*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giải thích tên chương: thiên tư quốc sắc, là chỉ sắc nước hương trời, nhan sắc xinh đẹp.
Trời còn chưa sáng, Chúc Vân Cảnh đã mơ màng ngồi xuống trước gương, bắt đầu trang điểm cải trang. Lúc này một người nha hoàn đi đến chải đầu cho hắn, một người thì trang điểm, cả hai động tác đều cực kỳ nhanh nhẹn, đây đều là do thủ hạ của Hạ Hoài Linh tìm tới.
Hạ Hoài Linh đứng phía sau chợt cúi người xuống, nhìn thấy đôi mắt trong gương của đối phương hơi mờ mịt, bèn khe khẽ cười: “Tước nhi, nếu ngươi thật sự không muốn đi, thì cứ xem như thôi đi.”
Chúc Vân Cảnh không để ý tới hắn, mà lấy lại tinh thần quan sát tỉ mỉ gương mặt đã tô son trét phấn của mình trong gương, chợt chà chà thở dài: “Chính ta nhìn cũng thấy động lòng.”
“Rất đẹp.”Hạ Hoài Linh nói đúng trọng tâm.
Chúc Vân Cảnh trời sinh đã đẹp, dung mạo tinh xảo, diện tựa quan ngọc*, nha hoàn lúc này còn chưa trang điểm dày, mà chỉ tán phấn mỏng qua, đã phác họa ngũ quan của đối phương đến càng thêm phần xinh đẹp. Hàng lông mí khí khái đã được chải chuốt lại, giữa trán được dán lên hoa văn đỏ*, khiến cho đôi mắt phượng càng lộ ra vẻ quyết rũ, quả thực giống như là vị Lý nương tử xinh đẹp kia.
— Hoa văn đỏ trên trán.
— Diện tựa quan ngọc: chỉ một người nam nhân có tướng mạo xinh đẹp.
Mái tóc dài của Chúc Vân Cảnh được… tết thành những bím tóc nhỏ đầy đầu* hệt như kiểu thường thấy ở những nữ nhân người Di, sau đó đan vào những chuỗi vàng ngọc trân châu tinh xảo, ngoài ra, đôi bông tai dài khiến cho phần cổ lộ ra càng trở nên mảnh khảnh xinh đẹp hơn. Cuối cùng, hắn thay một bộ váy đỏ thêu chỉ vàng vô cùng lộng lẫy, đừng nói là Hạ Hoài Linh, mà ngay cả hai nha hoàn cũng nhìn đến trợn trọn mắt.
— Lấy Hàm Hương làm ví dụ cho dễ tượng tượng (♡°▽°♡)
Chúc Vân Cảnh không được tự nhiên đảo đảo con ngươi: “Như vậy đã được chưa?”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ: “Rất đẹp.”
Đến khi ra cửa, Chúc Vân Cảnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, làm nữ nhân còn phải mang đôi giày thêu* tinh xảo bít chặt đầu ngón chân, hiện tại ngay cả đi đường nào suýt nữa cũng quên mất, cả người đều cảm thấy khó chịu, bèn kéo váy trừng Hạ Hoài Linh: “Đều là ý đồ xấu của ngươi cả.”
Hạ Hoài Linh cực kỳ tỏ ra bất đắc dĩ: “Ta sớm nói một mình ta đi được rồi.”
“… Đi thôi.”
Giờ thìn vừa qua đi, cổng lớn ở Tằng gia đã rộng mở, hiện tại khách khứa đến đông như kiến, mấy bàn tròn đãi khách dường như muốn đặt tới cửa lớn, trong lúc đó vô số nha hoàn nô tài qua lại bận rộn không ngừng. Hội trưởng thương hội Hỗ Dương Tằng Cận Nam dẫn mấy đứa nhi tử choai choai* của mình ra, đang hớn hở tự mình đón khách ở cửa.
— Trong khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Hạ Hoài Linh đỡ Chúc Vân Cảnh bước xuống từ trên xe, hiện tại hắn cũng đã dịch dung, gắn lên mặt một chòm râu mép kín dày, tướng mạo trông không khác gì người thương nhân bị cả hai chuốc mê. Chúc Vân Cảnh kéo kéo đối phương, trên mặt đã được che bằng một lớp vải mỏng màu đỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp dập dờn sóng nước, khiến cho người đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái đầu lại ngắm nhìn thêm một chút.
