Hoàng Ân

Chương 55: Đón tân nương




Mười sáu tháng năm, Ninh Vương phủ đưa sính lễ tới.

Sính lễ của thân vương, lại chỉ ít hơn hai rương so với sính lễ lúc Thái tử cưới Thái tử phi, chỉ từ điểm ấy, liền có thể nhìn ra sủng ái khác biệt của Long Khánh Đế đối với nhị nhi tử.

Cung nhân đem từng rương từng rương sính lễ buộc dây lụa đỏ mang tới Thừa Ân Hầu Phủ, Thừa Ân Hầu Phủ từ trêи xuống dưới đều đến vây xem, Liễu thị cười tủm tỉm, nhưng bà phải dè dặt chút, không thể biểu hiện quá lộ liễu, thế là Liễu thị liền nghe ngóng đám tiểu nha hoàn xì xào bàn tán. Ngày đại hỷ như vậy, đám người Triệu lão di nương không thể tới, Liễu thị cố ý gọi bọn nha hoàn đi mời, chỉ nhìn thấy có Miêu lão di nương tới, Liễu thị liền đoán được, Triệu lão di nương khẳng định ngồi trong phòng bực bội, ghen ghét với bà!

Nghĩ đến lão cô nương nhị phòng Cố La mười bảy tuổi còn chưa xuất giá, Liễu thị càng vui vẻ hơn, chuyện phiền muộn của kẻ địch, chính là chuyện vui của bà.

Mà Cố La bị Liễu thị nói xấu sau lưng, hôm nay cũng chưa hề đi ra xem lễ.

Phụ mẫu đều buồn rầu vì hôn sự của nàng ta, còn Cố La không buồn vì không gả đi được, nàng ta chỉ buồn lo mình nên tiếp cận Thái tử như thế nào!

Cố Loan cũng không biết đường tỷ vẫn luôn nhớ thương Thái tử, ngày đại hôn càng ngày càng gần, ban đêm Cố Loan chìm vào giấc ngủ cũng càng lúc càng ngắn, vì chuyện động phòng nên sinh ra sự kháng cự, lại mơ hồ lo lắng Thái tử sẽ âm thầm phá hư. Đời trước Thái tử đối với nàng, trầm mê tựa như ma nhập, nếu như không phải Cố Loan người yếu, sợ là mỗi đêm Thái tử đều muốn qua đêm ở phòng nàng.

Nếu Thái tử cũng là trùng sinh, Cố Loan chỉ lo lắng Thái tử sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cản trở nàng gả cho nam nhân khác.

Nhưng thời gian cũng sẽ không dừng lại bởi vì lo lắng của nàng, hai ngày ngắn ngủi thoáng một cái đã qua, ngày mười chín hôm đó, trời chưa sáng rõ, Cố Loan liền bị nha hoàn đánh thức, rời giường trang điểm.

Tứ muội muội nhỏ nhất phải xuất giá rồi, cô phu nhân Cố Lan Chi, đại cô nương Cố Vân, nhị cô nương Cố Phượng đều trở về nhà mẹ đẻ sớm một ngày, các nữ nhân tụ tập trong khuê phòng Cố Loan, làm náo nhiệt, Cố Loan vừa phải ứng phó với lão ma ma trong cung, vừa phải đáp lại trêu chọc của các tỷ tỷ, ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ còn chạy tới chạy lui chung quanh ngẩng đầu nhìn nàng, Cố Loan phân tâm, nên tạm thời quên hết nặng nề của việc hôn sự này.

“Dì nhỏ, người thật là xinh đẹp.” Nữ nhi của Cố Vân, mặc một thân đồ màu đỏ đứng bên cạnh bàn trang điểm nhìn nàng nói.

Trong mắt bé gái ngây thơ, là kinh diễm chân thành nhất.

Cố Loan nhìn ngoại tôn nữ cười cười, vậy mà trong lòng cũng có mấy phần vui vẻ.

Chí ít, đời này nàng là Ninh vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, là tân nương chân chính.

.

