Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Cả người Lâm Tuế Xuân bủn rủn, ngay cả giơ tay cũng phải cố hết sức, đành để Tề Sâm đỡ mình ngồi dựa vào tường.
Hắn tách rộng hai chân cậu, đâm hai ngón tay vào động thịt mẫn cảm, tách thành khe nhỏ để tinh dịch chảy ra, rồi lại lấy góc khăn lông ướt nhét vào, lau cho sạch sẽ.
Lâm Tuế Xuân như đang xem một vở hài kịch.
Vẻ mặt cậu cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có khóe mắt cùng gò má ửng hồng là để lộ chút vết tích của chuyện vừa diễn ra.
Tề Sâm vẫn sạch sẽ, trên người không hề có vết bẩn nào.
Thu dọn xong xuôi, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cầm di động lên chơi.
Lâm Tuế Xuân thì chui vào chăn ngủ.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy Tề Sâm chọc vai mình, nói: “Tuế Tuế, tôi đi đây, có việc gì thì gọi cho tôi nhé.”
Lông mi Lâm Tuế Xuân hơi run, nhưng cậu không mở mắt.
Đứng bên giường một lúc lâu, Tề Sâm mới đi ra khỏi phòng ký túc, nhẹ tay đóng cửa lại.
Lâm Tuế Xuân mở mắt.
Vừa nghiêng đầu, cậu đã trông thấy cái điện thoại vốn chẳng biết bị cậu ném đến chỗ nào đang nằm ngay cạnh mép gối.
Giá của nó gần đủ để cậu sinh sống trong vòng nửa năm.
Hoàn cảnh gia đình không cho phép cậu tiêu tiền vào bất cứ sản phẩm điện tử gì, huống chi là di động.
Cái điện thoại này do bọn họ đưa sau khi cưỡng bức cậu được nửa tháng, mục đích là có thể gọi cậu đến giải quyết nhu cầu bất cứ lúc nào.
Hiển nhiên, nó cũng là nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng cậu.
Lâm Tuế Xuân ngủ nguyên một ngày, song giấc ngủ lại chẳng hề yên ổn.
Cậu nằm mơ.
Một cơn ác mộng.
Những cảnh tượng đáng sợ trong mơ không ngừng giày xéo cậu, khiến cậu cảm thấy nhục nhã và bất lực hết lần này đến lần khác.
Cậu quỳ gối cạnh thùng nước, bị người ta dúi đầu vào nước lạnh.
Dòng chất lỏng lạnh băng hệt như rắn độc, thi nhau chui vào mũi, vào tai cậu.
Cậu cố sức giãy dụa nhưng vô ích.
Đến khi sắp hết oxy trong phổi, cậu mới được lôi ra.
truyện teen hay
Cậu quỳ dưới đất, ra sức hít thở.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng mờ ảo, nhưng cảm giác nước mắt mất khống chế mà tràn ra lại rất rõ ràng.
Bên tai vang lên tiếng cười nhạo của đám người kia.
Bọn họ coi tất cả như một trò đùa đầy kích thích, hành hạ người khác để mua vui chẳng kiêng nể chút nào.
Cảnh trong mơ vụn vặt, nhưng lại đủ khiến người ta tan nát.
Sách vở bị xé tan rồi ném vào thùng rác, bàn ghế trong phòng ngủ bị đập đến cụt què.
Ánh mắt lảng tránh của thầy cô, sự cô lập của bạn học.
Còn cả phí sinh hoạt ít ỏi phải lấy ra mua thuốc, cậu chỉ đành ôm bụng đói chờ lúc phòng học không có người, lén ngồi xổm cạnh bình nước, rót đầy một bụng để bớt cồn cào.
Đến khi thật sự không nhịn được nữa, cậu lại đi vay tiền, tới canteen mua những thứ nguội tanh, vừa lạnh vừa cứng nhét vào trong miệng, chảy nước mắt cho hoàn cảnh khốn khổ của mình.
Đương nhiên đa số là cảnh cậu bị bắt nạt, trên người chằng chịt vết thương.
Đám người kia như đang trút giận, coi việc đánh người là một thú vui.
Đôi khi cậu sẽ bị đấm đá suốt nửa tiếng đồng hồ, cố gắng dùng chút hơi tàn để co người lại.
Nhưng điều khiến cậu không thể tưởng tượng được chính là, sau hơn một năm chịu đựng những trận bạo lực học đường, cậu lại bị đàn ông cưỡng bức.
Sau đó, cuộc sống của cậu hoàn toàn bị bóng tối nhấn chìm, chỉ còn biết ra sức giãy dụa giữa đầm lầy trong vô vọng.
Cậu thật sự không biết vì sao học sinh Trung học lại có thể độc ác như vậy, cũng thật không ngờ lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này.
Đây chính là cuộc sống Trung học mà cậu hằng mơ ước, là kết quả của bao nhiêu nỗ lực cậu bỏ ra để thi đậu cấp 3.
Đúng là ghê tởm tột cùng.
Lâm Tuế Xuân bị tiếng đập cửa đánh thức.
Vừa đứng dậy, cậu đã bị một cơn choáng váng bủa vây, dạ dày cũng quặn lại trong đau đớn.
Cậu phải chống giường một lúc, chờ cho cảm giác khó chịu tan bớt mới đi ra mở cửa.
“Anh Lâm! Xem này! Anh Sâm bảo em mang cơm đến cho anh!” Người tới là một đàn em khóa dưới cậu chưa gặp bao giờ.
