Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 14: Chương 14






Editor: Jena
——————————-
Một thời gian sau khi Đàm Trận tặng bà lọ nước hoa Bvlgari kia, Thịnh Dã lại phải ra ngoài quay quảng cáo, trong nhà chỉ còn lại bà cùng với Jackson.
Có một ngày bà mở ngăn kéo tủ ra, nhìn thấy lọ nước hoa được đóng gói tinh xảo này, nhớ lại ngày đó đại minh tinh tới nhà mình chơi, có chút không đành lòng đem nó vứt xó như vậy, liền mở bao bì ra, lại không biết lúc mở còn phát hiện bên trong ngoại trừ một lọ nước hoa, còn có hai lọ sữa dưỡng thể.
Bà làm y tá nhiều năm, làn da quanh năm khô nẻ, đặt biệt là tay, tuy rằng ngày thường cũng dùng sữa dưỡng thể, nhưng thực sự không nghĩ tới thì ra Bulgari còn sản xuất ra cả loại này.
Còn có chai nước hoa bề ngoài rất đẹp mắt kia, ban đầu bà có chút lo lắng mình dùng không thích hợp, nhưng khi mở ra, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, không phải là hương vị thiếu nữ thanh thuần mà bà nghĩ tới, mà mùi hương nước hoa quyện với nước mưa bên ngoài, ôn hòa nên thơ, cùng với sắc trời một màu trắng xóa ngoài trời mười phần tương xứng.
Đúng là quà tặng của Đàm Trận, không thể bắt bẻ một chút nào.
Bà thay một thân váy dài cùng áo khoác, xịt một chút nước hoa lên người, dự định đi dạo ở trung tâm thương mại bên ngoài một chút, cũng không cần mua cái gì, chỉ là dạo một lúc, ngồi xe, ngắm nhìn cảnh đêm cũng không tồi.
Lúc đi ra bà nhìn về phía ảnh Thịnh Diêm Phong ở trên tủ TV, trên bức ảnh là một Thịnh Diêm Phong bà chưa từng nhìn thấy một lần ngoài đời thực, nhưng giờ phút này nhìn thẳng vào ông, cảm giác giống như lần đầu quen biết diễn viên Thịnh Diêm Phong chưa từng lộ mặt kia, trên người họ đều mang theo tuổi trẻ, hương vị mộng ảo tuyệt trần.
***
Gần một năm sau, «Kết cấu ổn định» mới được xét duyệt thông qua, tuy rằng trước khi bộ phim này chiếu, Lâu Dĩnh đã sớm xem Thịnh Dã trên TV đóng web drama, nhưng bộ phim này đối với bà vẫn rất đặc biệt, đây là tác phẩm chân chính của Thịnh Dã trên màn ảnh lớn, cũng là lần đầu tiên Thịnh Dã – cũng không biết liệu có thể là lần duy nhất không – hoàn thành giấc mộng đứng trên cùng một màn ảnh lớn với thần tượng của mình.
Lần đầu công chiếu, Thịnh Dã cùng bà đi xem phim, mãi đến trước lúc đó bà cũng không biết bộ phim này nói về cái gì.


Hôm đó bà cũng dùng nước hoa Bvlgari kia, ngồi ở giữa rạp chiếu phim tối mờ, hương vị nước hoa lẳng lặng vờn quanh, bộ phim giống như bức tranh phát sáng trước mắt bà, bí mật cuối cùng cũng được tiết lộ.
Mặc dù đã xem qua tạo hình của Đàm Trận trong phim, nhưng khi nhìn thấy trong một quán ăn nhỏ ồn ào bên đường, Đàm Trận xuất hiện với bóng lưng tóc dài đến nửa lưng kia, bà vẫn rất chấn động.
Anh mặc một chiếc áo hoodie liền mũ màu đen, cũng chẳng phải kiểu dáng thời thượng gì, trên người anh cũng không có nửa điểm hơi thở thời thượng, quần áo là hàng giá rẻ.

Ánh đèn quán ăn bị nhiệt độ nóng rẫy làm cho mờ mịt, chiếu vào bóng lưng cao lớn của anh, khiến Lâu Dĩnh nhớ tới lần đầu tiên ở rạp kịch nhìn thấy Đàm Trận chìm dưới ánh đèn sân khấu, nhưng không phải khí chất thong dong của minh tinh điện ảnh, không có vạt áo khoác ưu nhã rũ xuống.

