Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 41: Bạn cũ đến cửa




Sáng sớm, Chúc Vân Cảnh tỉnh dậy còn chưa kịp rửa mặt, bà vú đã đem Nguyên Bảo vừa uống sữa xong tràn trề tinh lực đang loi choi không ngừng đến. Chúc Vân Cảnh giang hai tay nhận lấy, sau đó tựa ở đầu giường ôm nhi tử nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Nguyên Bảo nằm trong lồng ngực hắn nhếch miệng cười ngây ngô, còn giơ tay nắm chặt lấy sợi tóc đang rủ xuống của hắn.

Vật nhỏ này mới hơn ba tháng, thế mà sức lực đúng là không nhỏ chút nào. Chúc Vân Cảnh định rút tóc ra, nhưng rút hoài không được đành thôi, bèn dùng ngón tay chọc chọc vào gương mặt thơm mềm của nhóc con một hồi, khiến cho nhóc này vui không tả, khóe miệng càng cong thêm. Chúc Vân Cảnh cảm thấy thú vị bèn chọt thêm mấy lần nữa, ấy vậy mà Nguyên Bảo mỗi lúc càng cười đến là khoái chí. Chúc Vân Cảnh: “…” Chắc là không phải đứa nhỏ ngốc đâu ha.

Lúc Hạ Hoài Linh vào cửa thì thấy Chúc Vân Cảnh đang làm ra bộ dạng nắm lấy tay nhi tử mình muốn căn, ý cười thoáng tràn ngập trong mắt: “Mới sáng sớm đã kêu người ôm Nguyên Bảo tới rồi sao?”

Chúc Vân Cảnh ngước mắt, hững hờ liếc nhìn hắn một cái: “Không phải ngươi cũng đến rồi hay sao.”

Đây là tức giận bởi chuyện hôm qua bị cưỡng hôn trên xe, cơn giận vẫn còn chưa tan đây mà.

Hạ Hoài Linh ngồi xuống ở bên giường, đè lại cái chân Nguyên Bảo đang đạp loạn không ngừng, sau đó cười nhìn Chúc Vân Cảnh: “Sao trước đây ta không biết ngươi lại có kiên nhẫn với mấy đứa nhỏ như vậy nhỉ?”

“Trước đây ta có từng sinh đâu,” Chúc Vân Cảnh đập tay Hạ Hoài Linh ra: “Ngươi chú ý chút, đừng đè lên con làm nó khó chịu.”

“Nếu ngươi có thể dùng một nửa tâm tư đối với Nguyên Bảo đặt lên người ta thì tốt rồi…” Hạ Hoài Linh thở dài, lúc trước hắn còn lo lắng sợ Chúc Vân Cảnh sẽ ghét bỏ đứa nhỏ này, bây giờ xem ra là hắn hoàn toàn lo xa rồi, người Chúc Vân Cảnh ghét bỏ chỉ có hắn mà thôi.

Chúc Vân Cảnh lại liếc nhìn đối phương, ngưng một lúc, mới hừ nhẹ nói: “Đi ghen tuông với nhi tử, ngươi thật không biết ngượng sao.”

Hạ Hoài Linh hơi nheo mắt lại, tầm mắt ngưng lại trên môi Chúc Vân Cảnh, nơi đó vẫn còn vết thương nhỏ hôm qua bị hắn cắn trúng. Lúc đó tâm trí hắn bắt đầu nóng hừng hực, liền chỉ biết hôn lên, Chúc Vân Cảnh còn sửng sốt trong chốc lát mới cố gắng đẩy hắn ra, hai người trong tình thế ngươi đẩy ta xô quấn quýt môi lưỡi quấn quýt một chỗ. Thứ xúc cảm nóng ướt, mềm mại dinh dính kia khiến cho Hạ Hoài Linh hoàn toàn mất đi lý trí, cho nên bản thân không khống chế được sức mạnh mà đè Chúc Vân Cảnh lại, đầu lưỡi triền miên không ngừng đảo loạn trong miệng đối phương, nụ hôn mỗi lúc một sâu. Đến lúc sau, Chúc Vân Cảnh bị hắn hôn đến mất hồn, cả người quần áo xộc xệch nằm dưới thân, ngay cả cái váy cũng bị vén lên, Hạ Hoài Linh đưa tay trượt vào liên tục xoa xoa bên bắp đùi của Chúc Vân Cảnh. Nếu như không có hạ nhân ở ngoài xe đột nhiên lên tiếng, nhắc nhở bọn họ đã về đến nha, không biết chừng cả hai đã làm ra chuyện gì ở trên xe.

