Khoảng thời gian này Thịnh Dã đều thường xuyên ghi hình cho Thứ sáu yêu đương, chương trình này đích xác mang đến cho cậu sự nổi tiếng, mỗi lần phát sóng lượng fans trên weibo đều tăng lên, thật sự so với mấy tháng vất vả quay một bộ phim điện ảnh hay truyền hình thì nhanh hơn nhiều.
Lúc cùng nhau ăn cơm, Tây Viện nhìn điện thoại nói với cậu: “Em nhìn đi, chị cho em tham gia show giải trí là đúng, bây giờ người biết đến em nhiều hơn đáng kể đó.”
Thịnh Dã cũng không biết phải nói như thế nào, người biết cậu đúng là đã nhiều lên, lúc ra ngoại cảnh cậu thường xuyên bị người ta nhận ra, cũng nghe thấy càng ngày càng nhiều người gọi tên cậu. Trước kia khi cậu và Đàm Trận cùng đi lên thảm đỏ, đi ghi hình, cậu chỉ nghe được người khác gọi tên Đàm Trận, lác đác có một vài người gọi tên cậu mà thôi, phải rất cẩn thận mới có thể nghe được. Có một lần Đàm Trận chỉ cho cậu xem, nói bên tai cậu: “Bên đó là fan hâm mộ của em kìa.” Cậu mới chú ý đến một cô gái thích mình trong dòng người đông đúc, hai tay cô ấy giơ điện thoại lên cao, trên màn hình điện thoại có hai chữ “Thịnh Dã” đang từ từ chạy.
Cậu rất tò mò Đàm Trận làm thế nào mà phát hiện ra, dù sao “Thịnh Dã” cũng nhỏ như vậy.
Bây giờ có rất nhiều người biết đến cậu, gọi tên cậu, nhưng họ không giống cô gái đeo kính kia. Những người này biết đến cậu nhờ show giải trí, còn cô gái ấy thích cậu, bởi vì nhân vật mà cậu diễn.
Có ai lại không vui khi được nổi tiếng đâu? Nhưng cậu luôn cảm thấy mình dần dần không giống một diễn viên nữa, dường như cậu chẳng trở thành cái dạng gì cả.
Anh Đàm Trận nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cậu lại có chút tự giễu, chia tay cũng đã chia tay rồi, cậu còn mong chờ anh Đàm Trận nghĩ thế nào để làm gì?
Không biết Tây Viện thấy gì trên weibo, bĩu môi: “Haiz, em còn muốn nghe lời Đàm Trận, chính anh ta cũng phải lên show giải trí đó thôi.”
Thịnh Dã sửng sốt, buông đũa xuống: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể?” Tây Viện cách một bàn ăn đưa điện thoại cho cậu xem, Thịnh Dã nhìn thấy phía trên là poster tuyên truyền cho một chương trình tên là Diễn viên, giới thiệu đội hình các giám khảo, Đàm Trận là một trong số đó.
Tây Viện cầm điện thoại lại, giọng điệu có chút khinh thường: “Anh ta đúng là đạo đức giả, em không qua lại với anh ta cũng là chuyện tốt.”
Thịnh Dã không muốn nghe những lời này. Tây Viện gì cũng không biết, trong mắt cô Đàm Trận cô phụ tình bạn của cậu, cô vốn dĩ không thích Đàm Trận, sau lần fan Đàm Trận điên cuồng công kích Thịnh Dã, địch ý của Tây Viện đối với Đàm Trận càng lớn hơn.
Nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại không thể giải thích cái gì.
Buổi tối cậu về tìm kiếm tiết mục này, đây là một chương trình sống còn tuyển chọn các diễn viên tài năng, trong bốn vị giám khảo có đạo diễn Hoa kiều nổi tiếng Trương Nhạc Tồn, còn có thị đế Lương Đống, có cả ảnh hậu Trình Hách Nam, đội hình như vậy, tính chuyên nghiệp của chương trình có thể thấy rõ. Cậu một chút cũng không cảm thấy Đàm Trận đang vi phạm nguyên tắc của mình, ngược lại cậu còn rất vui vẻ cho Đàm Trận. anh còn trẻ như vậy mà đã có thể sánh vai với những người này.
Chị Tây Viện vẫn không hiểu Đàm Trận, chị vĩnh viễn sẽ không hiểu được người diễn viên tên Đàm Trận kia.
