Hoàng Ân

Chương 28: Hoa hải đường




Edit + Beta: Xiaoxi Gua

Từ bảy tuổi đến mười tuổi, Cố Loan cao hơn rất nhiều, nhưng bước lên đình nghỉ mát, nhìn thấy thân ảnh cao lớn Triệu Quỳ ở khoảng cách gần, Cố Loan liền có loại ảo giác, dường như ba năm này nàng không hề lớn lên, đối diện với Ninh vương gia, hung thú mới mười tám tuổi, vậy mà sắp cao bằng phụ thân anh dũng uy mãnh của nàng rồi.

Không thể không nói, Long Khánh Đế và những hoàng tử của hắn, đều rất khôi ngô tráng kiện.

“Thần nữ gặp qua vương gia.” Cách bàn đá trong đình, Cố Loan cung kính hành lễ nói.

Triệu Quỳ nhíu nhíu mày, xoay người lại.

Trong lương đình cũng treo đèn lồng, tiểu cô nương mười tuổi cúi đầu, hai tay khoác lên bên cạnh eo, cử chỉ vô cùng đúng mực, tìm không ra bất luận sai sót gì.

“Ngươi gọi ta là gì?” Triệu Quỳ vung vạt áo lên, ngồi ghế đá đối diện Cố Loan.

Lông mi Cố Loan giật giật, kiên trì nói: “Vương gia.”

Triệu Quỳ nhìn nàng: “Ai bảo ngươi đổi xưng hô?”

Cố Loan cân nhắc đáp: “Vương gia thân phận tôn quý, người bên người thần nữ nhắc đến vương gia, đều gọi người là vương gia, thần nữ không dám quá phận.”

Triệu Quỳ xùy một tiếng: “Tuổi còn nhỏ, ngược lại rất biết ăn nói.”

Chân Cố Loan còn run đây, lén nhìn phía trước một chút, người này làm sao còn không cho nàng miễn lễ?

Ý nghĩ vừa hiện lên, liền nghe Ninh vương gia cao cao tại thượng nói: “Khi nào đổi gọi là biểu ca, khi đó miễn lễ.”

Cố Loan cắn môi, Triệu Quỳ rốt cuộc là ý gì? Nhàn không có việc gì tới trêu đùa một hài tử sao?

Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Cố Loan cũng không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này kéo dài thời gian chung đụng giữa nàng và Triệu Quỳ, dừng một chút, Cố Loan nhỏ giọng sửa lời nói: “A Loan gặp qua Nhị biểu ca.”

Tiểu cô nương đủ thức thời, Triệu Quỳ cười, nói: “Tới đây.”

Cố Loan đứng thẳng, mở to mắt, thấy trêи mặt nam nhân mỉm cười, không đáng sợ như trêи yến tiệc, Cố Loan mới kinh hồn đảm vía chậm rãi đi tới, cuối cùng đứng bên cạnh bàn đá, mặc dù cách Triệu Quỳ gần, nhưng giữa hai người vẫn là cách một bàn đá, coi như Triệu Quỳ nghiêng đưa tay về phía trước, cũng không đụng tới nàng.

“Nhị biểu ca gọi ta có chuyện gì sao?” Cố Loan rũ mắt hỏi.

Triệu Quỳ không đáp lại, yên lặng dò xét tiểu cô nương đối diện, Cố Loan mười tuổi, mặt mày nẩy nở, ánh đèn chiếu rọi khuôn mặt nhỏ trắng nõn giống cánh hoa, bờ môi hồng hồng, xinh đẹp nhất vẫn là một đôi mắt hạnh với cặp lông mày lá liễu cong cong. Mắt hạnh của Cố Loan vừa to lại vừa nhuận nước, con ngươi đen nhánh trong trẻo, tựa như hai viên hắc châu Đông Hải.

Triệu Quỳ nhìn đến nhập thần, trước đó hắn không có cẩn thận nhìn, hôm nay hắn mới phát hiện, thì ra đôi mắt con người có thể đẹp đến vậy, mà Cố Loan có đôi mắt như vậy, tựa như một con thỏ con kiều nhuyễn đáng yêu, ngay cả hắn nhìn, cũng nhịn không được sẽ mềm lòng.

Cố Loan sắp bị hắn nhìn đến luống cuống rồi, căng thẳng nói: “Nhị biểu ca nếu như không có việc gì, ta muốn đi ngắm đèn, tỷ tỷ còn đang chờ ta.”

Nói xong, Cố Loan quay đầu, nhìn về hướng tỷ tỷ.

“Ta không ở kinh thành ba năm này, có phải ngươi đã nghe thấy những lời xấu về ta rồi hay không?” Triệu Quỳ nhàn nhạt hỏi.

