Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 52: Đêm trước ngày xuất chinh




Thành Hỗ Dương hiện tại không lúc nào được yên ổn, chỉ mới trong một thời gian ngắn mà thôi, kể cả Tằng Cận Nam mới trở về lẫn mấy thương nhân có tiếng trong hội đều bị tống vào trong ngục, động thái bất ngờ này khiến trong lòng dân chúng trong thành trở nên hoang mang kinh hãi, con phố lớn Hoàng Kim ổn áo náo nhiệt nay cũng trở nên quạnh quẽ lạ thường.

Ngay sau đó, tin tức chiến sự ở Đông Bắc bắt đầu được truyền ra, sau đó bị thêu dệt thành mấy chuyện điên rồ cùng các loại tin đồn giật gân, thương gia cũng nhân cơ hội đó tăng giá hàng hóa, một khi tăng liền liên tục đến gấp ba, đồng thời đại quân Quỳnh Quan phụng thánh mệnh sắp xuất chinh lúc này cũng đưa ra thông cáo, thu ba trăm ngàn tạ chinh lương, đưa ra thời hạn trong vòng ba ngày phải đưa lương thực cùng tiền vàng đưa đến nha môn tri phủ.

Từ khi Đại Diễn triều dựng nước đã đặt ra luật lệ, đó là phàm khi gặp phải quân tình cấp bách, thì quân đội có quyền yêu cầu dân chúng địa phương cung ứng lương thực cùng tiền, về vấn đề tiền vàng thì triều đình nhất định sẽ trả lại, thành ra dân chúng không thể từ chối việc nộp lương.

Ba trăm ngàn tạ kia nghe qua quả thực rất nhiều, nhưng đối với tòa thành Hỗ Dương tập hợp biết bao nhiêu phú thương này mà nói, thì con số phải gánh không đáng bao nhiêu, những thân nhân làm ăn lớn có khi xem đây chỉ là muối bỏ biển, mà lương thực cũng không phải tặng không, mà quân binh sẽ dùng giá thị trường mua lại.

Chúc Vân Cảnh ngồi ở phía sau nha môn tri phủ nhàn nhã thưởng trà, dường như mấy thanh âm ồn ào lờ mờ phía trước cũng không làm mất đi hứng thú của hắn. Khương Diễn được Hạ Hoài Linh phái qua phụ giúp một tay chuyện chinh lương lúc này có hơi cảm thấy bồn chồn đứng ngồi không yên, bèn do dự lên tiếng hỏi: “Phu… Thiếu gia, bệ hạ đã hạ chỉ vận chuyển tiền bạc cùng lương thực đến tiền tuyến, kho lương còn lại của quân tiền tuyết vẫn còn đủ đến lúc đại quân đến, vậy thì tại sao phải tiến hành một đợt chinh lương khác?.. Mà còn phải dùng tiền mua, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”

“Chuẩn bị quân lương đầy đủ trước cũng là một chuyện tốt, chỉ là lo trước khỏi họa mà thôi.” Chúc Vân Cảnh cũng không giải thích nhiều, buông chung trà xuống: “Không cần lo mấy chuyện tiền bạc, chuyện ngươi phải làm bây giờ là nghĩ ra cách mua thành công từ mấy tên thương hộ kia, bởi bọn họ cũng chưa chắc cam lòng bán cho ta.”

Vừa dứt lời, Trương tri phủ loay hoay bắt chuyện ở đằng trước nãy giờ cũng đổ mồ hôi quay lại, sau đó trưng ra bản mặt như đưa đám bẩm báo chuyện với Chúc Vân Cảnh. Gã đã theo lời dặn của Chúc Vân Cảnh kêu những thương nhân lớn nhỏ khác nhau trong thành đến, rồi yêu cầu bọn họ mau chóng chuẩn bị đầy đủ lương thực để nộp, những người kia nghe xong cũng nói sẽ dốc toàn lực phối hợp, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn không thể gom đâu ra số lượng lớn như vậy, nhưng nếu có tiền thì ắt sẽ dễ bàn bạc hơn: “Thần có nói theo lời ngài dặn lấy giá thị trường của ba ngày trước, nhưng bọn họ không chịu, bảo là hiện tại không giống ngày xưa, tại sao chinh lương không ấn định giá của ngày hôm nay…”

Khương Diễn nóng tính vừa nghe liền điên máu: “Mẹ kiếp bọn thương nhân kia là muốn cháy nhà hôi của sao? Chỉ trong một đêm bọn họ đưa ra giá lương thực tăng gấp ba, giở còn bày đặt giở công phu sư tử ngoạm* với chúng ta, nào có đạo lý như vậy?”

