Giải thích tên chương:Hỉ đắc lân nhi là chúc mừng gia đình người khác sinh ra được quý tử, bình thường được dùng cho các gia đình giàu có phú quý.
Đến buổi tối ngày thứ ba ở biên quan, Chúc Vân Cảnh vừa mới ngủ chưa được bao lâu, cái bụng đột nhiên không báo trước trở nên đau nhói, lúc đầu bản thân hắn cứ tưởng giống lúc trước, nhịn một chút liền khỏi, cho nên chỉ trở mình không để ý đến nữa.
Sau gần nửa canh giờ, người canh gác bên ngoài chợt nghe được âm thanh rên rỉ bèn đi vào nhìn, trông thấy Chúc Vân Cảnh đau đến mức đầu đầm đìa mồ hôi, cả người co giật, thần trí giờ đây đã trở nên mơ hồ.
Hạ Hoài Linh nghe bẩm báo xong liền vội vã đi tới, hai người đại phu đang bận rộn chuẩn bị. Hạ Hoài Linh bước nhanh tới bên giường, thấy Chúc Vân Cảnh co rúm trên giường có vẻ cực kỳ đau đớn, lúc này lông màu chau lại hỏi: “Chuyện gì thế này?”
“Sắp sinh rồi.” Một đại phu lớn tuổi có kha khá kinh nghiệm phong phú trấn an hắn: “Không sao đâu, hài tử sẽ được lấy ra nhanh thôi.”
Hạ Hoài Linh ngồi giường ở đầu giường hơi ôm lấy Chúc Vân Cảnh, để nửa người trên của đối phương tựa vào mình, rồi tỉ mỉ mà giúp hắn lau chùi mồ hôi lạnh trên trán.
Đại phu nhắc nhở Hạ Hoài Linh: “Cần cho hắn uống thuốc giảm đau trước.”
“Để ta.” Hạ Hoài Linh nhận lấy chén thuốc trong tay đại phu, nhẹ nhàng nắm lấy hàm dưới của Chúc Vân Cảnh, sau đó ghé vào bên tai khẽ gọi tên đối phương: “Tịch Tước, Tước nhi…”
Qua một lúc lâu sau, rốt cục Chúc Vân cảnh cũng có phản ứng, hai mắt mê man nhìn Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh thấy vậy chỉ biết động viên: “Đừng sợ, ngươi sắp sinh, chỉ cần uống thuốc, hài tử sẽ lập tức đi ra.”
Chén thuốc đưa tới bên mép, Chúc Vân Cảnh theo bản năng mở miệng, cau mày uống hết một chén không biết là thuốc gì vào trong bụng.
“Trễ lắm là một phúc nữa sẽ có công hiệu, ráng nhịn chút.” Đại phu nói xong, lại đi tới gian ngoài tiếp tục chuẩn bị.
Chúc Vân Cảnh uể oải nhắm hờ mắt tựa vào Hạ Hoài Linh, công hiệu của thuốc tác dụng cực kỳ nhanh, sau khi cả người từ từ trở nên tê dại thì cơn đau đớn cũng theo đó biến mất. Hạ Hoài Linh cúi đầu dùng đôi môi khẽ chạm lên gò má trắng bệch không còn chút máu của đối phương mà hỏi:: “Còn đau không?”
Chúc Vân Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không cảm giác.”
“Vậy thì tốt.”
Thấy vành mắt Hạ Hoài Linh cũng trở nên đỏ hoen, khóe môi Chúc Vân Cảnh hơi cong lên, trên mặt nặn ra một ý cười: “Sao ngươi cũng khóc vậy?”
Hạ Hoài Linh ôm tay đối phương khẽ run: “… Không có.”
Chúc Vân Cảnh”chậc” một tiếng: “Kích động như vậy sao? Ngươi giống như còn căng thẳng hơn cả ta.”
“Ta là lo cho ngươi… Xin lỗi.”
“Nói áy náy cái gì? Ngươi cảm thấy việc để ta sinh con cho ngươi là có lỗi với ta sao?” Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, “Ngươi quả thật có lỗi với ta, nếu thấy thật sự hổ thẹn vậy thì sinh lại cho ta là được, coi như trả cho ta rồi.”
Hạ Hoài Linh: “….”
Rất nhanh sau đó, Chúc Vân Cảnh đã không còn tâm tình đâu để mà nói đùa, lúc này đại phu đã chuẩn bị kỹ càng tiến vào trong phòng, khi xiêm y được vén lên, hắn theo bản năng mà nhắm mắt lại, Hạ Hoài Linh cũng nghiêng đầu đi, không dám nhìn. Một con dao được khử trùng bằng rượu mạnh chầm chậm rạch một đường trên bụng Chúc Vân Cảnh, hai vị đại phu một người mổ chính, người còn lại làm trợ thủ. Không lâu sau, một tiếng khóc “oa oa” nỉ non vang lên, một đứa nhỏ sơ sinh nhăn nheo người đầy máu được lấy ra.