***
Thứ sáu yêu đương ghi hình đến tập 7, Thịnh Dã và mọi người trong tổ chương trình đã rất thân thiết, hôm nay ghi hình xong lại là đêm khuya, đạo diễn Hứa Đông chiêu đãi mọi người bữa đêm, trên bàn cơm nhắc đến khách mời tiếp theo chính là đoàn phim Vua tốc độ.
Thịnh Dã trợn tròn mắt, nghe thấy chị Đường Lâm bên cạnh hỏi: “Vậy Đàm Trận có đến không?”
Hứa Đông vừa ăn vừa nói: “Có thể sẽ đến.”
Nam MC Tống Chiêu kinh ngạc: “Không phải cậu ấy không nhận loại chương trình này sao?”
Đường Lâm cười: “Người già như cậu có thể để ý weibo một chút không vậy, cậu ấy bắt đầu nhận show giải trí rồi.”
Bị Tạ Phi Phi phổ cập khoa học về đội hình cực mạnh của Diễn viên, Tống Chiêu nghe xong cảm thán nhún nhún vai: “Ôi, đầu năm nay không nhận show giải trí là không có khả năng mà.”
Một bữa ăn khuya ăn đến tâm thần không yên, cậu và Đàm Trận chia tay đã gần 4 tháng, cậu vẫn phát hiện mình sẽ khẩn trương khi biết tin Đàm Trận sẽ đến Thứ sáu yêu đương, sâu trong nội tâm lại mơ hồ mong muốn được gặp lại anh. Cách màn hình và trên internet, Đàm Trận xa xôi như vậy, cậu muốn biết có phải anh gầy đi rồi hay không, anh có vui vẻ hay không, có phải đã buông bỏ tất cả hướng về phía trước hay không.
Cậu không tìm Hứa Đông hỏi thăm rốt cuộc Đàm Trận có đến không, cũng không biết bản thân mình sợ anh đến hay sợ anh không đến, chỉ cẩn thận lưu giữ sự hồi hộp này đến cùng. Ngày ghi hình tập 8, trên đường đến CBS tim cậu đập nhanh đến không chịu nổi, mới hiểu được những băn khoăn đó đều là giả, cảm xúc muốn gặp lại Đàm Trận đã chiến thắng hết thảy.
Nhưng Đàm Trận không đến, đoàn phim Vua tốc độ trừ anh ra thì đều đến hết, chỉ thiếu một mình anh. Trái tim Thịnh Dã nặng nề rơi về chỗ cũ.
Trong chương trình, có phát sóng cảnh tuyên truyền của Vua tốc độ, Thịnh Dã và mọi người đều chuyển tầm mắt lên màn hình lớn, cảnh đua xe kịch liệt va vào mắt, giữa những núi non nằm rải rác, cậu không chớp mắt nhìn chiếc xe đua Fox màu xanh trắng đi theo ống kính một đường lướt qua bụi bặm, Đàm Trận mặc trang phục đua xe màu trắng dán đầy logo của nhà tài trợ, đội mũ bảo hiểm màu xanh trắng, điều khiển chiếc xe đua đã được nâng cấp này. Ngay cả khuôn mặt anh cũng không lộ ra đầy đủ, chỉ để lộ một đoi mắt sâu sắc bén nhọn đằng sau chiếc mũ, anh toàn lực đuổi theo chiếc Citroen màu đen đang dẫn đầu kia, cũng là đội đua số 1 hiện nay, điều phối viên của anh báo cáo tuyến đường cho anh: “Tuyến phải số 6, quay đầu lại!” Đàm Trận vững chắc quay đầu lại qua góc phải, ngay sau đó điều phối viên lại nói: “Tuyến trái số 2, 30m nữa, quẹo!” chỉ thấy chiếc xe đua trong rừng lao ra, từ đường dốc một mạch phi xuống. “Phải 3100m, tuyến trái số 5, cắt!” chiếc xe đua lập tức cua khét sang bên trái, bánh xe ma sát tạo ra khói bụi cuồn cuộn, nghiễm nhiên có đá vụn bay vào ống kính.
Đoạn phim tuyên truyền đến đây vẫn chỉ có tiếng nói của BGM và điều phối viên, sau khi vượt qua khúc cua mạo hiểm này, Đàm Trận rốt cuộc mở miệng, anh hỏi người bên kia bộ đàm: “Tôi kém người kia bao nhiêu?”
Thịnh Dã cảm thấy giọng của anh rất khác biệt, được bọc trong tiếng động cơ, giống như ánh mắt kia, bình tĩnh nhưng tràn ngập tính công kích.
