Ngày hôm sau Thịnh Dã đến công ty một chuyến, Tây Viện còn chưa biết chuyện Thịnh Dã không thông qua cô mà đã trực tiếp từ chối hai kịch bản kia. Về chuyện kịch bản, cậu đã sớm muốn tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Tây Viện, chỉ là cậu vẫn cứ bận rộn, Tây Viện cũng bận rộn, thành ra chưa tìm được thời gian.
Không nghĩ tới vừa mới đến công ty cậu lại nhìn thấy Trần Bác Hàm. Trần Bác Hàm không nhìn thấy cậu, anh đi một đường từ thang máy khác bước vào, trực tiếp đi về phía văn phòng của Tây Viện. Thịnh Dã cũng đi theo hướng đó, cảm thấy có chút khó hiểu, sao Trần Bác Hàm lại tới đây? Anh đến một mình, không thấy Đàm Trận đi cùng, cậu do dự có nên bước đến chào hỏi một chút hay không, nhưng Trần Bác Hàm đi rất nhanh, vài bước đã đứng trước văn phòng của Tây Viện, trực tiếp đẩy cửa đi vào, rất giống như lai giả bất thiện.
[lai giả bất thiện: người tới không có ý tốt]
Tây Viện ngẩng đầu lên nhìn thấy vị khách không mời mà đến này, có chút hoảng, nhíu mày lại: “Anh tới đây làm gì, mà sao anh lại không gõ cửa?”
Trần Bác Hàm đi tới đối diện cô, ngồi xuống nói: “Tôi chỉ chiếm dụng của cô vài phút thôi.”
Tây Viện thấy anh không mời mà đến, còn tự tiện ngồi xuống thế kia, hai hàng lông mày nhíu lại càng chặt hơn: “Sao? Anh cho là muốn chiếm dụng là chiếm dụng được ngay à?”
Trần Bác Hàm kéo kéo cổ áo sơ mi: “Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là bạn đại học, đừng lúc nào cũng bày ra bộ dáng xử lý việc công với tôi như thế.”
Tây Viện không nói chuyện, nhưng sắc mặt rất không tốt, ngồi trên ghế nghiêng mặt nhìn Trần Bác Hàm.
Trần Bác Hàm cũng không có vòng vo, hỏi: “Weibo kia của Thịnh Dã là do cô bảo cậu ta đăng lên sao?”
Vẻ mặt của Tây Viện như là không thể nào hiểu nổi: “Sao cái gì anh cũng nói là tại tôi, weibo của cậu ấy là do tự cậu ấy quản có được hay không?”
“Vậy phiền cô quản lý weibo của cậu ta giùm, sao lại để chuyện cậu ta muốn đăng cái gì là đăng cái đó lên như thế?”
Tây Viện lộ ra vẻ mặt vớ vẩn (?): “Weibo kia thì sao, cậu ấy cảm ơn Đàm ảnh đế nhà các người một chút thôi mà.”
“Đàm Trận bây giờ đang ở bên ngoài quay phim, hôm qua đạo diễn Hứa vừa mới chụp ảnh đăng, buổi tối cậu ta liền đăng lên một tấm ảnh khác, người nào không biết còn tưởng là Đàm Trận tách đoàn đi ăn cơm riêng với cậu ta, đây là muốn gây chuyện thị phi à? Hơn nữa bức ảnh đó cậu ta còn đeo kính của Đàm Trận, trong phòng rõ ràng cũng chỉ có hai người bọn họ!”
Tây Viện tức đến bật cười: “Vậy thì sao chứ, là Đàm Trận đồng ý cho Thịnh Dã chụp ảnh chung, là Đàm Trận đồng ý một mình ra ngoài ăn cơm với Thịnh Dã, Thịnh Dã muốn đăng lên khi nào thì đăng, còn phải báo cáo cho anh nữa à? Anh không nói cậu ấy đeo kính của Đàm Trận thì tôi cũng chẳng nhận ra đấy là kính của Đàm Trận đâu, chính anh đang lạy ông tôi ở bụi này bây giờ còn đi trách ai?”