Hạ Hoài Linh chỉ liếc mắt một cái, sau đó liền dồn toàn bộ sự chú ý lại lên người Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh hiện tại vẫn chưa mở mắt ra, lông mi cũng đang liên tục hơi giật giật. Bà vú chờ bên ngoài đã lâu liền ôm đứa nhỏ ra ngoài tắm rửa, còn đại phu trán ướt đẫm mồ hôi ở lại tiếp tục khâu vết thương.
Lại qua gần nửa canh giờ, sau khi vết thương được khâu xong xuôi, lại vẩy lên chút thuốc đã được nghiền thành phấn lên đó, cuối cùng là dùng băng gạc quấn từng vòng lên. Khi hoàn thành, hai đại phu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hoài Linh hỏi bọn họ: “Đây là thuốc gì?”
“Giúp vết thương mau chóng khép miệng, cũng có thể phòng ngừa vết thương thối rữa mưng mủ. Hầu gia cứ yên tâm, sau này chỉ cần mỗi ngày đều thay băng đắp thuốc một lần, thì chừng hơn tháng nữa vết rách này sẽ lành lặn.”
“Trên người ta vẫn không có chút cảm giác nào, ” Chúc Vân Cảnh rốt cục cũng mở miệng, tiếng nói hơi khàn, “Dược hiệu lúc nào mới hết?”
“Chờ qua canh giờ khác, sau khi dược hiệu hết thì sẽ cảm thấy hơi đâu, nói không chừng còn có thể lên cơn sốt, có điều sẽ không nghiêm trọng mấy, chỉ cần uống chút thuốc là tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh mỏi mệt gật gật đầu, bà vú ôm đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dùng tã lót bọc đứa nhỏ sơ sinh này lại rồi tiến lên chúc mừng bọn họ: “Chúc mừng hầu gia, chúc mừng hầu gia, là con trai!”
Hạ Hoài Linh chưa nói kịp nói gì, thì Chúc Vân Cảnh đã giành trước nói: “Ôm tới, cho ta nhìn một cái.”
Bà vú tiến lên một bước đưa đứa nhỏ đến trước mặt bọn họ. Lúc này cậu nhóc kia đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nheo, vừa không trắng mịn cũng chẳng dễ thương gì. Nhưng bà vú lại cười nói “Tiểu công tử cực kỳ giống hầu gia, vừa nhìn liền biết chính là hai cha con!”
Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh một lúc, rồi lại nhìn sang đứa bé trong tay bà vú một lúc: “…” Rốt cuộc là từ nơi nào nhìn ra được cả hai vô cùng giống nhau vậy?
“Xấu quá.” Chúc Vân Cảnh ghét bỏ nói.
Hạ Hoài Linh cười nhẹ: “Tiểu hài tử vừa ra đời chính là như vậy, đợi lớn thêm tí nữa là đẹp thôi.”
Chúc Vân Cảnh không tin: “Xấu như vậy bộ lớn lên có thể sẽ đẹp sao?”
“Nhất định có thể, hài tử của ngươi với ta sẽ không xấu.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong vành tai cũng ửng đỏ, bèn dời tầm mắt đi chỗ khác: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi.”
“Được rồi.” Hạ Hoài Linh để bà vú ôm đứa nhỏ đi, tiếp đó kêu người tới dọn dẹp gian phòng, sau cùng không quên tặng chút tiền thưởng cho hai đại phu cùng mấy người hầu, sau khi để bọn họ ra ngoài hết, thì chính hắn lại tuếp tục ở lại bên cạnh Chúc Vân Cảnh.
Đã sắp đến giờ dần, Chúc Vân Cảnh ngáp cả ngày trời, hiện tại cũng không còn tâm tư suy nghĩ gì nhiều, bèn nhanh chóng ngủ say. Hạ Hoài Linh thì ở một bên trông chừng, giúp đối phương đắp chăn cẩn thận.
Bởi vì dược hiệu của thuốc giảm đau vẫn còn, cho nên Chúc Vân Cảnh ngủ vô cùng ngon giấc. Hạ Hoài Linh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa đôi lông mày đối phương một lúc, sau đó bất giác cong cong khóe môi.
