Hoàng Ân

Chương 38: Lũ lụt trên Hoàng Hà




Edit: Xiaoxi Gua

Có phụ thân Cố Sùng Nghiêm ủng hộ, Cố Phượng lại đến trước mặt mẫu thân giở trò làm nũng quấy rầy, hôn sự nàng và Lục Quý An cứ vậy mà thành.

Chỉ là, Cố Phượng là Nhị tiểu thư hầu phủ, phía trêи còn có đại tiểu thư Cố Vân, Cố Sùng Nghiêm liền thương lượng với ngoại tôn, chờ sau khi Cố Vân định hôn thì hai nhà lại chính thức nghị thân. Đại nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, Lục Quý An rất tin tưởng cữu cữu của mình, sau khi xa xa liếc mắt với biểu muội, Lục Quý An hồi phủ an tâm chuẩn bị kỳ thi Hương trước.

Lục Quý An là thế tử Vĩnh An Bá Phủ, thừa kế tước vị, đời này hắn không thi khoa cử cũng không lo ăn lo mặc, nhưng Lục Quý An không muốn có một tước vị rỗng, hắn có khát vọng của mình, hắn hi vọng tương lai hắn có thể giống như cữu cữu, công trạng nổi bật hơn tước vị vốn có.

Lúc đầu Du thị không vui khi nữ nhi gả cho ngoại tôn, bây giờ hôn sự như ván đã đóng thuyền, Du thị liền lo lắng ngoại tôn phải chịu thiệt thòi chỗ Hạ thị, cho nên sớm đưa Tống ma ma nàng tín nhiệm nhất đến Vĩnh An Bá Phủ, bảo Tống ma ma nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Hạ thị, chờ nữ nhi gả đi, Tống ma ma cũng sẽ trở thành phụ tá đắc lực của nữ nhi.

“Vẫn là mẫu thân hiểu con nhất!” Nghe mẫu thân an bài, Cố Phượng bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, vui vẻ nói.

Du thị nghiêm mặt, cả giận: “Ta không thương con, con tuyệt thực ta cũng không thèm quan tâm, dù sao cũng không phải ta thân sinh.”

Đây đều là lời lúc Cố Phượng tức giận nói.

Cố Phượng chỉ coi như mình chưa từng nói, không ngừng ủi trong ngực mẫu thân.

Cố Loan ở bên cạnh nhìn, cười không ngừng.

Du thị nhìn tiểu nữ nhi, đột nhiên dùng lực đập trưởng nữ một cái: “Đứng dậy, không có bộ dạng tỷ tỷ, đừng có làm hư A Loan.”

Cố Phượng quay đầu, nhìn thấy muội muội cười ngây ngô, Cố Phượng cười nói: “Mẫu thân yên tâm, muội muội nghe lời người nhất, mẫu thân chọn cho muội ấy vị hôn phu nào thì chính là vị hôn phu đó.”

Cố Loan đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ an tâm đợi gả đi, đừng nhắc đến muội.”

Hai tỷ muội cãi nhau, Du thị nhìn tiểu nữ nhi còn mang theo tính trẻ con, nghĩ tới hai năm nữa tiểu nữ nhi cũng phải tuyển phu, nàng liền khó chịu.

.

Đại tiểu thư Cố Vân mười lăm, hai năm trước Tào thị đã bắt đầu bắt đầu chú ý đến hôn sự của nàng, nhưng Tào thị chọn mấy cái, hoặc là Tiêu lão thái quân chướng mắt, hoặc là Cố Nhị Gia chướng mắt, Tào thị tức giận đến nỗi xém chút không muốn làm nữa.

Cố Nhị Gia cũng không yên lòng giao hôn sự của trưởng nữ cho tục huyền*, tóm lại cũng không phải thân sinh, Cố Nhị Gia sợ nữ nhi chịu ủy khuất, cho nên chính hắn chọn, chọn tới chọn lui, chọn được một công tử Liêu gia ở Hộ bộ.

*Tục huyền: vợ kế

Hôn sự của Cố Vân, hoàn toàn đồng nhất với đời trước, Cố Loan nhớ rất rõ, đại tỷ phu cũng là đồng môn của đại ca, cuộc sống hôn nhân khá tốt, nghe nói lúc mang thai đại tỷ thèm ăn, hơn nửa đêm đột nhiên muốn ăn lựu, đại tỷ phu không muốn làm kinh động hạ nhân, tự mình mò mẫm đến trong viện hái được mấy trái lựu, tự tay lột cho đại tỷ ăn.