Lúc này đây, ánh đèn quán ăn bên đường chỉ chiếu ra sự thô ráp và cũ kỹ trên quần áo của anh, ngay cả bóng lưng cũng trở nên hữu lực.
Lần đầu tiên khán giả đến xem bộ phim này e rằng cũng không dám kết luận đây là bóng lưng của Đàm Trận, mãi đến khi anh lau xong một bàn ăn, trong phim có người gọi "Nghiêm Phi", người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, tay trái bưng hai bát mì, tay phải cầm giẻ lau nghiêng người qua, lộ ra gương mặt trời sinh thuộc về màn ảnh rộng.
Nghiêm túc mà nói, ngay cả khuôn mặt anh cũng không lộ ra hoàn toàn, bởi vì một sợi tóc dài buông xuống thái dương vừa vặn che đi đường cằm rất đẹp của Đàm Trận.
Vị trí camera không cao, Đàm Trận xoay người ngẩng đầu một chút vẫn lộ ra vài phần cao lớn quen thuộc, nhưng cảm giác hoàn toàn khác so với anh lúc trước.
Đàm Trận này anh tuấn mà phóng khoáng, mái tóc dài càng tăng thêm vẻ phóng khoáng này, tay áo anh xắn lên một đoạn, có thể nhìn ra làn da so với bình thường đậm hơn một chút, ống kính thậm chí còn quay được cả móng tay cắt ngắn của anh, cắt rất ngắn, thậm chí còn cắt cụt lủn.
Hàng ghế sau có một đôi tình nhân, người đàn ông lúc này kêu lên một tiếng hưng phấn: "Ôi, vương tử nghèo túng nha!" bạn gái anh ta ở bên cạnh kêu anh nói nhỏ chút.
Lâu Dĩnh quả thực rất bội phục Giới Bình An, có lẽ đạo diễn giỏi đều giống nhau, bọn họ có can đảm đem châu báu ném xuống vũng bùn, còn dùng dao đâm, dùng cát mài.
Khổng Tinh Hà xuất hiện muộn hơn Nghiêm Phi một chút, nhưng làm Lâu Dĩnh kinh ngạc chính là, Khổng Tinh Hà lần đầu tiên xuất hiện không phải là ngồi xe lăn, cậu đạp một chiếc xe đạp cũ, một thân áo sơ mi trắng phối với quần đồng phục màu đen, đi rất nhanh dưới ánh đèn đường.


Ánh đèn lần lượt bị cậu bỏ lại phía sau, dây tai nghe màu trắng bị gió thổi dán lên áo sơ mi, xuyên thấu qua ống kính, cảm nhận được làn gió mùa hè lay động.
Cậu khẽ hát một bài, Lâu Dĩnh nhận ra, đó là bài hát mà Thịnh Dã thường nghe ở trường trung học, do Thần Tuyết hay hát.
Hai vai chính lần lượt xuất hiện, Khổng Tinh Hà 17 tuổi, Nghiêm Phi 21 tuổi.

Lần đầu họ đối diễn là ở trên sân thượng nói chuyện phiếm.
Anh em bọn họ ở trong một tòa nhà ống cũ, chen chúc như tổ ong, không biết được xây từ bao giờ, lan can hành lang cũng bị biến dạng, toàn bộ tường đều như bị khói hun qua biến thành một mảnh màu vàng cháy.
Hai người con trai ở trong một căn nhà 1 phòng ngủ 1 phòng khách không quá 40m2, hai người đều phải giật gấu vá vai, tấm đệm kia nhìn qua cũng đã dùng rất nhiều năm, cho nên chẳng có gì lạ khi họ thích ở trên sân thượng nói chuyện hơn.
Dưới lầu có không ít hộ gia đình, bảy miệng tám lưỡi nói khu này rốt cuộc cũng sắp phá dỡ rồi, từng người một đều hướng tới tương lai.
Khổng Tinh Hà đem bảng điểm của mình cho Nghiêm Phi xem, anh chỉ liếc mắt một cái, cười cười nói: "Muốn thưởng gì không?"
Khổng Tinh Hà ngồi dựa vào tường sân thượng, nói: "À, em không muốn gì hết, chỉ muốn làm cho anh vui vẻ thôi."
Nghiêm Phi liền nhếch khóe miệng cười, nói: "Anh rất vui."
"Anh ơi", Khổng Tinh Hà nói, "Em nghĩ rồi, em muốn thi vào đại học sư phạm, nộp đơn xin hỗ trợ học tập, lại lấy học bổng toàn phần."