“Tôi lạy ông tôi ở bụi này? Mắt kính đó của Đàm Trận là do fan cậu ấy soi ra được! Ai biết chuyện thì sẽ hiểu là các người muốn cọ nhiệt, ai không biết chuyện còn nghĩ là cậu ta muốn show ân ái đấy!”
Tây Viện đứng bật dậy: “Trần Bác Hàm, anh nói chuyện chú ý chút đi! Lại nói, anh muốn hưng sư vấn tội cũng là đi tìm Đàm ảnh đế của các anh trước mới đúng kìa, anh ở chỗ này lên án tôi như thế, tôi còn cho là tấm ảnh kia là do tôi sai người đi photoshop đấy!”
[兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.]
Trần Bác Hàm hạ giọng, nói: “Được, tôi nói chuyện không chú ý, tôi xin lỗi. Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất là nên khuyên bảo Thịnh Dã đi, “Trận Dã” mà hot lên đối với cả Đàm Trận và cậu ta đều không có chỗ tốt, Đàm Trận là thẳng, nếu như cậu ta thật sự cảm kích Đàm Trận, thì cái bánh bao máu này mong cậu ta đừng có mà đụng vào!”
[bánh bao máu: hẳn là lấy từ trong tác phẩm “Thuốc” của Lỗ Tấn, tưởng là loại thuốc hữu hiệu chữa bệnh cho con người nhưng lại là thứ hung khí đòi mạng. Ở đây TBH muốn nói việc xào CP nhìn thì tưởng là có lợi nhưng thật ra thì đều bất lợi đối với hai người, thậm chí còn hủy cả sự nghiệp]
Tây Viện từ trên cao nhìn xuống anh: “Anh cho tôi một lời dứt khoát đi, rốt cuộc ngày hôm nay anh tới đây là do ý của anh hay là ý của Đàm Trận, tôi nhìn Đàm Trận ngày nào cũng can thiệp vào công việc của Thịnh Dã, anh ta đối với cái CP này chính là để ý đến mức thái quá, khiến tôi đây cũng phải ngượng giùm!”
Trần Bác Hàm đứng dậy, nói: “Tôi có thể cho cô biết, ngay sau lễ trao giải, hotsearch Trận Dã là Đàm Trận bảo tôi bỏ tiền ra để xóa.”
Tây Viện nhất thời nghẹn lời.
Trần Bác Hàm kéo lại cổ áo, nói: “Bây giờ cô hiểu rồi chứ, chúng tôi không muốn cùng các người xào CP, đừng để đến lúc mọi người phải xé mặt nhau trên weibo.”
Dứt lời liền xoay người mở cửa rời đi.
***
Thịnh Dã đứng ở ngoài cửa nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của họ, không phải cậu cố ý nghe lén, nhưng sau khi Trần Bác Hàm vào phòng không đóng chặt cửa, cậu đứng từ xa đã nghe thấy Trần Bác Hàm nhắc tới tên mình.
Trần Bác Hàm rời đi đã được một lúc, cậu vẫn khó thể tiếp nhận nổi tất cả những gì mình vừa nghe được, giống như bị người ta hất cho một chậu nước lạnh.
Cậu không vào gặp Tây Viện nữa, thừa dịp không có ai chú ý đến mình, cậu một mình lặng lẽ rời khỏi công ty.
Ở dưới bãi đỗ xe ngầm, ngồi trong chiếc Chevrolet mà Đàm Trận mua cho, Thịnh Dã giống như bị lăng trì mà mở weibo ra, cậu chỉ nghĩ rằng mình đang phát đường cho fan trong siêu thoại CP mà thôi, nhưng thực tế lại khiến cho cả siêu thoại cũng phải chịu mắng chửi theo. Cậu nhìn tấm ảnh kia nhiều lần, cho rằng chỉ là một tấm ảnh chụp chung rất đỗi bình thường, bây giờ nhìn lại cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp, cậu không dám đọc bình luận, trực tiếp xóa tấm ảnh đi.
Hotsearch là do Đàm Trận bảo xóa sao? Chuyện này có thật không? Hay là Trần Bác Hàm cố ý nói như vậy?