Đến khi tỉnh lại đã là buổi trưa, Chúc Vân Cảnh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ Hoài Linh ngồi ở một bên đọc sách, hắn thử giật giật thân thể, ai ngờ lại động đến vết thương ngay bụng, đau đến mức khẽ rên lên một tiếng. Hạ Hoài Linh lúc này chợt đặt quyển sách trên tay xuống, rồi dựa vào trong giữ lấy bờ vai đối phương: “Đừng nhúc nhích, có phải bị đau không?”
Chúc Vân Cảnh cắn chặt răng nói: “Đau.”
“Dược hiệu hết sẽ bị như vậy, đại phu vừa mới tới chẩn mạch cho người rồi, nói là không có vấn đề gì, trước tiên ngươi ăn chút cháo, lát nữa uống thuốc.”
Chúc Vân Cảnh không xuống giường được, Hạ Hoài Linh ngồi ở bên giường đút từng muống cháo loãng đã được nấu nhừ vào trong miệng đối phương, nhưng Chúc Vân Cảnh hơi bị mất tập trung: “… Đứa nhỏ đâu?”
“Một canh giờ trước uống sữa xong ngủ rồi.”
“Ngủ nhanh dữ vậy.”
Chúc Vân Cảnh nhỏ giọng thầm thì một câu, Hạ Hoài Linh nghe thấy bèn khẽ cười: “Nếu ngươi muốn nhìn, đợi nó tỉnh, ta gọi người ôm tới.”
“… Thôi khỏi đi.”
Hạ Hoài Linh lại nói: “Ngươi đã nghĩ xong chuyện đứa nhỏ lấy họ ai tên gì chưa?”
Chúc Vân Cảnh lấy làm lạ: “Đã làm thế tử thì tất nhiên lấy họ ngươi, tên ngươi cứ đặt đi, ta làm sao biết bên nhà ngươi có quy củ gì hay không.”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh chợt trở nên sâu hơn, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì gọi Hạ Khải Ngọc đi, thế hệ này Hạ gia đều lấy chữ khải làm tên lót, ta thấy chữ ngọc làm tên cũng không tệ, ngươi cảm thấy làm sao?”
“Hạ Khải Ngọc?” Chúc Vân Cảnh đọc hai lần, đoạn gật đầu, “Được rồi.”
“Vậy còn nhũ danh thì sao? Hay là điện hạ đặt một nhũ danh cho đứa nhỏ đi?”
Chúc Vân Cảnh đảo con ngươi qua lại, sau đó bật thốt lên: “Nguyên Bảo.”
Hạ Hoài Linh: “… Danh tự này cũng xem như hợp với ý nghĩa chữ ngọc, vậy cứ như thế đi.”
Chúc Vân Cảnh hừ nhẹ: “Ngươi không hài lòng thì nói thẳng đi?”
“Không có, ngươi cũng là cha của đứa nhỏ, đặt tên gì cũng hay, cái tên Nguyên Bảo cực kỳ hay, “
“… Ta thấy ngươi rõ ràng là vô cùng miễn cưỡng thì có.”
Hạ Hoài Linh bật cười: “Thật không mà, danh tự này rất thú vị, cứ như vậy đi. Còn có một chuyện nữa, ta đã giúp ngươi chuẩn bị xong một thân phận mới, nguyên quán Cảnh Châu, là tôn tử của một dòng họ thế giao với tổ phụ ta. Gia đình kia cũng họ Tạ, là thư hương môn đệ*, gia phong rất tốt.”
— Thư hương môn đệ: dòng dõi Nho học (chỉ gia đình có học thức)
Chúc Vân Cảnh “Ừ” một tiếng: ” Không bị bại lộ là được.”
“Chỉ có điều thân phận thế tử của Nguyên Bảo hơi khó, thân phận này cần phải bẩm tấu lên triều đình sắc phong. Nếu bây giờ ngươi đồng ý kết hôn với ta, có được thân phận hầu phu nhân, thì việc cho Nguyên Bảo làm thế tử mới có thể thuận lý thành chương, chỉ là nhỏ nhất cũng phải được đến một tuổi, thành ra phải đợi đến năm sau mới xin sắc phong được.”
Chúc Vân Cảnh nhướng mày: “Nói đi nói lại ngươi vẫn là muốn ta làm hầu phu nhân, vậy ngươi định làm sao giải thích sự xuất hiện của ta cho người khác nghe đây?”
