiểu thư, Vấn Nhạn có thể gặp lại cô, có chết cũng không còn gì hối hận.”
Chủ tớ gặp lại, nhìn thấy nhau, mọi nỗi khổ mà hai người từng phải
chịu đều tuôn tràn như nước vỡ bờ, nhất thời không thể kiềm chế nỗi đau
trong lòng, ai nấy nước mắt đầm đìa, nhưng đều cố gắng kìm nén trước cái nhìn chăm chú của đối phương.
Hôm sau, Phó Cẩm Họa đến Phượng Loan cung thỉnh an Mộ Dung San.
Đi được nửa đường, liền thấy người của Phượng Loan cung vội vã đi
đến, nói: “Hôm nay nương nương không được khỏe, bảo chủ nhân các cung
không cần đến thỉnh an.”
Phó Cẩm Họa liền lệnh cho kiệu quay về, còn mình dẫn Vân Nương đi dạo trong Ngự hoa viên, vừa đi vừa nói: “Vân Nương, ngày mai chúng ta dậy
sớm, hái chỗ hoa tươi này về làm mấy món điểm tâm thật ngon thử xem sao. Ngày trước khi còn ở nhà họ Phó, Vấn Nhạn rất hay làm, lâu nay không
được ăn, ta thấy thèm quá.”
Vân Nương cười nói: “Vài ngày nữa là Vấn Nhạn có thể xuống giường đi lại rồi, chủ nhân đừng vội.”
Đúng lúc đó, bỗng nhiên trông thấy một tiểu cung nữ dáng vẻ thần bí
đi tới, nói với Phó Cẩm Họa: “Họa phi nương nương, chủ nhân của nô tỳ có lời mời.”
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Vân Nương ngay lập tức hỏi lại thay Phó Cẩm Họa.
Tiểu cung nữ đó không đáp, đưa tay chỉ về phía ngôi đình, nói: “Nương nương đến đó sẽ biết.”
Phó Cẩm Họa dẫn Vân Nương qua đó, thấy ở sâu trong đình có một mỹ
nhân thân hình đầy đặn đang đứng đó, vẻ nhanh nhẹn không hề suy giảm,
trước bụng nhô cao, không ai khác chính là Ngu Hồng Ngạc.
Hai người vừa nhìn nhau, thần sắc phức tạp, Phó Cẩm Họa lại gần, nhìn bụng cô ta nói: “Nghe nói lâu nay cô không ra ngoài đi lại.”
Ngu Hồng Ngạc hững hờ đáp lại, giọng điệu như gió thoảng mây trôi:
“Sợ mắc lừa kẻ khác. Cho dù là thế, vẫn phải ngày đêm canh phòng có
người ám toán, trong lòng mệt mỏi vô cùng. Nếu không phải vì muốn nhắc
nhở một kẻ ngốc đừng rơi vào bẫy, thì hôm nay tôi cũng không dễ gì mà ra khỏi Kinh Hồng điện đâu.”
Phó Cẩm Họa chau mày, không hiểu thâm ý trong lời vừa nói của Ngu Hồng Ngạc, suy đi nghĩ lại vẫn không đoán ra được.
Ngu Hồng Ngạc thấy thần sắc nàng mơ hồ như vậy, hỏi với vẻ bất cần: “Mấy ngày nay, có phải có người đã nhờ cô một chuyện không?”
Ngoại trừ Trinh phi, chẳng còn ai khác.
“Chẳng lẽ, cô không biết chuyện này sẽ đưa bản thân vào thế vạn kiếp
không thể thoát ra sao?” Ngu Hồng Ngạc lại tiếp tục nói, không để cho
Phó Cẩm Họa xác nhận hay từ chối.
Lúc này Phó Cẩm Họa đã tỉnh ngộ, giật mình, bèn hỏi dò la: “Cô muốn
nói là, cô ta không hề mang thai, chẳng qua chỉ giăng bẫy, còn tôi ngu
ngốc tự chui đầu vào, bây giờ đã khó lòng rút ra, phải vậy không?”
