Hoán Vân Ca Vũ

Chương 43: 43: Chiếc Nhẫn Đặc Biệt





Vân Ca mang vẻ mặt chán chường đi đi lại lại giữa các quầy hàng trong một trung tâm thương mại.Cô đi dạo một mình, nhìn ngắm các vật phẩm, nhưng tâm trí của cô lại không đặt vào chúng.

Những nhân viên bán hàng đang ngáp ngắn ngáp dài vì buổi trưa khách hàng không có nhiều.

Họ nhìn Vân Ca với ánh mắt không mấy thiện cảm, vì từ đầu đến giờ cô chỉ nhìn chứ không mua gì.

Phải nói là trung tâm mua sắm này rất nổi tiếng với những món đồ xa xỉ chỉ dành cho người giàu có.Một cô nhân viên tóc vàng hoe đến gần Vân Ca, đuổi khéo:“Xin lỗi cô, cửa hàng chúng tôi chuẩn bị đóng cửa để kiểm đếm hàng hóa.

Mong cô thông cảm.”Vân Ca trở về thực tại bởi giọng nói không giấu vẻ khinh bỉ của cô nhân viên bán hàng.

Cô nhìn quanh cửa hàng, chỉ có lác đác vài người, cô gật đầu lịch sự:“Được.

Vậy bao giờ các cô xong việc?”“Có lẽ hôm nay chúng tôi sẽ không mở cửa nữa đâu ạ.”Vân Ca hỏi:“Tôi muốn mua một vài món đồ ở đây.

Không biết các cô có giao được cho tôi trong hôm nay không?”Người nhân viên hình như mất đi vẻ kiên nhẫn, cô ta nói thẳng:“Cô thì mua được gì ở cửa hàng chúng tôi chứ? Đừng đứng đây làm mất thời gian của chúng tôi nữa.”Vừa dứt lời, cô ta nhìn về hướng người khách nữ vừa mới bước vào.

Trên người cô ta mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ đến mức không nhận ra được cô ta đã trét bao nhiêu lớp phấn trên đó.


Trên mắt cô ta đeo một chiếc kính đen bản to, che đi gần một nửa khuôn mặt nhỏ.

Đầu cô ta đội một cái mũ rộng vành, nhìn sơ qua cũng biết không phải là hàng bình thường.Cô nhân viên lúc nãy vẫn còn đuổi khéo Vân Ca vì lí do kiểm hàng, nay lại xum xoe nịnh nọt mời mọc cô gái kia.Vân Ca cười cười lắc đầu, cô định quay lưng bỏ đi thì lại nghe tiếng có người gọi mình:“Kiều Vân Ca?”Vân Ca xoay lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cô thầm thở dài trong lòng:“Đinh Tuyết Châu?”“Thật không ngờ qua đến đây còn có thể gặp được cô nữa đó.”Tuyết Châu nhìn Vân Ca một lượt từ trên xuống dưới, cười khinh bỉ nói:“Sao hả? Đường đường là tổng giám đốc Lâm Kiều, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Hoán Vân mà còn không mua được một món đồ ở đây sao? Không lẽ bị chồng cô quản lý hết tiền rồi?”Vân Ca cười khẩy, cô đang cảm thấy buồn chán thì lại có một người muốn đến đây nghe ăn mắng, cô nói giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần gay gắt:“Chắc cô Tuyết Châu đây không biết rằng tôi là người rất kén chọn.

Một cửa hàng mà ngay cả người đẳng cấp dưới mình còn có thể vào thì nào tôi nào có để mắt đến?”Tuyết Châu trừng mắt nhìn Vân Ca, lớn tiếng nói:“Cô nói ai có đẳng cấp thấp chứ?”“À, không những đẳng cấp không bằng mà trí thông minh cũng chả đáng để nhắc tới nữa.

Nói chuyện với người như vậy đúng là giảm đi giá trị của tôi.”Vân Ca không muốn dây dưa nữa, xoay lưng bước ra khỏi cửa hàng.

Chưa kịp đi ra khỏi cửa, cô lại đụng phải một người đàn ông.

