Thịnh Dã mặc trang phục diễn nặng nề, một mình ngồi ở góc đại điện, ghi nhớ lời thoại hôm nay. Trí nhớ của cậu vẫn luôn tốt, nhưng một thời gian dài không ngủ đủ giấc, càng về sau càng dễ quên lời. Hôm nay có cảnh quay toàn cảnh, cậu không thể kéo chân mọi người được.
Lúc Đàm Trận còn chưa đến cậu đã cảm giác được, ngẩng đầu lên, thấy Đàm Trận cầm một cái ghế gấp đến bên cạnh cậu, mở ra ngồi xuống.
Đằng trước có nhân viên vận chuyện thiết bị chiếu sáng đi ngang qua, hai người đều yên lặng ngồi cạnh nhau không nói gì.
Chờ khi đèn chiếu được chuyển đi, Thịnh Dã nhỏ giọng hỏi Đàm Trận: “Khi nào anh đi vậy?”
“Anh xem xong em quay xong cảnh này thì phải đi.” Đàm Trận nói, anh chào Tiểu Phỉ đứng đối diện, khẽ cười một chút.
Thịnh Dã gật đầu.
Xung quanh bọn họ cuối cùng cũng không còn ai khác, Đàm Trận quay sang nhìn cậu, cổ hơi nghiêng đi vài phần. Nhìn từ góc độ của người khác, giống như là bởi vì muốn nghiêm túc nhìn đối phương mà không tự giác điều chỉnh tư thế của mình, dốc toàn bộ tầm mắt, Tiểu Phỉ nhìn thoáng qua bên này, lại bị gọi đi.
“Có cần anh đối diễn với em không?” Đàm Trận nhìn kịch bản trên tay Thịnh Dã đã bị ghi chú đến bảy tám phần.
Thịnh Dã ghi nhớ lời thoại một lần cuối cùng, rồi đưa kịch bản cho anh.
Ngón tay Đàm Trận chỉ vào một câu: “Bắt đầu từ đây sao?”
Thịnh Dã gật đầu.
Đàm Trận giơ kịch bản lên, thoáng nhìn qua bối cảnh, đọc lời thoại của Nam Vương: “…Nay điện hạ chỉ vì lời nói của một người mà muốn gây khó dễ với những lão thần đắc lực năm xưa, khó tránh khỏi khiến người ta lạnh lòng.”
Thịnh Dã máy móc tiếp lời: “Nam Vương sao lại nói ra lời này, chẳng lẽ đây còn không phải chứng cứ xác thực hay sao?”
Đàm Trận nhìn cậu, ngón tay lại trượt xuống, đọc lời thoại tiếp theo: “Trước mắt nhân chứng này còn không rõ thân phận, không rõ động cơ, lời khai của hắn sao có thể tin?”
Thịnh Dã đáp lại ngắc ngứ: “Ý của Nam Vương là… là…”
Cậu vừa cúi đầu, tầm mắt liền dừng ở chiếc nhẫn trên tay Đàm Trận.
Đàm Trận phát hiện, khẽ nhíu mày, nhắc nhở cậu: “Em chú tâm chút nào.” Thịnh Dã gật gật đầu, cậu thật sự không nhớ nổi lời thoại, muốn nhìn trộm kịch bản một cái, Đàm Trận lại xoay ngược kịch bản lại đặt ở đầu gối, “Sắp bắt đầu quay rồi mà em vẫn chưa thuộc được sao?”
Giọng nói của anh không có trách cứ, chỉ có kinh ngạc. Thịnh Dã có chút hổ thẹn, nhắm mắt lại, buộc mình phải chú tâm, vất vả lắm mới nhớ lại đoạn lời thoại dài kia, lại tiếp tục nghe Đàm Trận đọc tiếp, lần này cậu cố gắng học thuộc nói từng lời, từng câu từng chữ thốt lên hùng hồn trên điện, hoàn toàn không ngắc ngứ.