Ngu Hồng Ngạc cười lạnh lùng, nói: “Hiểu ra nhanh như vậy, chứng tỏ cũng không ngu ngốc lắm.”
“Hậu cung ba ngàn phi tần, tôi chẳng hề được quân vương sủng ái chút
nào, cô ta việc gì phải đối xử với tôi như thế?” Phó Cẩm Họa nghi hoặc
hỏi lại.
“Không hề được sủng ái ư? Cô nói dễ dàng nhỉ, thử hỏi có người con
gái nào trên danh nghĩa đã vùi thây địa phủ, còn có thể được hoàng
thượng triệu vào trong cung như chưa có chuyện gì xảy ra như cô không?
Chẳng qua là không ai dám bàn tán chuyện này mà thôi.”
“Vì sao cô lại giúp tôi? Chẳng lẽ cô không sợ tôi tranh sủng?”
“Sự sủng ái của hoàng thượng chẳng thể tranh hết được ! Hôm nay không phải của cô, thì sẽ là của người khác, mà đã là như thế, chẳng thà tôi
hợp tác với một người thông minh, như thế ít ra sẽ không quá mệt mỏi.
Phó Cẩm Họa, cô có đắc sủng hay không tôi chẳng quan tâm, cô chỉ cần
sống cho tốt là được.” Ngu Hồng Ngạc thở dài một tiếng, lại nói, đầy vẻ
bất lực: “Phải sống, sống đến khi nào ca ca ngốc của tôi quên được cô…”
Nghe những lời đó Phó Cẩm Họa không khỏi chấn động trong lòng, bỗng
thấy mặt mũi Ngu Hồng Ngạc và Ngu Tấn Thanh rất giống nhau, tựa như đang nhìn vào nam tử có đôi mắt trong trẻo ấy, tuấn tú xuất trần, áo trắng
giản dị, chén trà quyển kinh, không ăn đồ phàm tục.
“Đây là lời ủy thác của huynh ấy, mà tôi lại không thể phụ lòng huynh ấy được ! Cả đời này, ngoại trừ đứa con trong bụng, tôi chỉ sống vì ca
ca. Tôi tranh giành, đấu đá trong hậu cung cũng đều chỉ vì muốn cho
những ngày tháng của ca ca ngoài biên cương được dễ dàng hơn một chút.
Ngày trước tôi sai người giết cô, vì sợ ca ca sẽ động lòng với cô, nhưng kết quả lại không giết nổi cô, còn ca ca tôi thì cũng đã động lòng, hôm nay tôi không thể lại giết cô nữa. Cho nên, Phó Cẩm Họa, cô cũng đừng
khiến tôi thất vọng.”
Mãi cho đến khi bóng hình Ngu Hồng Ngạc biến mất, Phó Cẩm Họa vẫn
đứng nguyên tại chỗ không chút động đậy, những nỗi phiền muộn kể từ khi
vào cung đã khiến lòng nàng rối bời, mất hết khí phách vốn có khi tranh
đoạt ngôi vị hoa khôi. Thậm chí, Phó Cẩm Họa còn không biết, lần này
nàng vào cung rốt cuộc với mục đích gì?
Nếu không phải vì trợ lực cho Tế Dương vương, thì chỉ vì được sống
thôi sao? Sống tiếp thôi sao? Giống như Ngu Hồng Ngạc nói, sống đến khi
Ngu Tấn Thanh quên nàng, Tế Dương vương quên nàng, vậy thì lúc đó, sẽ
chẳng còn ai quan tâm đến chuyện nàng có chết già trong cung hay không
nữa ư?
“Chủ nhân, quay về thôi, muộn rồi.” Vân Nương thấy chủ nhân của mình
trân trân đứng đó trong câm lặng như vậy thì vội vã lên tiếng thúc giục
ra về.