So với náo nhiệt của Thừa Ân Hầu Phủ, Ninh Vương Phủ rất hiu quạnh, bình thường Triệu Quỳ không kết giao với thần tử, hỷ tiệc hắn cũng không đưa thϊế͙p͙ mời cho bất kỳ thần tử nào, chỉ có một ít khách nhân bị Long Khánh Đế kéo tới, thí dụ như Thái tử, Tam hoàng đáy huyệt vương, Tứ hoàng tử Thuận vương, cùng Nhị công chúa Tam công chúa chưa xuất giá. Muội muội ruột của Thái tử gả đi xa, sớm viết thư nói thân thể khó chịu, không thể trở về chúc mừng.

Long Khánh Đế biết Nhị nhi tử không thích Thái tử, nhưng thành thân là lễ lớn, huynh đệ ruột đều không xuất hiện, truyền ra ngoài dễ dàng làm cho người khác ngờ vực vô căn cứ, Hoàng gia trọng thể diện, dù chỉ là hòa khí ngoài mặt, cũng nhất định phải duy trì.

Triệu Quỳ để những khách nhân vào cửa, hắn lại không ra đãi khách, giờ lành đón dâu đã đến, hắn mới mặc một thân hỷ bào đỏ chót xuất hiện ở tiền viện, cũng không nhìn mấy vị huynh đệ tỷ muội, Triệu Quỳ trực tiếp cưỡi Mã vương ngự thưởng, theo Lễ bộ quan viên đi Thừa Ân Hầu Phủ đón tân nương.

“Nhị ca thật là, ngày đại hỉ cũng không có được khuôn mặt tươi cười.”

Trong viện, Tam công chúa ghét bỏ phàn nàn nói, bọn họ là đến chúc mừng, nhưng thái độ của nhị ca, giống như là bọn hắn không mời mà tới ăn chực.

Ca ca ruột của nàng, Tứ hoàng tử Thuận vương cười nói: “Nhị ca vẫn luôn như vậy, có lẽ thành thân sẽ ôn nhu chút.”

Trong bốn vị hoàng tử, Thái tử cùng Triệu Quỳ như nước với lửa, hai vị hoàng tử khác, Cung vương, Thuận vương từ nhỏ sống dưới bóng của hai vị huynh trưởng, căn bản không có suy nghĩ tranh giành cái gì, cho nên lớn lên lòng thoải mái thân thể béo mập, vừa nhìn giống như vương gia nhàn nhã sống lâu trăm tuổi.

Thuận vương chưa từng đắc tội với Thái tử, cũng không có chọc giận Triệu Quỳ, nhưng hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên cảm giác phía sau lạnh lẽo, Thuận vương kỳ quái quay đầu nhìn, đã thấy Thái tử dẫn đầu quay lưng, đi về phía khách đường, tam ca Cung Vương cười hơ hơ, thấy hắn quay lại, liền chào hỏi rủ hắn cùng dạo vườn hoa vương phủ.

Thuận vương liền quên hết hàn ý ngắn ngủi kia.

Bên kia Triệu Quỳ suất lĩnh đội ngũ đón dâu dần dần đi tới đường chính của kinh thành.

Ninh Vương cưới thê, dân chúng nhàn không có chuyện gì làm đều đến vây xem, nghi trượng thị vệ sớm xếp thành hai hàng, không cho phép bất luận kẻ nào chen qua quấy rối.

Bách tính bình thường ai đâu ăn no rỗi việc đi mạo phạm Ninh Vương điện hạ? Nhiều nhất là bình luận một phen đối với dung mạo cùng tính tính Ninh Vương điện hạ mà thôi.

“Nghe nói Vương phi là hòn ngọc quý trêи tay Thừa Ân Hầu, yểu điệu, một thân da mịn thịt mềm giống như cánh hoa, ra ngoài đi đường đều phải có người vịn, sợ vấp ngã, vương gia hung ác như thế, Vương phi chịu được sao? Giống như đem con thỏ đưa vào ổ sói nha.”

“Vậy ngươi không hiểu được, vương gia đối với người ngoài hung dữ, đối với Vương phi của mình khẳng định là một kiểu khác, ngươi cũng nói Vương phi đẹp như tiên nữ, đêm nay vương gia xốc khăn tân nương lên, sẽ cam lòng khi dễ tân nương yểu điệu? Nghe nói vụ hôn sự này là vương gia chủ động đi cầu Hoàng Thượng, chờ đi, Vương phi nhất định đặc biệt được sủng ái.”

