Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 67




Không biết bắt đầu từ khi nào mà sơn trang Phú Sơn càng ngày càng quạnh quẽ, Đàm Trận vẫn sẽ trở về đó, nhưng thời gian anh ở lại càng ngày càng ngắn đi. Thịnh Dã không biết rốt cuộc là vì cậu trở nên bận rộn, hay là Đàm Trận càng bận rộn hơn, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến quận Lam Điền thăm mẹ Đàm Trận, nhưng Đàm Trận dường như lại luôn không tìm được thời gian đưa cậu đến.

Sau khi nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, Thịnh Dã mới được coi là chân chính bước chân vào cái giới này, cậu còn rất nhiều điều chưa hiểu, tuy rằng Tây Viện sẽ tham mưu cho cậu, nhưng lập trường của Tây Viện là người đại diện, ở những lĩnh vực chuyên môn hơn như chuyện nhận kịch bản, Thịnh Dã vẫn cực kỳ ỷ lại vào đề nghị của Đàm Trận, Tây Viện đưa cho cậu hai cuốn kịch bản, sau khi Đàm Trận xem qua đều nói không, bảo cậu cứ chờ một chút.

Thịnh Dã có chút há hốc mà trợn tròn mắt, thật ra cậu muốn Đàm Trận chọn giúp cậu một bộ, không ngờ rơi vào tay anh toàn bộ đều bị đánh trượt, thấy Đàm Trận phủ quyết lưu loát như thế, cậu nhiều lần muốn nói lại thôi, nhiều lúc muốn thuyết phục Đàm Trận, nói hay là em nhận một bộ trong chỗ này đi, em ký hợp đồng với công ty mà lại không phối hợp đi quay phim lại không phối hợp lên show giải trí, như vậy có hơi khó xử, chị Tây Viện cũng khó xử, nếu không thì trong hai bộ này anh chọn một bộ mà anh cảm thấy ổn ổn hơn cũng được. Cậu nghĩ nếu như mình bày ra bộ dạng đáng thương cầu xin Đàm Trận, có lẽ Đàm Trận sẽ đồng ý.

Cậu muốn quay phim, nhưng lại không muốn khiến Đàm Trận thất vọng.

Ý kiến của Đàm Trận thật ra đều có lý cả, nhưng mà cách một tầng video, Thịnh Dã luôn cảm thấy trong lòng mình như có gì hoảng hốt lắm. Lúc này, Đàm Trận đang ở trong nhà nghỉ của đoàn làm phim, đã hơn 1h sáng rồi, giọng nói của anh trầm thấp mà chậm rãi, cậu còn nghe rõ cả tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, giống như một kiểu tiếng ồn trắng khiến trái tim cậu tê dại, sự không thoải mái kia không cách nào thốt ra thành lời, cậu nhịn xuống ý định bảo Đàm Trận đóng cửa sổ, nói: “Thật ra em thấy hai bộ kịch bản này đều rất tốt, đều là IP cải biên.”

[tiếng ồn trắng, hay còn có tên tiếng Anh là White noise, là một loại tiếng ồn tập hợp nhiều âm thanh có tần số khác nhau nhưng cùng cường độ và lặp đi lặp lại liên tục. Ta có thể thường xuyên bắt gặp tiếng ồn trắng trong cuộc sống hằng ngày như tiếng cổ vũ của người hâm mộ trong sân vận động, tiếng xe cộ, tiếng mưa rơi,… ]

Đàm Trận nói cả hai bộ đều là web drama.

Thịnh Dã tranh giành nói: “Hiện tại web drama rất thịnh hành mà anh, bộ phim trước đó em quay cũng là web drama, còn là anh đề cử cho em nữa.” Cậu nghĩ thầm bộ phim kia em chỉ là nam hai, ít nhất hai bộ này em là nam chính đó.