Lúc đại tỷ về nhà ngoại, vẻ mặt ngọt ngào kể với các nàng, lúc ấy Cố Loan còn rất hâm mộ cơ.

Hôn sự hai người tỷ tỷ đều đã định, mùa nóng bức cũng tới gần, không nóng được mấy ngày, đột nhiên trời liên tục đổ mưa to.

Ngày hôm đó Cố Loan đang nghỉ trưa chỗ Tiêu lão thái quân, đang ngủ mơ mơ màng màng, giọng nói Tiêu lão thái quân lo lắng từ gian ngoài truyền vào: “Mưa như thế lớn, không biết một vùng Hà Nam có bị ngập hay chưa?.”

Lý ma ma bồi trò chuyện nói: “Người thiện tâm, hàng năm đều nhớ thương bách tính bên đó.”

Tiêu lão thái quân nói rằng: “Ngươi cũng không phải không biết, ta đã từng bồi lão đầu tử ở bên kia một thời gian, vừa lúc gặp phải ngày mùa hè mưa to, trời tối người ngủ yên, ta ở trong thành cũng có thể nghe thấy nước Hoàng Hà gào thét, năm đó chúng ta mạng lớn, không gặp phải thiên tai, năm thứ hai chúng ta dọn đi không lâu, bên đó liền xảy ra tai ương…”

Chỉ có tự mình trải qua, mới biết được Hoàng Hà vỡ đê đáng sợ đến cỡ nào.

Lý ma ma xuỵt một trận, sau đó nói tới Ninh Vương: “Tuần sát Hoàng Hà là chuyện khổ sai, làm không tốt còn bị liên luỵ, Hoàng Thượng làm sao nỡ phái Ninh Vương điện hạ đi?”

Tiêu lão thái quân nói gì, Cố Loan không nghe rõ.

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Cố Loan lẳng lặng nghe, thử tưởng tượng nước Hoàng Hà gào thét trong miệng tằng tổ mẫu.

Hôm nay Hoàng Hà, đúng là gào thét.

Mưa to như trút nước, nước như từ Thiên Hà rơi vào Hoàng Hà, Triệu Quỳ và huyện quan sông Bắc Ngụy đứng trêи một ngọn núi cao bên bờ Hoàng Hà, ở trêи cao nhìn xuống. Nước sông yếu ớt bỗng chốc biến thành màu đen, như dã thú trong lồng đang gầm thét giãy dụa, ở huyện Ngụy, Hoàng Hà đã từng được cải tạo dòng chảy, chia làm hai nhánh sông chảy về hướng đông và hướng bắc.

Sau khi thay đổi dòng chảy của Hoàng Hà, lúc đầu nước nhánh sông phía bắc càng ngày càng ít, nước chảy về nhánh sông phía đông trở thành chủ đạo, bởi vậy đám đại thần đề nghị chắn tắc nhánh sông phía bắc, dẫn đường chảy của Hoàng Hà theo nhánh sông phía đông chảy vào biển làm chủ đạo, từ đó củng cố nhánh sông mới này. Long Khánh Đế đã đồng ý, lệnh cho quan viên địa phương dốc toàn lực xây dựng đê đập hai bên bờ nhánh sông phía đông, năm nay sau khi Triệu Quỳ tự mình tuần sát hai nhánh sông, lại phát hiện lòng sông chảy về phía đông còn nông, một khi ngăn chặn nhánh sông phía bắc, lượng lớn nước sông tràn chảy bề hướng đông, con đê mới xây nhất định không chịu nổi, đến lúc đó nước sông làm vỡ đê thì tình hình thiên tai sẽ nghiêm trọng hơn, khiến bách tính hai bên bờ gặp phải đại nạn.

Bởi vậy, Triệu Quỳ phản đối đề nghị vứt bỏ nhánh sông phía bắc, dâng tấu thư xin triều đình lại phát ngân khố, đồng thời gia cố đê đập của hai nhánh sông.

Thế nhưng, bạc triều đình cũng không phải gió lớn thổi là tới!

