Sơn động của Quỳ Thú cao chừng mấy trượng, vô cùng rộng lớn, A Loan xoay quanh vài vòng, bay đủ rồi, nhìn người nam nhân vô danh kia vẫn đang ngửa đầu nhìn mình, A Loan liền bay đến chỗ thấp. Cách mặt đất gần hơn, A Loan chợt phát hiện, sau khi mình lớn lên, nam nhân lập tức lộ ra bộ dạng rất thấp rất thấp, vì không để nam nhân sợ hãi thân thể cao lớn của mình, trong khoảnh khắc đáp xuống đất, A Loan hóa thành hình người.
Lúc A Loan biến hình lần đầu tiên, Hoàng hậu liền dặn dò nàng, nhất định không nên quên dùng linh lực hóa một bộ quần áo.
Bởi vậy, sau khi thu lại hào quang kim hồng sắc, thân thể thiếu nữ mỹ lệ vừa xuất hiện, lập tức liền bị một bộ váy áo bao phủ.
Quỳ Thú nhìn chăm chú tiểu tiên Loan Từ đầu đến cuối, chỉ kịp thoáng nhìn một bóng lưng như ngọc, nửa người trêи dường như bị mái tóc dài như thác nước của thiếu nữ che lấp, ngược lại là một đôi chân dài phía dưới, khắc sâu ở trong đầu óc hắn.
Sau đó, tiểu cô nương trước mặt quay lại.
Nàng mặc một bộ váy dài trắng, ống tay áo, vạt áo là màu hải lam, bên hông buộc một đai lưng thật dài phiêu dật màu lam.
Trêи đầu nàng đội một phát quan màu kim sắc xinh đẹp, bên trêи phát quan có năm lông vũ nhỏ màu hải lam như màu mắt của Khổng Tước, xòe ra theo thứ tự, nhẹ nhàng chập chờn theo gió núi. Trêи váy áo có màu lam hắn thích, trêи đầu có màu lam hắn thích, trêи gương mặt trắng nõn tinh xảo của nữ tử, còn có một đôi mắt to trong suốt mà lam.
*màu kim sắc: mà vàng
Chỉ là vừa đối mặt, Quỳ Thú liền quyết định, tiểu tiên Loan xinh đẹp như vậy, ai cũng đừng nghĩ cướp đi từ trong tay hắn, hắn muốn mãi mãi nuôi nàng.
“Đại ca, ngươi còn nhận ra ta không?” A Loan cười hỏi, tiểu tiên Loan kinh nghiệm sống chưa nhiều, cho dù trưởng thành, vẫn đơn thuần như cũ, tươi cười lộ ra lúm đồng tiền ngây thơ.
Quỳ Thú ừm, hỏi nàng: “Muốn ăn cá không?”
Trước khi tu vi của A Loan tăng lên cũng sẽ không đói, bây giờ càng sẽ không, nhưng mà, nghĩ đến cá nướng, nàng vẫn gật đầu, vui vẻ nói: “Ta cùng ngươi đi bắt cá.” Ăn xong bữa này, A Loan liền muốn rời khỏi, trước khi chia tay, nàng muốn ở gần đại ca một hồi.
Ngoài động trời trong gió nhẹ, hơi mặn ướt át đập vào mặt, A Loan giang hai cánh tay duỗi người một cái, đi theo bên cạnh Quỳ Thú cùng đến bờ biển.
Nước biển xanh mênh mang, đến gần, lại thanh tịnh vô cùng, A Loan đi vào trong nước, nước biển tự động lui ra, váy áo vớ giày của nàng vẫn khô ráo. A Loan rất thích như vậy, nàng hưng phấn xoay người, nhìn mặt nước phản chiếu bóng dáng của mình, một hồi sờ sờ mặt một hồi sờ mũi, A Loan rất hài lòng với dáng vẻ này.
Cách đó không xa, Quỳ Thú yên lặng nhìn tiểu tiên Loan, cảm thấy nàng là chim hay là người, đều rất đáng yêu, ngày đó hắn quyết định không ăn nàng, là đúng.
