Lễ trao giải Kim Lan rơi vào cuối tháng 12, Thịnh Dã ghi nhớ trong lòng, trước đó là sinh nhật của mẹ Đàm Trận – Ngô Tịnh.
Lúc nói chuyện phiếm với chị gái Đàm Trận là Đàm Thiên, cậu biết khi mẹ Đàm Trận mang thai anh đã là 37 tuổi, thân thể dì Ngô vẫn luôn không tốt lắm, bất kể là sinh Đàm Thiên hay Đàm Trận, đều không dễ dàng. Nhất là Đàm Trận, nghe nói là sinh non, lúc sinh ra anh đặc biệt nhẹ cân, Đàm Thiên nói chị còn đến bệnh viện xem, một bé trai nho nhỏ nằm trong lồng ấp trong suốt gắn ống thở nên không thể mở mắt ra được, so với những đứa bé mũm mĩm khác trông đáng thương vô cùng.
Mẹ Đàm Trận đã phải mạo hiểm rất nhiều mới sinh ra được anh ở độ tuổi đó, cũng dành rất nhiều thời gian tâm sức để nuôi nấng Đàm Trận không mấy khỏe mạnh được khôn lớn đến tận bây giờ. Vì vậy đối với Đàm Trận, tình mẹ là vô giá, không gì báo đáp nổi, bằng không mật khẩu biệt thự nhà anh cũng không phải là sinh nhật của bác gái.
Thịnh Dã muốn tặng mẹ của Đàm Trận một phần quà chính tay mình lựa chọn, cũng không phải chỉ đơn thuần xuất phát từ tâm lý muốn xoát độ hảo cam, mà còn là vì cậu biết đối với Đàm Trận mà nói, bà có bao nhiêu quan trọng.
Cậu tốn một chút thời gian để lên mạng tìm được một đĩa nhạc của Chu Toàn bản dân quốc, nhãn mác vẫn là của công ty thu âm Bách Đại Thượng Hải, sau khi nhận được cậu còn sợ là hàng giả, cố ý chạy đến khu nhạc cụ mượn một chiếc máy phát nhạc cổ điển giống như ở nhà cha mẹ Đàm Trận để nghe, sau khi nghe được tiếng nhạc xưa cũ, giọng hát «Hà Nhật Quân trở lại» vang lên, lòng mới kiên định. Bởi vì bao bì gốc của đĩa nhạc đã rất cũ nát, cậu liền tìm một tấm giấy bọc phong cách dân quốc gói một lớp ở bên ngoài.
Tháng 12 tiết trời ảm đạm, cậu ôm món quà ra khỏi khu nhạc cụ, lòng tràn đầy hy vọng khi mẹ Đàm Trận nhận được sẽ thấy thích.
Nhưng mà đến tận ngày 15 tháng 12, bên Đàm Trận dường như vẫn chưa có động tĩnh gì, gia tộc lớn như bọn họ, sinh nhật của mẹ Đàm Trận hẳn là một chuyện lớn mới đúng.
Buổi tối Thịnh Dã không kiềm chế được hỏi Đàm Trận: “Sinh nhật mẹ anh sắp tới rồi đúng không?”
Đàm Trận ngồi trên sô pha đọc kịch bản, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Mọi người có định tổ chức tiệc sinh nhật hay gì đó không ạ?” Thịnh Dã lại hỏi.
Đàm Trận buông kịch bản xuống, nhìn về phía cậu, nói: “Cũng không phải năm nào cũng làm.”
Thịnh Dã “Ồ” một tiếng.
Thấy cậu có vẻ muốn nói lại thôi, Đàm Trận hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thịnh Dã liền nói: “Em có mua một phần quà cho bác gái, không biết bà có thích hay không.”
Vẻ mặt Đàm Trận có chút ngoài ý muốn, dừng một chút, mới buông hẳn cuốn kịch bản xuống, tháo kính hỏi: “Quà gì vậy?”
