«Cuộc sống hài kịch» đóng máy, Thịnh Dã kéo hành lý về nhà. Mở cửa nhà ra lại không thấy ai đâu, mẹ cậu hẳn là còn chưa tan tầm vẫn ở bệnh viện, nhưng cũng không thấy bóng dáng Jackson đâu cả.
Cậu cho là Jackson bị làm sao, chưa kịp sắp xếp lại hành lý đã tìm chú cún khắp nhà: “Jackson? Jackson?!”
Tìm khắp nơi cũng không thấy, cậu sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại cho Lâu Dĩnh, mới biết được Jackson đang ở bệnh viện thú y.
Hôm trước Jackson đi ngoài ra máu, được mang đến bệnh viện thú y truyền dịch, sáng nay trước khi đến bệnh viện làm việc thì Lâu Dĩnh đưa Jackson đến bệnh viện thú y, chờ khi tan tầm lại đón về.
Thịnh Dã chạy tới bệnh viện thú y, chú cún đã truyền dịch xong, một mình nằm ghé trong lồng sắt, đeo vòng Elizabeth, lúc uống nước thì nước bị chảy xuống cổ nó, lông xung quanh đều bị bẩn. Ánh mắt Jackson ngơ ngác, nó cũng không biết vì sao mình bị đưa đến nơi này, cũng không biết làm sai cái gì, không biết chủ nhân liệu có đến tìm nó hay không. Không có chủ nhân, ai cũng có thể nhìn thấy trong đôi mắt nó, thế giới đều tràn ngập một màu đen.
Thịnh Dã nhìn thấy bộ dáng này của nó, không nhịn được chua xót, Jackson giống như đánh hơi được cậu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy cậu đi vào, cao hứng nhảy xung quanh lồng sắt “ô ô ô”, móng vuốt không ngừng cào cào vào lồng.
Bác sĩ nói buổi sáng phân của nó đã trở lại bình thường, uống thuốc thêm hai ngày nữa thì sẽ ổn. Thịnh Dã đưa Jackson trở về nhà, một vòng lông quanh cổ nó đều bị bẩn, mà Jackson lại tạm thời không thể tắm rửa, cậu liền rửa sạch những chỗ bị bẩn trên người Jackson, lại dành ra một tiếng đồng hồ để hong khô.
Nhìn chú cún thoải mái nằm trong ổ, Thịnh Dã nhớ lại lúc về nhà không gặp được Jackson, bỗng nhiên có chút sợ hãi. Jackson đã mười tuổi, cuộc sống của nó gắn liền với cậu, bản thân cậu lại là cả thế giới của nó, thế mà cậu chỉ có thể bỏ ra rất ít thời gian ở bên Jackson, chuyện này thật chẳng công bằng với nó chút nào.
Con người đúng là ích kỷ mà, nào là ước mơ, nào là sinh hoạt, nào là tự trọng, thật sự quan trọng đến thế sao? Tại sao những chú cún có thể sống đơn giản như thế, mà con người lại không?
Thịnh Dã muốn xin Tây Viện cho nghỉ một tuần, vì cậu chưa từng xin nghỉ thời gian dài như thế, Tây Viện thậm chí còn lo lắng có phải cậu mắc bệnh rồi không.
“Cũng không có gì đâu ạ”, Thịnh Dã một bên nghe điện thoại một bên xoa đầu Jackson, rất là chột dạ, “Chỉ là… em bị viêm dạ dày, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi vài ngày.”
Đây là lần đầu tiên cậu nói dối Tây Viện, cũng là bất đắc dĩ, ngoại trừ mắc bệnh, cậu còn có lý do chính đáng nào để trốn việc đâu?
Tây Viện vội vàng cho cậu nghỉ, còn cho thêm ba ngày nữa, hỏi cậu có bị nặng lắm hay không, có cần phải nằm viện hay không. Thịnh Dã đành phải cười khổ: “Không nghiêm trọng vậy đâu ạ, chỉ là em thấy hơi buồn nôn, bị đi ngoài hai ngày thôi, chị đừng rủa em thế.”
Thịnh Dã cứ thế sống cuộc sống sáng dắt chó đi dạo, chiều dắt chó đi dạo, tối dắt chó đi dạo, vui đến quên trời quên đất, cậu còn lái xe đưa Jackson đến ngoại ô, cởi dây ở cổ dặn dò Jackson: “Không được ăn phân đâu đó!” rồi thả Jackson chạy đi chơi.