Hạ Hoài Linh cùng Chúc Vân Cảnh đi đến chào hỏi Tằng Cận Nam, sau đó cũng dâng quà mừng thọ lên. Người Tằng Cận Nam kia cười ha hả nói: “Lý lão gia khách khí, xin mời nhanh chóng vào trong.”
Người Hạ Hoài Linh giả trang là một trà thương họ Lý mới tới thành Hỗ Dương, chưa có nền móng gì, phải vất vả lắm mới dựa vào quan hệ gia nhập thương hộ, mà cái tên Tằng Cận Nam kia tính ra cũng không mấy thân thiện với bọn họ, nhưng cũng ra vẻ khách khí, còn mấy tên tiểu tử.. hỉ mũi còn chưa sạch đứng ở bên cạnh kia, đứa nào đứa nấy nhìn Chúc Vân Cảnh đến mất hồn, ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn nuốt đối phương, không hề biết che giấu chút ý đồ nào.
Chúc Vân Cảnh cúi mặt xuống, nếu đổi thành hồi trước, hắn nhất định sẽ móc hết mắt của bọn tiểu tử này ra. Hạ Hoài Linh không chút mảy may dùng thân thể ngăn trở tầm mắt những người kia, sau đó dẫn Chúc Vân Cảnh đi vào bên trong, Chúc Vân Cảnh giơ tay, mạnh mẽ nhéo bên hông Hạ Hoài Linh một lúc.
Vừa đi vào cửa, liền có nha hoàn đi đến dẫn đường cho Chúc Vân Cảnh tới bàn tiệc nữ nhân sau sân, Hạ Hoài Linh chợt vỗ nhẹ lên tay đối phương: “Cẩn thận một chút.”
Chúc Vân Cảnh cợt nhả: “Lo uống rượu của ngươi đi.”
Sau khi tách ra với Hạ Hoài Linh, Chúc Vân Cảnh đi theo tiểu nha hoàn đến sân sau. Dọc theo đường đi hắn để ý đánh giá xung quanh, Tằng gia này quả không hổ là nhà giàu số một ở Hỗ Dương, ngôi nhà xây đến là cực kỳ khí thế, nhà cửa hoa lệ, lộng lẫy vàng son, nhìn đâu đâu cũng thấy vượt quá quy định, nhưng mà với hoàn cảnh bên đây cũng không có ai quản, khó trách bọn họ lại chọn cắm rể ở đây.
Hậu viện hiện cũng đang mở tiệc rượu, nơi này tụ họp rất đông nữ nhân phục trang đẹp đẽ đeo vàng đeo bạc đầy người. Chúc Vân Cảnh tùy tiện nhìn lướt qua, mỗi một người trong số họ đều cực kỳ sang trọng, nhưng nếu bàn về khí chất, thì vẫn còn kém xa nhiều so với những quý phú nhân thế gia trong kinh, bởi thương nhân cũng chỉ là thương nhân mà thôi.
Chúc Vân Cảnh vừa xuất hiện liền có không ít ánh mắt soi mói ngưng lại trên người hắn, cũng không gì khác ngoại trừ dung mạo quá mức tuyệt sắc của hắn, nữ nhân một khi hướng tới vẻ bề ngoài mãi mãi cũng chỉ mỗi tâm tư so đo dò xét, chớ nói chi đến việc người hắn giả trang lại còn là một nữ nhi người Di mà đại đa số trong lòng mọi người đều khinh bỉ.
Chúc Vân Cảnh cũng chẳng ngại cái nhìn của người ta, mà thoải mái ngồi xuống, hễ ai mà nhìn hắn thì hắn liền bình tĩnh nhìn lại, cuối cùng người dời tầm mắt đi trước chắc chắn sẽ không phải là hắn.
Hắn càng như vậy càng khiến bọn họ không thoải mái, có người trong đám liền cố ý nói tới chuyện lão gia nhà ai đó vừa mới nạp một Bắc Di làm nam thiếp, bộ dạng người kia còn đẹp hơn so với nữ nhân trong bộ lạc, còn có thể múa bụng, sau đó liền phá ra cười, trong nụ cười ám muội kia không hề che giấu đi chút sự xem thường nào, sau đó liền có người lại cố tình chuyển hướng đề tài này lên người Chúc Vân Cảnh mà hỏi hắn: “Nghe nói người Di đều biết múa bụng, này là thật sao? Thế Lý tẩu tử múa được không?”
