Hoàng Bán Tiên

Chương 37: Tâm cao hơn trời




Tâm bỉ thiên cao

Nếu so với dịch bệnh thì những lờn đồn đãi đôi khi còn truyền đi nhanh hơn. Trong vòng không đến ba ngày, hầu như toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều hay biết rằng : Tư Đồ mất tích không phải thoái ẩn, không phải xảy ra việc ngoài ý muốn, mà là đang bí mật mưu đồ nhất thống cả giang hồ, thậm chí còn có lời đồn Tư Đồ muốn soán ngôi đoạt vị.

Trong nhất thời, từ quán rượu cho đến tiệm trà, đầu đề câu chuyện đều xoay xung quanh việc của Tư Đồ. Đã vậy, người ngoài còn bảo rằngTư Đồ có được sự trợ giúp của Hoàng Bán Tiên, tự nhiên lại khiến những lời đồn đãi trên có thêm một phần đáng tin cậy…Chớp mắt, cả giới võ lâm Trung Nguyên như thể lâm vào cơn đại nạn, Hắc Vân Bảo trở thành kẻ địch của tất cả những ai biết võ công, mà bản thân Tư Đồ cũng trở thành tai họa ghê gớm, mỗi người tô vẽ thêm một phần.

Đến ngay cả trấn Thanh Vân hẻo lánh là thế mà cũng nghe được tin đồn kia.

Tiểu Hoàng càng nghe càng sốt ruột, ấy thế mà chính Tư Đồ lại tỏ ra rất thản nhiên, cứ tiêu diêu tự tại, thậm chí đến che giấu tung tích cũng không buồn làm.

May mắn sao ở trấn Thanh Vân, người biết thân phận của hai người cũng chỉ có Tề Dịch, vài tên thuộc hạ của ông ta và Văn Xương Minh.

Mục đích chính Tư Đồ và Tiểu Hoàng đến trấn Thanh Vân là muốn nghe ngóng chút tin tức về Ân Tịch Ly, sau mấy hôm thì quả là nghe được không ít, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những câu chuyện truyền miệng. Năm đó, người trong gia tộc họ Ân đã tản mác dần đi, bây giờ đến cả Ân Viên cũng đã bị thiêu rụi.

Tư Đồ vốn cứ nghĩ Tiểu Hoàng sẽ vô cùng bối rối, không hề nghĩ rằng tiểu hài tử lại là một người phóng khoáng, không mấy so đo. Lúc hỏi đến chỉ thản nhiên bảo rằng – “Mấy chuyện chuyển thế gì đó ta không tin đâu. Nếu mà giống nhau như thế thì hẳn là thân nhân, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu mà.”

Hai người ở lại trấn nhỏ thêm mấy hôm nữa rồi Tiểu Hoàng đề nghị rời đi.

“Đi đâu hửm?” – Tư Đồ hỏi – “Trước đây đều là có manh mối mới đi, lần này thì đến một chút manh mối cũng không có, hay là theo đường cũ mà quay lại?”

Tiểu Hoàng lắc đầu đáp – “Chúng ta đi tra thử kẻ giả mạo huynh.”

Tư Đồ hơi nhíu mày, trầm tư trong chốc lát – “Không giấu gì ngươi, ta cũng muốn quay về Hắc Vân Bảo.”

Tiểu Hoàng mỉm cười – “Ta cũng nghĩ là huynh nên trở về đi.”

Tư Đồ nhún vai – “Mới nhàn nhã vân du được mấy hôm. Giờ trở về rồi lại toàn âm mưu quỷ kế, phiền phức muốn chết!”

“Nhưng không thể để mặc các huynh đệ của Hắc Vân Bảo gặp nạn mà.” – Tiểu Hoàng khuyên hắn – “Chúng ta trở về đi, cùng nhau bàn bạc kỹ càng một chút. Ta dù có chết cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, huống chi mọi người đều đối xử với ta tốt như thế.”