Cố Loan là nghe nói hai chuyện, một chuyện là Triệu Quỳ nhiều lần ngược sát Liêu binh, một chuyện chính là Triệu Quỳ ám hại hài tử Thái Tử Phi. Cái trước khẳng định là thật, cái sau, Cố Loan không rõ ràng, cũng không hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

Nàng nói phân nửa lời thật, ngây thơ mà nói: “Ta nghe người ta nói, Nhị biểu ca lập rất nhiều công lao trêи chiến trường, cũng giết rất nhiều Liêu binh.”

“Ta giết Liêu binh, cho nên ngươi sợ ta?” Triệu Quỳ còn nhớ rõ năm đó bộ dạng tiểu nha đầu nũng nịu chủ động muốn hắn ôm, biết nũng nịu đã nói lên lúc ấy tiểu nha đầu không sợ hắn nữa, trêи yến tiệc Cố Loan một lần nữa dùng loại ánh mắt như gặp quỷ kia nhìn hắn, đã nói lên ba năm này nàng đã nghe được chuyện gì.

Cố Loan qua loa gật đầu, hắn nói cái gì thì chính là cái đó đi.

“Phụ thân ngươi giết Liêu binh so với ta chỉ nhiều không ít, chẳng lẽ ngươi cũng sợ hắn?” Triệu Quỳ dẫn dắt từng bước.

Cố Loan đã hiểu, Triệu Quỳ bảo nàng tới, mục đích là để nàng đừng sợ hắn!

Cố Loan không biết Triệu Quỳ vì sao chấp nhất cái này, không khiến cho nàng sợ đó là không có khả năng, nhưng nàng có thể giả ngốc nha.

Bị dẫn dắt từng bước, tiểu cô nương mười tuổi ngẩng đầu lên, lộ ra một mặt mê man, mê man qua đi, Cố Loan cười, gật đầu nói: “Nhị biểu ca nói đúng, ta không sợ phụ thân, cũng không cần sợ ngươi.”

Triệu Quỳ cười.

Cố Loan nhớ tới dáng vẻ ca ca cùng phụ thân nghe ngóng tình hình chiến trường, cũng giả vờ hỏi Triệu Quỳ vài câu, có phải thảo nguyên rất lớn không, lại nói hai nước giao chiến, dê ngựa nhà mục dân làm sao bây giờ.

Triệu Quỳ vừa định trêu chọc tiểu cô nương, nói dê ngựa nhà mục dân đều bị bọn hắn ăn, xa xa trêи đường nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, chạy thẳng đến đình nghỉ mát. Triệu Quỳ liếc mắt đã nhận ra, người kia là Thái tử.

Cố Loan thuận theo ánh mắt hắn trông qua, nhìn thấy Thái tử, Cố Loan vô thức nhíu mày.

Triệu Quỳ phát hiện, ngạc nhiên nói: “A Loan không muốn gặp Thái tử?”

Cố Loan gật đầu.

“Đi, ta đưa ngươi đi tìm ngươi tỷ tỷ.” Triệu Quỳ lập tức đứng lên, đi đến bên người Cố Loan muốn đưa nàng trở về.

Cố Loan cũng không lo lắng đắc tội Thái tử, dù sao nàng biết, cuối cùng sẽ là Triệu Quỳ đăng cơ.

Một lớn một nhỏ sóng vai đi ra khỏi đình nghỉ mát, Triệu Quỳ đi bên phía ngoài Cố Loan, nghênh đón Thái tử.

Thái tử đứng tại nửa đường, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Loan bên cạnh Triệu Quỳ, đến cùng chỗ nào không đúng, vì sao A Loan tránh được vận mệnh rơi xuống nước, thân cận với Triệu Quỳ như vậy? Suy nghĩ cẩn thận, A Loan cũng không làm gì, là Triệu Quỳ chủ động tiếp cận A Loan, chẳng lẽ Triệu Quỳ cũng là trùng sinh, chẳng lẽ kiếp trước sau khi hắn chết thảm, Triệu Quỳ chiếm đoạt A Loan, cho nên đời này Triệu Quỳ cũng muốn tranh đoạt với hắn?

Thái tử lập tức nhớ lại, vừa mới trong điện, Triệu Quỳ rõ ràng bắt đũa, nhưng không có động thủ với Tạ ma ma.

Nếu như Triệu Quỳ thật sự giống hắn, cũng là trùng sinh mà tới…

Lưng Thái tử phát lạnh, quả thật như thế, lúc hắn muốn xuất thủ đối phó Triệu Quỳ, càng nên thận trọng, không có mười phần nắm chắc, tuyệt không thể đánh rắn động cỏ.

“Ta còn tưởng bên trong đình là ai, thì ra là các ngươi.” Dừng bước, Thái tử nhìn Cố Loan, sau đó cười hỏi Triệu Quỳ: “Nhị đệ đến bồi A Loan ngắm đèn?”