Phó Cẩm Họa chậm rãi đi về Mặc Họa đường, cơm trưa cũng không ăn, sai bọn Vân Nương lui ra, không cho phép bất kì ai quấy rầy. Khi trong
phòng chỉ còn lại một mình, nàng trải giấy tuyên lên chiếc bàn trong
phòng, cầm bút nhúng đẫm mực đưa lên viết. Từ sách của đế sư Ngũ Huy
Tuyền, đến quyển kinh của Ngu Tấn Thanh, thậm chí còn cả khẩu quyết Cầm
Long lệnh mà Gia Luật Sở Tế đêm mơ ngày tưởng, nàng đều lần lượt viết
hết ra, không biết mệt mỏi…
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng rọi vào qua song cửa
sổ phủ một lớp sáng bạc lên khắp mặt đất, giấy tuyên trắng long lanh,
nét chữ bên trên đã khó có thể nhận ra.
Từ sớm đến khuya, bữa trưa, bữa tối đều chưa ăn, Phó Cẩm Họa cũng
không cảm thấy đói, nàng ở giữa đống giấy tuyên, ôm gối ngồi xuống, suy
nghĩ miên man, nhưng đầu óc lại không phân biệt được bất kì phương hướng nào. Mọi thứ đều không như nàng mong muốn, đều không phải, nàng nên
lặng lẽ chịu đựng, hay là bộc phát mạnh mẽ?
Nếu chịu đựng là để sống tiếp, vậy thì bộc phát là vì cái gì? Dùng
sinh mạng của mình để đấu tranh với sự bất công của số phận ư? Nàng
không có tư cách! Ông trời đã cho nàng rất nhiều, tài năng, dung mạo,
gia thế, phú quý, chỉ không cho nàng một tương lai yên ổn mà thôi.
Bỗng nhiên, một bóng người lao vụt vào trong phòng, Phó Cẩm Họa cả
kinh, đưa mắt trông lên, dựa vào ánh mắt thoáng qua, vẫn có thể thấy rõ
thân hình khôi ngô bất phàm ấy, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của chàng,
chỉ thấy trái tim đau như sắp vỡ ra, nàng không hề động đậy.
Bóng hình đó chậm rãi lại gần Phó Cẩm Họa, ngồi xuống bên cạnh nàng,
dùng tay nâng khuôn mặt nàng lên, chạm vào dòng lệ đầm đìa giờ đây đã
trở nên lạnh lẽo trên mặt nàng. Người đó khẽ hôn, định dùng đôi môi ấm
áp lau nước mắt cho nàng, ai ngờ nước mắt mỗi lúc một nhiều, cho đến khi nàng nghẹn ngào nức nở sà vào lòng chàng.
Hồi lâu, Phó Cẩm Họa mới bình tĩnh lại, dùng tay áo lau nước mắt, nằm trong lòng Tế Dương vương, giọng oán trách: “Ngài còn đến đây làm gì?
Nếu bị người khác trông thấy thì biết làm thế nào?”
Tế Dương vương ôm mạnh lấy eo nàng, chạm cằm lên mái tóc nàng, khẽ
vuốt ve, nói: “Cùng lắm thì chết không có chỗ chôn, nếu ta chết rồi,
nàng cũng sẽ không sống một mình, hai chúng ta có thể chết cùng nhau,
kết cục như thế cũng không tệ.”
Phó Cẩm Họa lệ rơi không ngớt, nàng biết rõ đây lại là thủ đoạn của
Tế Dương vương, chàng muốn nàng cam tâm tình nguyện làm việc cho mình,
một mặt liều chết yêu nàng, mặt khác lại dùng trăm phương nghìn kế lợi
dụng nàng. Nhưng vì sao nàng lại không thể dứt ra, lại chôn chặt rễ tình như thế, rốt cuộc là ánh mắt lưu luyến vào giây phút gặp gỡ trong Thanh Âm am, hay là vẻ anh hào quả cảm của chàng khi liều chết mang thương
tích xông vào đại doanh triều Nguyên Hy cứu nàng ? Nàng không biết, chỉ
biết nàng đã yêu rồi, yêu đến tan nát cõi lòng, không giữ lại chút gì
cho riêng mình nữa.