Thật đáng ngạc nhiên, Tiểu Hoàng thế mà lại rất kiên trì, Tư Đồ cũng không biết làm gì hơn, chỉ đành thuận theo – lập tức rời đi.

Hai người thu thập hành lý, trước lúc ra khỏi khách *** thì vừa hay Tề Dịch và mấy phó tướng cùng Văn Xương Minh trở về. Đã nhiều ngày qua, Tề Dịch và Văn Xương Minh cùng đi đó đi đây khắp trấn Thanh Vân. Văn Xương Minh cũng là kẻ khôn ngoan, thức thời, nói chuyện hay làm việc không hề bừa bãi, khiến Tề Dịch thập phần thích y.

Tề Dịch thấy hai người khăn gói hành lý như muốn rời đi, liền nhanh chóng buông lời – “Nhị vị phải đi sao?”

Tư Đồ gật đầu cười – “Vốn chỉ là quá bước ngang qua thì nay hiển nhiên phải rời đi chứ.”

Tề Dịch đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tư Đồ không thích nhất chính là thái độ ấp a ấp úng như thế, liền lạnh lùng nói cáo từ. Đang lúc xoay người dịnh đi thì Tề Dịch đột ngột lên tiếng – “Xin dừng bước!”

Hai người quay lại nhìn ông ta.

Tề Dịch trầm ngâm, chắp tay nói với Tư Đồ – “Tư Đồ bang chủ, có thể nói chuyện đôi ba câu không?”

Tư Đồ hơi sửng sốt, cúi nhìn Tiểu Hoàng bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt y cũng mờ mịt.

Tư Đồ gật đầu mang hành lý giao cho Tiểu Hoàng, dặn y chờ tại đại sảnh, còn chính mình và Tề Dịch thì dịch sang vài bước, đến một góc của khách ***, thấp giọng trao đổi.

Tiểu Hoàng từ xa nhìn hai người trò chuyện, thỉnh thoảng còn liếc mình một cái thì trong lòng tò mò nhưng cũng không tiến đến, chỉ ngồi ở băng ghế, nhẹ nhàng đung đưa chân, cúi đầu nhàn nhã nhìn mũi chân mình đến xuất thần.

Nghe nói Tiểu Hoàng phải đi, Văn Xương Minh đột nhiên cảm thấy có phần não nề. Đã nhiều ngày như thế mà y tổng cộng trước sau nói với Tiểu Hoàng chẳng được mấy câu. Hơn nữa, dường như Tiểu Hoàng cố ý muốn tránh mặt y, điểm ấy y có thể nhận ra. Nhưng chẳng biết vì sao mà tận đáy lòng y lại rất muốn nhìn thấy Tiểu Hoàng, dẫu chỉ là từ phía xa liếc mắt trông thấy.

Sáng hôm nay, Tề Dịch nói rằng muốn dẫn y cùng quay về quân doanh nhận một chức vụ, bảo rằng nam nhi đại trượng phu nếu đã đọc sách thì nên vì quốc gia mà ra sức, không nên mai một ở nơi thâm sơn cùng cốc này.

Văn Xương Minh ưng thuận theo. Nhưng kỳ quái ở chỗ, trong lòng y hoàn toàn không luyến tiếc đại huynh và đại tẩu, cũng không phải là trấn nhỏ bé này đã dưỡng dục y nhiều năm, mà lại là Tiểu Hoàng.

Ngày sau có lẽ sẽ không thể gặp lại nhau…Văn Xương Minh đứng ở sau quầy, đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng chăm chú, như muốn mang diện mạo của thiếu niên khắc sâu vào tâm khảm, để về sau có thể ghi nhớ mãi mãi.

Nhìn mãi, nhìn mãi, tầm mắt kéo xuống đến hai bàn chân của Tiểu Hoàng.