“Trước mắt chưa đến 2 giây.”
Đàm Trận nhìn chằm chằm phía trước. Sau khi điều phối báo đi thẳng 300m, anh bắt đầu tiến lên với tốc độ tối đa, khi xe đi qua ven đường nhanh đến mức máy quay cũng khó có thể bắt được. Bên tai Thịnh Dã nhất thời tràn đầy tiếng động cơ rúng động sau khi tăng tốc, giống như đang ở hiện trường cuộc đua, cậu ngồi ngay bên cạnh Đàm Trận, cùng cảm nhận sự xóc này với anh. Sau đó đoạn phim đột nhiên dừng lại, tiêu đề phim xuất hiện, chiếm đầy màn hình.
Vài phim tuyên truyền phim kết thúc, khán giả còn chưa thỏa mãn, Thịnh Dã cũng giống như bị đẩy ra khỏi cảnh, buồn bã như mất hồn.
Khi ghi hình chương trình cũng có phần trò chuyện, nữ chính Tào Yên Na nói về một số khó khăn khi quay phim, tên Đàm Trận vừa xuất hiện, Thịnh Dã lập tức dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy Tào Yên Na nói: “Anh ấy mặc bộ quần áo đó rất nóng, dưới mũ bảo hiểm còn phải đeo mặt nạ, mỗi lần quay xong anh ấy tháo mũ bảo hiểm và mặt nạ ra, tóc cũng ướt hơn phân nửa đến chẳng còn hình dạng gì.”
Viên Mưu vào vai điều phối cho Đàm Trận cũng nói: “Hơn nữa có rất nhiều cảnh quay đều là anh ấy tự mình thực hiện. Bình thường tôi đều quay cùng anh ấy, chúng tôi quay đoạn đua này là ở khu vực nóng, chính là nơi chuyên môn cho các nhà sản xuất ô tô kiểm tra hiệu suất của xe mới ở nhiệt độ cao, cho nên mọi người có thể tưởng tượng nơi đó có bao nhiêu khô nóng. Mà có khi chỗ đó cũng rất mềm, đi xe lên cảm giác cũng không chắc chắn, mà có lúc lại cứng rắn vô cùng, thế mà anh ấy cứ điên cuồng như thế. Tôi và Đàm Trận quay qua vài lần, một đường điên đảo đến mức mông tôi cũng muốn tê dại, khi đi qua khúc cua cả người tôi cũng sắp bị hất ra ngoài luôn! Lúc đó cả xe toàn cát là cát! Còn có lúc chạy trên đường đua, điểm xuất phát của cuộc đua, chính là cái chỗ Long Môn kia kìa, các xe đều phải tập trung ở đó, đoạn đường kia cãi nhau muốn chết, giống như là lúc đeo tai nghe (in-ear) vậy, Đàm Trận cứ ở nơi đó luyện xe quay phim, chúng tôi quay một đoạn cũng không chịu nổi!”
Đường Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi vừa nhìn ống kính cậu ấy lái xe, lúc rẽ rồi vượt động cơ rất lớn, toàn bộ hình ảnh đều chấn động. Hơn nữa tôi cảm thấy chiếc xe kia một đường đều là chạy nghiêng, người bên trong cảm giác lúc nào cũng có thể bị văng ra ngoài vậy!”
Tống Chiêu nói: “Đấy là do các tay đua chuyện nghiệp lái.”
Viên Mưu tiếp lời: “Tầm nhìn thì đúng là của các tay đua chuyên nghiệp, nhưng Đàm Trận tự mình lái rất nhiều phân cảnh, như là đoạn khúc cua rồi nhảy vọt lên kia, ống kính đều đặt ở trong xe cậu ấy.”
Thịnh Dã nghe rất nghiêm túc, lúc trước khi xem tuyên truyền phim, cậu cũng chú ý tới ống kính trong xe quay rất chân thực, cảnh vật bên ngoài xe cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh với tốc độ nhanh chóng, khi xe nhảy vọt qua, trong xe cũng thật sự chấn động theo, cậu rất kính nể, nhưng cũng đau lòng, nhịn không được hỏi một câu: “Đã từng xảy ra tai nạn chưa ạ?’
Tất cả mọi người đều nhìn sang cậu, bởi vì trước đó cậu cũng chưa từng nói câu nào, chỉ yên lặng nghe mà thôi.