Không có chim, cá dám đến Lưu Ba Sơn chịu chết, nhưng Quỳ Thú tự có biện pháp, dùng pháp lực cưỡng ép đưa cá từ vùng hải vực lân cận đến đây, cuối cùng giả bộ thành bộ dáng phải tốn kém trắc trở một phen mới bắt được cá.
Con cá đáng thương: …
Nắm con cá, hai người nướng cá ngay tại bên bờ dưới một thân cây.
Lúc Quỳ Thú châm lửa, A Loan nhiệt tình đến giúp đỡ, đầu ngón tay thoát ra một nhóm lửa nhỏ, lập tức đốt nhánh cây khô thành tro.
A Loan: …
Quỳ Thú yên lặng nhặt một nhánh cây khác lên.
A Loan thành thật ngồi đợi ở một bên.
Lúc Quỳ Thú nướng cá, A Loan nhỏ giọng nói: “Đại ca, ăn cá xong, ta muốn đi.”
Quỳ Thú liếc nhìn nàng một cái, sau đó chỉ hướng nước biển: “Lúc ngươi bế quan tu luyện, vùng lân cận hải vực có thêm một con thú lớn, nếu ngươi ra ngoài, có thể sẽ gặp được hắn.”
A Loan căng thẳng trong lòng, vội vã nghe ngóng nói: “Con thú đó rất lợi hại phải không?”
Quỳ Thú nói: “Ta ở trêи núi, chỉ ở xa nhìn thấy hắn nổi lên mặt nước, tựa hồ là một con cự mãng*, về phần pháp lực, ta không rõ lắm, may mắn hắn không có hứng thú đối với phàm nhân, nếu không ta sớm đã bỏ mạng.”
*cự mãng: con trăn khổng lồ, con trăn lớn
A Loan nhìn qua mặt biển, cắn răng.
Một năm, phụ vương tìm không thấy nàng, khẳng định cuống lên, hôm nay nàng liền muốn thử một chút sự lợi hại của con cự thú kia, đánh không lại liền chạy, cũng không thể bởi vì e ngại một con hung thú, liền vĩnh viễn núp ở trong núi này. Đại ca nói hắn là ngư dân, thuyền biển gặp sóng gió, hắn bị sóng biển cuốn tới trêи ngọn núi này, trong nhà đại ca không có thân nhân, cho nên cam tâm tình nguyện ở đây ẩn cư, nàng không giống, nàng muốn về nhà.
Tâm tình nặng nề ăn một con cá, cuối cùng A Loan hỏi nam nhân: “Đại ca, ngươi thật không muốn về nhà sao? Nếu như ngươi đổi ý, chờ ta đánh bại hung thú kia, ta trở lại đón ngươi, đưa ngươi về đất liền.”
Quỳ Thú bật cười, lắc đầu.
“Ta đi đây, cám ơn đại ca chiếu cố ta lâu như vậy.” A Loan có chút không nỡ, nhìn nam nhân, đây là bằng hữu nàng ở chung lâu nhất khi ra bên ngoài Phượng Hoàng Sơn.
Quỳ Thú đứng phía đón gió, trong tròng mắt đen không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ đơn giản nói: “Bảo trọng.”
A Loan thở dài, lập tức hóa thân thành Loan, bay về phía không trung.
Trong biển có hung thú đúng không, nàng bay cao chút, hung thú không cảm giác được hơi thở của nàng, đương nhiên sẽ không hiện thân.
Trời sinh A Loan thần thú, vừa vỗ cánh, liền đã bay ra hơn mười dặm, lúc cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy trêи mặt biển có toà núi nhỏ, nhìn không thấy nam nhân áo đen kia. Nhưng nguy hiểm ở gần, A Loan không lo được nỗi buồn ly biệt, nàng vừa bay cao, vừa cẩn thận từng li từng tí cảnh giác.
Nhưng, ngay tại lúc A Loan chuẩn bị bay vào tầng mây, bầu trời đột nhiên bị mây đen bịt kín, còn có lôi điện màu đen chớp nhá trong đó, lôi điện kia dường như mọc ra con mắt, tất cả đều đánh đến phía nàng, A Loan không có bất kỳ kinh nghiệm gì khi động thủ với người, đối mặt lôi điện dữ tợn công kϊƈɦ kinh khủng, A Loan theo bản năng bay về phía thấp.