Chúc Vân Cảnh chậm mất một nhịp mới phát ứng ra ba chữ “Lý tẩu tử” kia là đang gọi mình, hắn: “…”
Có điều người hỏi câu kia cũng không ôm ấp ý tốt lành gì, bảy, tám đôi mắt hiện tại đều tập trung lên người hắn chờ xem kịch vui, nhưng có ai mà không biết ở thời Đại Diễn triều khúc múa bụng tươi mát kia chỉ có người kỹ quán thanh lâu mới nhảy. Trong lòng Chúc Vân Cảnh cảm thấy buồn cười, một mặt vô tội nhìn các nàng, nhưng không đáp trả lời nào.
Thì ra cái người Di mà Lý lão bản đường hoàng ra dáng cưới về nhà là một kẻ câm, này tuy có đẹp thì sao, cũng không thể nói chuyện được! Bởi vậy bọn người kia càng trở nên không thuận mắt Chúc Vân Cảnh hơn, chỉ chế nhạo vài ba câu sau đó cũng mất hứng, bèn lục tục dời sự chú ý ra khỏi người hắn, không thèm quan tâm hắn nữa.
Chúc Vân Cảnh mừng rỡ khi thấy mình được tự tại, bèn ngồi ở một bên yên tĩnh lột đậu phộng uống trà, vẻ mặt không chút cảm xúc kia bắt đầu tập trung nghe các nàng trò chuyện tán gẫu.
Đề tài của nữ nhân không phải chuyện nhà thì là chuyện mấy kiểu quần áo, trang sức mới. Chúc Vân Cảnh càng nghe càng thấy tẻ nhạt, sau đó nhìn thấy cái vị ban nãy còn khinh thường hắn thoáng chốc giơ tay lên, một bên cho người khác nhìn xem vòng tay vàng nạm đá quý thô to như cái miệng chén của mình, một bên ra vẻ hết sức bất bình mà cười nói: “Lão gia nhà ta mấy ngày trước khi trở về từ quan ngoại mang về cho ta, đeo cái này cũng mệt mỏi ghê lắm, nhưng lão cứ bắt ta phải đeo, nói là đẹp, mà lão biết gì là đẹp chứ.”
Có người khác cũng không cam lòng yếu thế so đo nói: “Lão gia nhà ta cũng vậy, mỗi lần đi quan ngoại cứ thích mua mấy món đồ đẹp vô dụng cho ta, ta đã nói với lão bao nhiêu lần là trong nhà này món gì cũng có rồi, lão cứ không nghe, mà lão thường xuyên phải đi, thiệt không biết phung phí vào mấy thứ đồ bỏ này làm gì chứ.”
Chúc Vân Cảnh ngước mắt liếc nhìn, hai người nữ nhân là thê tử của đại thương nhân xếp trong mười vị trí đầu ở thương hội Hỗ Dương này, nói tầm thường đúng là có chút tầm thường, nhưng mà hắn lại để tâm đến những thứ khác trong lời nói hơn. Vốn còn tưởng rằng đám người này dám ở lại biên quan buôn bán là bởi vì có cửa khẩu Quỳnh Quan vững chắc kia, đâm ra không cần lo sợ gì, thì ra bọn họ còn có thể đích thân đi đưa hàng giao dịch ở quan ngoại nữa sao?
Lúc sau các nữ nhân liền mồm năm miệng mười nói lên sự hiểu biết của mình về quan ngoại thông qua việc nghe được từ nam nhân của các nàng, ngay trong khi tâm tư Chúc Vân Cảnh đang dần bay cao bay xa thì bỗng nhiên có ai đó lên tiếng đổi đề tài: “Đừng cứ mãi nói mấy chuyện vô vị kia nữa, mọi người có nghe nói tới vị nguyên soái trẻ tuổi mới tới Quỳnh Quan hay chưa? Đó cũng chính là thống soái đại quân chinh viễn lúc trước từng ở phương bắc đánh cho bọn người Di không dám ló đầu lên. Ta nghe người ta nói tướng mạo của hắn vô cùng tuấn tú, lúc ở trong kinh hoàng đế còn muốn gả công chúa cho, nhưng mà hắn lại không chịu, bây giờ tới chỗ này chưa tới mấy tháng lại còn muốn cưới nam thê, nghe đâu lập tức sẽ cử hành hôn lễ, hai ngày trước ta còn nghe lão gia nói muốn lấy danh nghĩa thương hội đưa phần lễ qua, mặc dù ta thấy lão gia hẳn là không xem trọng cho lắm.”