Ánh mắt Văn Xương Minh cứ như bị khóa chặt vào đôi bàn chân mang giày thêu màu đen của Tiểu Hoàng. Giày tuy rằng là kiểu nam, nhưng dưới con mắt của Văn Xương Minh thì lại là một đôi giày khéo léo tinh xảo nhất. Bởi vì dáng vẻ Tiểu Hoàng là sự đan xen giữa thiếu niên với người trưởng thành, thế nên tay chân so với nam tử trưởng thành có phần nhỏ hơn. Lại thêm từ nhỏ y không thường vận động mạnh, thế nên tứ chi nhìn rất thanh tú. Mắt cá chân tuy rằng khuất sau lớp ống quần hắc sa, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn rõ dáng hình, xinh đẹp hệt như cổ tay vậy…Cũng không biết Văn Xương Minh trúng phải tà thuật gì, nhưng lại cố gắng nhìn xuyên thấu qua đôi tất mỏng, tưởng tượng đến lúc Tiểu Hoàng để chân trần…ngón chân hẳn sẽ núc ních trắng nõn, nếu chạm vào thì sẽ đỏ lên.

Nghĩ đến đó, Văn Xương Minh cảm thấy trong người ngứa ngáy khó chịu. Y mơ tưởng đến Tiểu Hoàng đi chân trần, bộ dạng ngượng nghịu thì hạ thân nảy ra một trận khô nóng…nơi ẩn mật ấy thế mà trướng đau lên.

Phát giác thấy sự biến hóa của mình, Văn Xương Minh toát mồ hôi lạnh, vội vàng cầm lấy chén trà trên bàn, nuốt ngay một ngụm trà lạnh, cố gắng bình ổn hô hấp, cúi gằm mặt, không dám nhìn Tiểu Hoàng nữa, thế nhưng vẫn không sao không chế hai mắt mình được…

Tiểu Hoàng khoác áo choàng lông điêu, để lộ mặt cùng vùng cổ dài, dù bị áo choàng che phủ thì vẫn có thể nhìn rõ dáng người mảnh khảnh…mặt mày Văn Xương Minh ửng đỏ, hạ thân như bị lửa hơ nóng, không dám nán lại thêm nữa, bèn men theo ngách cửa chạy vụt vào nhà.

Tư Đồ và Tề Dịch đứng cách đó một quãng khá xa, nhác thấy Văn Xương Minh hốt hoảng chạy đi cũng không mấy để tâm. Tiểu Hoàng thì càng không để ý, mọi tâm tư đều đặt hết ở chỗ Tư Đồ, chẳng biết hắn và Tề Dịch nói với nhau những gì.

Văn Xương Minh chạy trối chết đến tiền viện, xông thẳng đến bên giếng kéo nước rửa mặt. Cuối thu, nước lạnh căm căm, hắt lên mặt khiến hai hàm răng y va vào nhau cầm cập, mặt mày rét run, thế mà lòng vẫn không sao hạ nhiệt được. Y đã gần ba mươi tuổi, nhưng vì dốc lòng cầu sở học nên vẫn chưa thành thân. Đối với những việc tự cho là thẹn thùng này tuy rằng có nghe qua, cũng đã xem sách, nhưng chung quy vẫn chưa từng làm.

Đang lúc khó chịu thì phía sau có người vỗ y.

Văn Xương Minh có tật giật mình, cả người lạnh toát, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, ra là đại tẩu của y.

Phàn Thị, đại tẩu của Văn Xương Minh là một nữ nhân đanh đá, gả cho Văn Xương Thuận rồi thì tìm đủ mọi cách giúp ông ta tranh đoạt vài phần gia nghiệp. Đã thế Văn Xương Thuận lại là một kẻ cực kỳ sợ vợ, bởi vậy đối với thê tử vẫn nhún nhường đủ điều, càng khiến y thị thêm phần chua ngoa, đối với Văn Xương Minh hở chút là mắng chửi, là đánh đập.

“Ngươi đang làm gì ở đây?” – Phàn Thị liếc xéo Văn Xương Minh.

“Không…” – Văn Xương Minh lắc đầu, buông tiếng thở nhẹ, xoay người dự tính rời đi.