Nàng bay thấp, mây đen cũng áp tới, tựa như một tấm võng lớn màu đen vô biên vô tận, muốn bao phủ nàng.
A Loan chỉ lo phòng bị đỉnh đầu, không ngờ phía dưới bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm ầm vạch nước, A Loan bỗng nhiên dừng thế xông tới, cúi đầu xem xét, chỉ thấy mặt biển nhanh chóng nhô ra một đầu cự mãng màu đen, đầu cự mãng to chừng hai lần phụ vương nàng, hai con mắt màu đen như hai sơn động sâu không thấy đáy, dữ tợn mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Càng làm cho A Loan khắp cả người lạnh lẽo, là nước biển phía dưới, chỗ con mãng nhô ra, còn có một bóng đen như ngọn núi nhỏ, bây giờ nàng thấy được, chỉ là cự thú đầu mà thôi!
Trong hoảng sợ, A Loan vỗ cánh, phun ra một đám lửa vào đầu màu đen của con mãng!
Đầu mãng ngừng lại, ngay tại lúc A Loan coi là cự thú sợ lửa của nàng, một luồng âm lôi đột nhiên từ trêи trời giáng xuống, trực tiếp đánh tản lửa của nàng! Sau đó, đầu mãng lần nữa đánh tới phía nàng, miệng há thật to, lộ ra bốn chiếc răng nanh to lớn sắc bén!
A Loan vừa phun lửa phòng ngự, vừa chật vật trốn tránh.
Bên trêи có âm lôi theo đuổi không bỏ, dưới có mãng thú tốc độ như điện, A Loan bay không cao chạy không thoát cũng trốn không khỏi, sau khi không biết phun ra bao nhiêu lần hỏa diễm, yết hầu A Loan bắt đầu thấy đau, phun lửa Phượng Hoàng ra ngoài cũng càng ngày càng nhỏ. Ý thức được linh lực trong cơ thể muốn khô kiệt, A Loan nhìn về núi đảo phía sau lưng, ôm một tia hi vọng cuối cùng, nàng ra sức bay về phía núi đảo bỏ chạy.
Âm lôi cùng mãng thú tiếp tục đuổi lấy nàng, đuổi theo mãi, bọn chúng đột nhiên bất động.
A Loan không biết nguyên nhân, nàng cũng vô lực suy đoán, khi nàng bay đến núi ở trêи đảo, hoàn toàn đã dùng hết sức lực, A Loan mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người rơi tự do xuống bãi cát.
Bãi cát mới vừa rồi không có một ai, trong nháy mắt nhiều thêm một thân ảnh màu đen, hắn vươn tay, tiểu tiên Loan đang rơi xuống liền hãm lại tốc độ, khép lại cánh chậm rãi rơi vào trong khủy tay hắn.
Tiểu tiên Loan giương cánh, còn lớn hơn nam nhân, nhưng tiểu tiên Loan thu hồi cánh, thân thể vẫn là mảnh khảnh, ôm rất thuận tiện, Quỳ Thú một tay nâng cái cổ dài nhỏ tiểu tiên Loan, một tay nâng ʍôиɠ của tiểu tiên Loan, thân ảnh vọt núi mấy lần, liền ôm nàng trở về sơn động.
A Loan hoàn toàn hôn mê, không có bất kỳ ý thức gì.
Quỳ Thú nhẹ nhàng đặt nàng ở trêи giường đá, chăm chú nhìn tầm mắt màu vàng của nàng đang nhắm chặt, ánh mắt của Quỳ Thú, chậm rãi thuận theo thân thể kim hồng sắc của A Loan, chuyển đến trêи năm chiếc lông đuôi màu hải lam rũ xuống phía sau của nàng.
Quỳ Thú đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh lông đuôi của tiểu tiên Loan, sau đó, hắn vừa nhìn tiểu tiên Loan hôn mê, vừa ôm năm cái lông đuôi thon dài vào trêи đùi. Lông đuôi tiểu tiên Loan nhìn xinh đẹp, nhưng kỳ thật cực kỳ cứng rắn, chỉ có lông to vụn nhỏ xung quanh mỗi cái lông vũ, và lông tơ mỏng manh phía dưới lông vũ, sờ tới sờ lui mới mềm mại lại dễ chịu.