Đàm Trận kiên nhẫn nói: “Bộ IP kia tương đối đồ sộ, chỉ riêng tiền bán bản quyền chuyển thể đã là hai triệu, đoàn làm phim cũng tốt, hơn nữa còn là chính kịch, biên kịch vừa nhìn đã biết là rất có bản lĩnh, rất để ý đến việc khắc họa nhân vật, còn hai bộ web drama này,” Anh cúi đầu lật xem kịch bản một chút, sau khi Thịnh Dã gửi kịch bản cho anh, anh không tiện xem trên di động nên trực tiếp in ra, như thế thì ở trường quay cũng có thời gian xem, xem xong anh thở dài, “Một cái là về thiết kế thời trang, loại phim này rất khó để quay được tốt, nếu chỉ xem kịch bản thì sẽ khó nhìn ra tốt xấu. Rất nhiều bộ phim về thiết kế thời trang được đầu tư nhiều tiền, mà khán giả xem lại không hề nhiều. Còn bộ kia là phim cổ trang đề tài song nam chủ, loại phim đánh bóng tên tuổi này nếu là đối với người mới bước chân vào giới thì cũng coi như là lựa chọn không tồi, nhưng em đã có giải người mới xuất sắc nhất rồi, em vẫn nên hướng đến những lựa chọn cao hơn.”

Thịnh Dã nghĩ thầm, em còn không phải là nhờ vào việc xào CP với anh mới nổi lên đó sao, hiện tại anh nói như thế chẳng khác nào người vắt chanh bỏ vỏ à. Nhưng trong lòng cậu vẫn rất mừng thầm, nói giỡn: “Cho nên là nói em nhận kịch bản song nam chủ xào CP này anh không vui đúng không?”

Đàm Trận khẽ nhíu mày: “Cái gì? Không phải là anh không vui, em nhận bộ phim nào chỉ cần là chất lượng tốt thì anh đều vui cho em cả. Nhưng loại phim kiểu này thực sự rất khó nói, nhiều người đến cuối cùng đều không thể trở thành diễn viên thực thụ được, chỉ là minh tinh lưu lượng mà thôi, khán giả nhớ tới em cũng không phải là diễn xuất của em, chỉ bởi vì loại phim này không có chiều sâu mà cũng chẳng cần chiều sâu, mà em có thể sẽ vĩnh viễn bị ràng buộc bởi CP này, hơn nữa hai bộ phim này bên nhà đầu tư đều không có tên tuổi, bây giờ ngay cả đạo diễn là ai em cũng không biết, anh chỉ là hy vọng em sẽ cẩn thận một chút.”

Thịnh Dã than thở, gãi gãi đầu: “Chị Tây Viện đã từ chối giúp em rất nhiều kịch bản rồi, show giải trí cũng từ chối luôn, nếu em mà lại không nhận hai kịch bản này…”

Đàm Trận hạ giọng nói: “Em nghe lời anh được không.”

Trong giọng nói của anh mang theo sự bất đắc dĩ rất rõ, từ khi Thịnh Dã ở bên anh đến nay, rất ít khi nghe thấy anh cắt ngang lời người khác nói, chứ đừng nói đến chuyện khiến đối phương nhất định phải nghe theo lời mình. Đàm Trận luôn chừa lại một đường lui cho người khác, nhưng lần này vẻ mặt anh lại rất nghiêm túc, Thịnh Dã không một chút nghi ngờ đó đều là vì tốt cho cậu, lo lắng cho cậu, nhưng cách một màn hình như thế, ngay cả sự quan tâm cũng dường như trở nên không chân thực.

“Thật ra… nhà sản xuất của «Kiếm hành thiên hạ» là Hà Chí Bình tự mình tìm tới cửa”, Thịnh Dã nói, “Còn tới những hai lần, mẹ em nói người ta có thành ý như thế, em cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.”

Vẻ mặt Đàm Trận lúc này mới dịu xuống, nói: “«Kiếm hành thiên hạ» là do đoàn đội của Hà Chí Bình sao, vậy em nhất định phải từ chối.”

“Tại sao ạ?” Thịnh Dã càng thêm không thể hiểu được.

Cậu nhìn ra Đàm Trận không muốn nói quá cụ thể, nhưng anh càng làm thế càng khiến cậu thấy tò mò, cuối cùng anh vẫn nói: “Đoàn đội của họ không được ổn cho lắm, em có thể đi xem những bộ phim trước họ từng quay, chất lượng thì bình bình, hơn nữa… bọn họ thích lăng xê một vài tin tức, đều là vì cái lợi trước mắt, không thích hợp với em.”