“Đi giúp ta thu dọn đệm chăn mang ra phơi nắng.” – Phàn Thị không để y đi, cất giọng lạnh lùng bảo – “Đại ca ngươi dẫn theo tiểu nhị ra ngoài lấy hàng rồi, ta đây lại mang không nổi.”

Văn Xương Minh nhíu mày, nhỏ giọng nói – “Có mỗi một cái đệm giường mà cũng không nhấc nổi sao?”

Phàn Thị nghe y cãi lại liền cong tay giáng cho y một cái bạt tai – “Ngươi ăn cơm trắng nhiều thế để làm gì hả? Ta bảo ngươi làm, ngươi dám không nghe sao? Nói cho ngươi biết, nếu không phải được ca ca ngươi nuôi dưỡng thì ngươi đã sớm chết đói rồi.”

Văn Xương Minh giận đến đỏ tía mặt mày, trừng mắt nhìn Phàn Thị.

“Nhìn cái gì hả?” – Phàn Thị càng hung hăng, lông mày dựng thẳng cả lên – “Còn không mau đi sao?”

Văn Xương Minh hít sâu một hơi, ngẫm lại nam nhân không chấp nữ nhân, xoay người thở phì phò đi vào nhà giúp y thị chuyển đệm chăn.

Nhưng Phàn Thị bình thường đã quen cái nết ngang ngược, tên đệ đệ này trong mắt thị cũng chỉ là một kẻ nhu nhược. Y thị đi theo Văn Xương Minh vào phòng, buông lời châm chọc khiêu khích – “Ngươi xem ngươi là cái giống gì? Đọc sách đọc sách, thế ngươi đã thi đậu sao? Ta nói với ngươi thế này, ngươi là một kẻ vừa ngu xuẩn vừa bất tài, đời này chỉ biết ăn bám người ta…”

Văn Xương Minh vốn đã ôm đệm chăn đến ngạch cửa, nghe được lời này, chẳng biết lửa giận từ đâu bốc lên tận đầu, liền ném hết đệm chăn. Sau đó y đóng chặt cửa phòng, xoay người hùng hổ tiến về phía Phàn Thị.

Phàn Thị hoảng hốt nhảy dựng lên. Kỳ thật Văn Xương Minh cũng chỉ muốn cùng thị đôi co vài câu, không ngờ Phàn Thị lại hiểu lầm y muốn hành hung người, sợ hãi muốn bỏ chạy, hét toáng lên – “Người đâu…”

Văn Xương Minh thấy y thị kêu thì hoảng vía. Nơi này cô nam quả nữ, nếu có người đến chẳng phải mình sẽ hết đường chối cãi sao. Y quýnh quáng dùng tay bịt chặt mồm miệng Phàn Thị lại. Thị liều mạng giãy dụa nhưng càng giãy thì lực ấn của Văn Xương Minh càng mạnh, khiến thị không còn khí lực, ngã ngửa lên giường, đụng đầu vào thành ngất đi, miệng mồm ú ớ.

Hai mắt Văn Xương Minh tràn ngập tơ máu, hơi thở hổn hển, cả người kích động. Y thấy Phàn Thị nằm ngửa trên giường, cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào bèn tiến đến, dùng vải bịt chặt mồm thị rồi lột sạch y phục, cởi luôn cả quần mình, đặt thị dưới thân, bắt đầu tiến hành cái việc làm nhục kia.

Tuy rằng dưới thân là Phàn Thị, nhưng trong đầu Văn Xương Minh lại chỉ có mỗi hình bóng Tiểu Hoàng, nghĩ đến đôi bàn chân trắng noãn của tiểu hài tử, tấm lưng trơn nhẵn, còn có gương mặt thanh tú động lòng người, động tác lại càng hung tợn hơn. Phàn Thị vừa sợ vừa giận, ban đầu còn cố phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ biết ai ai mấy tiếng thảm thiết trong cuống họng.