Cô không nhìn lên, chỉ nói một câu xin lỗi lịch sự rồi định bỏ đi, thì bị một bàn tay kéo lại vạt áo từ sau lưng.Cô xoay người lại, đẩy mạnh người kia ra xa mình.

Lúc này cô mới nhìn lên thấy Đinh Tuyết Tùng đang nhìn cô bằng ánh mắt căm phẫn.Anh ta lớn tiếng hỏi:“Cô dám bắt nạt em gái tôi?”Vân Ca nhìn về phía Tuyết Châu đang bày ra bộ mặt ủy khuất, cưởi khẩy nói:“Ai bảo cô ta gây chuyện với tôi trước?”Tuyết Tùng tức giận, nói:“Người phụ nữ độc ác nham hiểm như cô thì có lời gì mà không nói được? Nếu em gái tôi gây chuyện trước, vì sao em ấy lại khóc?”Vân Ca bật cười ha ha, nói:“Anh nói rất đúng đó.

Đã không tự lượng sức mình còn ba lần bốn lượt đến gây chuyện với tôi.

Mỗi lần gặp tôi xong là cô ta chỉ có thể mang được một khuôn mặt y như vậy thôi.


Đi mà hỏi em gái yêu quý của anh ấy.

Tôi không rảnh.”“Cô khinh người quá đáng!” Anh ta gằn giọng nói.“Lời này anh nói cũng đúng.

Địa vị thấp kém của hai người thì chỉ đáng để cho tôi khinh thường ra mặt thôi.”“Cô…”“Hai anh em các người cũng giỏi tiêu tiền của ông ngoại mình quá đi.

Đang sống với thân phận ăn bám mà còn không bỏ được thói quen tiêu hoang.”“Cô nói ai ăn bám? Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”Đinh Tuyết Tùng bị chạm vào điểm nhạy cảm nhất, anh ta tức thì nóng giận lên, định tát cho Vân Ca một cái, liền bị một lực đạp mạnh vào bụng, làm anh ta văng ra phía sau, lưng đập vào cây cột tường.Đinh Tuyết Châu hét lên, chạy lại về phía anh trai mình hỏi:“Anh, anh có sao không?”Rồi cô ta trợn đôi mắt xếch của mình nhìn về hướng Vân Ca lớn tiếng nói:“Vân Ca, cô dám đánh anh tôi.”Rồi nhìn về phía người đàn ông vừa đạp Tuyết Tùng, cô ta nhếch môi nói tiếp:“Tưởng cô thanh cao đến mức nào.

Hóa ra là sang Mỹ để ngoại tình với người đàn ông khác.

Nếu Tư Hoán Vũ biết chuyện này thì anh ta sẽ có giết cô không chứ?”Vân Ca tiến lên phía trước một bước, dọa nạt:“Cô nói xem, liệu hôm nay cô và anh trai cô còn có mạng để đi tìm Hoán Vũ vạch trần tôi không?”Đinh Tuyết Châu mặc dù là người kiêu căng, nhưng lá gan cô ta rất nhỏ.

Nghe Vân Ca dọa như vậy, không tự chủ được lùi lại phía sau một chút, cô ta ấp a ấp úng chống cự:“Kiều Vân Ca, cô dám… cô dám… Ông ngoại tôi tìm cô trả thù.”“A, tôi còn đi sợ sao? Trong từ điển của tôi không có chữ sợ đâu cô em à.

Mau nói lời trăn trối của cô đi.”“Cô… cô không dám đâu.” Tuyế Châu hét lên, cô ta lay lay anh trai mình đang nhăn nhó vì đau phía sau lưng nói:“Anh, cô ta đúng là ác quỷ.

Đi, chúng ta đi khỏi đây, tránh xa cô ta ra.”Đinh Tuyết Châu dùng sức lực còn lại của mình, hai chân cô ta run rẩy dìu Đinh Tuyết Tùng lên, khập khiễng bỏ đi.Vân Ca cười đắc chí, không thèm mất thời gian nhìn bọn họ nữa.