Hạ Hoài Linh càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối, Chúc Vân Cảnh bị ánh mắt nóng bỏng của ai kia nhìn chăm chú đến mức khiến cả người cảm thấy không thoải mái: “Đừng dòm nữa…”

Hạ Hoài Linh khẽ cười, không trêu đối phương nữa, mà đem sách cầm trong tay đưa cho hắn xem: “Trên đây đều là những thứ cần phải chuẩn bị trong quy trình lễ cưới, ngươi xem thử xem có gì không vừa lòng, hoặc là có gì sót hay không.”

Tâm tình Chúc Vân Cảnh trở nên phức tạp: “Không cần phiền toái như vậy, vốn chỉ làm cho người ngoài nhìn.”

“Dù sao đó cũng là lễ cưới, tuy nói không cần phiền, nhưng cũng không thể quá tùy tiện.”

“Vậy ngươi cứ quyết định đi, ta không có ý kiến.” Chúc Bân Cảnh cúi mặt xuống, Nguyên Bản nhìn hắn lại bắt đầu cười khúc khích khanh khách không ngừng. Chúc Vân Cảnh chợt vân vê mũi của nhóc, quả nhiên là đứa nhỏ ngốc, không hiểu chuyện gì cả.

Hạ Hoài Linh còn muốn nói thêm, thì đã có hạ nhân vào bẩm báo, nói là bên ngoài có người muốn cầu kiến hầu gia: “Hắn nói hắn là một vị bạn học cũ của người, họ Hứa, đến từ Cảnh Châu.”

Hạ Hoài Linh cảm thấy cực kỳ bất ngờ, Chúc Vân Cảnh chọn trước nổi lên lông mày: “Bạn cũ họ Hứa từ Cảnh Châu tới? Tên hắn là gì?”

“Vị công tử kia chưa nói, chỉ nói hắn họ Hứa, là người bạn cũ của hầu gia.”

Chúc Vân Cảnh cười như không cười nhìn sang Hạ Hoài Linh: “Bạn cũ tới cửa, hầu gia còn không mau chóng đi gặp sao?”

Hạ Hoài Linh ho nhẹ: “Ta đi chút rồi về.”

Ngay sau khi người đã rời đi, Chúc Vân Cảnh chợt cúi đầu, chọt chọt gương mặt nhi tử lần hai: “… Oan gia ngõ hẹp.”

Hạ Hoài Linh đi ra đằng trước, người đang được hạ nhân chiêu đãi đang ngồi trong gian chính uống trà quả thực là Hứa Sĩ Hiển.

Hạ Hoài Linh bước nhanh đi vào, Hứa Sĩ Hiển lúc này cũng đã đứng lên, vẫn là dung mạo ôn hòa như xưa, đối phương cười nhìn hắn: “Hạ Hoài Linh, lâu rồi không gặp.”

Tính ra từ cái năm Hạ Hoài Linh rời khỏi Giang Nam đến kinh thành cho tới hiện tại, thì tổng cộng bọn họ đã không gặp nhau tận tám năm, chẳng mấy chốc tình nghĩa lại hiện lên rõ ràng, nhưng vẫn có chút bất giác cảm thấy xa lạ. Hạ Hoài Linh kích động vỗ vai Hứa Sĩ Hiển: “Ngươi bình an là tốt rồi, hơn một năm nay ta vẫn phái người đi tìm tung tích của ngươi, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở chỗ này.”

Hứa Sĩ Hiển khẽ mỉm cười, khom lưng chắp tay thi hành đại lễ, khiến cho Hạ Hoài Linh giật mình, nhanh chóng giơ tay đỡ lấy đối phương: “Ngươi làm gì vậy?”

“Cần nên làm mà, nếu không có ngươi, nỗi oan mà ta và lão sư chịu đã không thể được giải sạch, ân lớn như vậy, cần phải khắc ghi cả đời.”