Triệu Quỳ lặng lẽ nhìn hắn: “Phải thì như thế nào?”

Thái tử nghẹn họng, nhất thời im lặng.

“Nhị biểu ca bồi Thái tử điện hạ nói chuyện đi, ta đi trước.” Hai nam nhân bất hòa, Cố Loan nhấc chân chạy trước, rất nhanh cùng tỷ tỷ hòa vào trong đám bọn nhỏ.

Triệu Quỳ và Thái tử có thể có lời gì để nói? Cố Loan mới chạy, hắn liền muốn rời đi.

Thái tử lại chủ động trêu ghẹo hắn nói: “Nhị đệ tuổi không nhỏ, nên cưới Vương phi, đây là lần đầu tiên huynh thấy đệ thân cận tiểu cô nương, hẳn là, nhị đệ có ý với A Loan biểu muội?”

Triệu Quỳ nghe vậy, đêm nay lần đầu tiên dò xét Thái tử.

Cố Loan mới mười tuổi, một nhóc con, não Thái tử đến cùng là phát triển thế nào vậy, mới có thể gộp Cố Loan và Vương phi của hắn chung với nhau? Lại liên tưởng đến hành động Thái tử đơn độc đến đình nghỉ mát, Triệu Quỳ bỗng nhiên đã hiểu. Hắn có phái người nhìn chằm chằm Thái tử, Thái tử khẳng định cũng phái người nhìn chằm chằm hắn, biết hắn cùng Cố Loan thân cận, Thái tử hẳn nghĩ là, hắn muốn thông qua Cố Loan lôi kéo Thừa Ân Hầu phủ?

Không hổ là Thái tử, nghĩ thật là sâu xa.

“Kỳ thật A Loan không tệ, chỉ là nhỏ một chút, nhị đệ phải vất vả chút, chờ thêm mấy năm.” Thái tử vỗ vỗ bả vai Triệu Quỳ.

Triệu Quỳ nhìn khuôn mặt quá giả dối của Thái tử, cười lạnh một tiếng, đi mất.

Sau khi Triệu Quỳ đi xa, Thái tử thu hồi nụ cười, đáy mắt một mảnh âm trầm.

Thái tử muốn giang sơn, cũng chắc chắn muốn Cố Loan, nhưng trước đó hắn không nghĩ tới Triệu Quỳ sẽ tiếp cận Cố Loan, bởi vậy đã mất đi tiên cơ. Lúc này Cố Loan rõ ràng ưa thích Triệu Quỳ hơn, đối với hắn thì làm như không thấy, Thái tử không khỏi âm thầm gấp gáp, sau khi trầm tư mấy đêm, Thái tử nghĩ đến một biện pháp.

Hoàng cung các điện đều có phong cảnh đặc biệt của mình, Đông cung trồng một vườn Hải Đường, xuân về hoa nở, Hải Đường nở từng khóm, các tiểu cung nữ thích ngắm, ngay cả Thái Tử phi Tào Ngọc Yến cũng bị hoa cảnh này lây nhiễm, dần dần thoát khỏi nỗi sầu sinh non.

Ngày hôm đó Tào Ngọc Yến đang đứng trước cửa sổ vẽ Hải Đường, Thái tử trở về, nam nhân tuấn nhã mỉm cười, tựa như một tia ánh nắng hóa thành người, mang theo ấm áp dần dần tới gần nàng.

Trong lòng Tào Ngọc Yến ấm áp. Nàng số khổ, liên tục mất hai đứa bé, nhưng nàng cũng đủ may mắn, Thái tử biểu ca chuyên sủng nàng, thân phận cao quý như vậy, đến nay không hề nạp một thϊế͙p͙ thất nào. Nếu nói duy nhất không đủ, gương mặt Tào Ngọc Yến ửng đỏ, duy nhất không đủ, chính là biểu ca quá chú ý tu thân dưỡng tính, mỗi tháng chỉ cùng nàng viên phòng ba lần. Lúc vừa gả tới, Tào Ngọc Yến cảm thấy biểu ca như vậy rất tốt, bởi vì chuyện giữa phu thê đối với nàng mà nói cũng không dễ chịu, nhưng thời gian dài, Tào Ngọc Yến nếm được chỗ tốt của việc làm thê tử, biểu ca lại tu thân dưỡng tính, Tào Ngọc Yến luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, tựa như mỗi lần ăn cơm đều ăn không đủ no.

“Biểu ca đã trở về.” Buông bút vẽ xuống, Tào Ngọc yến ôn nhu nói.

Thái tử gật đầu, cầm tay của thê tử đi đến trước bàn, chăm chú phê bình một phen bức họa của Tào Ngọc Yến.

“Còn lại, biểu ca giúp muội vẽ đi.” Tào Ngọc yến nũng nịu nói: “Vẽ xong, muội gọi người dán lên.” Phu thê cùng vẽ, có bao nhiêu ân ái nha.