Quỳ Thú sờ từng chiếc lông, yêu thích không buông tay, kìm lòng không đặng, vuốt từ gốc đuôi đến chóp đuôi.
Sờ mãi, lông đuôi trong tay chợt biến mất, Quỳ Thú mắt sắc phát lạnh, nhìn lại, đã không còn thấy tiểu tiên Loan nữa, thay vào đó, là một tiểu cô nương hôn mê, là một người, không có mặc bất kỳ cái quần áo nào…
Quỳ Thú mờ mịt nhìn thân người tiểu tiên Loan, hắn không biết, tiểu tiên Loan hôn mê tại sao lại xảy ra loại biến hóa này.
Thân người của nàng cũng nhìn rất đẹp, không đến nỗi khiến hắn chán ghét đỏ, nhưng, Quỳ Thú càng ưa thích lông đuôi nàng hơn.
Quỳ Thú chuyển đến sau lưng tiểu tiên Loan, duỗi tay ra, ý đồ để nàng biến ra cái đuôi một lần nữa.
Tiểu tiên Loan không nhúc nhích, chỉ là thuận động tác của hắn, từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng.
Quỳ Thú lúc này mới thấy rõ dáng vẻ chính diện nàng.
Mờ mịt, Quỳ Thú cảm thấy không ổn, dựa theo dáng vẻ của bộ y phục trước kia của nàng, Quỳ Thú giúp nàng biến hóa ra một chiếc váy dài, và chiếc lông vũ phát quan dễ thương kia.
Lại dò xét tiểu cô nương một phen, Quỳ Thú đột nhiên cảm giác được, cổ tiểu tiên Loan trắng nõn có chút trống rỗng, giống như thiếu đi cái gì.
Quỳ Thú nhìn chằm chằm cổ tiểu tiên Loan, trong đầu ngoài ý muốn toát ra hình ảnh Chu Tước mà hắn xa xa từng thấy, trêи cổ Chu Tước, có dây chuyền hồng ngọc, xấu đến hắn muốn hủy đi.
Hồng ngọc xấu, lam bảo thạch lại cực kỳ xinh đẹp.
Quỳ Thú ở Đông Hải lâu, quanh năm suốt tháng, góp nhặt vô số trân bảo trong biển, liền giấu ở một gian mật thất trong sơn động.
Quỳ Thú muốn đưa tiểu tiên Loan một dây chuyền lam bảo thạch, khiến nàng ăn mặc càng xinh đẹp.
Để tiểu tiên Loan nằm đó, Quỳ Thú đi mật thất, bên trong mật thất có cái rương, chuyên dùng để đặt lam bảo thạch vào, viên lớn nhất còn lớn hơn đầu của tiểu tiên Loan, đây cũng là viên lam bảo thạch mà Quỳ Thú thích nhất. Nhưng, tưởng tượng dáng vẻ trêи cổ tiểu tiên Loan có một đại bảo thạch, dường như không quá phù hợp, Quỳ Thú tiếp tục mở ra, rốt cục chọn lấy một viên lam bảo thạch to khoảng bằng mắt Khổng Tước.
Trêи lông đuôi nàng, liền có rất nhiều lông vũ mắt Khổng Tước.
Lam bảo thạch có rồi, vàng bạc trong biển cũng không ít, trước kia Quỳ Thú chướng mắt, lần này, hắn chuyên chú ra ngoài tìm chút vàng, chế tạo một dây chuyền, lại đem mặt dây chuyền lam bảo thạch treo ở giữa.
Dây chuyền được làm xong, Quỳ Thú bước chân nhẹ nhàng trở về sơn động, nhưng mà, hắn còn chưa bước vào sơn động, liền nghe bên trong truyền đến tiếng khóc yếu ớt.
Quỳ Thú ngoài ý muốn nhíu mày, chậm rãi bước đi vào.
Nghe được tiếng bước chân, A Loan ngẩng đầu, trong mắt to xanh mênh mang, chứa đầy nước mắt đang tí tách rơi xuống.
