Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 21: Trước mặt đối chất




Hiện tại thân thể Chúc Vân Cảnh ngày càng trở nên suy nhược, kể từ sau khi bị cấm túc, cả ngày hắn cứ nằm trên giường bất động, có lẽ là vì ưu tư quá nhiều, thành ra mới chỉ qua vài ngày, cả người liền gầy đi một vòng lớn, cái bụng dường như lớn thêm chút nữa.

Vương Cửu lại đi một chuyến tới y quán, đại phu không thấy người, chỉ có thể căn cứ theo tình hình mà Vương Cửu miêu tả bốc thuốc cho Chúc Vân Cảnh. Từng bát từng bát thuốc trút vào bụng, nhưng lại không có tác dụng gì lớn đối với Chúc Vân Cảnh, cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng khiến cho hắn dễ chịu chút ít mà thôi.

Vụ án buôn muối lậu huyên náo trên dưới triều đình khiến lòng người bàng hoàng, án này liên lụy tới nhiều người, cứ như muốn xử trí toàn bộ quan trường Giang Nam để nhổ cỏ tận gốc, mà chuyện liên quan đến thái tử đương triều, hoàng đế vẫn tỏ thái độ mập mờ, ai cũng không biết chính xác rốt cuộc Chiêu Dương đế là muốn nghiêm trị thái tử, hay là lại định nhẹ nhàng bỏ qua coi như thôi.

Ngay trong lúc quần thần đều ôm thái độ thờ ơ lạnh nhạt hóng chuyện, người Thiêm đô ngự sử Trịnh Ty Văn kia lại cao giọng bước ra ngoài, ở ngay trong phòng bẩm tấu kết tội, mà đối tượng lần này là thái tử Chúc Vân Cảnh cùng quốc công Tạ Sùng Minh, nội dung là vì chuyện Hoàng Hà vỡ đê hơn ba năm trước. Một trận thiên tai này thật ra là do chính tay người làm ra, lúc đó Tổng đốc đường sông đương nhiệm Tạ Sùng Minh vì thâm hụt khoản thanh lý đường sông do triều đình cấp cùng ngân lượng xây dựng đập nước lớn, bèn ăn bớt ăn xén vật liệu thành ra mới xảy ra tai họa, khiến cho hàng trăm ngàn bách tính phải mất mạng, trôi giạt khắp nơi, mà thái tử Chúc Vân Cảnh biết rõ chuyện, lại giúp đối phương che đậy, dối trên lừa dưới, là một vị quân bất nhân!

Cả triều ồ lên, Chiêu Dương đế nổi trận lôi đình, các quan chức có khứu giác nhạy cảm liền ngửi được mùi sắp có biến, trong lúc nhất thời dâng sớ thỉnh cầu hoàng đế nghiêm trị Tạ Sùng Minh nhân tiện mập mờ tiến công tiêu diệt Chúc Vân Cảnh tràn lan hệt như hoa tuyết, nhanh chóng chất đầy Ngự Thư Án, nhiều người theo trở thành trào lưu.

Tại tẩm cung thái tử.

Vương Cửu đẩy cửa ra đi vào, nhỏ giọng nhắc nhở Chúc Vân Cảnh đang vùi trên giường như ngủ thiếp đi: “Điện hạ, Đĩnh Viễn hầu đến.”

Lông mi Chúc Vân Cảnh hôi run, nhưng hắn chẳng thèm động đậy gì, thậm chí vẫn chưa mở mắt ra. Hạ Hoài Linh tiến lên phía trước, thần sắc phức tạp nhìn về phía Chúc Vân Cảnh. Vương Cửu còn định gọi tiếp, thì lúc này Hạ Hoài Linh đã nhấc tay lên ngăn gã lại, ánh mắt ra hiệu đối phương đi xuống trước.

Vương Cửu do dự một chút, đoạn nhìn Chúc Vân Cảnh trên giường chốc lát, rồi lo lắng lùi ra.

Hạ Hoài Linh chần chờ chốc lát, rồi hơi cong người đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng cẩn trọng từng tí đụng vào gò má Chúc Vân Cảnh, động tác mềm nhẹ đến mức cứ như đang chạm vào lưu ly dễ vỡ vậy.

Chúc Vân Cảnh đột nhiên mở mắt ra, ngay tức khắc bốn mặt chạm nhau, Hạ Hoài Linh liền hiển nhiên rõ ràng* được sự đề phòng cùng căm ghét không hề che giấu bên trong đôi mắt kia, đôi tay cũng dừng lại một lát, sau đó thu lại, lui về phía sau.

— gốc là hắc bạch phân minh: đen trắng rõ ràng, hiểu rõ ràng.