— Công phu sư tử ngoại: ví von hành động nâng giá, hoặc ra điều kiện cao.

Trương Liễu Nhâm lau mồ hôi đầm đìa mặt: “Có khi giá gạo hiện tại đúng là giá đó, bọn họ nói cũng không phải không có lý…”

Khương Diễn mạnh mẽ trợn mắt nhìn sang, còn Chúc Vân Cảnh chỉ nở nụ cười: “Xem ra chuyện Tằng Cận Nam bị bắt bỏ tù cũng không làm bọn họ tỏ ra e dè được bao nhiêu.”

Trương Liễu Nhâm nhắm mắt giải thích: “Tằng Cận Nam là do có tội lớn tư thông người Di cấu kết giặc phản quốc, mà bọn họ tự nhận chưa từng làm chuyện đến mức như thế cho nên tỏ ra không hề sợ sệt, huống chi pháp bất trách chúng*. ngài cũng không thể ném bọn họ vào ngục.”

— Pháp bất trách chúng: chỉ một loại hành vi nhất định mang tính quần thể và phổ biến cao, cho dù hành vi này chưa đựng một số yếu tố không hợp lý hay không hợp pháp nào, thì pháp luật cũng khó trừng trị.

“Không bán đồ sắt pháo nổ cho người Di, nhưng lẽ nào chưa từng bán những món đồ khác? Bọn họ có thật là tay chân hoàn toàn sạch sẽ hay không?” Chúc Vân Cảnh nói xong chợt xoay người hạ lệnh Khương Diễn: “Mấy ngày trước Đinh phó soái có bắt được những thương hộ vận chuyển hàng cấm ở biên quan kia, những thương nhân trong hội đều khai nhận giống nhau, tuy rằng đây là lời nói từ một phía, thế nhưng cũng phải hạch tra rõ ràng, ta thấy hay là cứ tống hết đám thương nhân trong thương hội Hỗ Dương vào ngục để thẩm vấn đi.”

Trương Liễu Nhâm: “….”

Gừng diễn vừa vỗ bàn tay một cái: “Cứ làm như thế đi! Những người này vốn chả tốt lành gì, cứ dạy dỗ bọn họ một trận cho tởn!”

Gương mặt Trương Liễu Nhâm đỏ au, tỏ ra e ngại: “Phu nhân, hình như làm như vậy không được tốt cho lắm thì phải. ”

Chúc Vân Cảnh lạnh lùng đáp lời: “Trương đại nhân, chuyện trông coi bảo vệ Quỳnh Quan này vốn nằm trong chức trách của hầu gia, hiện tại có người tâm tư khó dò đem những hàng hóa gì đó vận chuyển ra ngoài Quỳnh Quan, việc này đã liên quan đến an nguy của nơi này, lẽ nào hầu gia không thể điều tra rõ ràng được? Nếu như mai sau triều đình truy cứu, thì ngươi có thể giúp hầu gia chịu tội thay sao?”

Trương Liễu Nhâm lập tức sửa lại: “Hạ quan sao có thể gánh nổi chứ… Phu nhân ngài nói quá rồi.”

Chúc Vân Cảnh bĩu môi: “Ngươi dĩ nhiên không gánh nổi rồi, chỉ dựa vào lời nói từ một bên cũng không thể định tội, thôi thì cứ để bọn họ tố giác lẫn nhau đi, chỉ cần thông báo ai khai ra ra nhiều tin tức có giá trị thì có thể lập công chuộc tội là được.”