Nghiêm Phi không lên tiếng, nhìn xuống dưới lầu, nói: "Bọn họ nói tòa nhà sắp được phá dỡ."
Khổng Tinh Hà bĩu môi: "Nói biết bao nhiêu năm rồi."
Nghiêm Phi quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Em hy vọng tòa nhã sẽ được phá dỡ sao?"
Khổng Tinh Hà sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Đương nhiên, phá dỡ xong chúng ta liền có tiền."
Nghiêm Phi lắc lắc đầu, khuỷu tay dựa vào lan can sân thượng, nói: "Tiền còn phải để dành để mua nhà."
"Không cần mua", Khổng Tinh Hà nói, "Em vào đại học chắc chắn sẽ ở trong ký túc xá trường, lên đại học em sẽ có thời gian ra ngoài làm thêm, em ở đó một mình là được.

Tiền anh để dành để thuê chỗ nào rộng một chút, thoải mái dễ chịu mấy năm, em tính rồi, khẳng định đủ tiền.

Sau đấy thì chúng ta cứ tích cóp, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền đi vay mua hẳn một căn nhà lớn."
Cậu thao thao bất tuyệt lên kế hoạch cho tương lai, đôi chân ở sân thượng đong đưa lúc ẩn lúc hiện, cả người cũng nhoài ra bên ngoài, Nghiêm Phi lúc này đỡ eo cậu một chút, nói: "Cẩn thận một chút."
Khổng Tinh Hà không hoảng hốt, cười cười với anh, ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt hai người.
Lâu Dĩnh nhìn mái tóc dài trước mặt Nghiêm Phi bị gió thổi tung, thổi tới trước mắt Khổng Tinh Hà.
Nghiêm Phi nhìn cậu, bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay to lớn nghiêm túc vỗ eo cậu, nói: "Xuống thôi."
Khổng Tinh Hà không xuống: "Không có việc gì đâu, em đã ngồi thế này bao nhiêu năm rồi, rất ổn định, sẽ không ngã được."
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua dưới lầu, thế giới dưới đó nho nhỏ, giống như mô hình Lego ghép lại, cậu chưa từng chơi qua nhưng cũng đã được nhìn qua rồi.

Âm thanh thảo luận sôi nổi của hàng xóm xuyên qua các căn phòng, nghe có vẻ không khác gì xe cộ ùn ùn kéo dài đến mấy cây số, Khổng Tinh Hà không chút sợ hãi, nói: "Hơn nữa nếu em ngã xuống, anh nhất định sẽ giữ chặt em."
Cậu quay đầu lại nhìn Đàm Trận.
Lâu Dĩnh nhíu mày, không đúng, là nhìn Nghiêm Phi.
Là Khổng Tinh Hà nhìn Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi cũng nhìn cậu, tầm mắt quan sát bả vai và đôi chân của đứa em chẳng khác nào ba tuổi của mình: "Trước kia thì giữ được, bây giờ thì không chắc đâu."
Sao có thể?
Khổng Tinh Hà dùng ánh mắt khoa trương đánh giá Nghiêm Phi từ trên xuống dưới, "Anh xem cánh tay này, cường tráng hữu lực! Anh xem đôi chân này, ổn định rắn chắc! Anh xem cái eo này, chó đực —–"
"Phi!" Nghiêm Phi bay đến chặn đứng cậu, tức giận đến cười rộ lên.
Khổng Tinh Hà xin lỗi: "Em xin lỗi em xin lỗi, em nói sai rồi nói sai rồi!" Trên mặt cậu nổi một vệt hồng hồng.
"Em học từ này ở đâu đó?"
"Chính là nghe bọn họ cả ngày nói bừa bãi..."
Ống kính xa dần, Khổng Tinh Hà vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng ngã về phía sau, mà tay Nghiêm Phi vẫn không rời khỏi cậu.
Trên sân thượng phơi ga trải giường nhiều màu, gió khẽ thổi qua làm cho nơi đây rực rỡ muôn phần.
——————————-
Hết chương 14..