“Cái này dễ thôi, cứ nói do tổ phụ thấy tuổi ra không còn nhỏ nữa, lại phải tới biên quan, sợ ta ở đây không tìm được người hợp ý để nối dõi, bèn làm chủ giúp ta tìm người ở Cảnh Châu, kế mẫu ta cũng đáp ứng rồi, cho nên chuyện đã làm xong. Chờ thêm hai tháng nữa, khi đó trời ấm áp ngươi cũng dưỡng thân thể khoẻ, chúng ta tổ chức một buổi lễ kết hôn, sau này ngươi không cần kiêng kị gì khi xuất hiện trước mặt mọi người.”
“… Vậy còn tổ phụ ngươi bên kia thì làm sao?”
“Báo cho bọn họ một tiếng là xong, ngoài tổ phụ ra không cần quan tâm ai khác.”
Chúc Vân Cảnh khẽ nheo mắt lại: “Ngươi mau thành thật nói cho ta biết, những chuyện này ngươi tính toán bao lâu rồi?”
Hạ Hoài Linh cười thẳng thắn: “Lên kế hoạch từ lúc còn ở trong kinh, Tước nhi, ngươi mau đồng ý đi, nếu như ngươi không thích ta, thì hai chúng ta làm một đôi phu thê giả là được, sau khi ngươi có thân phận muốn làm cái gì cũng sẽ tiện hơn, không cần phải trốn đông nấp tây nữa, như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao? Hơn nữa nơi này là biên quan, ngươi cũng không cần lấy thân phận hầu phu nhân đi xã giao gì cả, cho dù là có, ta cũng sẽ giúp ngươi từ chối, cho nên ngươi không cần lo lắng mấy chuyện này.”
Chúc Vân Cảnh trầm mặc, sau một hồi lâu, mới rủ mắt khẽ lên tiếng hỏi: “Nếu có một ngày ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi chấp nhận thả ta đi sao?”
“...... Nếu thật sự không giữ được ngươi, ta cũng chịu thôi.”
“Vậy cũng tốt, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì.”
“Được, vậy thì trước tiên để ta kêu người đi xử lý.”
Hạ Hoài Linh không nói gì nữa, chờ đối phương ăn cháo xong lại bưng thuốc đi vào. Trong lòng Chúc Vân Cảnh có chút không thoải mái không nói nên lời, hắn cảm giác được mới đầu Hạ Hoài Linh đang vô cùng vui vẻ, sau chỉ vì vì bản thân hắn nói thêm hai ba câu thuyết phục, lại cảm thấy đôi phương ít nhiều gì hình như có chút hụt hẫng rồi thì phải.
Chúc Vân Cảnh không cam kết ra miệng cái gì, hắn vốn không tin mấy chuyện tình ái này, lúc trước đối xử với người Hứa Sĩ Hiển kia chẳng qua cũng chỉ vì nảy chút tham sắc, về sau liền đơn giản chỉ là vấn đề mặt mũi, bây giờ đổi thành Hạ Hoài Linh, mặc dù hiện tại bản thân động tâm, nhưng liệu ai có thể nói chính xác chút lòng này có thể kéo dài hay không.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên hơi nặng nề, mãi đến tận khi đột nhiên truyền tới âm thanh khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Hạ Hoài Linh chau mày: “Nguyên Bảo khóc dữ dội quá, sợ sẽ làm phiền ngươi, ta vẫn là nên đổi nó qua viện khác.”
Chúc Vân Cảnh theo bản năng liếc mắt nhìn tới trước cửa sổ một chút: “Ngươi… kêu người ôm tới cho ta nhìn một chút.”
Bà vú ôm đứa nhỏ vào, Chúc Vân Cảnh có chút khó chịu nhận lấy, bởi thân thể vật nhỏ này quá ư mềm, lúc ôm vào trong ngực cảm thấy cả người không mấy thoải mái. Chúc Vân Cảnh ngoại trừ cứng ngắc nắm lấy tay cũng hoàn toàn không biết phải làm cái gì bây giờ, tất cả đều dựa vào sự hướng dẫn của bà vú ở bên.
Mắt đứa nhóc mở ra một khe nhỏ, Chúc Vân Cảnh tò mò chọt chọt gương mặt mềm mềm như đậu hũ non của nhó rồi khẽ nở nụ cười: “Vẫn xấu.”
Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ nói: “Mới một ngày mà thôi, không nhanh như vậy.”
Chúc Vân Cảnh bĩu môi, con trai của hắn sao mà có thể xấu như vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy vật nhỏ này chui ra từ bụng, hắn nhất định hoài nghi là bị người ta trộm tráo mất.
“Thôi, cứ để nó ở đây đi, mới lớn được có tí, cũng đừng chuyển tới chuyển lui nhiều.”
Tác giả có lời muốn nói: Đừng hỏi tui tại sao cổ đại có mổ đẻ, thế giới nam nam sinh tử không gì là không thể!!!