“Họa nhi, ta nhất định phải có được thiên hạ này, nhất định phải có được nàng…”
Tế Dương vương khẽ hôn lên khóe môi nàng, dần dần đến môi nàng, dịu
dàng mà ngang ngược, tựa như chính tình yêu phi thường của chàng vậy.
Phó Cẩm Họa toàn thân yếu ớt, tựa nghiêng vào vai chàng, chìm đắm say sưa, lẩm bẩm nói: “Hoa Ly, chúng ta thực sự không thể rời khỏi đây sao? Rời khỏi Tuyền Thành, chúng ta cũng có thể bên nhau trọn đời…”
Hồi đáp lại nàng chỉ có nụ hôn yên lặng mà nóng rực, không có thanh
âm, nhưng nàng lại hiểu rõ tâm tư của Tế Dương vương lúc này. Chàng muốn có thiên hạ, chàng không thể từ bỏ thiên hạ, đó là hùng đồ bá nghiệp
của một trang nam nhi. Chàng không có nàng, sẽ chết, nhưng chàng không
còn hùng tâm đuổi hươu giành giang sơn, cũng sẽ giống như đã chết đi
rồi.
Được, chàng muốn có thiên hạ, thiếp sẽ giúp chàng, cho dù phải trả bằng tính mạng của thiếp.
Tế Dương vương đặt tay trước ngực nàng, khẽ xoa nắn, tay kia gỡ vạt
áo đằng trước của nàng ra một cách chính xác, luồn tay ra sau lưng nàng, hơi dùng sức liền khiến thân hình Phó Cẩm Họa kề sát bên mình, chàng
hôn lên xương đòn của nàng, cắn nhè nhẹ, Phó Cẩm Họa rên lên một tiếng,
tiếng kêu lập tức tan vào đêm trăng thanh tĩnh.
Tế Dương vương kéo áo Phó Cẩm Họa, ném nàng lên trên, chiếc áo rơi
xuống đất, Tế Dương vương đứng vững đón lấy thân hình nõn nà mềm mại của Phó Cẩm Họa, cúi xuống lăn lộn trên giường.
Phó Cẩm Họa không mảnh vải che thân, chỉ đành ôm lấy eo Tế Dương
vương, không cho chàng trông thấy nơi mềm mại đỏ hây hây của mình. Tế
Dương vương khẽ “hừ” một tiếng, thứ đang giương cao kia chuyển động ở
nơi kín đáo của nàng khiến Phó Cẩm Họa dần trở nên run rẩy, lại khẽ rên
lên thành tiếng, “Đừng, Hoa Ly, đừng…”
Nhưng Tế Dương vương dường như đã động tình, thế như xẻ núi muốn xông vào, Phó Cẩm Họa không nhịn được đau, đột nhiên tỉnh ra, đẩy chàng thật mạnh, co ro dựa vào góc tường, lạnh lùng nói: “Hôm nay trao thân cho
ngài, cũng coi như trao cả tính mạng, chẳng phải ngài muốn thiếp giúp
ngài có được thiên hạ sao? Dựa vào cái gì chứ, chẳng phải dựa vào tấm
thân tàn này ư?”
“Vừa rồi suýt nữa hoàng thượng đã nghỉ lại Mặc Họa đường, tấm thân
thiếp sao có thể cam tâm dâng cho người? Nếu ngài muốn, thì bây giờ hãy
lấy đi, thiếp tự khắc có cách làm cho qua chuyện.” Phó Cẩm Họa ôm hai
cánh tay, ngẩng đầu, lại hỏi chàng, “Nhưng, ngài cảm thấy làm như vậy có nghĩa lý gì không? Giữa ngài và thiếp chỉ dựa vào tấm thân trinh nữ này thôi sao?”
Tế Dương vương nhặt quần áo dưới đất khoác lên người Phó Cẩm Họa rồi
ôm lấy nàng, trầm giọng đầy đau đớn: “Họa nhi, có phải ta quá ích kỷ
không? Vì muốn có được thiên hạ, ngay cả nàng ta cũng có thể hy sinh.”