Cô quay đầu hướng ngược lại, tâm tình vui vẻ không ít.

Cô nhìn sang Nhất Kiên nói:“Cảm ơn cậu.”Nhất Kiên gật gật đầu.Vân Ca cảm thấy lạ, hình như từ lúc cô làm quen với mọi người trong tổ chức đến giờ, chưa bao giờ nghe Nhất Kiên và Nhất Trung nói chuyện.

Cô khịt khịt mũi, định hỏi Nhất Kiên, thì phía trước lại truyền đến tiếng nói quen thuộc.“Chơi vui vẻ quá ha!”Vân Ca nhìn thấy Hoán Vũ, cô chạy lại ôm lấy anh giọng nhõng nhẽo nói:“Sao anh nói không đi với em được? Không phải anh đang bận sao?”Hoán Vũ đưa tay vuốt vài sợi tóc trước trán cô, nói:“Anh vừa xong việc ở gần đây.

Cũng may vừa đến kịp lúc nhìn thấy một mặt khác của bà xã.

Anh không ngờ em giỏi việc đe dọa người khác như vậy.”Vân Ca bật cười khanh khách, nhón chân lên hôn hôn cằm anh:“Là do cô ta nhát gan thôi.

Nhưng cũng may là nhờ có cô ta đến gây chuyện, em mới bớt chán.

Em tưởng anh sẽ bận cả ngày chứ.”“Có bận như thế nào cũng sẽ dành thời gian cho vợ yêu.” Nói xong anh in một nụ hôn lên trán cô.Rồi nói tiếp:“Chúng ta về thôi.

Anh có một thứ muốn đưa cho em.”Hai người về đến nhà, Hoán Vũ dặn dò Nhất Trung, Nhất Kiên vài câu rồi đưa tay ôm eo Vân Ca lên phòng ngủ.Vân Ca chột dạ, nheo nheo mắt nhìn chồng mình, hỏi:“Đừng nói với em là anh đang hứng tình nhé.”“Ha ha.

Em nói đúng rồi đó.

Cứ nhìn thấy em là anh nhịn không được, người anh cứ rạo rực cả lên đây này.”Vân Ca tránh né vòng tay của anh:“Không được.

Tối hôm qua chúng ta đã yêu nhau đến tận khuya rồi cơ mà.


Em đang mệt lắm đây.”“Em mệt mà còn có hứng thú đi dạo sao?”“Chẳng phải do em ở nhà chán quá sao?”Hoán Vũ nghe vậy, kéo Vân Ca lại gần, đầu cúi xuống nhìn cô:“Anh xin lỗi.

Anh đã hứa với em sẽ đi hưởng tuần trăng mật.

Vậy mà…”Vân Ca đặt bàn tay lên môi anh, chặn lời nói của anh lại:“Em hiểu mà.

Sau này chúng ta còn có nhiều thời gian để đi.

Anh cứ lo việc cho xong đi rồi nói sau.”“Đúng rồi.

Anh nói có gì muốn đưa cho em mà.”“Ừ.

Em kéo hộc tủ ra xem đi.”Vân Ca đi lại chiếc bàn trang điểm, kéo hộc tủ ra nhìn thấy một hộp gỗ có hoa văn tinh xảo.

Cô mở ra thì thấy một chiếc nhẫn bằng bạc.

Mặt trên được chế tác thành hình một ngôi sao lớn, ở giữa là một viên ngọc màu xanh rất đẹp.Vân Ca nhìn Hoán Vũ cười vui vẻ, cô đeo vào ngón giữa, rồi giơ bàn tay lên cho Hoán Vũ nhìn.Hoán Vũ bước lại gần, cầm tay cô nói:“Em thích không?”“Rất thích ạ.

Sao tự dưng tặng nhẫn cho em?”“Tặng quà cho vợ mà còn cần có lí do sao?”Vân Ca híp mắt cười, hôn lên má anh một cái, đầu dựa vào ngực anh nhỏ nhẹ nói:“Cảm ơn chồng.”“Đây không phải là chiếc nhẫn bình thường đâu.”.