Chúc Vân Cảnh: “….” Từ khi nào mà Hạ Hoài Linh có được diễm phúc cưới công chúa vậy?
“Đúng vậy còn gì, một tướng quân đẹp như vậy mà đi cưới nam thế, có làm sao cũng nghĩ không ra.” Có người ra vẻ hơi chút tiếc hận than thở.
Tuy nói khi Đại Diễn triều khai quốc hoàng hậu là nam nhân, nhưng mà địa vị của nam thê cũng sẽ không giống với những thê tử bình thường, đời sống luôn tồn tại những con người phiến diện, càng có nhà cao cửa rộng càng sẽ không muốn cưới nam thê, ngay cả cái người tầm thường hơi chút giàu sang, nhiều nhất cũng chỉ nạp một hai nam thiếp mà thôi. Các nữ nhân tràn đầy phấn khởi bắt đầu bàn tán sôi nổi, nữ nhân nơi đây cũng không dè dặt như những quý phu nhân kia, khi nói đến mấy thứ này mặt không chút đỏ, hơn nữa xem ra mọi người đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với Hạ Hoài Linh. Chúc Vân Cảnh liền nhớ tới ngày ấy lúc Hạ Hoài Linh mới vừa hồi kinh suốt một đường đi hoa tươi túi thơm không ngừng, trong lòng chợt trào dâng một tâm tình kỳ quái không sao miêu tả được.
Các nữ nhân nói một trận tới Hạ Hoài Linh xong lại tán gẫu qua phó tướng bên cạnh, lúc này chợt có người bĩu môi nói: “Nghe nói cái người Trần phó soái kia là một kẻ phong lưu, còn bao nuôi lén một kỹ nữ ở bên ngoài, giấu ở trong con hẻm phố Hạnh Hoa, thiệt tình không biết nghĩ gì nữa.”
Lập tức có người tiếp lời: “Ta cũng nghe nói, ta còn nghe lão gia ta có thuận miệng đề cập tới một câu, cái người ca kỹ kia là do Trương tri phủ đưa qua nhằm lấy lòng Trần phó soái, Trần phó soái cũng cực kỳ thích nàng, nam nhân mà, ai chẳng như vậy, hễ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là đi sai đường.”
Bao nuôi ngoại thất* vốn bị người ta xem thường, huống chi còn là một người kỹ nữ, vừa nói xong cảm thấy Hạ Hoài Linh còn có chút ngóng trông hơn vị võ tướng kia, các nàng bèn dồn dập sửa lời lại, nói những tên lính kia toàn là lũ thô kệch, gả cho bọn họ không chừng lại chịu khổ, nếu như các nàng còn là khuê nữ có khi đã có cơ hội gả cho Hạ Hoài Linh.
— Ngoại thất: vợ bé, tình nhân bên ngoài.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa, Chúc Vân Cảnh liền tìm cớ muốn đi vệ sinh, hắn được nha hoàn dẫn tới ra sau nhĩ phòng*, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều người mặc trang phục hạ nhân của Tằng gia đang bận rộn chuyển hàng, bèn không khỏi dừng lại, híp mắt nhìn một hồi.
— Nhĩ phòng: là phòng nhỏ nằm bên cạnh phòng chính hay sương phòng.( ví dụ như một tòa tứ hợp viện, thì gian chính thông thường sẽ được đặt quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam, thì sương phòng sẽ được đặt ở hai bên đông và tây.)
Thấy Chúc Vân Cảnh hình như có gì đó hiếu kỳ, tiểu nha hoàn đứng ở một bên cười giải thích: “Đây là hàng trong hai ngày chợ khai trương muốn đưa ra quan ngoại, phu nhân là ở bên này.”
Ánh mắt Chúc Vân Cảnh hơi trầm xuống, bèn thôi không nhìn nữa.
Lúc rời khỏi trạch viện đã là sau giờ ngọ, sau khi lên xe kéo đóng cửa lại, Chúc Vân Cảnh liền lập tức giật khăn che mặt xuống, rồi đạp giày vứt đi, không có chút hình tượng nào co rúm người lại. Hạ Hoài Linh vỗ vỗ tay hắn: “Làm sao?”