Đối phương trắng trẻo non mềm, vẻ mặt vui tươi tràn đầy sức sống.
Lâm Tuế Xuân tựa vào khung cửa, vươn tay nhận túi đồ cậu ta đưa.
Đàn em chợt tỏ ra lo lắng: “Anh Lâm, có phải anh bị ốm không? Sao mặt anh tái thế, trán còn vã đầy mồ hôi nữa.”
Lâm Tuế Xuân lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu đặt túi đồ lên cái bàn nhỏ trong phòng ký túc, lúc đi rửa tay mới phát hiện trời đã tối đen.
Ngồi xuống đệm, mở túi đồ ra, cậu thấy bên trong có một phần sủi cảo hấp, một tô cháo thịt nạc trứng muối và một đĩa dưa muối nhỏ.
Thực ra Lâm Tuế Xuân không hề muốn ăn, nhưng cậu bị đau dạ dày, không ăn chỉ sợ sẽ càng khó chịu.
Nghĩ thế, cậu cố ăn mấy thìa cháo cho ấm bụng, song cảm giác buồn nôn lại nhanh chóng dâng lên.
Kết quả là, cậu phải chạy vào WC nôn đến tối tăm mặt mũi.
Lâm Tuế Xuân vô cùng mệt mỏi, bụng càng lúc càng khó chịu.
Cậu nằm vật xuống giường, kéo chăn bọc kín cơ thể mình.
Không lâu sau, cậu chợt nghe thấy giọng ai đó vang lên bên cạnh.
Giọng nói quen thuộc khiến cậu sợ hãi kia dường như còn ngập tràn lửa giận.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Lâm Tuế Xuân phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, trên tay còn cắm kim truyền.
Tề Sâm ngồi cạnh nghe thấy tiếng động, lập tức bỏ điện thoại xuống, bưng bát cháo trắng tới trước mặt cậu, múc một thìa đưa lên bên môi cậu.
Lâm Tuế Xuân cố mở mắt.
Sau đó cậu nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Tề Sâm.
Đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh của đối phương nhìn cậu chăm chú.
Chờ Lâm Tuế Xuân há miệng ăn cháo, Tề Sâm mới nói: “Cậu hay thật đấy, biết mình có bệnh mà không khỏe cũng chẳng gọi điện cho tôi, không sợ bỏ mạng trong ký túc xá à?”
Tuy ác mồm ác miệng, song hắn vẫn kiên trì đút từng thìa cháo cho người kia.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt và dáng vẻ ăn cháo ngoan ngoãn của Lâm Tuế Xuân, Tề Sâm chợt thở dài: “Tuế Tuế, nhờ người khác giúp khó lắm sao?”
Lâm Tuế Xuân hơi ngừng động tác nhấm nuốt, đôi mắt đen kịt nhìn về phía Tề Sâm trong chốc lát mới rũ mi, chậm rãi nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Trận sốt này khá nặng.
Lâm Tuế Xuân tự thấy sức khỏe của mình vẫn tạm ổn, nào ngờ vừa đổ bệnh đã trở nên yếu ớt rồi.
Lúc này, cậu hệt như một cây non đứng giữa phong ba bão táp, dặt dẹo lung lay, buộc phải nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng ít ngày.
Tề Sâm trông cậu một đêm.
Hắn nằm trên cái giường bệnh ngay bên cạnh.
Đêm khuya thanh vắng vốn là lúc để chuyện trò tâm sự, thế nhưng hai người lại chẳng nói với nhau được mấy câu.
Sáng hôm sau, Tề Sâm mua điểm tâm cho Lâm Tuế Xuân, thấy cậu đã khá hơn mới rời đi.
Lúc ốm, Lâm Tuế Xuân chỉ thích ngủ.
Cậu cuộn mình quấn chăn nhắm mắt chờ Chu Công đến.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt lắm, thường xuyên nằm mơ đủ thứ linh tinh, nào là bà nội, nào là bè bạn hòa hợp thời cấp 2, rồi cả mấy con ngỗng trắng nuôi trong nhà cậu nữa.
Lâm Tuế Xuân ngủ nguyên một ngày, lúc điều dưỡng tới thay dịch truyền, cậu mới thức dậy.
Không có gì làm, cậu tiện tay cầm quyển sách đặt trên mặt bàn lên xem.
Thực ra, chỉ cần không phải sách truyện quá đỗi cao siêu thì cậu đều kiên nhẫn đọc.
Từ nhỏ cậu đã thích đọc sách, chẳng qua nhà nghèo, không có tiền mua nên toàn phải đi mượn bạn bè.
Để không làm phiền người khác, cậu buộc phải tranh thủ thời gian, xem xong trong một, hai ngày rồi đem trả người ta.
Trường cấp 2 ở trấn trên có thư viện, nhưng bên trong rất ít sách, chưa đầy một năm cậu đã đọc xong cả rồi.
Đã thế, số sách này còn không hề liên quan đến phạm vi học tập của cậu.
Lúc này, trên tay Lâm Tuế Xuân là một quyển tiểu thuyết.
Mới đọc được một phần tư, cậu đã chợt nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
Người tới xách theo một túi trái cây, bước vào không hề khách sáo.
Lâm Tuế Xuân đóng sách lại, nhìn đối phương đặt trái cây lên bàn.
Hắn nhướn mày, cặp mắt phượng đẹp đẽ nhìn xuống cậu từ trên cao, mở miệng: “Nghe nói cậu bị Tề Sâm quần cho phát sốt?”.