Phó Cẩm Họa cười khổ, nói: “Thiếp vào cung, là cam nguyện vì ngài, có liên quan gì đến ngài đâu?”
“Lệ tiệp dư ở Thạnh Hà điện đã vào cung được hai năm, mọi chuyện
trong cung cô ta đều thông thuộc, nàng có chuyện gì mau chóng đi hỏi cô
ta, chẳng có việc gì cô ta không rõ cả.”
Phó Cẩm Họa sững người, Lệ tiệp dư ở Thạnh Hà điện, chẳng phải chính
là Lệ tiệp dư mà Đức phi và Thẩm chiêu nghi khinh miệt đó sao?
Chẳng lẽ giữa cô ta và Tế Dương vương…
Chẳng lẽ cô ta cũng là quân cờ của Tế Dương vương?
Có lẽ nhận ra ánh mắt hằn học của Phó Cẩm Họa, Tế Dương vương véo cằm nàng, dịu giọng nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung. Năm xưa phụ thân và
huynh trưởng của cô ta được ta cứu, để báo ân, cô ta cam tâm tình nguyện vào cung, có điều cô ta thấp cổ bé họng, ngày thường không dùng đến mà
thôi.”
Phó Cẩm Họa khẽ gật đầu, đang định nói gì, liền nghe thấy ngoài phòng ngủ vang lên tiếng bước chân khe khẽ, nàng đang định giục Tế Dương
vương rời đi nhưng vừa quay đầu nhìn lại, Tế Dương vương đã hóa thành
cơn gió vọt ra ngoài của sổ, không để lại chút dấu vết nào.
“Chủ nhân, cô đã ngủ chưa?”
Phó Cẩm Họa nghe thấy tiếng Lục Châu có phần nghi hoặc, liền giả vờ
vừa ngủ dậy, lười nhác nói: “Ta vừa mới ngủ, lại bị ngươi làm cho tỉnh
lại rồi, có chuyện gì không?”
“Lục Châu đáng chết, quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân. Chỉ là Lục Châu
nghe thấy có tiếng động khẽ, sợ xảy ra chuyện gì với chủ nhân, cho nên
mới lại đây xem sao.” Lục Châu dò xét nói.
Phó Cẩm Họa ngấm ngầm sinh nghi, Tế Dương vương khinh công tuyệt thế
vô song, các thị vệ hoàng cung cũng chưa từng phát giác ra chàng, sao
một tiểu cung nữ như Lục Châu lại có thể nhìn ra sơ hở? Rốt cuộc cô ta
có công phu cao cường, hay là vẫn luôn chú ý theo dõi nàng?
“Không có chuyện gì thì lui xuống nghỉ ngơi đi, nếu không yên tâm,
ngươi cứ việc vào đây mà xem, ta mệt rồi, ngủ trước đây.” Phó Cẩm Họa hờ hững nói, vừa hay lại ngáp một cái, nhắm mắt vào ngủ thật.
Nghĩ bụng Lục Châu cũng không dám tiến vào, giấc ngủ này thật là thoải mái, một giấc đến tận khi trời sáng.
Hôm sau, Phó Tố Cầm lại đến, nhưng chỉ ngồi một lúc rồi bỏ đi.
Phó Cẩm Họa ở trong phòng với Vấn Nhạn cả buổi chiều, sau đó nghe nói Chung Ngân Hoàng vốn định đến Mặc Họa đường, nhưng Mộ Dung San bỗng
nhiên đến nói Chung Đình Sóc không được khỏe, nên lại vội đến Phượng
Loan cung thăm Chung Đình Sóc, tối hôm đó ở lại trong Phượng Loan cung.
Trong cung trên dưới bàn tán không ngớt, nói Chung Ngân Hoàng rất khác
thường, ngoại trừ ngày mùng một và mười lăm hằng tháng, vẫn liên tục ở
lại Phượng Loan cung, không rõ Mộ Dung San đã giở thủ đoạn gì.