Trương Liễu Nhâm vẫn do dự: “Nhưng bọn họ giờ đứng chung một thuyền, có thể sẽ không thể như phu nhân nói..”

“Lần trước những vị Trương đại nhân mang đến đâu là những người biết thức thời. Trương đại nhân rảnh rỗi chi bằng đi nhắc nhở bọn họ, thân là người làm ăn lớn, chớ có dại mà dòm ngó đến những thứ nhỏ bé rồi cuối cùng mất tất cả, sẵn tiện nhấn nhá cho bọn họ hiểu nếu như bọn họ làm việc vì triều đình, triều đình tự khắc sẽ ghi nhớ công lao. Hiện tại Tằng Cận Nam lòi ra chuyện ầm ĩ như vậy, trong tương lai thương hội chắc chắn sẽ phải chỉnh đốn lại, những người còn sẽ lấp vào chỗ người mất, đến khi đó không ai kìm hãm được, bọn họ tự do định đoạt, cả tiền đồ sáng lạn thoáng chốc ngay ở trước mắt, có mà bỏ mất thì.. sẽ không tìm lại được nữa.”

Trương Liễu Nhâm khẽ giật mình, đảo đôi mắt hí mấy vòng hỏi dò: “Không biết người phu nhân đang nói đến là?”

Chúc Vân Cảnh khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ Trương đại nhân còn chưa hiểu, những thương nhân ở thành Hỗ Dương này ngày một ngạo mạn, vốn đã mang tiếng xấu đến tai bệ hạ. Bệ hạ trùng thương*, tuy rằng lúc này thương hội xảy ra chuyện, nhưng một khi chuyện này xử trí xong xuôi, thì người vẫn vô cùng mong đợi ở thành Hỗ Dương này, còn làm lộ ra ý định phong hoàng thương*, mà dĩ nhiên là số người có hạn, thế nên những ai ra sức giúp đình sẽ khả năng cao có được vinh hạnh này, hiện tại không thể đoán trước được là ai.”

— Trùng thương: Quốc lực một nước sẽ thông qua mậu dịch xuất siêu (chính là xuất khẩu nhiều hơn nhập khẩu)

— Hoàng thương: thời cổ đại thường xuyên xảy ra chiến sự, quân lương cung ứng không đủ, cho nên hoàng đế mới nghĩ ra thân phận này để chiếm được chỗ tốt từ mấy vị thương nhân, nói cho dễ hiểu là phong cho một họ một chức vị.

“Thật chứ?”

“Chuyện đến nước này ta còn có thể lừa ngươi hay sao?”

Trương Liễu Nhâm nhất thời cảm thấy kích động, chuyện được phong hoàng thương này không chỉ là một niềm vinh hạnh to lớn, mà còn là một cơ hội có thể dùng thân phận cùng lợi ích kiếm lời gấp mười, lại nói mấy ngày trước đây trong đám người gã mang đến còn có dòng họ và người thân của gã, nếu hoàng đế để mắt tới thành Hỗ Dương, thì vị tri phủ như gã cũng xem như có kha khá thể diện rồi. Có điều việc này đối phương cũng chỉ nói bâng quơ không nói phong cho ai, e là phải chờ tới ngày Định Viễn hầu nói ra thì mới đáng tin.

Nghĩ thông suốt một trận xong, Trương Liễu Nhâm lại càng thêm nịnh nọt: “Lời phu nhân nói, hạ quan đã hiểu rõ. Ngài yên tâm đi, hạ quan chắc chắn làm xong xuôi chuyện ngài giao.”

Chúc Vân Cảnh hất cằm ra lệnh Khương Diễn: “Ngươi tự mình theo dõi, nhớ để mắt tới đám người bịn họ.”

Ban đêm ngày hôm đó yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là vừa qua ngày thứ hai, quan binh lại bắt đầu đến từng nhà bắt người, lần này dân chúng bị đánh úp bất ngờ chỉ biết than oan kêu trời, có thương hộ nọ không phục, bèn định giở trò kết bè kết lũ chống trả, thậm chí còn phản khảng bảo bản thân sẽ lên kinh báo với hình ngự. Khương Diễn dẫn theo quan binh lúc này chợt trừng mắt thổi râu mép nổi giận hét: “Cái mông còn chưa rửa sạch đã đòi đi cáo trạng à! Mẹ kiếp, các ngươi trước tiên hẵn khai ra mọi chuyện mình từng làm cho rõ ràng, sau đó còn sống đi đâu thì đi!”