Long Khánh Đế là Hoàng đế vô cùng yêu tiền, hắn ước gì quan viên địa phương đưa ra thượng sách có thể chống lũ lụt lại tiết kiệm tiền, quan địa phương am hiểu tính tình đế vương yêu tài như mạng, nếu như không có Triệu Quỳ, thì nội các các lão đều tán thành chủ tu đê đập nhánh sông phía đông, quan địa phương hơn phân nửa cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng Triệu Quỳ không chấp nhận, Hoàng đế lão tử một ngày không cấp phát ngân lượng, hắn đều không ngừng dâng tấu thư đòi nợ, Long Khánh Đế vốn định không nghe, nhưng nhìn nhị nhi tử yêu dấu của hắn mới uy hϊế͙p͙ hắn trong tấu chương, nói phụ hoàng không cấp phát ngân lượng thì hắn sẽ tử thủ đê đập nhánh sông phía bắc, cùng tiến cùng lùi với dân chúng địa phương, Long Khánh Đế liền sợ, ngộ nhỡ năm nay Hoàng Hà thật sự lấy nhánh sông phía bắc làm chủ lưu, Quỳ nhi của hắn bị nước Hoàng Hà cuốn đi làm sao bây giờ?

Bạc có quan trọng hơn nhi tử không?

Không phải chỉ là bạc sao, dù sao quốc khố tràn đầy, nhi tử muốn bao nhiêu thì hắn cho bấy nhiêu!

Cứ như vậy, xe kéo bạc từng chiếc từng chiếc từ kinh thành đến.

Từ xưa đến nay, lương bổng cứu trợ thiên tai cũng dễ dàng bị quan viên địa phương tham ô, năm nay cũng không ngoại lệ, có quan viê địa phương yêu tiền tài hơn tính mạng, quen thói lấy một ít nuốt riêng. Nhưng bọn hắn đã quên, người bên trêи Hoàng Hà chờ thu ngân lượng chính là Ninh Vương hung danh truyền xa, rõ ràng một xe nên có một vạn lượng bạc, kết quả tới tay chỉ có mấy ngàn mấy trăm lượng, Ninh Vương có thể làm sao?

Triệu Quỳ lập tức phái tâm phúc tra rõ, tra được một tên tham quan, không quan tâm hắn ta ham hố bao nhiêu, đều kéo đến Thái Thị Khẩu chém đầu răn đe thị chúng!

Dân chúng hận nhất tham quan, theo bọn hắn nghĩ, trừng trị tham quan nhất định là quan tốt, huống chi, lần này Triệu Quỳ tra xét liên quan đến ngân lượng xây đê, bách tính hai bên bờ Hoàng Hà sợ nhất chính là Hoàng Hà, đê đập đã sửa xong sẽ bảo đảm cho ruộng đồng phòng ốc tính mệnh của bọn họ, cho nên, thanh danh Triệu Quỳ xử lý tham quan truyền đi càng ngày càng xa, thanh danh Ninh vương vì dân trị thủy cũng càng lúc càng đi vào lòng dân.

Cái gì, Ninh Vương đã từng ngược sát tù binh Liêu binh? Liêu binh giết hại bách tính Đại Chu nhiều như vậy, ngược sát một chút thì như thế nào?

Hả, Ninh Vương thường xuyên khi dễ bè phái hoàng hậu, thái tử trong hoàng cung? Còn có lời đồn nói Tương quý phi bị hoàng hậu hại chết đây này, Ninh Vương không trả thù, có còn là nhi tử của nàng không?

Nói tóm lại, chuyến đi tuần sông lần này của Ninh Vương, còn thu được nhiều hơn so với mong đợi Long Khánh Đế, nhanh chóng nhận được thanh danh vang dội.

Triệu Quỳ đúng là vì thanh danh mới tiếp nhận chuyện này, nhưng thật sự đến Hoàng Hà, tận mắt nhìn thấy lúc mặt nước Hoàng Hà bình tĩnh và lúc cuồn cuộn dữ tợn, sự chính trực trong Triệu Quỳ cũng thật sự bị kϊƈɦ thích. Đều nói thành sự tại thiên, thiên ý khó tránh, nhưng hắn không tin, nước sông Hoàng Hà nhiều, hắn liền tu sửa đê cao lên, cao đến nỗi nước có dâng cao đến đâu đi chăng nữ hơn cũng không tràn qua!

Nhưng trận mưa to này tới quá nhanh, nhanh đến nỗi đê đập còn chưa hoàn toàn xây xong, nhất là nhánh sông chảy về hướng đông.