Thịnh Dã liền lên tầng cầm xuống. Quà đã được gói xong, Đàm Trận nhận lấy, vẻ mặt có chút khiến người ta khó nắm bắt. Thịnh Dã cẩn thận quan sát, nhưng không đoán ra được đó là thần thái gì. Bàn tay Đàm Trận đặt trên đĩa nhạc, miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi cậu: “Là cái gì vậy?”
Thịnh Dã cười nói: “Anh đoán xem?”
Đàm Trận nhìn cậu, biểu tình không hẳn là khó coi, nhưng tựa hồ cũng không muốn đoán, lại trầm mặc nhìn về phía món quà trong tay, môi mím một lúc lâu, có chút không yên lòng nói: “Đoán không ra.”
Thịnh Dã buông tha cho anh, nói: “Là bản thu âm của Chu Toàn.”
Đàm Trận thoáng cái ngẩng đầu nhìn cậu, biểu tình cực kỳ ngoài ý muốn.
Thịnh Dã vội vàng nói: “Không phải là rất đắt tiền đâu, giá có hơi cao một chút thôi, chỉ hơn hai ngàn. Trước đó em đã tìm thiết bị thử qua rồi, có thể phát được, là hàng thật, mẹ anh liệu có thích không?”
Yết hầu Đàm Trận khẽ lăn xuống một chút, rất lâu không nói gì.
Thịnh Dã liền nói: “Em biết anh đã nói là để anh chuẩn bị quà tặng, nhưng em vẫn muốn tự mình bày tỏ một phần tâm ý, dù sao bà ấy cũng là mẹ anh mà, ngay cả mật mã cửa chính nhà anh cũng là sinh nhật bà ấy…”
Đàm Trận vẫn cúi đầu không nói gì, Thịnh Dã không khỏi có chút thấp thỏm: “Có phải là bà ấy không thích không ạ?… Hay là bà ấy đã có đĩa nhạc của Chu Toàn rồi? Đây là «Hà Nhật Quân trở lại», đã có chưa ạ? Không sao đâu, vậy anh nói em biết bà ấy còn thích gì nữa, em sẽ đi chuẩn bị lại.”
“Không cần đâu”, Đàm Trận nói, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thản nhiên cười cười, “Bà ấy thích Chu Toàn.”
Biểu tình của Thịnh Dã lập tức chuyển từ buồn thành vui, còn tưởng là Đàm Trận cố ý trêu chọc mình: “Aii, em bị anh dọa sợ chết khiếp.” Cuối cùng lại rầu rĩ, “Đĩa nhạc của Chu Toàn có phải là bà ấy đều có hết rồi đúng không ạ?”
“Không đâu”, Đàm Trận nói, “Bà ấy không sưu tầm đồ của Chu Toàn, chỉ là đi KTV sẽ hát «Thiên nhai ca nữ».”
Nghe vậy Thịnh Dã đã hoàn toàn yên tâm, thả lỏng người dựa về phía sau, thân thể một nửa dựa vào sô pha, một nửa dựa vào Đàm Trận: “Đáng tiếc là bao bì gốc bị rách một chút, nhưng chất lượng âm thanh vẫn rất ổn, trong đĩa nhạc cũ nghe ra được hương vị năm xưa…”
Đàm Trận vốn dĩ không dựa lưng vào sô pha, Thịnh Dã dựa vào anh như vậy, anh cũng liền ngả người ra sau, cảm nhận được trọng tâm của Thịnh Dã dồn về phía mình, cho đến khi không hề giữ lại chút gì dựa hết lên người anh. Bị cậu làm như thế thành ra anh không có cách nào đi lấy kịch bản trên bàn trà để đọc lại, nhưng cũng không sao, anh tình nguyện yên lặng làm gối dựa lưng cho đối phương trong chốc lát, muốn trở thành gối dựa, thành gối đầu, thành giường của em ấy.
“Thịnh Dã.”