Văn Xương Minh trút sạch lửa giận rồi, trông lại thấy Phàn Thị, chợt lạnh cả người, ngồi im ngẫm nghĩ. Y nghĩ đến Tiểu Hoàng như một thần tiên cái thế, không biết cuối cùng sẽ thuộc về ai, nhưng dù thế nào thì cũng là một kẻ như mình. Rồi y nghĩ lại chính mình chỉ có thể làm việc ấy với một kẻ ngu xuẩn thế này. Xem bản thân cùng gia thế, e là sau này cùng lắm cũng chỉ lấy được một kẻ như thị mà thôi, vừa dữ dằn điêu ngoa vừa ngu xuẩn. Càng nghĩ lại càng giận, thế là y vớ lấy quần của Phàn Thị ngay đầu giường, quấn hai vòng quanh cổ thị, ra sức siết mạnh…

Phàn Thị hai tay quơ vào khoảng không, cố gắng nắm bắt cào cấu, để lại giữa ngực Văn Xương Minh mấy đường cào rướm máu, cuối cùng hai mắt trắng dã, hai chân cứng đờ, đi đời nhà ma.

Văn Xương Minh thở phì phò, buông lỏng tay ra, tâm tư cũng dần bĩnh tĩnh lại. Y nhìn thi thể của Phàn Thị, chợt bật cười to ha hả.

Y đứng dậy, mặc y phục lại, đi đến bên bàn cầm ấm trà uống ừng ực, nhẽ nhõm thở ra. Sau đó, y đặt thi thể Phàn Thị lên giường, sửa sang lại chăn, ra vẻ như thị đang ngủ. Cuối cùng, y chỉnh trang y phục mình cho chỉnh tề, xoay người rời khỏi phòng, lòng như lửa thiêu mà chạy đến đại sảnh.

Lúc này Tư Đồ và Tề Dịch đã xong câu chuyện, đang dắt ngựa ra, đặt Tiểu Hoàng lên lưng ngựa, cùng Tề Dịch cáo từ, vung roi đi mất.

Văn Xương Minh từ xa nhìn thấy Tiểu Hoàng nép vào lòng Tư Đồ, dáng vẻ tươi cười thì ánh mắt trở nên âm lãnh, nghiến chặt răng, thì thầm – “Ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ là của ta. Ta, Văn Xương Minh phải làm một kẻ đứng trên đầu thiên hạ, phải là kẻ giỏi nhất.”

Chờ Tiểu Hoàng đi mất rồi, Văn Xương Minh tìm cơ hội mang xác đại tẩu vất xuống giếng, sau đó đi mua một bao thạch tín. Khi đại ca y trở về, y nói dối đại tẩu đã về nhà mẹ đẻ.

Ngày kế, Tề Dịch chuẩn bị khởi hành quay về biên giới phía Bắc, Văn Xương Minh xin được sẽ theo phò. Tề Dịch thấy y cũng là một nhân tài liền đồng ý. Tề Dịch đi trước một bước, đến trấn Phi Long thu xếp, phần Văn Xương Minh nói phải cùng huynh trưởng cáo biệt, chậm một ngày sẽ đến tụ hội, ở lại thêm một hôm.

Đêm đó, Văn Xương Minh dùng một bao thạch tín, độc chết huynh trưởng và các tiểu nhị, trước sau tổng cộng năm người, ném hết vào giếng. Sau đó y đóng cửa khách ***, trên có dán một tờ giấy “Cả nhà đi xa, một năm sau sẽ về.” để niêm phong, suốt đêm cưỡi ngựa rời khỏi thành, tìm đến nương tựa chỗ Tề Dịch. Y chỉ mang theo một đồ vật duy nhất, ấy là chiếc đèn ***g có họa hình Ân Tịch Ly…Từ nay về sau, Văn Xương Minh quyết làm một người chỉ vì quyền thế địa vị, liều mạng đi lên cao, không tiếc trả bất kỳ giá nào.



Tạm không nói đến phía bên Tề Dịch, quay trở lại với Tiểu Hoàng và Tư Đồ đang đi về phía Nam.