Chúc Vân Cảnh đỡ thân thể ngồi dậy, lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng không phải không cho cô gặp ngoại thần hay sao? Sao hầu gia lại đến?”

Hạ Hoài Linh nhìn hắn, trầm giọng giải thích: “Thần phụng thánh mệnh đến điều tra chuyện ba năm trước Tạ quốc công thâm hụt ngân sách đường sông khiến cho Hoàng Hà vỡ đê, có một số chuyện phải xác định ngay mặt cùng điện hạ, kính xin điện hạ thứ lỗi.”

Chúc Vân Cảnh cười khẽ: “Ngay cả chuyện này phụ hoàng cũng giao cho ngươi tra xét? Thật không nghĩ tới thì ra phụ hoàng coi trọng ngươi như vậy.”

Tuy hắn bị cấm túc, nhưng đối với chuyện bên ngoài không phải là không hay biết gì, chuyện Trịnh Ty Văn bẩm tấu lên triều thì vừa sáng cũng có nghe qua, chỉ  là không nghĩ tới, người hắn đang chờ đến lại đúng là Hạ Hoài Linh.

“Thần phụng mệnh ban sai, là việc nằm trong chức trách.”

Chúc Vân Cảnh cũng không hứng thú nghe Hạ Hoài Linh nói mấy lời đường hoàng như vậy, liền quét mắt lạnh lùng về phía hắn: “Trước khi ngươi hỏi cô, có thể trả lời cho cô biết, lần này có phải là do ngươi để người Trịnh ngự sử này bẩm tấu lên không?”

“Không phải, ” Hạ Hoài Linh cau mày nói, “Việc này thần không biết gì cả, thần có hỏi qua Trịnh ngự sử, hắn nói việc này lúc trước có từng nghe đồn qua, nhưng không có chứng cứ, mà chỉ là chút lụn vụn nói bóng nói gió mà thôi, mãi đến tận lúc này Tạ quốc công bởi vì án muối lậu bị bỏ tù, thành ra tường đổ mọi người đẩy*, chuyện tình mới không thể giấu được nữa.”

— Tường đổ mọi người đẩy: một người nào đó khi gặp cảnh thất thế hay rơi vào hoàn cảnh khó khăn, liền sẽ có nhiều người thừa cơ đả kích, khiến cho đối phương hoàn toàn bị suy sụp.

“Thì ra là như vậy, ” Chúc Vân Cảnh gật gật đầu, giọng điệu cũng nhàn nhạt, “Vậy hắn cũng coi như tự làm tự chịu rồi.”

Giấy không gói được lửa, kỳ thực Chúc Vân Cảnh sớm đã có linh cảm chuyện năm đó thế nào cũng sẽ bị lòi ra, chỉ là hắn đã chết tâm đối với một nhà Tạ thị này, cho nên khi nhắc tới chỉ còn lại một sự thờ ơ lãnh đạm.

Trầm mặc một lúc, sau đó Hạ Hoài Linh thấp giọng hỏi hắn: “Chuyện thâm hụt, Tạ quốc công đã nhận tội, vậy lúc đó điện hạ có biết chuyện? Người có tham dự vào trong đó hay không?”

Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt nói: “Vừa mới bắt đầu không biết, sau khi xảy ra chuyện vỡ đê thì phụ hoàng có hạ lệnh hộ bộ kiểm tra đối chiếu sự thật về hướng đi của ngân lượng do triều địch chi cho đường sông, lúc đó Tạ quốc công có tiến cung nói rõ chân tướng cho cô nghe, sau đó còn khóc lóc cầu xin cô bảo vệ hắn, lúc đó vừa khéo cô đang quản lý chuyện bên hộ bộ, bèn bèn qua tay các quan chức hộ bộ giúp Tạ quốc công áp chế chuyện này xuống, sau đó lấp lại các khoản.”

Khi đó Chúc Vân Cảnh mới vào triều đường chưa được hai năm, vì Chiêu Dương đế muốn cho hắn mau chóng quen thuộc chính sự, bèn lệnh cho hắn thay phiên ở lục bộ cửu tự* để trau dồi học tập, lúc đó vừa đúng lúc đang ở hộ bộ, tuy nói là để học hỏi, nhưng mà một khi có mặt thái tử, người dưới nào có ai dám làm chủ, kẻ theo đuôi bán mạng nuông chiều hắn cũng không ít, bởi vậy Chúc Vân Cảnh muốn làm mấy chuyện man thiên quá hải* gì đó, cũng không mấy khó khăn.

— Lục bộ: Binh, Lại, Lễ, Hộ, Công, Hình.

— Cửu tự: Đại Lý Tự, Thái Thường Tự, Quang Lộc Tự, Hồng Lư Tự, Thiếu Phủ Tự, Vệ Uý Tự, Tông Chính Tự, Thái Phủ Tự, Thái Phó Tự.