“Dạ?” Thịnh Dã quay đầu.
“Mẹ anh không có thói quen tổ chức tiệc lớn”, Đàm Trận nói, “Bọn họ hẳn là sẽ đi du lịch, món quà này để anh giúp em gửi tới bà ấy đi.”
Thịnh Dã vẫn luôn cho là có thể tự mình tới cửa tặng cho bác gái, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nếu Đàm Trận đã nói như vậy, cũng chẳng còn cách nào khác: “Được, sau này nếu có cơ hội em lại đi thăm bác gái.” Cậu cười cười nói với Đàm Trận.
Đàm Trận gật đầu, đặt đĩa nhạc sang một bên.
Thịnh Dã cứ như vậy dựa vào sô pha dựa lên người anh, nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu cảm thán: “Tình cảm của cha mẹ anh thật tốt.”
Đàm Trận nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sinh nhật mẹ anh cha anh còn có thể cùng bà ấy đi du lịch…” Thịnh Dã có chút hâm mộ nói, “Vậy hẳn là bọn họ đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều nơi rồi.”
Cậu nghĩ, nếu như cha cậu vẫn còn ở đây thì tốt rồi, hiện tại cậu có xe, cậu cũng có thể đưa mẹ mình đi du lịch. Họ đã bao nhiêu năm rồi chưa đi du lịch cùng nhau…
Bất tri bất giác mũi có chút chua xót, cậu cố gắng nén trở về, nhìn thấy kịch bản và kính mắt của Đàm Trận đặt trên bàn trà, lúc trước Đàm Trận đang làm gì ấy nhỉ… à phải, đang đọc kịch bản. Cậu ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên đùi, nói: “Anh đọc kịch bản tiếp đi, em lên tầng trước, không quấy rầy anh nữa.”
Lúc đứng dậy Đàm Trận nhẹ nhàng “Ai” một tiếng giữ chặt lấy tay cậu, Thịnh Dã quay đầu lại, Đàm Trận nghiêng người về phía trước ngẩng đầu nhìn cậu: “Em ở chỗ này cùng với anh đi.”
Thịnh Dã nói em sợ ảnh hưởng đến anh.
“Anh đọc kịch bản cũng ổn ổn rồi.” Đàm Trận nói.
Thịnh Dã liếc mắt nhìn kịch bản đang cuộn một nửa trên bàn trà, cố ý chơi xấu nhíu mày nói: “Đây không phải mới đọc được một nửa thôi sao?”
Đàm Trận khó có khi bị nghẹn lời: “Không…”
Thịnh Dã không chờ anh nói xong đã cầm kịch bản lại đây, vừa lật một cái, phía trước đều có thêm chú thích chỗ lời thoại, phía sau thì trắng trơn, đây không phải mới chỉ đọc được một nửa thì là cái gì?
Cậu nhìn về phía Đàm Trận, bộ dáng Đàm Trận á khẩu không trả lời được lại còn thẹn thùng thật sự là cậu nhìn trăm lần cũng không thấy chán. Lúc cậu cầm kịch bản Đàm Trận còn giơ tay chắn một chút, Thịnh Dã thầm nghĩ, người dịu dàng như anh thì ngăn cản được ai đây?!
Haiz, hư hỏng rồi hư hỏng rồi, không nên làm khó nam thần như vậy!
“Cái kia…”
“Đừng thế”, Đàm Trận cắt ngang cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào Thịnh Dã, “Em lúc nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến anh hết.”
Thịnh Dã chỉ cảm thấy trong lòng giống như một ấm nước đang thét chói tai sôi trào.
Kết quả mãi đến sau nửa đêm, cậu mới cùng Đàm Trận đọc xong phần sau của kịch bản.
Lúc tắt đèn đi ngủ, trong bóng đêm Thịnh Dã thở dài, nhỏ giọng nói: “Anh Đàm Trận, anh có thể đừng thường xuyên trêu chọc em như thế không?”