Phương cô cô là người có tuổi trong cung, cô ta quen biết nhiều
người, cũng nghe được nhiều chuyện, thấy Phó Cẩm Họa uể oải buồn bực,
liền kể chuyện linh tinh cho nàng nghe, Phó Cẩm Họa đột nhiên hỏi:
“Phương cô cô, chiến sự biên cương hiện giờ thế nào?”
Phương cô cô cả kinh, nói: “Chủ nhân, hậu cung không được can thiệp chính sự, nếu không…”
“Xem cô sợ hãi chưa kìa, ta chẳng qua chỉ hỏi vậy thôi, đâu thể coi
là can thiệp vào chính sự? Ngay cả lê dân bách tính còn có thể quan tâm
đến chiến sự của triều Thương Ly, chúng ta thân ở trong hậu cung, là
người bên cạnh hoàng thượng, chẳng phải càng nên quan tâm đến chuyện này sao?” Phó Cẩm Họa chậm rãi giảng giải.
Phương cô cô thở dài, nói: “Chủ nhân muốn biết, nô tỳ đương nhiên sẽ
nói, chỉ mong hoàng thượng cũng nghĩ như chủ nhân thì tốt, nếu không nô
tỳ sẽ vì chuyện này mà toi mạng mất.”
Phó Cẩm Họa nghe Phương cô cô oán trách, cũng không giận, mỉm cười
nhìn cô ta, nghe cô ta nói: “Ngu tướng quân và vị Gia Luật thái tử kia
giao chiến mấy phen, đều không phân thắng bại, hai nước thương vong
không nhiều, chiến sự kéo dài, tiền bạc và quân lương không ngừng đổ ra
biên cương. Hiện giờ quốc khố nguy cấp, hoàng thượng liền hạ lệnh cho
Ngu tướng quân, nếu trong vòng nửa năm không thể đánh lui triều Nguyên
Hy, sẽ tước soái vị, giam vào thiên lao.”
Phó Cẩm Họa ngầm chau mày, tâm tư của Ngu Tấn Thanh không phải nàng
không rõ, chàng chỉ muốn ở lại thành An Lăng, nắm giữ binh quyền. Nếu
thực sự đánh lui được triều Nguyên Hy trong vòng nửa năm, hoàng thượng
nhất định sẽ đoạt soái vị của chàng, bảo chàng dẫn quân về triều. Nếu
chàng không đẩy lui được thế tấn công của triều Nguyên Hy, thì hoàng
thượng vẫn sẽ đoạt soái vị của chàng, có điều kết cục sẽ càng bi thảm,
giam vào thiên lao, nhẹ thì chịu khổ lao tù, nặng thì tính mạng khó giữ.
Bất luận chàng lựa chọn thế nào, cũng không thể được như ý.
Ngu Tấn Thanh, nửa năm sau, rốt cuộc chàng sẽ lựa chọn con đường nào đây?
Phó Cẩm Họa nhất thời tập trung suy nghĩ nhưng vẫn không thể đoán ra, trong lòng nàng thậm chí cảm thấy, Ngu Tấn Thanh có thể lựa chọn bất kỳ cách nào, thế mới là Ngu Tấn Thanh, Ngu Tấn Thanh mà nàng mãi mãi không thể nào hiểu được.
Phương cô cô thấy Phó Cẩm Họa lặng im không nói, chỉ tưởng là nàng
không thích nghe những chuyện này, liền quay sang gợi chuyện khác, “Kể
từ hôm đó, khi hoàng thượng rời Mặc Họa đường đến Vinh Huyền cung, Trinh phi liền được nâng lên đến tận trời, hoàng thượng ban thưởng liên miên
không ngớt cho Vinh Huyền cung, lại đích thân cắt mấy cung nữ qua hầu
hạ, hơn nữa còn sai ngự y mỗi ngày sáng chiều đều phải qua bắt mạch.
Nương nương các cung đến cung Vinh Huyền chúc mừng, đều bị người của
hoàng thượng chặn ở bên ngoài, có thể thấy hoàng thượng coi trọng chuyện này đến mức nào.”