Triệu Quỳ kiên trì chủ tu nhánh sông phía bắc, chảy về hướng đông làm phụ, lần này hắn trị sông là thành công hay thất bại, thì dựa vào nước Hoàng Hà chảy về hướng nào chủ yếu.

Huyện Ngụy Hà Bắc, chính là nơi phân nhánh của hai dòng chảy.

Triệu Quỳ sai người khai thông tu sửa lối vào nhánh sông phía bắc thêm rộng và sâu hơn, đồng thời hơi chắn tắc chảy về hướng đông, nhưng trong chốc lát dòng nước lớn Hoàng Hà liền chia thành hai đầu Thủy Long, gần như thô lỗ giống nhau, phân đường điên cuồng chảy đi. Không biết có phải ảo giác hay không, có quan viên thậm chí cảm thấy, hình như nước sông chảy về hướng đông nhiều hơn.

“Cái này. . .” đám quan chức sau lưng Triệu Quỳ, mặt mũi trắng bệch, trận nước Hoàng Hà này, liên quan đến mũ ô sa trêи đỉnh đầu bọn họ, liên quan đến ngàn ngàn vạn vạn bách tính hai bên bờ sông.

Triệu Quỳ lù lù bất động đứng trêи đỉnh núi, những quan viên khác khoát áo mưa, lúc lên núi hắn ngại vướng bận, vứt luôn rồi.

Để dễ dàng đi lại, hắn mặc áo ngắn vải thô của nhân công, đã sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính chặt trêи người. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Hoàng Hà dưới núi, nước sông cuồn cuộn dữ tợn, dường như nước sông kia toàn bộ vọt tới trong mắt của hắn, dường như trong cơ thể của hắn, một Quỳ thú đồng thời đang vật lộn với hai cự long.

Triệu Quỳ nhắm mắt lại.

Đôi mắt sẽ gạt người, hắn tin tưởng phán đoán mình hơn, đường sông chảy về hướng đông vừa mới vừa nông, không chịu nổi lượng lớn nước sông, hắn khơi thông đường sông phía bắc, tận lực dẫn nước sông đến nhánh đó, chí ít so với lúc trước phụ hoàng quyết định chắn tắc nhánh sông phía bắc, tổn thất sẽ ít đi.

Triệu Quỳ liên tiếp ở trêи núi ba ngày, khi mưa to rút đi, nước sông Hoàng Hà cũng ngừng dâng cao.

Nước sông liên tục chia thành hai dòng chảy, nhưng lúc này, rõ ràng có thể nhìn ra, nước sông chảy theo nhánh sông phía bắc càng nhiều.

Tấu báo của quan viên địa phương liên tục truyền tới, ngắn ngủi ba ngày, nhánh sông phía bắc làm chủ lưu thoát nước sông Hoàng Hà có một chỗ vỡ đê, nhánh sông chảy về phía đông mới mặc dù tiếp nhận hồng thủy ít, nhưng bởi vì đường sông quá nhỏ bé, làm đê đập cũng không đủ cao, lại có bốn năm chỗ vỡ đê, may mắn dân chúng sớm có đề phòng, chỉ có ruộng đồng phòng ốc bị chìm, bách tính mất mạng cũng không nhiều.

Tình hình thiên tai hai bên bờ sông đồng thời báo lên trêи triều đình, Long Khánh Đế xem hết tấu chương, đột nhiên ngay trước mặt cả điện văn võ bá quan, khóc!

Đám đại thần hai mặt nhìn nhau, so với những năm qua, năm nay tình hình thiên tai không nghiêm trọng lắm, Hoàng Thượng người khóc cái gì?

Long Khánh Đế đâu chỉ khóc từng đó, hắn đều khóc đến nghẹn ngào, nhận khăn Thạch công công đưa tới vừa gạt lệ vừa cảm động nói: “Quỳ nhi của trẫm thật trưởng thành rồi, lần này không phải hắn kiên trì chủ tu nhánh sông phía bắc, bách tính hai bên bờ nhánh sông phía đông sẽ gặp tai hoạ, là Quỳ nhi giúp trẫm thoát khỏi bêu danh thiên cổ!”

Nói đến đây, Long Khánh Đế dùng khăn che mũi, hỉ nước mũi một cái.

Văn võ bá quan: …

Được rồi, biết vương gia hung thú của người lập được công lớn, Quỳ nhi của người lợi hại nhất vẫn không được sao?