“Không ra sao, một đám dong chi tục phấn*, đôi mắt nông cạn.”
— Dong chi tục phấn: một đám người nữ nhân tầm thường, trang điểm phấn son lòe loẹt.
Hạ Hoài Linh nhịn cười: “Không thu hoạch được chút gì luôn hay sao?”
“Vậy cũng không đến nỗi, “Chúc Vân Cảnh buồn bực gỡ một bím tóc, song lên tiếng nói rằng, “Nghe các nàng bàn tán, thì bọn người trong thương hội kia bình thường hay đích thân đi lại tới quan ngoại, dường như cũng có qua lại với đám vương công quý tộc kia, không có chút e sợ đến việc ngọn lửa chiến tranh lan tràn.”
“Ừ, “Hạ Hoài Linh gật đầu, “Trong tay bọn họ đang giữ những vật tư quan trọng người Di cần, người Di làm vui lòng bọn hắn còn không kịp, thành ra cho dù có cướp cũng sẽ không cướp trên người bọn họ, mà chỉ cướp những bách tính nghèo khó kham khổ bên đây.”
Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nói: “Những thứ đó có thể thuận lợi từ cửa ải chuyên chở ra ngoài, thì ắt là không thể thiếu được sự giúp đỡ từ một người bên trong quân, nhiều năm trôi qua vậy mà triều đính không hề hay biết gì, bọn họ quả nhiên thật là to gan.”
“Chuyện này không có bằng chứng xác thực, lại càng không tóm được tang vật tại chỗ, ai mà muốn rước họa vào thân, dù sao chuyện này liên quan nhiều người, ngươi cũng thấy kết cục của Tiền nguyên soái rồi đấy.”
“Rác rưởi, “Chúc Vân Cảnh chửi nhỏ một tiếng, “Vậy ngươi định làm như thế nào?”
Hạ Hoài Linh thành thật nói: “Trước mắt chỉ có thể yêu cầu đám binh lính gia tăng cường độ tra khảo hàng hóa ở tại cửa khẩu, bây giờ chúng ta mới tới đây, mặc dù ta là nguyên soái, nhưng cũng không có năng lực thâu tóm trời đất, Trần phó soái kia lại kinh doanh ở đây mấy năm, hẳn là đã có biện pháp giúp những người thương nhân kia đưa hàng hóa ra khỏi cửa khẩu lọt khỏi tầm mắt ta. Hiện tại ta sẽ phái người theo dõi hắn, nhưng tốt nhất chớ nên manh động tránh khỏi việc bứt dây động rừng, lại nói nếu như có tìm được tang bật hắn cũng có thể kiếm cớ chối nói bản thân không có liên quan, thành ra mục đích quan trọng của chúng ta là bắt được Lâm gia đứng phía sau thương hội, chứ không phải đối phó Trần phó soái.”
“Ta thấy Tằng gia lúc này còn đang vội vàng vận chuyển hàng hóa, liệu bên trong đó có mấy thứ xấu xa không?”
“Có thể để cho ngươi thấy đương nhiên sẽ không.”
Chúc Vân Cảnh cau mày: “… Phương bắc đã hòa bình, không lẽ người Di còn có thể mua đồ sắt từ trong tay bọn họ?”
Hạ Hoài Linh nói: “Trong lúc này những tiểu quốc người Di vẫn chia làm hai phe xung đột lẫn nhau, chỉ cần bọn họ không làm lớn chuyện, thì xưa nay triều đình đều nhắm một mắt mở một mắt không rảnh chú ý tới, còn chuyện buôn bán đồ sắt vĩnh viễn không lo không bán được, huống chi, người Di lòng lang dạ sói có đánh cỡ nào cũng không hoàn toàn diệt sạch, cho dù không phải là Thương Nhung, cũng sẽ là nước khác.”
Chúc Vân Cảnh khá thấy bất ngờ: “Ngươi nghĩ như vậy sao?”