Trong một đêm, gần trăm thương nhân bị bắt giam vào ngục, ồn ào đến mức khiến cho dân chúng toàn thành dư luận xôn xao, chỉ có mỗi Chúc Vân Cảnh là sau khi về phủ liền ôm con trai nhà mình ngủ một giấc thẳng đến khi hừng đông. Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Khương Diễn đã đến báo cáo chuyện, hiện tại đã có đến bốn, năm vị thương nhân nghe lời khuyên của tri phủ đi đến quy hàng, tích cực tố giác chuyện xấu của những kẻ khác, mặc kệ đối phương là đối thủ hay hợp tác làm ăn. Về những chuyện mờ ám, chỉ cần bọn họ biết, thì ai nấy cũng ngả mũ kể sạch sành sanh, đồng thời còn thể hiện bản thân sẽ vì nước ra tay giúp đỡ, chủ động quyên lương!

Chúc Vân Cảnh cười dặn dò: “Bọn họ vừa biết giác ngộ vừa đồng ý quyên, vậy thì cứ nhận lấy đi, chờ đến khi bọn họ quyên xong nhớ ghi chép cẩn thận vào sổ sách để mai sau trình lên triều đình, dù sao cũng không thể nào bạc đãi bọn họ được. Tiếp đến đi nói lại với Khương Diễn, nhớ để mắt đến mấy người ồn ào làm loạn tối hôm qua nhiều chút, cho bọn hắn đi bầu bạn với Tằng Cận Nam đi.”

Những người được xử chung với Tằng Cận Nam không chỉ đơn giản là bị giam giữ thôi, mà còn bị dùng tội danh tư thông người Di niêm phong cửa hàng, sau đó giam giữ toàn bộ già trẻ trong nhà chờ xử trí, không hề có chút nương tay nào. Những thương nhân kia có ai mà chưa từng qua lại tư thông với người Di, nói ngươi tư thông ngươi chính là tư thông, dẫu cho có kêu oan ra sao đều vô dụng. Những ai chịu hợp tác tố giác kẻ khác sẽ được bình an thả ra, còn những kẻ cầm đầu gây chuyện thì cả nhà đều bị tống vào ngục, hai luồng đối lập tới vậy thì ai còn có thể ngồi yên cho được, hiện tại không đi tố giác người khác lẽ nào chờ người ta tới tố giác mình sao?

Động thái này vừa được tung ra, càng ngày càng bắt đầu có nhiều người phản chiến hơn, hết ra tố giác ngươi, lại đến ngươi tố giác ta, cuối cùng không chừa lại một mống. Ngoại trừ những người ban đầu kia, thì những người khác vẫn không được thả ra, bọn họ đành chỉ còn nước tự quyên góp chinh lương, hao tài tiêu tai, cho dù có đau lòng mấy cũng phải cắt răng cắt thịt lấy máu chịu đựng mà thôi. Hiện tại có biết bao nhiêu người bắt đầu tức tối đấm ngực giậm châm, nếu như hôm qua không nghe mấy người kia nói linh tinh… cho rằng kết bè kết lũ lại có thể nhân cơ hội chào giá trên trời, thì bây giờ cũng không đến nỗi bắt buộc quyên nộp chinh lương miễn phí.

Cái tin đồn nếu như quyên lương nhiều sẽ có cơ hội được triều đình phong hoàng lương bỗng chốc truyền khắp tai thương hộ chỉ trong vòng một ngày, ai cũng nói là nơi tri phủ truyền tới, nếu không thì sao thân thích của gã lại tự đi đầu quyên lương? Chắc chắn người nhã gã cũng có ý đồ muốn được chọn làm hoàng thương rồi, lúc bấy giờ khi biết được chuyện này, thì đám người hoài nghi không tin kia trở nên không xót của gì nữa, mà liền sai người truyền lời cho Khương Diễn rằng bọn họ muốn quyên lương! Bọn họ muốn đi ra ngoài!