Thái tử vui vẻ đáp ứng, nhặt bút vẽ lên, mắt nhìn Hải Đường ngoài cửa sổ, hắn đã tính trước, bức họa Hải đường ngày xuân nước chảy mây trôi vẽ một mạch mà thành.

Tào Ngọc Yến vui vẻ gọi cung nữ đi bồi tranh.

Hai phu thê dời bước đến gần cửa sổ trêи giường ngồi xuống.

Nói chuyện phiếm vài câu, Thái tử bất đắc dĩ nhìn thê tử nói: “Mấy tháng này nàng vẫn buồn bực trong cung, nơi nào cũng không đi, thực sự khiến cho ta lo lắng, như vậy đi, nhân dịp Hải Đường trong viện nở rực rỡ như vậy, nàng mở một bữa tiệc hoa Hải Đường đi, gọi các biểu muội mấy nhà ngoài cung chưa xuất giá đến, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút.”

Tào Ngọc Yến căng thẳng trong lòng, các biểu muội chưa xuất giá, Thái tử là là ám chỉ gì sao?

Nàng âm thầm nhìn thoáng qua Thái tử, bĩu môi hỏi: “Các biểu muội từng người từng người xinh đẹp, muội tổ chức Hải Đường yến không sao, chỉ sợ biểu ca chỉ lo nhìn người, quên ngắm hoa.”

Thái tử bật cười, thân mật kéo người vào trong ngực, nắm vuốt cái mũi Tào Ngọc Yến: “Ở trong mắt Yến Yến, ta chính là loại người háo sắc kia sao?”

Tào Ngọc Yến hừ hừ.

Thái tử không thể làm gì khác hơn nói: “Thôi, vì để nàng yên tâm, chúng ta chỉ mời biểu muội mười tuổi trở xuống, như thế nào?”

Biểu muội mười tuổi trở xuống, vậy đều là hài tử đấy!

Tào Ngọc Yến cười, kìm lòng không được ôm lấy cổ Thái tử, chủ động hôn khuôn mặt tuấn tú nam nhân một ngụm, thỏa mãn nói: “Biểu ca đối với muội thật tốt.”

Đôi mắt nữ nhân tràn đầy tình ý, trong lòng Thái tử chỉ có áy náy.

Hắn không muốn liên luỵ biểu muội, nhưng phụ hoàng định hôn sự, hắn không có lý do cự tuyệt , chờ tương lai A Loan tiến cung, Thái tử chỉ hy vọng biểu muội không nên hận hắn.

Trong sự trông chờ của Thái tử, Tào Ngọc Yến phát thϊế͙p͙ mời dự yến tiệc hoa Hải Đường ra.

Trong bốn cô nương Thừa Ân hầu phủ, chỉ có Cố Loan “miễn cưỡng hợp cách” nhận được thϊế͙p͙ mời.

Lúc ấy bốn cô nương ngồi chơi cùng nhau, nhìn thấy thϊế͙p͙ mời Cố Loan, đại cô nương Cố Vân, Nhị cô nương Cố Phượng cũng không thấy có gì, chỉ có Tam cô nương Cố La lớn hơn Cố Loan một tuổi lại không vui vẻ, nói lầm bầm: “Biểu tỷ thật là, vì sao không có mời ta.”

Mẫu thân Cố La Tào thị và Thái Tử Phi cùng là một tông, Cố La nhìn thấy Thái Tử Phi, gọi biểu tỷ thật là thân mật kìa.

Cố Loan nghe, thuận tay đưa thϊế͙p͙ mời của mình cho Cố La: “Vậy tỷ đi thay ta là được.”

Cố La vừa mừng vừa sợ, bắt lấy thϊế͙p͙ mời hỏi: “Thật có thể chứ?”

Cố Loan cười nói: “Đương nhiên có thể, tỷ quên ngày mai ta phải bồi tằng tổ mẫu, tổ mẫu đi Cửu Hoa Sơn lễ Phật rồi?”

Tiêu lão thái quân năm nay bảy mươi ba tuổi, người tuổi thọ cao càng tin phật, hàng năm Tiêu lão thái quân đều sẽ đi Cửu Hoa Sơn ở lại một khoảng thời gian. Liễu thị ước gì mẹ chồng đi ra ngoài, bà vui vẻ ở lại hậu trạch làm lão đại, nhưng Cố Loan cảm thấy mỗi ngày tổ mẫu bực bội với Triệu lão di nương quá ảnh hưởng đến thân thể, lần này nàng liền chạy tới trước mặt tổ mẫu nũng nịu, nhất định muốn tổ mẫu cũng phải mang nàng đi Cửu Hoa Sơn.

Liễu thị không nỡ cự tuyệt tiểu tôn nữ bảo bối, nên đồng ý.