Kỳ nghỉ mười ngày đã trôi qua một nửa, năm ngày liền không có ai đến quấy rầy cậu, đột nhiên có một hôm Tây Viện gửi cho cậu một tin nhắn thoại rất dài, Thịnh Dã lo lắng mở ra, trong lòng cầu nguyện đừng bao giờ là mấy cái thông cáo gì gì đó.
“Thịnh Dã, sức khỏe đã tốt hơn chút nào chưa? Vốn dĩ chị không định làm phiền em trong kỳ nghỉ thế này, nhưng bên chị có một tin tức vô cùng tốt muốn nói với em, em biết «Quy Mộng Kỷ» không? Này chính là IP lớn cấp bậc ngàn vạn đó, nhà sản xuất chính là Thiên Thị, bây giờ họ đang tìm diễn viên chính, rất có hứng thú đối với em. Lát nữa chị sửa sang lại đề cương rồi gửi cho em, còn tiểu thuyết nguyên tác em có thể đọc trước trên mạng.”
Trước đây Thịnh Dã từng quay một bộ IP chuyển thể 200 vạn đã cảm thấy rất khó lường rồi, còn IP cấp bậc ngàn vạn cậu căn bản không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào. Tây Viện nói bên sản xuất là Thiên Thị, Thịnh Dã nhớ rõ Tây Viện từng nói Văn hóa Viên Tâm là đối tác của Thiên Thị, đây nhất định là cơ hội mà Tây Viện tranh thủ được cho cậu.
Chỉ là IP cỡ lớn như «Quy Mộng Kỷ», sao cậu chưa từng nghe nói qua?
Buổi tối cậu nhận được bản đề cương từ Tây Viện, lại lên mạng đọc qua một chút bản nguyên ác, mới biết thì ra đây là một bộ phim đam mỹ cải biên.
Dạo trước cậu cũng nhận được lời mời cho một bộ phim đam mỹ cải biên, sau đấy thì Đàm Trận bảo cậu từ chối. Nhưng «Quy Mộng Kỷ» không giống vậy, tuy cốt truyện đi theo hướng tiểu thuyết đam mỹ, là thanh thủy văn, nguyên tác dài đến một trăm vạn chữ, hơn nữa lại là tác phẩm cực kỳ đình đám.
Có lẽ là sợ cậu không hiểu, Tây Viện cũng nhắn kỹ càng tỉ mỉ trên wechat cho cậu, trước «Quy Mộng Kỷ», đã có mấy nền tảng, trong đó có Thiên Thị thử sức với một vài bộ đam mỹ cải biên, hiệu quả không tồi, nhất là ở phương diện lưu lượng, hầu như diễn viên chính nào cũng đều từ vô danh chuyển mình thành lưu lượng, mà bộ IP lớn «Quy Mộng Kỷ» được Thiên Thị đầu tư, có thể tưởng tượng được hai vị trí diễn viên chính này khối người thèm nhỏ dãi.
“Bộ phim này tuyệt đối sẽ bùng nổ”, Tây Viện nói rõ ràng trên wechat, “Bây giờ còn đang trong giai đoạn chọn nhân vật, nhiệt độ trên mạng rất cao, hơn nữa em còn có ưu thế hơn người khác, em có giải người mới xuất sắc nhất, bọn họ còn ước gì em sẽ nhận bộ phim này, đến lúc đó em muốn diễn vai nam chính nào thì chọn vai đó. Chúng ta cũng có thể phân tích nguyên tác một chút xem nhân vật nào nhân khí cao hơn, càng được lòng khán giả hơn…”
Thịnh Dã cũng không biết phải làm sao, nghe Tây Viện nói thao thao bất tuyệt thế mà nội tâm cậu lại không hề dao động, bộ đam mỹ cải biên lần trước Đàm Trận đã bảo cậu từ chối, lần này chẳng lẽ lại có ngoại lệ chắc?
Đêm khuya, cậu một mình đóng cửa phòng, tìm mấy bộ truyền hình đam mỹ cải biên xem thử, phát hiện Đàm Trận nói đúng, mấy bộ này đa số đều làm ẩu, kịch bản chủ yếu là bán hủ, căn bản chẳng cần đến diễn xuất của diễn viên. Mà tệ nhất chính là, những bộ đam mỹ cải biên này đều xóa bỏ hết những tuyến tình cảm trong nguyên tác, điều này khiến cho nội dung bộ phim rất khó hiểu, cả bộ phim đầu voi đuôi chuột, ngoại trừ những fan đam mỹ ra thì chẳng còn mấy ai xem.