Tào Yên Na nói: “Chúng tôi thì vẫn tốt, nhưng có một lần Đàm Trận quay cảnh trời mưa đi vào đường hầm, kết quả đuôi xe bị trượt nên đâm vào chỗ nào đó, lúc ấy động tĩnh rất lớn, va chạm đến tóe ra cả tia lửa, nhưng hình như người không bị gì.”
Khán giả xôn xao một trận, không ai chú ý đến sắc mặt Thịnh Dã có hơi trắng bệch đi.
Hai tuần sau khi ghi hình thì tiết mục được phát sóng, vừa lúc Vua tốc độ cũng ra rạp, Thịnh Dã do dự hồi lâu vẫn quyết định một mình đi xem.
Cậu mua vé lúc 11h đêm, chờ phim khởi chiếu được một hồi rồi mới đi vào, tuy rằng là đêm khuya nhưng tỷ lê ngồi vẫn rất cao, tuy không ngồi đầy cả rạp nhưng cũng phải chừng tám phần.
Lúc cậu bước vào rạp, cậu vừa lúc nghe được âm thanh của Đàm Trận, giọng nói quen thuộc sau khi bị hiệu ứng âm thanh của Dolby và rạp chiếu phim khuếch đại, bay thẳng về phía cậu. không biết cốt truyện đang diễn ra đến đâu, giọng nói trầm thấp của Đàm Trận tràn ngập cảm xúc, anh nói với Tào Yên Na – người đóng vai quản lý trường đua xe: “Chẳng lẽ tôi thật sự không thể ư?”
Thanh âm kia lập tức đánh vào lòng cậu.
Đua xe là một môn thể thao đốt tiền, người có tiền mới có thể chơi được. Đàm Trận vào vai một tiểu tử nghèo có thiên phú đua xe cực cao.
Cũng không biết có phải do tạo hình trong phim hay không, cậu cảm thấy cả người Đàm Trận càng cứng rắn hơn, nhất là tay anh, phảng phất như đường chỉ tay càng sâu hơn, dường như mỗi lần quay một bộ phim, đối với Đàm Trận mà nói đều là một lần tu luyện. Thành quả tu luyện sẽ là đôi tay của anh lúc này. Mỗi một lần rèn luyện, đường chỉ tay của anh sẽ sâu hơn một chút. Cậu nhìn chằm chằm Đàm Trận đang cởi từng tầng từng tầng găng tay đua xe, nghĩ, nếu như bây giờ được bàn tay ấy vuốt ve thì sẽ có cảm giác gì? Trước đây mạnh mẽ hữu lực, bây giờ có phải là sẽ càng mạnh mẽ hơn, càng nóng bỏng hơn chăng?
Bộ phim sắp kết thúc, cậu sợ khi đèn sáng lên bị người ta nhận ra, liền rời khỏi rạp chiếu phim sớm một chút. Lúc đứng dậy, cậu nhìn thấy hai người từ hàng ghế sau cũng rời khỏi, vậy mà rời rạp còn sớm hơn cả cậu. Trong đó có một người chiều cao trung bình chắc nịch, người còn lại cao lớn đĩnh bạt, thân hình thon dài, đội một cái mũ bucket.
Trong rạp chỉ có một chút ánh sáng trên màn hình, Thịnh Dã không biết có phải cậu quá mẫn cảm hay không, luôn cảm thấy bóng lưng vai rộng chân dài kia giống như Đàm Trận, ngay cả tư thái đi đường cũng giống anh như đúc.
Đàm Trận cũng thích đội mũ bucket.
Từ rạp chiếu phim ra ngoài, toàn bộ quảng trường Tự Do đều không có người. Sau khi Thịnh Dã rời khỏi rạp thì lại nhìn thấy 2 người kia đang đi thang cuốn xuống trung tâm thương mại, họ đi nhanh hơn cậu một chút, đứng trên thang cuốn ở tầng dưới.
Thịnh Dã vẫn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, một vị nào đó cao lớn anh tuấn đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, anh mặc một chiếc áo sơ mi thuần sắc, sơ vin trong chiếc quần dài màu đen, Thịnh Dã chỉ cảm thấy chiều dài đôi chân kia cậu vô cùng quen thuộc, trong phòng thay đồ của Đàm Trận cậu cũng từng nhìn thấy một chiếc áo sơ mi như vậy.