Giọng điệu Đàm Trận rất kinh ngạc, nhỏ giọng trả lời: “Anh trêu chọc em sao?”
Thịnh Dã không chịu nổi nói: “Thường xuyên luôn.”
Lại nghe được tiếng cười rất đỗi nhẹ nhàng của Đàm Trận: “Anh không cố ý.”
Thịnh Dã nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói, thôi được rồi, anh không cố ý, anh thuần khiết vô tội, haiz…
***
Đến ngày sinh nhật mẹ mình, Đàm Trận rốt cuộc cũng trở về quận Lam Điền, sau đó Thịnh Dã cũng hỏi qua Đàm Trận, bác gái có thích đĩa nhạc kia hay không.
Đàm Trận trả lời qua wechat: “Rất thích.” [nguyên là 挺喜欢的 /Tǐng xǐhuān de/: rất thích]
Rõ ràng là “Rất thích”, nhưng không biết vì sao, cậu vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, bốn chữ này khiến cậu thấy như thiếu cái gì, lại không hình dung ra nổi đến tột cùng là khuyết điểm ở đâu.
Đàm Trận nói bác gái không thích tổ chức tiệc, nhưng ngày sinh nhật Đàm Trận vẫn trở về. Như vậy bọn họ hẳn là sẽ ở nhà tụ tập ăn một bữa cơm, trong lòng Thịnh Dã nghĩ, Đàm Trận liệu có mời bạn bè của anh ấy đến không? Có lẽ là không, chứ không nhất định anh ấy sẽ dẫn cậu qua đó. Vậy chắc là người một nhà tùy ý cùng nhau ăn một bữa cơm, người ngoài như mình đương nhiên không nên quấy rầy.
Cậu thở dài, nằm trên giường nhắm mắt lại.
–
Thoáng cái đã đến đêm trao giải Kim Lan, Thịnh Dã đi cùng đoàn làm phim «Kết cấu ổn định», xe là chiếc Cadillac màu đen do công ty Đàm Trận sắp xếp, Thịnh Dã vừa lên xe một cái, Đàm Trận đã mở to mắt nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới. Thịnh Dã bị anh nhìn đến mức có chút quẫn bách: “Stylist nhất định bắt em phải làm như vậy.”
So với cậu, Tây Viện đối với lễ trao giải lần này còn coi trọng hơn, muốn stylist tạo hình cho cậu kiểu tóc xoăn, với danh xưng mỹ nam nhất định phải có điểm sáng.
Đàm Trận ho khan một tiếng, nói: “Rất đáng yêu.”
Thịnh Dã chán nản không thôi: “Anh có thể khen cái khác một chút được không?”
Đàm Trận liền nở nụ cười, nói: “Được.” sau đó cất lời, “Rất đẹp trai.”
Tuy rằng rõ ràng là anh nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng giọng điệu lại làm ra vẻ rất chân thật, Thịnh Dã cố mà tin nói: “Được, anh nói gì em cũng tin hết.”
Đàm Trận cười nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm thành quyền đặt dưới cằm, hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này họ vẫn còn chưa đón đạo diễn Giới và Củng Lộ, trên xe cũng chỉ có hai người bọn họ, cùng với anh trai tài xế và trợ lý Tiểu Lưu ngồi ở hàng ghế đầu.
Thịnh Dã nhìn trộm Đàm Trận ở phía đối diện một thân chính trang, phát hiện Đàm Trận cũng thỉnh thoảng dùng dư quang ngắm mình, tầm mắt hai người bất thình lình đụng vào nhau, đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ cười.
Làm gì mà cứ phải lén lén lút lút, nơi này cũng không có ai, chúng ta có thể quang minh chính đại nhìn đối phương mà. Thịnh Dã nghĩ thế, nên không né tránh nữa, nhìn chằm chằm Đàm Trận. Đàm Trận không còn cách nào khác, đành phải nhìn cậu, cũng giống cậu nhìn chăm chú đối phương.