Bất kể như thế nào cậu cũng không thể tin được Đàm Trận sẽ bảo Trần Bác Hàm xóa hotsearch, sẽ bảo Trần Bác Hàm đến tìm chị Tây Viện, vòng vo tam quốc như thế chỉ là vì uyển chuyển nhắc nhở mình đừng cue anh vào.
Cậu lại nhớ đến bộ dáng Đàm Trận nghiêm túc trò chuyện với cậu lúc nửa đêm, lo lắng cho tiền đồ của cậu. Lúc đó anh còn đang đóng phim, bận rộn như thế, lại trực tiếp in kịch bản của cậu ra mang theo bên người, nói là dốc hết sức lực cũng không ngoa.
Trước sau cậu đều không thể tin được, nếu là Đàm Trận muốn nói với cậu những lời đó, tại sao không nói trực tiếp với cậu? Ngay cả kịch bản cậu cũng có thể vì lời Đàm Trận nói mà từ chối, một câu cũng không nói nhiều, cho dù là đạo diễn điện ảnh trứ danh thì cậu cũng có thể nghĩa vô phản cố mà từ chối.
[nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù, đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại]
Không phải Đàm Trận, cậu phải tin tưởng Đàm Trận mới đúng.
Nếu chỉ vì như vậy mà cậu lại nghi ngờ Đàm Trận, thì có khác nào những người ghen ghét anh nói anh dối trá đâu?
***
Thịnh Dã trở về rạp kịch Nghệ Hải một chuyến, đây là lần thứ hai cậu quay lại đây từ sau khi ra mắt, thế giới ngoài kia quá ồn ào náo động, rạp kịch tựa như một bến cảng tránh gió, dường như sân khấu kia có thể cho cậu một chút an lòng.
Không nghĩ tới «Cả một đời diễn viên» lại được tái diễn, người tiếp nhận vai nam hai của cậu là một nam sinh mới tốt nghiệp Học viện Hý kịch. Thịnh Dã ngồi ở thính phòng xem họ diễn xuất, nghe được người khác nói những lời kịch cậu từng nói qua, mặc trang phục cậu từng mặc, diễn những cảm xúc cậu từng diễn, cảm giác ấy hoài niệm mà huyền diệu vô cùng.
Sau khi xem xong cậu đi vào hậu trường, rạp kịch Nghệ Hải có không ít vở kịch kinh điển, nhưng mà biển to đãi cát, vở kịch này trở thành con cưng của khán giả, ở hậu trường vẫn có rất nhiều hoa mà khán giả tặng, nữ chính nhận được nhiều hoa nhất, Thịnh Dã không khỏi nhớ tới hầu như mỗi một lần cậu nhận được hoa hồng Đàm Trận tặng, cậu đều không thể chống cự được.
Rõ ràng chỉ là nam hai, nhưng trong những hồi ức ấy, cậu luôn có ảo giác mình là nam chính.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là wechat Đàm Trận gửi đến:
— Anh đóng máy rồi, em đến đây đi.
Cậu liền tạm biệt mọi người ở hậu trường, rời khỏi rạp kịch lái xe đến sơn trang Phú Sơn.
Hôm nay cậu muốn tới để nói với Đàm Trận lời xin lỗi, cậu đổi ý rồi, cậu muốn nhận bộ web drama đề tài thiết kế thời trang kia, cũng không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là cậu muốn đóng phim, bộ phim này có thể sẽ rất phù phiếm, có thể khán giả sẽ không thích xem, nhưng nếu như nó sẽ là một bộ phim hay thì sao? Bây giờ cậu rất muốn quay một cái gì đó, trước kia mỗi ngày cậu ở rạp kịch đều phải diễn thử, tuy rằng mệt mỏi, nhưng lại rất phong phú. Bây giờ phần lớn thời gian đều dùng để chạy sự kiện, quay quảng cáo, lên livestream, vất vả lắm mới có kịch bản tìm đến cửa, lại còn phải suy nghĩ trước sau lo được lo mất như thế. Ở rạp kịch, cái gì cậu cũng diễn, tốt xấu không quan trọng, cậu đều có thể vui sướng đầm đìa.