“Trước giờ đều nghĩ vậy.”Lúc trước ở trong ngự thư phòng từng nói chừng hai mươi tới sẽ không có thêm trận chiến nào chẳng qua chỉ là để trấn an hoàng đế, kỳ thực Hạ Hoài linh vẫn luôn cảm thấy cái chính sách lôi kéo người Di của triều đình sẽ không thể đảm bảo được việc giữ biên cương thái bình dài lâu như vậy, mà lúc trước lẽ ra là nên thừa thắng truy kích diệt gọn Thương Nhung làm bốn phương khiếp sợ, không hiểu sao Chiêu Dương hoàng đế lại muốn tỏ ra phong thái của một nước lớn, đội quân chinh viễn lúc bấy giờ đã đánh tới thủ đô Thương Nhung, vậy mà bệ hạ khăng khăng hạ chỉ truyền lệnh bọn họ rút quân về, sau đó chấp nhận việc đối phương xưng thần tiếng công, chuyện này để lại tiếng tốt, nhưng cũng để lại tai hạo về sau.
Thấy gương mặt Chúc Vân Cảnh có vẻ ưu lo, Hạ Hoài Linh an ủi hắn: “Cũng không cần quá lo lắng, chúng ta chuẩn bị sớm, với binh lực hiện tại của Đại Diễn, không có kẻ nào là đánh không thắng được.”
“Chỉ sợ có người nhân cơ hội gây sóng gió mà thôi, “Chúc Vân Cảnh nói qua lại liếc nhìn Hạ Hoài Linh một chút, “Chuyện Trần phó soái giấu một ca kỹ trong phố Hạnh Hoa, người của ngươi không nghe được phong thanh sao?”
“Có, có điều người ta chỉ là một ca kỹ mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.”
“Vậy ngươi có biết người ca kỹ này là tri phủ Hỗ Dương đưa cho hắn không?”
Hạ Hoài Linh lắc đầu, nhưng cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm: “Tri phủ cùng quan hội thương nghiệp nơi đầu cấu kết nhau, vốn là cá mè một lứa.”
Chúc Vân Cảnh cười giễu nhắc nhở Hạ Hoài Linh: “Ngươi cũng đừng xem thường một ca kỹ nhỏ, chi bằng ngươi phái người tốn chút công sức tìm hiểu nữ nhân này, có lẽ sẽ thu hoạch được ngoài dự liệu.”
Hạ Hoài Linh nhướng mày: “Điện hạ có kinh nghiệm như vậy?”
“Không lẽ ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi hay sao, cô nương người ta tặng túi thơm, ngươi lại trả về trước mặt mọi người làm cho người ta mất hết mặt mũi, người không rõ phong tình như ngươi cũng khó trách sao không hiểu được tâm tư của nữ nhân.”
“Ngươi hiểu?”Hạ Hoài Linh buồn cười nói, “Rốt cuộc là ai không hiểu phong tình hơn ai đây?”
Chúc Vân Cảnh lườm hắn một cái, gương mặt đẹp tựa hoa đào kia sau khi được trang điểm khi trừng có vẻ đặc biệt hờn dỗi, Hạ Hoài Linh chợt giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm đối phương.
Chúc Vân Cảnh không kiên nhẫn nói: “Còn ngươi sao đây? Cũng không thu hoạch được gì? Đừng nói với ta ngươi đi tới đó hết ăn lại uống mà thôi?”
Ngón tay cái của Hạ Hoài Linh chầm chậm vuốt ve đường cong nơi cằm của đôi phương, song khẽ nheo mắt lại: “Được một chút, người trong thương hội có thể kiếm được tiền nhiều như Tằng Cận Nam, cũng chỉ có thể là uống được canh thừa*, luôn có người không phục. Ta đã nhìn trúng được mấy người, có lẽ mai sau bọn họ sẽ là chỗ để chúng ta đột phá.”
— Nghĩa là đồ tốt Tằng Cận Nam đã chiếm hết, bọn người còn lại trong thương hội chỉ ăn được phần dư thừa, đồ không tốt.
Chúc Vân Cảnh đập tay hắn: “Nói chuyện thì nói đi, sờ cái gì mà sờ.”
Hạ Hoài Linh cười khẽ, không những không thả ra, mà ngón tay còn tiến thêm một bước vuốt nhẹ đi lên đôi môi tô vẽ đỏ thẫm. Chúc Vân Cảnh bèn quay đầu đi, ngón tay Hạ Hoài Linh chợt theo đó kéo ra một vệt, vệt son đỏ diễm lệ lan ra khóe miệng Chúc Vân Cảnh, nhìn đến cực kỳ xinh đẹp.
“Rốt cuộc ngươi…”
Đôi môi ấm áp không thuộc về mình chợt kề sát vào, khiến cho Chúc Vân Cảnh đột nhiên trợn to hai mắt.