Thịnh Dã không biết ánh mắt của mình ở trong mắt Đàm Trận là như thế nào, nhưng ánh mắt Đàm Trận chính là đang diễn giải hoàn mỹ thế nào gọi là liếc mắt đưa tình.
–
Củng Lộ cũng là lần đầu tiên tham dự trường hợp như vậy, Thịnh Dã đã lâu không gặp cô, Củng Lộ vừa lên xe liền hỏi cậu: “Khẩn trương không?”
Chính Thịnh Dã còn đang khẩn trương, nhưng vẫn an ủi Củng Lộ: “Không sao đâu chị Củng Lộ, chờ lát nữa chúng ta đi theo sau đạo diễn Giới và anh Đàm Trận, bọn họ làm cái gì chúng ta liền làm cái đó.”
Giới Bình An và Đàm Trận ngồi bên cạnh đều cười.
Đến hội trường lễ trao giải, tốc độ xe rõ ràng chậm lại. Thịnh Dã nhìn bên ngoài cửa sổ xe chen chúc toàn người cùng những banner khác nhau, tâm tình cũng có chút hưng phấn. Xe chậm rãi dừng lại, Đàm Trận chuẩn bị mở cửa, quay đầu nói với cậu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Thịnh Dã và Củng Lộ không hẹn mà cùng gật đầu, sau đó Đàm Trận liền khom người đi về phía trước mở cửa xe.
Bên trong xe ngập tràn ấm áp, vừa mở cửa xe ra, gió lạnh ùa vào, mặc dù phía trước đã có Đàm Trận chắn nhưng Thịnh Dã cũng bị thổi đến run rẩy. Cậu chỉ mặc mỗi áo sơ mi và âu phục, cũng may có dán hai miếng dán giữ nhiệt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh run người. Củng Lộ còn thảm hơn, cô mặc máy trễ vai, Thịnh Dã sợ lạnh như vậy cô không chịu nổi, quay đầu lại nhìn cô nhiều lần.
Sau khi xuống xe chính là đi thảm đỏ, Thịnh Dã vốn tưởng rằng mình chỉ là người làm nền mà thôi, lại không nghĩ tới phóng viên và người hâm mộ lại gọi tên cậu, tuy rằng gần như bị nhấn chìm trong tiếng hô to điên cuồng “Đàm Trận”, nhưng cũng không có gì không tốt, nghe được trong những tiếng “Đàm Trận” liên tiếp ẩn giấu một hai tiếng “Thịnh Dã”, cảm giác rất sung sướng.
Đàm Trận vừa xuống xe, chính xác mà nói là anh vừa lộ diện, đèn flash bốn phía ập đến phập phồng như sóng biển, Thịnh Dã chỉ cảm thấy trong tầm mắt chính là từng làn sóng trắng lóe qua, làn sóng ấy cũng lan đến chính mình. Cậu ở cùng Đàm Trận một chỗ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thịnh Dã cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là áp lực mà vị minh tinh này mang đến cho người khác. Có một khoảnh khắc cậu muốn nhìn Đàm Trận, lại bị đèn flash chiếu đến mức hai mắt cũng không mở ra được.
Một dịp trang trọng như vậy, stylist tạo cho Đàm Trận tạo hình một nửa tóc mái, một nửa thì hết lên để lộ vầng trán, vừa thời thượng lại không mất đi cảm giác chính thức. Đàm Trận mặc một bộ âu phục màu xám đậm và áo sơ mi trắng được cắt may vừa sát người, vốn là stylist muốn phối thêm kính cho anh, khi đó Thịnh Dã đang gọi video với Đàm Trận, vừa vặn nhìn được tạo hình của anh, đeo một cặp kính viền mỏng màu bạc.
“Anh muốn đeo kính sao ạ?” Thịnh Dã ở trong video hỏi.
“Ừ, không đẹp sao?”