Phó Cẩm Họa ngầm kinh ngạc, gióng trống mở cờ thể hiện sự ân sủng của Chung Ngân Hoàng như thế, chẳng phải khác một trời một vực với ý định
ban đầu của Trinh phi hay sao?
Phó Cẩm Họa không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi: “Mấy ngày nay Trinh phi có gặp ai không?”
Hồng Ngọc đứng cạnh đó tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Phó Cẩm Họa hỏi như
vậy, nói: “Hồng Ngọc thân với Yên La bên Vinh Huyền cung, hôm nay gặp
Yên La ở Ngự Thiện phòng, cô ta chẳng dám nói câu nào đã vội bỏ đi rồi.
Có thể thấy Vinh Huyền cung hiện giờ cung quy nghiêm khắc, gần như không ai dám đi lại.”
Phó Cẩm Họa nhất thời vẫn không hiểu, Ngu Hồng Ngạc từng nhắc nhở
nàng, chuyện Trinh phi nhờ vả nhất định là cái bẫy, nhưng Chung Ngân
Hoàng đã sai ngự y bắt mạch cho Trinh phi, nếu Trinh phi quả thực không
có thai, Chung Ngân Hoàng sao có thể tha cho cô ta?
Cứ thế lại qua vài ngày, được Vân Nương và mọi người tận tâm chăm
sóc, thương thế của Vấn Nhạn cuối cùng đã có khởi sắc, sau khi có thể
xuống giường đi lại liền nhanh chóng theo hầu bên cạnh Phó Cẩm Họa nửa
bước không rời, mặc Phó Cẩm Họa khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.
“Bất luận thế nào, Vấn Nhạn có chết cũng phải ở bên cạnh tiểu thư, không dám rời xa tiểu thư nửa bước nữa.”
Phó Cẩm Họa nghe vậy vô cùng cảm động, giơ tay nắm lấy tay Vấn Nhạn,
mười đầu ngón tay mới mọc ra móng mới tựa như vành trăng trên phần thịt
đỏ hồng, vết thương trên cổ tay vẫn còn sẹo mờ, khiến người ta không nỡ
nhìn vào.
Phó Cẩm Họa thương xót, nói: “Không ngờ nhị tỷ lại nhẫn tâm đến thế,
tuy tỷ ấy và em không có tình cảm gì, nhưng nể mặt ta, cũng quyết không
nên bán em vào lầu xanh mới phải.”
Vấn Nhạn vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, vì sao cô lại
nói là nhị tiểu thư đã bán Vấn Nhạn vào lầu xanh? Ai nói với cô như
vậy?”
“Là Vân Nương nói,” nói đến đây, Phó Cẩm Họa cũng có phần kinh sợ, lẩm bẩm, “Lẽ nào em bị đại tỷ…”
Vấn Nhạn gật đầu, lặng lẽ bi thương đứng một bên thút thít.
Lúc này Phó Cẩm Họa mới đoán được ý đồ của Vân Nương, hôm đó chính
Phó Tố Cầm chủ động nhắc tới việc đưa Vân Nương đến Mặc Họa đường, chẳng lẽ hai người bọn họ từ lâu đã hợp tác với nhau?
Mấy ngày tiếp sau, Phó Cẩm Họa ra vẻ lạnh lùng bàng quan với Vân
Nương, thấy cô ta nói năng hành sự cẩn thận, không có chỗ nào không
phải, nhớ tới khi ở trong Ngu phủ ngoài thành An Lăng, chiếc áo choàng
Thanh Bích lấy từ phòng bên cạnh, hình thêu trên đó rõ ràng là của Vân
Nương, nàng càng lo lắng không yên.
Ngu Tấn Thanh từng nói, đó là một vị cố nhân, ngoài ra không nhắc thêm đến nửa lời.
Phó Cẩm Họa đương nhiên sẽ không suy nghĩ một cách đơn giản, trực
giác của nàng cho nàng biết, giữa bọn họ chắc hẳn còn có bí mật sâu sắc
nào đó mà nàng vẫn chưa biết tới.