Chỉ vì không muốn khiến người này thất vọng, cậu có thể đột phá cực hạn, phát huy đến không tưởng.
Đàm Trận nhìn cậu, vẫn có chút lo lắng, đặt kịch bản lên đầu gối Thịnh Dã, nhẹ giọng nói: “Em thả lỏng một chút, anh không phải định kiểm tra em.”
Thịnh Dã hít một hơi sâu, thở ra, lại hít vào.
Đàm Trận nhìn cậu: “Là vì anh ở đây nên tạo áp lực cho em ư?”
Thịnh Dã lắc đầu, tự giễu nói: “Là vấn đề của em, em ngủ không đủ thành ra đầu óc không đủ dùng.”
Đàm Trận nhìn ra ngoài sân, hỏi: “Không phải có xe bảo mẫu sao, lúc không phải diễn thì em lên xe ngủ một lát, không nên cứ nghĩ mãi về kịch bản, về đóng phim.”
Thịnh Dã gật gật đầu, nhịn không được liếc mắt nhìn nhẫn của Đàm Trận, làm bộ lơ đãng hỏi: “Sao anh lại đeo trên ngón trỏ?”
Đàm Trận có chút kinh ngạc, cúi đầu xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái một chút: “Có chuyện gì sao?”
Thịnh Dã không biết nên nói như thế nào.
Đàm Trận nhìn sang tay cậu, tay cậu đương nhiên trống trơn.
Thịnh Dã giải thích: “Em phải quay phim…”
“Anh biết,” Đàm Trận cắt ngang cậu, lại hỏi, “Em đeo ở ngón nào?”
Yết hầu Thịnh Dã lăn một cái, giơ tay phải lên, chỉ vào ngón áp út.
Đàm Trận liền tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ xuống, đeo vào ngón áp út.
Thịnh Dã có cảm giác giống như biến thành cậu đang yêu cầu Đàm Trận phải làm vậy, bật cười nói: “Em không có ý này.” Nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác vang lên: Sao mày lại dối trá như vậy, rõ ràng là mày muốn như thế…
Đàm Trận nhìn cậu, không nói gì, cuối cùng anh chỉ nói: “Hôm qua anh có xem một cảnh em diễn trước đó.”
“Cảnh nào ạ?”
“Cảnh ảnh vệ của em phản bội em.”
Thịnh Dã bất ngờ không kịp đề phòng nhớ lại cảnh này, loại cảm giác tâm như tro tàn bất chợt ùa vào tâm trí, cậu nhìn Đàm Trận ngồi trước mặt, trong lòng càng thêm rối loạn, chỉ “À” một tiếng.
Đàm Trận nói: “Em diễn quá tốt.” Giọng nói của anh rất trầm, lại chậm rãi, như mang theo cảm xúc, “Lúc nhìn thấy anh rất khó chịu.”
Thịnh Dã không hiểu lý do, quay sang nhìn anh.
Đàm Trận nói: “Nhưng những điều đó đều không phải sự thật.”
Thịnh Dã thở dài, bả vai suy sụp: “Em biết, em chỉ là… Anh làm thế nào được như thế?” Nhanh như vậy đã thoát vai, quên đi loại thương tích bị người phản bội, đau đến khắc cốt ghi tâm này?
“Anh không làm gì cả, từ nhỏ anh đã vậy rồi.” Đàm Trận nói, “Bất kể là anh thích cái gì, chìm đắm trong cái gì, đều phải có chừng mực, thời hạn vừa đến là phải biết thu về.”
Thịnh Dã hoàn toàn không hiểu.
Đàm Trận cười, đôi chân dài duỗi ra, nói: “Coi như là em có một cái đồng hồ báo thức đặt ở đó đi, lần sau đến lúc em chưa thoát vai được thì gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ làm đồng hồ báo thức của em.”
Thịnh Dã cười khổ: “Em gọi cho anh nhưng anh cũng bận mà.”