Thịnh Dã nghiêm trang nói: “Em có một loại dự cảm là anh sẽ nhận thưởng, anh đừng đeo kính, đến lúc đó lỡ như có khóc thì không tiện.”
Đàm Trận cười cười, gật đầu: “Được.”
Nói rồi anh thực sự tháo kính ra.
Đàm Trận không đeo kính thoạt nhìn rất trẻ trung, Thịnh Dã cảm thấy là mình đúng, thời khắc tỏa sáng sắp tới, đôi mắt khiến người ta trầm luân như thế sao lại có thể để mắt kính che lấp mất đây.
Là bạn nữ đi cùng Đàm Trận, Củng Lộ ứng phó với tính huống như vậy cũng không khỏi có phẩn ngây ngô, cô đi giày cao gót rất cao, đứng bên cạnh Đàm Trận chỉ kém nửa cái đầu, hình ảnh họ khoác tay nhau trông chẳng khác nào kim đồng ngọc nữ.
Thịnh Dã và Giới Bình An thì đi ở sườn bên khác, đoàn người xuyên qua thảm đỏ tới trước tường chữ ký, vị tiểu thư lễ nghi đưa bút cho Đàm Trận. Đàm Trận đưa cho Giới Bình An trước, Giới Bình An ký tên xong, Đàm Trận lại ý bảo Củng Lộ, Củng Lộ đứng trước bức tường màu đỏ đầy chữ ký có chút không tìm được chỗ đặt bút. Đàm Trận chỉ cho cô một chỗ trống, Củng Lộ vội vàng ký tên rồi xoay người đưa bút cho Đàm Trận. Thịnh Dã đứng ở phía sau anh, Đàm Trận quay đầu lại nhìn cậu một cái, Thịnh Dã nghe thấy tiếng Đàm Trận rất khẽ, gần như bị hiện trường lấn át, chỉ nghe được ba tiếng cuối cùng, hình như là “bên cạnh anh.”
Chỗ cao của tường ký còn có chỗ trống, nhưng Đàm Trận ký ở vị trí tương đối thấp, sau đó đứng xoay người về phía xậu, Thịnh Dã nhận lấy bút, trong lúc bận rộn đầu óc có chút trống rỗng, không tìm được hai chữ “Đàm Trận” ở đâu, cậu phát hiện mình thế mà không quen thuộc chữ ký của Đàm Trận, nhưng dường như chuyện này không có gì là kỳ quái hết. Đàm Trận mới chỉ ký tên cho cậu một lần, mà tấm ảnh đó cậu còn đưa cho mẹ mình rồi. Sợ làm trì hoãn đội hình, cậu tìm một chỗ trống vội vàng viết lên, Đàm Trận nhìn cậu, cũng không nói gì, cầm lấy bút từ trong tay cậu, đưa cho tiểu thư lễ nghi đang đứng ở một bên.
Bốn người cùng nhau chụp ảnh trước tường chữ ký, Thịnh Dã cảm thấy bàn tay Đàm Trận từ phía sau vịn vào thắt lưng cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái, cậu vội vàng đứng thẳng lưng, tinh thần phấn chấn chụp ảnh, nghĩ thầm cuối cùng phần khó nhất cũng xong rồi, cùng người trong đoàn làm phim đi vào bên trong.
Đàm Trận đi đến bên cạnh cậu, cười một chút nói: “Em không nhận ra chữ ký của anh sao?”
Thịnh Dã xấu hổ đến mức đầu đầy mồ hôi.
Đàm Trận vừa đi vừa chỉnh cổ áo một chút, đè thấp giọng kèm theo chút cảm xúc nói: “Còn nói là fan của anh nữa kìa.”
Cậu đương nhiên biết Đàm Trận đang nói đùa, nhưng cũng thật sự đủ mất mặt rồi.
Thật đáng tiếc, một ngày có ý nghĩa như vậy, tên của họ lại không được viết cạnh nhau.
Hết chương 61.