— Man thiên quá hải: chỉ chuyện lừa dối, giấu giếm.

Chúc Vân Cảnh chỉ hối hận bởi bản thân năm đó quá nhẹ dạ, chỉ vì Tạ Sùng Minh trước mặt nhắc đến mẫu hậu của hắn, mà hắn liền thỏa hiệp.

Hạ Hoài Linh nói: “Tạ quốc công nói người yêu cầu hắn mong chóng lấp lại chỗ thâm hụt, mà hắn không có biện pháp nào, cho nên người liền chỉ cho hắn con đường sáng là rẽ sang buôn bán muối lậu, còn nói đó là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất.”

Chúc Vân Cảnh cười cợt: “Ngươi thật sự tin lời hắn nói? E là hắn đã sớm bị cái tên Phương Thành Bằng kia cám dỗ rồi, thêm nữa là, hắn có lòng tham không đáy thấy tiền sáng mắt, còn cô vì sao lại phải đi làm ba cái chuyện muối lậu? Bộ cô thiếu tiền đến mức đó sao?”

“Tạ quốc công nói là người muốn dùng cách này để lôi kéo lòng người trong chốn quan trường Giang Nam, sau đó để trọng dụng bọn họ.”

“Hoang đường!” Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, cố đè lại cơn tức giận đang cuồn cuộn trong lòng, khàn giọng nói, “Cô đã nói không làm tức là không làm, nếu Định Viễn hầu cũng nghi ngờ cô tham gia vụ muối lậu, thậm chí có ý tàn hại trung lương, thì không cần phải hỏi gì nữa, cô cùng hầu gia không còn gì để nói rồi.”

Hạ Hoài Linh sâu sắc nhìn Chúc Vân Cảnh, chỉ thấy sắc mặt đối phương trắng bệt, lại gầy gò, duy chỉ có nơi khóe mắt đang ửng hồng. Xưa nay thái tử đều là như vậy, vừa cao ngạo lại quật cường, chưa bao giờ cúi đầu chịu thua.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Hoài Linh tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Chúc Vân Cảnh, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy một bên tay đối phương.

Ánh mắt Chúc Vân Cảnh mê man trong chốc lát, sửng sốt một lúc mới nghĩ đến chuyện rút tay về. Thế nhưng hiện tại Hạ Hoài Linh vậy mà lại không chịu buông, còn hơi dùng lực nắm tay hắn chặt hơn chút nữa

“Buông ra.” Chúc Vân Cảnh trầm giọng.

“Điện hạ có biết bên ngoài kia có bao nhiêu ngươi đang chờ xem người sụp đổ không?”

“Vậy thì như thế nào?” Chúc Vân Cảnh cắn răng nói, “Ngươi cũng không phải là một trong số đó hay sao? Nếu cô coi như thật sự bị phế, thì đến phiên Chúc Vân Tuần Hạ gia các ngươi sẽ được gà chó lên trời*, có phải cô nên sớm chúc mừng cho hầu gia ngươi?”

— Gà chó lên trời: theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng “gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ

Kỳ thực không cần Hạ Hoài Linh nói Chúc Vân Cảnh cũng biết, nhân duyên trong triều của thái tử như hắn không được tốt, bên võ tướng vì quan hệ với Hạ gia càng thiên vị Chúc Vân Tuần, đám văn thần lại không lọt mắt điệu bộ diễn xuất ra vẻ thế gia qua quyền quý bên Tạ gia vốn là họ hàng với hắn, mà bản thân hắn vẫn hay bị người đời lên án ngông cuồng tự đại, quá mức ngang ngược, tính ra người sợ hãi thân phận thái tử của hắn còn nhiều hơn người chân chính tôn sùng, vì lẽ đó mà hiện tại, chuyện tường tổ mọi người đẩy sao chỉ có một mình Tạ Sùng Minh chịu trận được.

“Cho dù điện hạ tin hay không cũng được, nhưng thần không hề có ý này, ” Ánh mắt Hạ Hoài Linh ngập tràn chân thành, nhìn Chúc Vân Cảnh, “Thần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giúp nhị điện hạ đối phó người.”

“Nhưng ngươi cũng đã làm đó thôi, ” Chúc Vân Cảnh mỉm cười nói, “Từ lúc cái ngày ngươi để Trịnh ngự sử bẩm tấu lên, thì ngươi đã làm rồi, lúc mới bắt đầu ngươi cũng biết sau khi chuyện này lộ ra nhất định sẽ liên lụy đến cô, nhưng ngươi vẫn làm, hiện tại chắc là Chúc Vân Tuần hắn đang rất đắc ý đúng không?”