“Hơn nữa, vương gia lớn lên vô cùng tuấn tú nha, nhìn bả vai thân eo kia, Tứ tiểu thư nhà họ Cố thật sự là có phúc.”

Nói chuyện, là một tiểu quả phụ không biết xấu hổ.

Bách tính chung quanh nghe thấy, hiểu rằng câu nói đó có thâm ý khác nên cười vang, tiểu cô nương tiểu thiếu niên thì một mặt hồ đồ.

Triệu Quỳ ngồi trêи lưng ngựa, đứt quãng nghe được một chút, cũng không để ở trong lòng.

Bỗng nhiên, Mã vương dưới thân ngừng bước chân, đứng yên bồi hồi, tựa hồ đang kiêng kị cái gì.

Triệu Quỳ nhìn về phía trước đám người bách tính hai bên, tất cả đều là đầu người, không cách nào phân biệt phải chăng có kẻ xấu trốn trong đó.

Triệu Quỳ kẹp bụng ngựa, Mã vương lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Quỳ đưa mắt liếc một cái ra ý cho Bành Việt phía sau.

Bành Việt gật đầu.

Triệu Quỳ mắt nhìn phía trước, Mã vương dưới thân tuân theo ý chủ nhân tiếp tục tiến lên, nhưng Triệu Quỳ có thể cảm giác được Mã vương khẩn trương cùng bất an, khi đội nghi trượng ngũ đi qua một tửu lâu, Mã vương đột nhiên hí lên một tiếng, cùng lúc đó, Triệu Quỳ thoáng nhìn bên trái có ánh sáng bay về phía mình, không kịp suy nghĩ, Triệu Quỳ bỗng nhiên nghiêng về bên phải, dường như hắn mới ép xuống, phía trêи đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng xé gió dữ dằn, là ám khí xượt qua đầu.

Triệu Quỳ không nghe thấy, thì được Bành Việt vung kiếm đánh trật một mũi ám khí khác, lại có hai thích khách đồng thời giáp công, muốn dồn Triệu Quỳ vào chỗ chết!

“Có thích khách, bảo vệ điện hạ!”

Thị vệ bên người Triệu Quỳ cao giọng quát, giọng nói truyền đi, đội nghi trượng lập tức loạn, thị vệ trước sau đều vọt vào chính giữa.

Triệu Quỳ lại chú ý tới, trước khi Bành Việt bay ra ngoài đi bắt thích khách, hai thích khách thất thủ liền ngã trong đám người.

Tử sĩ! Một khi nhiệm vụ thất bại, liền cắt đứt tất cả khả năng liên quan đến chủ tử.

“Tất cả không được nhúc nhích!” Triệu Quỳ nâng tay phải lên, lạnh giọng hạ lệnh.

Đội ngũ nghi trượng loạn xạ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

“Thích khách đã bị đánh chết, tiếp tục xuất phát.” Triệu Quỳ không cho phép lộn xộn, hôm nay cho dù trêи trời đột nhiên trút xuống mưa to, cũng không cách nào ngăn cản hắn cưới thê.

Ninh Vương không sợ thích khách, dân chúng cũng không dám xem náo nhiệt nữa, tản đi giống như chim thú, trong chốc lát, con đường vừa còn kín người không lối đi, hiện tại cũng chỉ thừa lại đội ngũ nghi trượng đón tân nương. Đối với hai nhà thành thân mà nói, không có người xem, cũng là chuyện buồn bã.

Triệu Quỳ không thèm để ý chút nào.

Tin tức truyền đến Thừa Ân Hầu Phủ, lòng Cố Sùng Nghiêm lạnh một nửa, chọn ngày Ninh Vương cưới thê hành thích, thích khách này không khỏi quá mức lớn mật! Ninh Vương mạng lớn không xảy ra chuyện, ngộ nhỡ nữ nhi lên kiệu hoa, thích khách xuất hiện lần nữa, giết không chết Ninh Vương liền giết nữ nhi làm sao bây giờ?

Hôn lễ nhất định phải tiếp tục tiến hành, nhưng Cố Sùng Nghiêm mượn cớ rời khỏi tân khách, chọn mấy thị vệ của Thừa Ân Hầu Phủ đưa tân nương, lại an bài ám vệ trong nhà ẩn trong đám người bảo vệ kiệu hoa.

Ngoài ra, Cố Sùng Nghiêm giấu giếm tin tức, không làm kinh động các nữ quyến hậu viện.