Đàm Trận suy nghĩ một chút, biểu tình khi anh suy nghĩ cũng có chút khó xử, dường như phảng phất chút cay đắng, Thịnh Dã không biết có phải là do cậu nghĩ nhiều rồi hay không.
“Vậy anh sẽ ghi âm trước,” Đàm Trận nói, “Gửi cho em, nếu như anh không nghe được điện thoại của em, thì em nghe tạm ghi âm trước vậy.”
Thịnh Dã không kìm được nở nụ cười: “Em sợ em nhịn không được cứ mở ra nghe suốt mất.”
Đằng trước họ có hai nhân viên công tác đi ngang qua, Đàm Trận chờ bọn họ đi qua rồi mới nhìn cậu, hạ giọng nói: “Vậy em nhịn chút là được.”
Thịnh Dã nghe giọng nói trầm thấp có chút bất đắc dĩ kia, có chút buồn cười, ngồi thẳng lưng nói: “Được, em nhịn!”
Dường như thấy cậu lấy lại được tinh thần, Đàm Trận mới yên tâm nở nụ cười.
Phim trường đã được bố trí ổn thỏa, ánh đèn chiếu sáng như giữa mùa hè, Đàm Trận nhìn sang, ánh mắt khẽ nheo lại, quay đầu lại nói với cậu: “Anh chờ em quay xong cảnh này.”
Thịnh Dã cười gật đầu: “Vậy em sẽ cố không NG.”
Đạo diễn đang gọi người, Thịnh Dã đứng lên, kịch bản trượt từ đầu gối cậu rơi xuống đất, Đàm Trận khom lưng nhặt lên cho cậu, đặt lại trên ghế, rồi lại ngẩng đầu vươn tay ra với cậu, Thịnh Dã quay đầu ra phía sau nhìn, không có ai.
Cậu nhanh chóng vươn tay phải ra, dùng sức nắm thật chặt bàn tay của Đàm Trận trong mấy giây ngắn ngủi.
***
Cảnh này là yến tiệc của Nam Vương, trong yến hội ngươi một câu ta một câu, không khí giương cung bạt kiếm, Thịnh Dã dốc hết toàn lực nhưng vẫn NG, lần này không trách cậu được, mấy lần NG đều là do diễn viên khác, cảnh quay toàn cảnh như thế này luôn khó tránh khỏi việc bị NG.
Sau đấy mọi người nghe đạo diễn Đường Thấm lần lượt hướng dẫn lại qua microphone, Thịnh Dã nhìn Đàm Trận ngồi bên cạnh đạo diễn Đường, Đàm Trận cũng đang nhìn cậu, dù sao không ai biết tiêu điểm của cậu ở đâu, nên bọn họ cứ thế quang minh chính đại nhìn nhau.
Tầm mắt đạo diễn Đường Thấm rơi xuống người Thịnh Dã, nhíu mày: “Thịnh Dã, sao cậu còn cười được, nghiêm túc một chút.”
Thịnh Dã vội vàng thu lại nụ cười, “Vâng” một tiếng, lại liếc mắt nhìn Đàm Trận một cái, hai tay Đàm Trận vẫn khoanh trước ngực như cũ, chỉ là nhịn không được giơ tay phải lên, che đi nụ cười trên môi.
Thật sự là quá đáng mà, em không được cười, mà anh còn ở đó cười được!
Quay hết lần này đến lần khác, mọi người cuối cùng cũng tìm được sự ăn ý, đến lần thứ năm cảnh quay lớn này cũng liền mạch, Thịnh Dã vừa thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Đàm Trận, quay đầu nhìn sang chỗ màn hình đạo diễn, Đàm Trận không có ở đó, anh tiểu Lưu cũng không còn ở đây.
Cậu trở lại ghế của mình, kịch bản vẫn còn, điện thoại đang đè lên trên. Dường như hiểu ra gì đó, cậu mở wechat ra, quả nhiên nhìn thấy mấy tin nhắn thoại, cậu mở tin nhắn đầu tiên ra, nghe Đàm Trận nói: “Anh đi trước. Em diễn tốt lắm, rất có khí thế.”