Lúc đi là tín mã do cương[1], lúc về lòng Tiểu Hoàng lại nóng như lửa đốt, thế mà Tư Đồ cứ nhàn hạ, không nhanh không chậm.

“Gấp gáp gì chứ?” – Tư Đồ phì cười – “Bọn Mộc Lăng rất có năng lực. Ta trở về bây giờ có khi chỉ thêm phiền hà cho bọn họ mà thôi.”

Tiểu Hoàng không cam lòng lắm, nhưng thấy Tư Đồ thong dong như thế, tâm tư cũng hạ xuống vài phần.

Một hôm, hai người đến bên ngoài huyện thành Phượng Tường

Tiểu Hoàng thấy hai chữ “Phượng Tường” uốn lượn trên cổng thành thì kinh ngạc hỏi Tư Đồ – “Sao lại đến Quan Trung[2] ? Không phải xuôi Nam về Thục Trung ư?”

Tư Đồ cười, nhéo gò má Tiểu Hoàng đáp rằng – “Ta ít khi đến vùng Cam Thiểm[3], nghe bảo nơi này phong cảnh không tồi, hiếm có dịp thế này, chúng ta cứ vào xem sao.”

“Huynh…” – Tiểu Hoàng nổi giận – “Sao chẳng thấy huynh sốt ruột gì vậy? Có người hãm hại huynh, còn có bao nhiêu người đang mắng chửi, bảo huynh không tốt…”

Tư Đồ vui vẻ hỏi – “Ngươi đau lòng vì ta sao?”

Tiểu Hoàng há miệng thở dốc, cuối cùng chẳng nói được gì, hết thảy nuốt trở lại vào bụng.

“A…” – Tư Đồ không trêu nữa, nói khẽ với y – “Thành Phượng Tường là địa giới của Hoàng Hà bang.”

“Hoàng Hà bang?” – Tiểu Hoàng chưa hiểu mấy.

“Hoàng Hà bang là một bang phái lớn. Ngươi nghĩ xem, nếu ta xuất hiện ở đây, bang chủ Hoàng Hà bang bao lâu thì sẽ chết đây?” – Tư Đồ nói bâng quơ.

“Huynh…huynh muốn dẫn dụ người nọ ra sao?” – Tiểu Hoàng hỏi.

“A…” – Tư Đồ cười – “Muốn hãm hại ta, ắt hẳn phải có tang chứng vật chứng, bằng không, chỉ cần ta trở về, tổ chức một đại hội làm rõ mọi sự, chẳng phải là công cốc sao? Huống chi, lúc xảy ra sự việc thì chúng ta đang ở Liêu Đông, lại có cả Tề Dịch làm chứng giúp.”

Tiểu Hoàng cả kinh – “Ra là ngày đó ông ta nói với huynh việc này.”

Tư Đồ gật đầu – “Còn hàn huyên vài câu việc nhà nữa.”

Tiểu Hoàng vô lực – “Vậy huynh mau trở về đi, làm sáng tỏ mọi chuyện thì xong rồi.”

Tư Đồ vươn một ngón tay chỉnh lại áo, hơi nhếch khóe môi – “Tôn chỉ của Tư Đồ ta, ngươi có còn nhớ không?”

Tiểu Hoàng ngoan ngoãn gật đầu – “Huynh nói, chuyện của người khác, huynh mặc kệ.”

“Đúng vậy, nhưng còn có một vế khác nữa.” – Tư Đồ cười – “Nếu là chuyện liên quan đến ta, ta sẽ đào hết tận gốc tận rễ.”

Hắn nói xong liền vung roi lên, thúc ngựa chạy vào thành Phượng Tường, thẳng một đường đến trước tổng đà của Hoàng Hà bang, nói với người giữ cửa rằng – “Đi nói với Đại đương gia của nhà các ngươi, rằng bảo chủ Hắc Vân Bảo, Tư Đồ Ngận Suất đến đây.”