Nhưng Tây Viện cũng đúng, diễn viên chính trong mấy bộ này đều vụt sáng trở thành diễn viên hạng nhất rồi minh tinh lưu lượng. Hơn nữa «Quy Mộng Kỷ» là IP cấp bậc ngàn vạn, hiển nhiên là muốn chế tác thành tinh phẩm, có lẽ đội hình sáng tạo và mảng đầu tư hơn hẳn những bộ trước đó.
Nếu như cậu nhận bộ phim này, có lẽ cậu thật sự có thể nhảy vọt lên sóng vai cùng với Đàm Trận…
***
Kỷ nghỉ còn một ngày cuối cùng, Thịnh Dã rối rắm rất lâu rồi mới gửi cho Đàm Trận voicechat đầy ẩn ý: “Anh Đàm Trận, anh có biết «Quy Mộng Kỷ» không?”
Trong lòng cậu ôm một chút tâm lý may mắn, nếu như anh Đàm Trận đang bận không nhìn thấy wechat này, chờ mấy ngày trôi qua thì ván đã đóng thuyền, Đàm Trận muốn nói gì thì cậu cũng có thể đáp lại là “Em hỏi qua ý kiến của anh rồi, nhưng là anh không trả lời em đấy chứ.”
Lại không nghĩ tới trưa hôm đó cậu đã nhận được trả lời của Đàm Trận: “Em muốn đóng «Quy Mộng Kỷ» ư, vì sao vậy?”
Hy vọng của Thịnh Dã tan vỡ, ngồi trên bàn cơm gãi đầu gãi tai không biết nên trả lời lại thế nào.
Lâu Dĩnh bảo cậu ăn cơm xong thì hẵng xem điện thoại, Thịnh Dã vừa ăn cơm vừa nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục Đàm Trận, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Đàm Trận đứng trước mặt mình thì cậu chỉ còn nước giơ tay đầu hàng.
Cậu không yên lòng ăn cơm, mà wechat vẫn cứ vang lên, nghe âm báo có vẻ rất gấp gáp, cuối cùng Lâu Dĩnh chỉ có thể lắc đầu, bảo cậu trả lời wechat trước đi.
Thịnh Dã đi ra ngoài ban công, bật voicechat dưới bầu trời tháng bảy, cậu nghe được giọng của Đàm Trận: “Em đã ký rồi sao?”
Tin thứ hai là: “Em thật sự đã ký rồi à?”
Tin thứ ba là: “Sao lại ký nhanh như vậy, anh mới có một giờ chưa trả lời…”
Thịnh Dã nghe giọng điệu mệt mỏi mang theo chút ảo não của Đàm Trận, cảm giác áy náy tuôn trào, vội vàng trả lời: “Em vẫn chưa ký, chỉ là muốn hỏi ý kiến của anh chút thôi.”
Đàm Trận trả lời: “Em đến Phú Sơn đi.”
Thịnh Dã ngạc nhiên: “Ah, nhưng anh có rảnh không?”
“Anh về một chuyến”, Đàm Trận nói, nhấn mạnh, “Em nhất định phải đến đó.”
***
Thịnh Dã quả thực không nghĩ tới, nửa ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lại có cơ hội gặp được Đàm Trận đang bận rộn tranh thủ thời gian trở về.
Cậu lái chiếc Chevrolet kia đến sơn trang Phú Sơn trước, Đàm Trận vẫn chưa về, cậu đợi một tiếng rưỡi mới nhìn thấy ngoài cửa lớn có đèn xe vụt qua, cậu cho là xe của Đàm Trận, không nghĩ tới lại là taxi.
Nhưng người đi từ trên taxi xuống đích thị là Đàm Trận, Thịnh Dã đến huyền quan mở cửa cho anh, Đàm Trận vừa vào cửa đã hỏi cậu: “Em đợi lâu chưa?”
Thịnh Dã nhìn Đàm Trận ngay cả valy cũng không cầm theo, chỉ đeo một cái balo lỏng lẻo, đội một cái mũ tai bèo màu đen, mặc áo thun ngắn tay cũng màu đen và quần jeans, bộ dáng anh phong trần mệt mỏi, cậu ngược lại cảm thấy áy náy vô cùng: “Anh từ đâu về thế ạ? Anh có phải lùi lại công viêc không?”