“Điện hạ, Đỗ tri phủ cùng Hứa hàn lâm là người vô tội, thần không thể làm chuyện trái với lương tâm.”

“Nói cho cùng ngươi vẫn là vì Hứa Sĩ Hiển!” Chúc Vân Cảnh đột nhiên cất cao giọng, dùng sức hất tay Hạ Hoài Linh ra, “Thế thì cần gì phải giả mù sa mưa ở trước mặt cô giả bộ làm người tốt? Bộ dạng diễn xuất này của ngươi càng khiến cô buồn nôn!”

Đồng tử của Hạ Hoài Linh chợt co rút lại, bên trong con ngươi trầm hơn một chút. Hắn trầm mặc trong giây lát, rồi nói rằng: “Mấy ngày trước đây những sớ dâng kết tội kia chỉ nhằm vào Tạ quốc công, hai ngày nay đã mơ hồ xoay chuyển tình thế, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía điện hạ người, không chỉ là về hai chuyện muối lậu cùng thâm hụt, mà còn chuyện lúc trước người đạp chết lễ bộ thượng thư tiền nhiệm, lạm dụng tư hình cắt lưỡi thế tử Hoài An hầu cũng đều bị lật lại. Điện hạ tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý.”

“Cô không thể cắt lưỡi thế tử Hoài An hầu sao?! Hắn chỉ là một thế tử hầu phủ, dựa vào cái gì mà dám dĩ hạ phạm thượng* mạo phạm cô?  Còn ngươi dựa vào cái gì?! Cô lưu lại cái mạng chó của ngươi không phải cho ngươi ở đây chỉ đông nói tây với cô!”

— Dĩ hạ phạm thượng: người có địa vị thấp xúc phạm người có địa vị cao hơn.

Chúc Vân Cảnh giờ đây đã tức điên, trong đôi mắt như nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Hạ Hoài Linh nhìn đối phương, trong lòng khẽ run, một tâm tình chua xót không rõ vì sao cũng chẳng thể nào miêu tả đột nhiên ập tới: “Thần không có ý này, mong điện hạ bớt giận.”

“Muốn cô bớt giận thì ngươi lập tức câm miệng cho cô! Còn nữa, ngươi tưởng cái lão lễ bộ thượng thư kia tốt lắm hay sao? Ngươi chỉ là nghe người ta nói cô đạp lão một cái đi đời nhà ma, nhưng ngươi có biết vì sao cô lại đạp lão hay không? Lúc Hạ quý phi qua đời, lão ta thấy phụ hoàng bi thương, vì muốn lấy lòng phụ hoàng cho nên định ra một tang nghi gần như ngang ngửa với hoàng hậu! Không chỉ như thế, lão ta còn đề nghị với phụ hoàng đem bài vị Hạ quý phi đưa vào Phượng Nghi cung để đồng thời có thể được thờ cúng cùng mẫu hậu cô! Là Phượng Nghi cung đó?! Cái người Hạ quý phi kia xứng để vào tẩm cung mẫu hậu cô sao?!”

Phượng Nghi cung là tẩm cung mẫu hậu Chúc Vân Cảnh ở khi còn sống, Chiêu Dương vì thương nhớ vợ cả, nên khi hoàng hậu băng thệ mà mất đã hạ chỉ duy trì nguyên trạng Phượng Nghi cung, không cho ai khác tới ở, mà chỉ thờ cúng bài vị hoàng hậu. Cái lão lễ bộ thượng thư kia thế mà lại nổi lên ý đồ xấu, đánh tới chủ ý Phượng Nghi cung, ý định ban đầu là vì lấy lòng, bởi lúc đó vì sủng phi tạ thế mà Chiếu Dương đế vô cùng đau khổ, nhưng lão ta chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ chạm đến giới hạn của Chúc Vân Cảnh, lúc bị một đạp tiến vào quỷ mưu quan còn tưởng là mình thật sự oan uổng. Chỉ là nguyên nhân chuyện này rất ít khi được đề cập đến, mà mỗi lần nhắc tới, mục đích đều là dùng để chỉ trích Chúc Vân Cảnh ương ngạnh kiêu căng, mục vô pháp kỷ*, bây giờ lại biến thành một trong những chuyện kết tội hắn.

— Mục vô pháp kỷ: không để pháp luật quốc gia vào mắt, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên.

Hạ Hoài Linh giơ tay, đè xuống hai vai Chúc Vân Cảnh đang bị kích động quá mức: “Điện hạ, người đừng nói nữa.”

Chúc Vân Cảnh trừng mắt nhìn hắn, một lát sau, từ trong hàm răng chỉ bật ra một chữ: “Cút.”