Đàm Trận hy vọng đời này cậu chỉ nhận những bộ phim hay, nhưng làm gì có chuyện hoàn toàn tuyệt đối như thế? Một bộ phim còn chưa được quay, làm sao biết được nó hay hay dở? Cho dù đạo diễn tốt, đoàn đội tốt, kịch bản tốt, thì nhất định bộ phim ấy sẽ tốt sao? Đàm Trận quá theo chủ nghĩa lý tưởng, chính anh cũng từng quay những bộ phim không tốt, làm sao có thể trông cậy vào cậu sẽ không phải đi một chút đường vòng nào?
Thịnh Dã trong lòng rối rắm ấn mật mã, đẩy cửa ra, trong biệt thự ánh đèn sáng ngời ấm áp, Đàm Trận đứng cạnh quầy bar pha cà phê, thấy cậu đến thì ngẩng đầu cười cười với cậu.
Thịnh Dã đi đến, Đàm Trận đưa cà phê cho cậu.
Hương thơm của cà phê rất nồng, mà Đàm Trận lại bình tĩnh tựa như chưa có gì xảy ra.
“Anh Đàm Trận, em cảm thấy anh…” Cậu nắm lấy ly sứ, muốn nói lại thôi.
Đàm Trận uống một ngụm cà phê, ngước mắt nhìn cậu: “Cảm thấy anh làm sao?”
Thịnh Dã cười khổ: “Em cảm thấy lực khống chế của anh thật sự rất tốt đó…”
Đàm Trận đang đeo kính, chính là mắt kính gây ra một trận phong ba trên mạng kia, đôi mắt anh từ dưới tròng kính hơi nâng mi lên nhìn cậu, sau đó chậm rãi buông tách cà phê cúi đầu nhẹ giọng nói: “… Em nói phương diện kia sao?”
Thịnh Dã cũng cúi đầu nhìn tách cà phê đậm màu trong tay, cảm giác chính mình giống như người bệnh có lý do khó nói.
Đàm Trận nói: “Là chỉ cái này sao?”
Thịnh Dã sửng sốt, bàn tay từng cầm tách cà phê của Đàm Trận đang nâng cằm cậu, ngón tay anh thật ấm áp, cậu nghĩ thầm.
Đàm Trận nghiêng người qua, cách quầy bar màu trắng, tặng cậu một nụ hôn có vị cà phê Lam Sơn.
Nụ hôn này như là chậm rãi nghiền nát cậu, rất nhanh ly cà phê trong tay Thịnh Dã liền nghiêng ngả, cà phê đổ ra lênh láng trên mặt bàn, Đàm Trận nhanh chóng lấy khăn lau đi vệt nước lan ra trên bàn, mới không khiến cho cà phê chảy xuống dưới đất.
Hai người nhìn nhau cười, mặt đều có chút đỏ.
Đàm Trận lau khô bàn xong, xoay người đi đến bồn nước giặt giẻ lau, Thịnh Dã nhìn sau lưng anh, hôm nay Đàm Trận mặc một chiếc áo len mỏng cổ tròn thuần một màu đen, ánh mặt trời cuối đông đầu xuân chiếu xuống dọc theo cổ anh, chiếu sáng bóng lưng thon dài rộng lớn ấy, giống như được phết lên một lớp lòng trắng trứng, bóng lưng ấy đứng trước cửa sổ phô bày trọn vẹn vẻ đẹp của nó.
Đàm Trận cúi đầu giặt khăn lông, nước chảy qua bàn tay anh, bóng dáng anh trước sau như một đều mang theo động thái mềm nhẹ dịu dàng, chẳng phải là một hình ảnh tĩnh lặng, mà là người sống sờ sờ.
Thịnh Dã tay chân nhẹ nhàng vòng qua bàn dài, đi vào bếp, muốn ôm lấy anh từ sau lưng, nhưng Đàm Trận vẫn phát hiện ra, nghiêng đầu cười với cậu.
Thịnh Dã liền cảm thấy chính mình không đi được nữa rồi, như là bị chặn lại bên ngoài màn hình phim.
Hết chương 68.