Thịnh Dã nhìn bộ dáng trịnh trọng của Đàm Trận trong màn ảnh, cười “phốc” thành tiếng.

Đàm Trận nhíu mày: “Em cười gì vậy?” Có lẽ là có ai đó đi ngang qua bên ngoài cửa, anh thì thầm, “Anh nghiêm túc đó.”

Thịnh Dã càng cười lớn hơn: “Em biết là anh nghiêm túc mà, chỉ là đây là lần đầu tiên em nghe được anh nói xấu sau lưng người khác, kích thích ghê vậy á.”

Đàm Trận sửng sốt một chút rồi cũng nở nụ cười, có chút khó xử: “Còn không phải là do em bảo anh kể à, anh không nói thì em sẽ bỏ qua cho anh sao?”

“Được rồi”, Thịnh Dã nói, “Để em từ chối họ.”

Đàm Trận cười cười gật đầu: “Ừ”.

“Còn có thể làm gì khác bây giờ”, Thịnh Dã trề môi nói, “Hình tượng của anh sụp đổ mất rồi, em không thể để anh bị sụp đổ hoàn toàn được.”

Đàm Trận cúi đầu mỉm cười, tự mình đánh trống lảng nói: “Hình tượng của anh ở trước mặt em bị sụp đổ còn chưa đủ nhiều sao?”

Lời này sao lại vừa thâm tình lại trêu người thế, Thịnh Dã nghĩ, nhìn đôi mắt ánh lên ý cười rõ nét của Đàm Trận, hôm nay đôi mắt này nhìn qua có chút mệt mỏi: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút đi.” Cậu nói, “Anh nhớ đóng cửa sổ lại nhé, em nghe tiếng mưa có vẻ rất lớn.”

Đàm Trận nhìn thoáng qua cửa sổ, gật gật đầu, quay đầu lại nhẹ giọng nói “Ngủ ngon”.

Đàm Trận không cúp máy, anh đứng dậy đi đóng cửa sổ, Thịnh Dã nhìn anh đứng lên, bóng lưng lướt qua ống kính, anh mặc áo lông dài màu đen, nơi anh quay phim tương đối hẻo lánh, không có khách sạn, chỉ có thể ở trong nhà nghỉ hơi nhỏ một chút, nghe nói là điều hòa bị trục trặc gì đó, cũng không biết anh có bị lạnh hay không.

Thịnh Dã nhìn chằm chằm vào trần nhà được phản chiếu trên màn hình, tâm phiền ý loạn* nhưng lại lưu luyến không rời mà tắt màn hình đi.

*tâm phiền ý loạn: phiền muộn, lo âu, không yên lòng

Cuộc gọi lần này, Đàm Trận rất nghiêm túc đưa ra ý kiến cho cậu, nhưng cậu lại mải suy nghĩ cái khác, suy nghĩ cứ luôn lệch đường ray. Khi nghe Đàm Trận nói không hy vọng cậu nhận phim song nam chủ, cậu còn tưởng là Đàm Trận có ý đồ riêng gì đó, kết quả anh căn bản là không nghĩ tới mấy thứ đấy, anh chỉ đơn thuần lo nghĩ cho tương lai của cậu, khiến Thịnh Dã vừa cảm động, lại mơ hồ có chút mất mát.

Cậu không nghĩ tới, cuối cùng mình vẫn bị Đàm Trận thuyết phục, nhưng anh thuyết phục cậu không phải là bởi những lý do anh đã đưa ra, mà là vì nhìn thấy dáng vẻ Đàm Trận quan tâm đến cậu, giữa hai hàng lông mày của anh lộ rõ vẻ lo âu, bức thiết, điều ấy so với bất cứ thứ gì cũng có sức thuyết phục hơn nhiều.

Trước khi đi ngủ, cậu có thói quen vào siêu thoại lướt một vòng, đêm khuya thanh vắng, thường thường chỉ có những người bạn cậu không quen biết dạo siêu thoại với cậu, chỉ là khoảng thời gian này trên siêu thoại cũng vắng vẻ hơn rất nhiều. Cậu rất muốn phát đường cho các fan, muốn gửi một tấm ảnh chụp chung, nhưng trong điện thoại của cậu, đa phần ảnh chụp chung với Đàm Trận đều là ảnh riêng tư, khẳng định là không thể gửi đi được, cậu suy nghĩ một chút đành phải nằm xuống ngủ.