Sau đó còn có 5 tin nữa, cậu mở từng cái một, để bên tai cẩn thận nghe.
Đàm Trận nói: “Có tâm nguyện gì không? Ví dụ như, trưa nay em muốn ăn gì?”
Thịnh Dã suy nghĩ một chút, đột nhiên muốn ăn bít tết, bữa cơm đầu tiên cậu ăn riêng với Đàm Trận chính là ăn bít tết, ngay cả xắt thịt cậu cũng làm không tốt, Đàm Trận liền lấy dĩa, nói: “Em làm theo anh.”
Khi đó cậu nhìn Đàm Trận kiên nhẫn dạy cậu từng tí một, vô cùng yêu thích nói: “Anh Đàm Trận, đôi tay này của anh cực kỳ thích hợp diễn vai bác sĩ phẫu thuật đó, chính là kiểu giá trị ngàn vạn, đôi tay đẹp nghìn năm có một.”
Đàm Trận không nhịn được nói: “Anh cũng chỉ giúp em thái bít tết ra thôi mà.” Anh đặt đĩa bít tết đã được thái cẩn thận để trước mặt cậu, nói: “Tha cho anh đi được không?”
Bây giờ nghĩ lại, hình ảnh ngọt ngào như thế dường như cũng có thêm vài phần cay đắng. Cậu nghĩ thầm, anh Đàm Trận, anh vẫn không hiểu, sao anh lại có thể cầu xin một người yêu anh buông tha cho mình?
Còn 4 tin nhắn thoại, cậu nhớ tới lời Đàm Trận nói, nhịn không mở ra vội mà ấn biểu tượng giọng nói, cảm thán: “Anh nói thế làm em muốn ăn bít tết lắm á.”
Đàm Trận không trả lời cậu, Thịnh Dã nhân lúc bây giờ còn đang chuyển cảnh, trong chốc lát sẽ không quay tiếp, liền chạy ra xe bảo mẫu định chợp mắt một lúc. Anh Ngô Tĩnh tài xế bảo cậu cứ yên tâm ngủ, anh ấy sẽ để ý giúp cậu, không để cho cậu ngủ quên. Thật xa trước khi cậu lên xe bảo mẫu đã nhìn thấy anh Ngô Tĩnh ngủ gật trong xe, lúc cậu quay phim thì anh Ngô Tĩnh đều ở trên phim trường với cậu, còn phải thức khuya dậy sớm với cậu, cầm tiền lương tài xế nhưng lại làm hơn phân nửa việc của một trợ lý, tuy anh Ngô Tĩnh nói với cậu là chị Tây Viện có tăng lương cho mình, nhưng Thịnh Dã vẫn vô cùng biết ơn.
Một giờ rưỡi trưa, quay xong cảnh buổi sáng, cuối cùng cũng có thể ăn cơm, đạo diễn Đường nói vào microphone: “Mọi người vất vả rồi, bữa trưa hôm nay là Đàm Trận mời, ăn bít tết, mọi người cũng ăn quen rồi đúng không?”
Mọi người trong đoàn làm phim không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảm thán hiếm hoi.
Thịnh Dã cũng ngây ngẩn cả người, chạy ra ngoài xem, thấy một xe cơm đã đến, tất cả đều là bít tết, tất cả đều chín bảy phần, tất cả đều ăn kèm với tương ớt đen và sốt cà chua. Lúc Thịnh Dã đi lấy hộp cơm, nghe thấy một anh trai trong đoàn làm phim nói: “Tuy rằng ăn bít tết thì ngon đấy, nhưng tôi vẫn muốn ăn cơm hơn, không ăn cơm cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó…”
Thịnh Dã cảm thấy có chút chột dạ mà thầm xin lỗi người ta.
Hết chương 75.