Người đàn ông trung niên đang nói gì đó, vị trẻ tuổi gật đầu lắng nghe, bộ dáng gật đầu của anh nhìn rất “Đàm Trận”, tao nhã mà rụt rè.
Rốt cuộc có phải là anh hay không, Thịnh Dã một đường thấp thỏm đi theo sau 2 người kia, cách một cái thang cuốn nghĩ, nếu như bây giờ cậu hô to tiếng Đàm Trận, liệu người ấy sẽ có phản ứng nào hay không? Liệu có quay đầu lại không?
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không kêu tên, sau khi 2 người kia rời khỏi quảng trường Tự Do thì dọc theo con đường vắng vẻ vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng đi vào một quán bar nhỏ. Thịnh Dã nhìn người giống Đàm Trận kia mở cửa quán bar ra, đợi người đàn ông trung niên đi vào rồi cũng vào theo, biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa khép lại kia, yết hầu lăn lăn, chỉ coi như là một cố nhân vừa bước vào cánh cửa.
***
Từ khi công chiếu đến nay, danh tiếng của Vua tốc độ cũng chỉ bình bình nhưng thành tích phòng vé vẫn rất kinh người, vốn cũng không phải là loại phim văn nghệ, mà loại phim như tốc độ và đam mê này, đánh giá của khán giả cũng rất khả quan, phim mà Đàm Trận quay, doanh thu phòng vé chưa bao giờ là vấn đề.
Một tuần sau khi bộ phim được công chiếu, Đàm Trận và đạo diễn Trịnh Chuẩn cùng nhau tham gia một chương trình nói chuyện cảu CBS mang tên Nhân vật điện ảnh.
Thịnh Dã xem chương trình này, trạng thái của Đàm Trận không tệ, trên tay anh không đeo nhẫn, cũng không đeo khuyên tai, trang sức gì cũng không có, chỉ có một mặt dây chuyền khiêm tốn bên trong áo sơ mi. Cả người nhìn có vẻ rất khiêm tốn, lại rất nhã nhặn.
Người dẫn chương trình nói bộ phim lần này anh nhận rất khác với những bộ phim trước đó, hỏi anh suy nghĩ như thế nào khi nhận bộ phim này. Đàm Trận nói thẳng bộ phim này rất nghiện, bây giờ cái gì anh cũng muốn thử, không có nghĩ gì nhiều.
Thịnh Dã nghe được cũng cao hứng thay anh, đi ra khỏi vùng an toàn, bao nhiêu người muốn cũng không làm được.
Lúc phỏng vấn thì đạo diễn nói nhiều hơn, MC hỏi đạo diễn có xem đánh giá trên mạng về bộ phim này không, Trịnh Chuẩn nói: “Chúng tôi cũng có xem trên mạng, hôm công chiếu tôi và Đàm Trận còn đi xem phim, muốn xem phản hồi chân thật của khán giả.”
Thịnh Dã lập tức nghĩ đến hôm đó, khiếp sợ nghĩ, người đó thật sự là anh sao?!
Trên màn hình, Đàm Trận vẫn gật đầu, nghe đạo diễn nói chuyện, cho đến khi MC hỏi anh: “Vậy Đàm Trận thì sao, cảm thấy phản hồi của khán giả đối với anh thế nào?”
“Cũng ổn đi,” Đàm Trận nói, lộ ra một nụ cười có chút tiếc nuối, “Chỉ là nghe đạo diễn Trịnh nói hôm đó hình như có người rời khỏi rạp chiếu sớm.”
Thịnh Dã nghe xong dở khóc dở cười, vành mắt lại phiếm hồng.
Trịnh Chuẩn cười nói: “Có lẽ là người ta có việc, hơn nữa cũng sắp hết rồi, không phải chúng ta cũng rời đi trước đó sao?”
Đàm Trận mím môi gật đầu, Trịnh Chuẩn ngồi bên cạnh vỗ vai anh, cười: “Được rồi, thật ra là tôi gạt cậu, ngày đó hai chúng ta rời khỏi sớm, đừng để ý nữa!”
Thịnh Dã cũng nở nụ cười, khóe mắt trào ra nước mắt, nghĩ thầm thì ra anh để ý như vậy, sớm biết cậu đã không rời khỏi sân khấu sớm.
Hoặc là, sớm biết vậy ngày đó cậu sẽ lấy hết dũng khí, tiến lên nói với anh một câu thì tốt rồi, thì… nói với anh cậu cũng rất tốt, giống như hai người bạn vậy.
Hết chương 87.