“Không có”, Đàm Trận cúi đầu thay giày, ngẩng đầu cười với cậu, bước nhanh vào nhà, “Anh cùng với người nhà đi tránh nắng ở vịnh Hồ.”
Thịnh Dã trợn tròn mắt: “Xa như vậy?!”
“Cũng không phải là xa lắm,” Đàm Trận nói, “Đi lại mất một tiếng mà thôi.”
Thịnh Dã nhìn thấy cổ Đàm Trận sáng lấp lánh, ấy là mồ hôi vẫn còn chưa khô, hôm nay trời nóng đạt kỷ lục từ đầu hè đến giờ, cậu không nói nên lời: “Vậy anh… anh không cần phải trở về thế này đâu, anh cũng có thể nói chuyện với em qua điện thoại mà.”
Đàm Trận ngồi xuống sô pha: “… Nói qua điện thoại không được tiện cho lắm.” anh cúi đầu cởi balo ra, lại ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Dã, “Không sao đâu, em đừng áy náy, sáng mai anh sẽ về đó.”
Thịnh Dã thầm nói làm sao em lại không áy náy được cơ chứ, em không chỉ áy náy mà còn đau lòng, anh vì chuyện của em mà phải đi suốt đêm (?) để về đây, ngày mai lại còn phải trở lại đó, anh có mệt lắm không?
Cậu còn cảm thấy Đàm Trận thật sự đã quá mệt, nhìn anh tươi cười nhưng không có chút tinh thần nào.
“Em với anh nói cụ thể chút đi.” Đàm Trận dịch dịch người sang bên cạnh, ý bảo Thịnh Dã ngồi xuống sô pha.
Thịnh Dã thấy môi anh khô hết cả, đau lòng không chịu nổi: “Gấp gì chứ, anh ngồi đó trước đi!”
Trong tủ lạnh có Phù Bảo Băng Tuyền, Thịnh Dã xác nhận nó chưa hết hạn liền cầm một chai cho Đàm Trận, vặn mở nắp đưa cho anh.
Người đại diện cho nhãn hàng này vẫn là Tùy Khinh Trì, hai người không khỏi nhớ tới năm ngoái cùng nhau đi leo núi Tiên Nữ, Đàm Trận cầm lấy uống một ngụm nước, môi anh rốt cuộc cũng không còn khô nữa, anh cười nhìn Thịnh Dã: “Lần này có thể tự mình vặn mở rồi?”
Thịnh Dã cũng cười.
Trên đường đi tới đây Thịnh Dã đã nghĩ xong xuôi phải nói với Đàm Trận như thế nào rồi, nói chị Tây Viện rất mong đợi em sẽ nhận bộ phim này, chị ấy tranh thủ giúp em có được cơ hội này cũng không dễ dàng gì, trước đấy chị ấy đưa kịch bản nào cho em em cũng đều từ chối, bây giờ mà từ chối tiếp thì em cũng chẳng biết nói sao nữa…
Nhưng bây giờ nhìn thấy Đàm Trận, một giây này cậu đã dao động: “Anh Đàm Trận, thật ra… nếu như anh không thật sự hy vọng em diễn, trực tiếp nói với em một câu là được, em sẽ từ chối.”
Bàn tay Đàm Trận cầm chai nước lạnh lẽo, không tự giác miết miết, nghiêng đầu nhìn cậu: “Có nghĩa là em tình nguyện nghe lời anh đúng không?”
Thịnh Dã không trả lời được, thật ra chính cậu cũng rất mơ hồ.
Đàm Trận nói: “Nếu không phải, vậy ra là anh ép buộc em đúng không?”
“Anh Đàm Trận…”
Đàm Trận cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng đặt chai nước lên bàn: “Anh không muốn ép buộc em, không muốn làm một người có tính chiếm hữu mạnh như vậy, mỗi lần anh với em nói chuyện anh cũng rất mâu thuẫn, anh sợ em cảm thấy là anh đang chi phối em.”
Thịnh Dã không ngừng lắc đầu: “Sao có thể chứ! Sao em lại nghĩ anh thế được? Em biết anh muốn tốt cho em, sợ em đi đường vòng.”