***

Ngày hôm sau Thịnh Dã có một đại ngôn quảng cáo mì ăn liền phải quay, chỉ có hai quảng cáo dài mấy chục giây nhưng thay đổi tạo hình rồi quay phim cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ mới hoàn thành, quá trình này giống như đánh giặc vậy, bởi vì họ phải thuê studio, mà còn phải trả tiền theo thời hạn nữa. Bây giờ cậu vẫn chưa có trợ lý, là Tây Viện đưa cậu đến. Thịnh Dã rất ngượng ngùng, nói với Tây Viện sau này không cần đi cùng cậu đâu, cậu có thể tự mình xử lý được. Tây Viện chỉ trợn trắng mắt: “Em có thể tự giải quyết á, có khi người ta đưa ra yêu cầu gì quá đáng em cũng đều đáp ứng thì có.”

Thịnh Dã cũng chỉ cười khan.

Tây Viện không còn nóng nảy nữa, nhìn Thịnh Dã giống như một chú cún con lấy lòng mình, cô cũng nở nụ cười.

Trước kia mỗi lần đi chạy thông cáo đều là ngồi con SUV của Tây Viện, bây giờ đổi thành xe thương vụ cỡ lớn, Thịnh Dã còn chưa có quen, trước kia là chị Tây Viện lái xe, bây giờ đổi thành tài xế riêng. Cậu có chút sợ hãi, cảm giác như mình đã quá làm cao, cứ cảm thấy mỗi lần mình lên xuống xe là y như rằng mọi người xung quanh đều nhìn chăm chú vào cậu.

Tài xế mà Tây Viện tìm cho cậu lên là Ngô Tĩnh, chưa đến 30 tuổi, nhưng đã lái xe được hơn mười năm rồi, Thịnh Dã chỉ mới vài ngày đã thân quen với người ta, giữa bạn bè cùng trang lứa đều có chuyện để tán gẫu, bình thường khi chị Tây Viện không có ở đây, cậu và anh Ngô Tĩnh cũng có thể nói ra một đống thứ, lúc chạy thông cáo một mình cũng không đến nỗi nhàm chán.

Còn nếu như có chị Tây Viện, thì anh Ngô Tĩnh ngược lại sẽ không nói nhiều nữa, chỉ chú tâm vào lái xe, Thịnh Dã ngồi ở hàng ghế sau chán muốn chết mà chơi di động, vửa mở weibo lên một cái đã thấy dòng chữ “Đàm Trận Đào Đào trời đất tạo nên” trên hotsearch.

Bộ phim lần này của Đàm Trận là của đạo diễn Hứa Vệ, trước đó ông đã đăng lên weibo tấm ảnh chụp chung của Đàm Trận và nữ diễn viên Đào Đào, hai người ngồi trước màn hình theo dõi của đạo diễn, cùng xoay người lại chụp bức ảnh này. Đào Đào giơ chữ V trước ống kính, cười rất ngọt ngào, Đàm Trận cũng mỉm cười. Caption là trời đất tạo nên.

Thịnh Dã nhớ, hình như bộ phim điện ảnh này tên là «Trời đất tạo nên».

Đây chẳng qua chỉ là tạo nhiệt bình thường mà thôi, chỉ là không khỏi tạo thanh thế quá sớm, cũng có thể là do đạo diễn Hứa cảm thấy xúc động, nhìn thấy nam nữ chính cùng nhau nhìn vào máy theo dõi, một đôi bích nhân như thế khiến ông cảm thán chẳng khác nào do trời đất tạo nên, cho nên đã đăng lên weibo.

[bích nhân: chỉ người đẹp, một đôi bích nhân ý chỉ họ rất đẹp đôi]

Thịnh Dã cất di động, đầu ngả về phía sau tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại. Xe vững vàng chạy, Tây Viện ngồi ở ghế phó lái xoay người hỏi cậu: “Thịnh Dã? Em ngủ rồi sao?”

Thịnh Dã bị gọi hoàn hồn lại, vội vàng mở mắt ra ngồi thẳng lưng nói: “Không ạ, có chuyện gì sao chị Tây Viện?”