“Không cần khách khí như vậy, đây là chuyện ta nên làm, ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, hai người bắt đầu trò chuyện về tình hình của bản thân trong dạo gần đây. Hứa Sĩ Hiển kể lại từ sau khi hắn trốn khỏi trang tử Phượng Hoàng Sơn, rất may mắn gặp được bạn thân của lão sư đang bôn ba khắp nơi trong kinh, sau khi lấy được tấu chương cùng sổ sách liền nhanh chóng sai người đưa đến hầu phủ. Lão sư của hắn còn có một tôn tử, trước khi xảy ra chuyện đã được đưa đi ở nhờ một nhà nông dưới thôn, hắn liền đến ôm đứa bé đi nhận làm con mình mà nuôi nấng, kế đó ở lại nông thôn tránh né một thời gian, mãi cho đến khi vụ án muối lậu được tẩy rửa bụi trần, án của hắn cùng lão sư cũng được sửa mới rốt cuộc không cần trốn đông trốn tây nữa. Tuy nói người chết không thể sống lại, càng không thể phục hồi nguyên chức, nhưng ít ra hiện tại bây giờ hắn đã không còn là khâm phạm của triều đình, chỉ cần thay đổi thân phận sang một người bình thường liền có thể yên ổn sống tiếp.

“Ở Cảnh Châu nhiều người quen nên không thể trở về, hiện tại ta mang theo tôn tử của lão sư sống ở một trấn trên phủ Lâm Giang cách Cảnh Châu không xa, tháng ngày trôi qua cũng coi như sống trong yên bình, lúc trước không muốn liên hệ với ngươi vì tránh cho ngươi thêm phiền phức, sau này ổn định xong xuôi có viết một phong thư gửi đến kinh thành, mới biết ngươi đã được điều qua bên Quỳnh Quan này.”

Nói tới chuyện cũ, nét mặt Hứa Sĩ Hiển vẫn dửng dưng, có lẽ hoàn toàn đã nghĩ thông, còn Hạ Hoài Linh thì đang thổn thức không nguôi. Hứa Sĩ Hiển có nói may mắn vừa trốn ra được gặp phải bạn thân của lão sư lấy được bằng chứng lật lại án, chứng tỏ khả năng cao là sau lưng sớm đã có người sắp xếp xong xuôi giúp bọn họ, có điều bây giờ nhắc lại mấy chuyện này cũng không còn nghĩa lý gì: “Vậy vì sao ngươi lại đến Quỳnh Quan?”

Hứa Sĩ Hiển cười nói: “Ngươi cũng biết ta ngoài phê bình văn chương ra cũng không còn tài cán gì khác, bây giờ đã thay đổi thân phận nên cho dù muốn làm một tiên sinh dạy học cũng là điều không thể, chỉ có thể giúp người ta viết chữ chép sách kiếm chút tiền nuôi sống gia đình, bản thân ta không sao, nhưng ta còn còn phải nuôi tôn tử của lão sư, sau này còn phải cho đứa nhỏ đi học, cho nên vẫn phải tích góp chút tiền. Cũng trùng hợp thân phận hiện tại của ta là nhi tử của một thương hộ, cho nên có theo người ta học kinh doanh buôn bán, lần này đi một chuyến vội vàng đến thành Hỗ Dương cũng là vì khu chợ khai trương kia, sau khi kiếm chút tiền lời về sau sẽ không làm nữa, quay về trông coi mấy mẩu ruộng đất yên ổn sống qua ngày, nuôi lớn đứa bé kia.”

Hạ Hoài Linh nghe vậy cảm thấy vô cùng khó chịu: “Ngươi có khó khăn thì cứ nói cho ta biết, hà tất phải làm như vậy.”

Để một Hứa Sĩ Hiển tri thức thanh cao như vậy đi buôn bán, e là chẳng thà giết hắn có khi còn dễ chịu hơn. Tuy nhiên cũng là do cuộc sống đưa đẩy, vì gốc rể duy nhất của ân sư, hắn chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ tôn nghiêm cúi đầu.

Hứa Sĩ Hiển lắc đầu nói: “Ta đã làm phiền ngươi nhiều lắm rồi, hiện tại cũng có năng lực tự lực cánh sinh, sao mà có thể làm phiền ngươi nữa.”

Hắn không muốn tiếp tục nói đến chuyện của bản thân, bèn hỏi ngược lại Hạ Hoài Linh: “Ngươi sống ở đây có tốt không?”