Quỳ Thú kinh ngạc, dây chuyền trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Tiểu cô nương đáng thương tiếp tục rơi nước mắt, Quỳ Thú liền cảm giác, mỗi viên nước mắt của nàng đều trân quý như lam bảo thạch, không nên lãng phí như thế.
“Vì sao khóc?” Hắn mờ mịt hỏi.
A Loan dụi mắt, cúi đầu nói: “Ta đánh không lại con mãnh thú kia, ta rốt cuộc không về nhà được.”
Nói xong, nàng đưa lưng về phía nam nhân nằm xuống, khóc ghê gớm hơn, bờ vai mỏng manh run run, tiếng nức nở trầm thấp quanh quẩn trong sơn động trống trải.
Quỳ Thú yên lặng đứng đó một lúc lâu, chờ tiểu tiên Loan khóc mệt, hắn mới đi qua, từ phía sau đưa dây chuyền lam bảo thạch đến trước mặt nàng: “Ta vừa mới nhặt được, ngươi thích không?”
A Loan mở con mắt khóc sưng ra, thấy rõ viên lam bảo thạch kia, nàng dừng một chút, vùi đầu vào khuỷu tay, nức nở nói: “Ta chỉ muốn về nhà.”
Quỳ Thú trầm mặc.
A Loan tiếp tục khóc, hai bàn chân nhỏ trắng bóc lộ ra bên ngoài váy, không nhúc nhích, tựa như lông đuôi rủ xuống lúc nàng không vui.
Nàng không vui liền sẽ không vẫy đuôi, nàng không vẫy đuôi, hắn cũng sẽ không vui.
“Ta có thể đưa ngươi về nhà.” Cầm lấy dây chuyền lam bảo thạch mát lạnh, Quỳ Thú chậm rãi nói.
Tiếng khóc của A Loan dừng một chút, lại bắt đầu khóc tiếp: “Ngươi cũng không có pháp thuật.”
Quỳ Thú im ắng cười, suy tư một lát, hắn đề nghị: “Theo ta quan sát, hung thú kia cũng không ăn người, ngươi giữ hình người, cùng ta ngồi thuyền ra biển, có lẽ có thể thành công tránh đi tai mắt của nó.”
A Loan trong tâm trí của tiên thú, không khác gì hài tử sáu bảy tuổi của phàm nhân, dường như Quỳ Thú nói cái gì, nàng đều sẽ tin tưởng.
“Thật có thể chứ?” A Loan quay lại, mang theo một đôi mắt sưng húp hỏi, bên má còn dính hai giọt nước mắt.
Quỳ Thú kìm lòng không được đưa tay ra, ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, thấp giọng nói: “Có được hay không, cũng nên thử một lần.”
A Loan được hắn cổ vũ, rốt cục cũng khôi phục một tia sĩ khí, ánh mắt kiên định nói: “Được, chờ ta khôi phục linh lực, chúng ta liền ngồi thuyền ra biển! Chờ ta nhìn thấy phụ vương, lại để phụ vương tới đối phó hung thú buồn nôn kia!”
Quỳ Thú nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt có lệ khí lưu động: “Buồn nôn?”
*lệ khí: sát khí, hung dữ
A Loan lại hiểu lầm hắn không rõ cái gì gọi là buồn nôn, giọng căm hận giải thích nói: “Chính là rất xấu đó.”
Quỳ Thú trừng mắt, rất rất lâu, mới ép xuống xúc động ăn tiểu tiên Loan.
Ăn rồi, hắn sẽ không còn nhìn thấy nàng vẫy đuôi nữa.
========
Tác giả có lời muốn nói:
A Loan: Con mãnh thú kia thật xấu!
Quỳ Thú: Ừm.
A Loan: Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, xấu thì ta đều muốn đốt nó thành tro!
Quỳ Thú: Ừm.
A Loan: Ta đã lớn như vậy, còn chưa từng gặp ai xấu…
Nói còn chưa dứt lời, nam nhân biến mất, trước mắt có thêm một con mãng đen cực lớn.
Quỳ Thú: Ta rất xấu?
A Loan khóc: Không xấu không xấu, bộ dáng còn xinh đẹp hơn Phượng Hoàng chúng ta nữa!