“Vương gia tới đón tân nương, Vương phi nhanh đắp khăn tân nương lên.” Nghe được tiếng pháo nổ ở tiền viện, nữ quan lập tức cầm lấy khăn tân nương màu đỏ trêи khay, cười đi tới chỗ tân nương đang bị người thân bao vây.

Cố Loan đột nhiên rất không nỡ, ánh mắt vừa nhìn đến Tiêu lão thái quân tóc trắng phơ, nước mắt liền rơi xuống.

Nữ quan nhanh chóng che khăn đỏ lên cho tân nương, nếu không tân nương tử thấy càng nhiều, nước mắt rơi càng nhiều, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe thì làm sao bây giờ.

Nước mắt Cố Loan không ngừng được, không nỡ ngôi nhà bảo vệ nàng hai đời, không nỡ tằng tổ mẫu, tổ mẫu đã cao tuổi. Cánh tay được nữ quan vịn, trêи đỉnh đầu mũ phượng trĩu nặng, Cố Loan yên lặng lau nước mắt, đi mãi, trong tầm nhìn chật hẹp dưới khăn tân nương, có thêm một vạt áo hỷ bào đỏ chót.

Lý trí trở lại, nước mắt Cố Loan rốt cục cũng đã ngừng, hôm nay nàng rời nhà, chính là Ninh vương phi, một người ở tại Ninh Vương phủ, cũng không thể tiếp tục làm Tứ tiểu thư của Cố gia tùy tâm sở ɖu͙ƈ cùng mọi người trong nhà nũng nịu chơi xấu không buồn không lo.

Sau khi bái biệt các trưởng bối, Cố Loan được phụ thân cõng lên, đưa nàng đi đến kiệu hoa.

Cố Loan vịn đôi vai rộng của phụ thân, cố gắng nhịn nước mắt.

“A Loan nhớ kỹ, về sau mặc kệ bị ủy khuất gì, phụ thân ở chỗ này, bất cứ lúc nào con cũng có thể trở về.” Cõng nữ nhi vào kiệu hoa, Cố Sùng Nghiêm nhìn nữ nhi đội khăn đỏ tân nương, thấp giọng dặn dò.

Cố Loan nghẹn ngào gật gật đầu.

Cố Sùng Nghiêm lại nhìn nữ nhi một chút, vạn phần không muốn rời kiệu hoa, nữ quan tiện tay buông màn kiệu xuống.

Gã sai vặt hầu phủ dắt hai con ngựa đến, Cố Đình nhận một con, Cố Sùng Nghiêm trực tiếp lên một con ngựa khác.

Các tân khách kinh hãi, từ xưa nay cô nương xuất giá, thúc thúc, huynh trưởng có thể đưa, cũng không có đạo lý phụ thân đích thân đưa tân nương.

Cố Sùng Nghiêm mặc kệ, con rể vừa bị thích khách đánh lén, hắn đảm đương không nổi nguy hiểm gì, cho dù làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay hắn muốn tận mắt nhìn nữ nhi bình an gả vào Ninh Vương phủ.

Triệu Quỳ nhìn phụ tử Cố Sùng Nghiêm, lại cảm thấy vũ nhục, chẳng lẽ ngay cả thê tử mình hắn cũng không bào vệ được, cần nhạc phụ xuất mã?

“Không nhọc nhạc phụ đại giá, hôm nay cho dù bản vương liều tính mạng, cũng sẽ không để A Loan tổn thương nửa cọng tóc.”

Triệu Quỳ giục ngựa đi đến trước kiệu hoa, nói xong không đợi Cố Sùng Nghiêm mở miệng, Triệu Quỳ liền nhảy xuống ngựa, không để ý nữ quan ngăn cản, xốc màn kiệu lên, tìm tòi, tay hắn chụp tới liền ôm tân nương tử không có chút nào chuẩn bị ra, ném lên trêи lưng ngựa của hắn. Biến cố nổi lên, Cố Loan ngồi không vững, xém chút té xuống ngựa, sau một khắc, phía sau đột nhiên nhiều thêm một người, người kia cường thế kéo nàng vào trong ngực.

==========

Lời của editor: Ta nói đi cưới thê cứ như đi đánh trận ý nhỉ, phong ba thế cơ chứ~~