“Cũng bình thường thôi, ở Quỳnh Quan nhiều năm như vậy sớm đã quen rồi.” Hạ Hoài Linh do dự không biết có nên đem chuyện của mình và Chúc Vân Cảnh nói ra hay không, dù sao lúc trước giữa Chúc Vân Cảnh và Hứa Sĩ Hiển cũng có một mối quan hệ không tính vui vẻ mấy, sợ trong lòng hai người vẫn còn khúc mắc. Nhưng có điều mấy ngày nữa là hắn sắp sửa thành hôn với Chúc Vân Cảnh, theo lý thuyết có ra sao cũng nên giữ bạn thân lại, sau đó mời đối phương uống một chén rượu mừng mới phải: “Ngươi định khi nào trở về?”

Hứa Sĩ Hiển nói: “Nếu hôm nay không có ngươi, thì ta đã đi rồi.”

“… Cuối tháng này ta sẽ kết hôn, nếu ngươi không cần về gấp, thì chi bằng cứ ở lại tham dự tiệc cưới đi.”

Nghe vậy, nhịp tim của Hứa Sĩ Hiển thoáng chốc đập loạn, nhưng lập tức tỏ vẻ hơi kinh ngạc nở nụ cười: “Thật sao? Là tiểu cô nương nhà ai?”

“Hắn là tiểu công tử đến từ Cảnh Châu người Giang Nam, này là do tổ phụ giúp ta định đoạt chuyện kết hôn.” Sau một hồi do dự, cuối cùng Hạ Hoài Linh vẫn quyết định chưa nói ra thân phận của Chúc Vân Cảnh, mà trước tiên cứ để người ở lại, còn về những chuyện khác thì chờ hỏi qua Chúc Vân Cảnh rồi hẳn quyết định sau.

“Tiểu công tử? …Ngươi muốn cưới nam thê sao?”

Hạ Hoài Linh gật gật đầu: “Là nam thê.”

“Thì ra là vậy, “Hứa Sĩ Hiển không hỏi nhiều nữa, chỉ nở một nụ cười chân thành nói, “Vậy ta trước tiên chúc mừng ngươi, nếu đã đúng dịp như vậy, thì ta ở lại mấy ngày, chờ uống xong chén rượu mừng rồi sẽ đi.”

“Được, “Hạ Hoài Linh hào hứng nói, “Vậy ta liền kêu người sắp xếp một phòng khách cho ngươi.”

Trong phòng, Chúc Vân Cảnh đặt nhi tử tinh lực quá mức dồi dào kia lên tháp thượng, mặc cho nhóc quậy phá, bản thân thì ngồi một bên chậm rãi dùng bữa sáng. Nguyên Bảo giơ tay muốn với lấy hắn, nhưng cánh tay ngắn cũn cởn với không tới bèn dùng hết sức duỗi chân ra di chuyển qua, trong miệng liên tục kêu to mấy tiếng ê a, nhưng Chúc Vân Cảnh không để ý tới nhóc, lúc đang ăn còn ngẩn người ra.

Sau một lát, hắn đặt đũa xuống gọi người đi vào, hỏi: “Hầu gia đâu?”

“Thưa là còn đang tiếp khách ở đằng trước, nghe nói đã kêu người đi quét tước tây viện để khách ở.”

Khoé miệng Chúc Vân Cảnh chợt nhếch lên: “Hắn còn muốn để người ta ở lại?” Thực sự cũng là không chê phiền phức.

“Dạ đúng như vậy.”

“Quan sát kỹ càng động tĩnh bên tây viện cho ta.”

Chúc Vân Cảnh căn dặn xong bèn phất tay cho người lui xuống, nay lúc tâm trí đang hoang mang, bỗng nhiên có vật gì đó dính lên chỗ đùi, hắn bèn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Nguyên Bảo chẳng biết từ lúc nào đã vươn mình nằm nhoài trên tháp thượng, đang cầm lấy miếng vải bên chân mình nhét vào trong miệng.

Chúc Vân Cảnh giơ tay, qua đặt nhóc nằm xuống lại.

Nguyên Bảo vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nỗ lực đạp chân vươn mình, rồi lại bị Chúc Vân Cảnh đặt trở lại. Vật nhỏ này bị ai kia đặt về chỗ cũ hết lần này tới lần khác, không những không khóc mà còn nứt miệng cười toe toét mừng rỡ không thôi. Chúc Vân Cảnh sờ sờ đầu con mình, lần thứ hai xác định rằng đúng thật bản thân mình đã sinh ra một nhi tử ngốc.

“Tri âm tri kỷ của cha ngươi cũng tới rồi, ngươi còn ở đây vui vẻ …”