“Không có gì, chỉ là hai cái kịch bản kia, em cũng đọc được một thời gian rồi, có suy nghĩ gì không?”

Thịnh Dã khựng lại, nên trả lời như thế nào đây? Em đang định tối nay sẽ từ chối?

“Ờm, còn có một bộ kịch bản em vẫn chưa đọc xong, gần đây em có chút mệt.”

Tây Viện gật đầu: “Chị hiểu, em bớt chút thời gian xem là được.”

Tây Viện càng quan tâm cậu như thế, cậu càng thấy băn khoăn hơn.

Buổi tối trở về nhà, Thịnh Dã một bên dắt chó đi dạo, một bên rối rắm chuyện này, còn chưa biết tìm cớ gì để uyển chuyển từ chối Hà Chí Bình, lại không đến mức đắc tội người ta. Bây giờ cậu dắt chó đi dạo còn phải đeo khẩu trang, hơn nữa còn phải tránh lúc học sinh tan học, bởi vì cậu đã bị nhận ra vài lần rồi.

Đi qua trạm xe buýt của tiểu khu, bất thình lình cậu nhìn thấy một tấm biển quảng cáo, một mặt trên đó là Đàm Trận, là đại ngôn sữa chua Hy Lạp của anh.

Xe buýt chở rất ít hành khách ở trạm rời đi, Thịnh Dã một mình đứng trước biển quảng cáo, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô tư của Đàm Trận, tựa như bị một dòng biển dịu dàng mà rất đỗi u sầu vây quanh.

Jackson ở dưới mặt đất không ngừng ngửi ngửi, dây kéo dài 1m2 cũng bị nó kéo thẳng, chú cún ngẩng đầu khó hiểu nhìn chủ nhân nhà mình đột nhiên đứng im, ở trạm xe buýt chẳng có người nào, “anh trai” của nó đang nhìn chăm chú vào biển quảng cáo cười ngây ngô.

Anh Đàm Trận, thì ra là anh sao? Sao anh chạy đến dưới nhà em mà không nói với em một tiếng? Anh nhớ em rồi phải không, em cũng nhớ anh.

Thật ra dấu vết photoshop có chút rõ ràng, Thịnh Dã nghiêng đầu đánh giá, làn da của anh quá bóng loáng, mấy nếp nhăn trên mặt đều không còn, nhưng vẫn rất đẹp trai…

Lời Đàm Trận nói lại chui vào trong đầu cậu, kéo dài cũng không phải là biện pháp, cậu định trở về sẽ gọi điện thoại luôn. Từ chối, từ chối hết.

Ai bảo anh là Đàm Trận cơ chứ.

***

Sau khi từ chối Hà Chí Bình, tảng đá lớn trong lòng cậu cũng buông xuống, trước lúc ngủ Thịnh Dã như thường lệ lướt weibo, Đàm Trận thế mà không chia sẻ lại cũng không có bình luận dưới bài viết của đạo diễn Hứa, dưới weibo chỉ có Đào Đào là đáp lại ông. Cậu thế mà có chút cảm động, Đàm Trận chỉ là không tương tác với nữ chính và đạo diễn thôi mà cũng khiến cậu cảm động cho được, nhất định là tại vì cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà tâm tình của cậu tốt hơn không ít, cậu nhấn vào siêu thoại “Trận Dã”, hôm nay mọi người vẫn không có tinh thần. Phấn chấn lên, cậu nghĩ, chúng tôi thực sự ở bên nhau đó.

Cậu lật lại album trong điện thoại, rốt cuộc cũng tìm được một tấm ảnh chụp chung không phải là ở trong biệt thự hay ở trên xe, là ảnh chụp chung trên sân thượng của nhà hàng tư nhân hôm đó.

Cậu đăng tấm ảnh lên không một chút suy nghĩ, sợ nói quá nhiều thành ra không ổn, vừa lúc bộ phim hoạt hình cậu và Đàm Trận lồng tiếng còn chưa phát hành, cậu chỉ đính kèm một câu: Max&Owen.

Đăng xong cậu liền tắt đèn đi ngủ, cũng không biết ngày hôm sau sẽ có sóng gió gì đang chờ đợi mình.
Hết chương 67.