Dĩ nhiên cũng có một số người hoài nghi độ thật giả của chuyện này, nhưng thà rằng tin là có, ai nấy giờ cũng đã quyên lương, bản thân lại không quyết bộ không thấy kỳ hay sao? Mà người không quyên cũng không được thả ra! Lỗ hỏng này vừa để hở ra, thì đám người tới quyên lương ngày một đông bắt đầu chen lấn nhau, hệt như chỉ cần chậm trễ một giây cũng bị người khác cướp đi chỗ tốt cũng như phản ứng chậm chút sẽ mất đi cơ hội vậy, còn có một số người chơi nổi trực tiếp quyên bạc!!

Từng xe từng xe chở lương thực cùng tiền vàng liên tục đưa tới quân doanh, đến ban đêm ngày thứ hai, thì con số đã vượt khỏi sự trù tính của Chúc Vân Cảnh.

Trước đêm ngày xuất chinh, Hạ Hoài Linh đi một chuyến trở về phủ, lúc về liền trông thấy Chúc Vân Cảnh lúc này đang xem một xấp sổ sách dày cộm Khương Diễn đưa cho, vừa xem vừa cảm thán: “Thương nhân nơi này quả thực có tiền, chỉ tùy tiện quyên đại cũng tới mấy vạn lượng bạc.”

Dạo trước Chúc Vân Cảnh có ra thời hạn trong ba ngày, thế nhưng lại không ngờ tới chưa tới ba ngày mà đối phương đã có thể dự trù chuẩn bị lương thực cùng tiền bạc xong xuôi. Hạ Hoài chợt cười nói: “Đối với mấy người thương nhân kia thì đôi ba vạn lượng bạc vốn không có nghĩa lý gì, ngươi đúng là đem chuyện hoàng thương đi lừa bọn họ, bộ không sợ sau khi bọn họ phát hiện ra sẽ tới gây phiền phức cho ngươi hay sao?”

“Cũng không hẳn là lừa gạt, bọn họ chủ động quyên lương quyên tiền, sau khi trình báo triều đình, bệ hạ chắc chắn sẽ ban thánh chí khen ngợi, chuyện này cũng là thiên đại ân sủng với bọn họ rồi.” Chúc Vân Cảnh tỏ vẻ tự nhiên như không hề hấn gì, “Huống chi bọn họ đã bán những hàng cấm cho người Di, đây vốn là phạm pháp, cứ coi như bây giờ bọn họ dùng tiền mua lại cái mạng mình đi.”

Ngay từ lúc bắt đầu, Chúc Vân Cảnh cũng không hề có ý định dùng tiền mua lương thực thóc gạo của bọn người kia, mấy chuyện quyên lương này, chỉ cần một người làm thì lúc sau cả đám kia không làm bắt buộc cũng phải làm. Chúc Vân Cảnh tự nhận bản thân đúng là đủ khoan hồng rộng lượng, chỉ cần chút bạc kia đã chấp nhận cho bọn họ mua lại cái mạng chó rồi. Mà về tên Tằng Cận nam gan to dám bán vũ khí pháo nổ kia, thì ngay cả ông trời hiện tại cũng không cứu nổi.

Hạ Hoài Linh nhắc nhở đối phương: “Sau khi ta rời đi, ngươi đừng tiếp tục đi trêu chọc mấy người trong thành Hỗ Dương nữa, cố gắng ít đi ra ngoài chút, ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Chúc Vân Cảnh buông sổ sách trong tay ra, giương mắt nhìn Hạ Hoài Linh, trong lòng không có chút dễ chịu nào: “Thời hạn ba tháng đã đủ chưa?”

“Ta sẽ cố gắng.”

Sau đó cả hai chợt nhìn nhau không nói gì, một lúc sau, Chúc Vân Cảnh đi qua nắm lấy tay Hạ Hoài Linh khẽ lên tiếng: “Này… Đêm nay, ta ở bên cạnh ngươi được không?”