Đàm Trận nhìn cậu: “Cho nên anh mới muốn đem tất cả lựa chọn đặt trước mặt em, em tự mình chọn, anh chỉ đề xuất với em, em không cần phải nhất nhất nghe theo anh. Vì bản thân em tự do, anh cho em điều gì, em thích thì giữ lại, không thích thì anh sẽ cầm về, anh rất sợ…”
Đàm Trận nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, Thịnh Dã thấp thỏm bất an chờ anh nói tiếp, cậu cảm thấy Đàm Trận có chỗ nào đó không đúng, trước kia anh sẽ nói “Em nghe anh, được không?”, hôm nay hình như Đàm Trận lại rất sợ nói ra lời ấy, anh vẫn luôn đè nén, một mực khắc chế.
Thật ra cho dù Đàm Trận nói như vậy, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy bị Đàm Trận chi phối cả, bởi vì cậu biết cho dù mình thật sự từ chối đề xuất mà Đàm Trận đưa ra, Đàm Trận cũng sẽ không tức giận, càng sẽ không trách cậu.
“Em xem cái này trước đã,” Đàm Trận xoay người lấy Macbook từ trong balo ra, đặt xuống bàn.
Vài phút sau, Thịnh Dã nhìn thấy một kịch bản tên là «Thiên Thu Tuyết».
“Đây là một bộ phim quyền mưu lịch sử hư cấu, là bộ phim đạo diễn Đường Thấm đang chuẩn bị khởi quay, bộ phim này bọn họ đã chuẩn bị hơn nửa năm, mới vừa hoàn thành kịch bản sơ thảo, đang vào giai đoạn chuẩn bị tuyển người, anh đề cử em.”
Đàm Trận đẩy laptop đến trước mặt cậu.
Thịnh Dã không thể tin được, chỉ mới đọc trang đầu kịch bản đã cảm thấy bộ phim này vô cùng nặng nề, so với «Quy Mộng Kỷ» thì hoàn toàn khác biệt.
Đàm Trận khom người về phía trước, khuỷu tay anh đặt trên đầu gối, nhìn Thịnh Dã đọc từng trang từng trang kịch bản, nói: “Bộ phim này kể về câu chuyện tiểu thái tử vong quốc từng bước trưởng thành, trở thành vị vua một nước, kịch bản sơ thảo anh đã xem qua, đắp nặn nhân vật rất hoàn chỉnh, mỗi một nhân vật phụ tách ra đều có một câu chuyện riêng rất đặc sắc, anh cảm thấy nhân vật thái tử rất phù hợp với em, nhân vật này có sự phát triển, có mặt sáng mặt tối, rất có tính khiêu chiến, anh nghĩ hẳn là em sẽ thích. Có lẽ em sẽ cần phải đi thử vai một chút, nhưng đạo diễn Đường Thấm rất vừa ý với em, chỉ cần em không rớt dây chuyền, nhân vật này về cơ bản sẽ thuộc về em.”
[rớt dây chuyền: phương ngữ vùng Đông Bắc, có nghĩa là thời điểm quan trọng lại không phát huy được trạng thái tốt nhất, thậm chí còn làm hỏng việc]
Bàn tay đang cầm laptop của Thịnh Dã dừng lại, há mồm cứng lưỡi nhìn Đàm Trận, cảm động đến không nói nên lời.
“Lúc trước không nói cho em là bởi vì thời gian chuẩn bị của bộ phim này rất dài, có lẽ phải đến cuối năm nay hoặc đầu năm tới mới bắt đầu quay được.”
Thịnh Dã một chút cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng ngại, chỉ cần là kịch bản hay, cậu đều có thể đợi được.
Đàm Trận đứng thẳng dậy nói: “Em gửi kịch bản này cho Tây Viện đi.”
“Anh Đàm Trận…” Thịnh Dã có hơi khựng lại.
“Nếu như cô ấy hỏi em kịch bản từ đâu ra, thì em cứ nói lần trước tham gia tiệc tối «Ngôi sao rực rỡ» đã quen biết đạo diễn Đường Thấm, nói là cô ấy trực tiếp liên hệ với em, đừng nhắc đến anh.”
Thịnh Dã hít sâu một hơi: “Anh Đàm Trận, em thật sự…”
Thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy nỗi xấu hổ găm thẳng vào tim.
“Thịnh Dã,” Đàm Trận ngắt lời cậu, “Anh sẽ không hại em.” Ánh mắt anh chăm chú mà nồng hậu, “Em phải tin tưởng anh, bất kể khi nào, cho anh một cơ hội, được không?”
Hết chương 70.