Cơ thể bị bao bọc trong Hồng Quang Trụ. Từng mảnh kí ức cô đơn cùng đau buồn không ngừng bị gợi lại. Chúng hiện lên và lặp lại không ngừng, khiến Minh Nguyệt như đang lạc vào địa ngục tinh thần, nội tâm liên tục gánh chịu đau thương, hành hạ và giày xéo.
Nếu Minh Nguyệt có thể vượt qua điều này, thì cô sẽ đột phá thành công, chính thức đứng vào hàng ngũ Bán Nguyên Thần chí tôn, trở thành một trong những kẻ mạnh nhất luyện thần giới. Nhưng nếu ý chí không đủ, tinh thần không lạc quan để vượt qua thử thách, cô sẽ bị Hồng Quang Trụ đánh tan hồn phách, thiệt mạng và đi đến Âm giới, chờ đợi tiến vào Luân Hồi.
Ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ không gian, vừa tuyệt đẹp, vừa kinh khiếp. Minh Nguyệt nằm sấp ở đó chịu hành hạ, ngay khi cố chống tay đứng dậy, thì ngay lập tức bị đè ép xuống mặt đất.
Bỗng một âm thanh đau đớn vang bên tai, cô hơi nghiêng đầu quan sát, liền thấy vị "tam sư huynh" kia cũng đồng dạng tương tự - bị Hồng Quang Trụ uy áp tinh thần.
Bên ngoài Hậu Linh điện, Thúc Hạo cùng những người khác đều có mặt. Ai nấy đều sốt ruột mà chờ đợi Minh Nguyệt hoàn tất quá trình tiến nhập Bán Nguyên Thần.
Nhưng điều khiến Thúc Hạo thắc mắc, chính là Huyền Ẩn tại sao lại không có mặt? Về tình về lý, hắn là kẻ thầm thương mến tiểu Nguyệt, đáng lẽ ra phải là người sốt sắng nhất.
An Tĩnh quan sát phía trên Hậu Linh điện, nhíu mày tỏ ra thắc mắc, liền đến trước Thúc Hạo dò hỏi:
"Sư huynh! Sao đệ thấy... Hồng Quang Trụ như có gì đó khác lạ..."
Nghe nhắc nhở, Thúc Hạo nhìn đến cột sáng đỏ rực trước mắt, liền thấy nó có đôi phần to hơn mức bình thường. Khi quan sát kĩ hơn, anh liền nhận ra nguyên nhân.
"Cái gì? Tại sao lại là hai? Không lẽ Minh Nguyệt biết phân thân ra để đột phá hai lần một lúc?" An Tĩnh nói, mắt không ngừng giật giật vì ngạc nhiên.
Dễ Tính đứng ở một bên, nghe vậy thì tiến lại gần, hỏi:
"Sư huynh! Huynh nói là có hai Hồng Quang Trụ sao?"
"Phải!" Thúc Hạo đáp.
Dễ Tính liền lẩm bẩm:
"Không lẽ nào..."
"Đệ nghĩ ra gì sao?" Thúc Hạo nhướng mày hỏi.
"Chỉ là linh tính mách bảo thôi. Đệ thấy có vẻ là bên cạnh Minh Nguyệt vẫn còn sự hiện diện của một kẻ khác."
Thúc Hạo nghe thế thì bấm đốt ngón tay tính toán. Nhận thấy đúng là Thiên giới vừa xuất hiện thêm sự tồn tại của một kẻ tu vi cận Bán Nguyên Thần. Từ đó xác nhận thông tin mà Dễ Tính cung cấp là thật.
Ngữ Yên có mặt ở đấy, nhìn một lượt quảng trường, tìm kiếm khắp nơi nhưng cô vẫn không tìm thấy một người mà cô luôn nghĩ rằng kẻ đó nhất định sẽ xuất hiện.
"Kì lạ! Kim Yến tại sao lại không đến?"
Cách đó không xa, Kim Yến đang trên đường hướng về, Hậu Linh điện. Bất ngờ, cô nghe thấy tiếng gọi:
"Trần Kim Yến!"
Quay mặt lại, liền thấy đó là người phụ trách liên lạc giữa người nhân gian và luyện thần giới.
"Tôi đây! Huynh tìm tôi có việc gì?" Kim Yến gấp gáp hỏi, cô thật sự rất muốn đi gặp Minh Nguyệt ngay tức thì.
"Có thư từ nhà gửi cho cô. Nếu đã ở đây rồi thì tiện thể đưa cô luôn vậy!"
Kim Yến nhận lấy bức thư rồi nói lời cảm tạ. Xé bỏ phần niêm phong, cô mở nó ra, tờ giấy ướŧ áŧ nhăn nhúm không biết vì sao, trên đó chỉ ghi vài dòng đơn giản. Nhưng đập vào mắt Kim Yến lại là hai dòng chữ xiêu vẹo, đứt đoạn, thiếu rõ ràng:
"Kim Yến tỷ tỷ, Kiều Anh tỷ tỷ, mẫu thân đệ hấp hối rồi.
Hai tỷ mau về gặp mẫu thân lần cuối!"
Là Nam Thành gửi. Và còn là hung tin. Kim Yến tay cầm bức thư rung lên, ngực như bị chèn ép mà thở không thông.
Cố kìm nén cảm xúc, cô trả lại bức thư và dặn người phụ trách:
"Nghĩa mẫu tôi sắp mất. Phiền huynh giúp trao lá thư này cho Kiều Anh tỷ tỷ. Tôi còn phải mau chóng trở về."
"Được rồi! Cứ giao cho tôi!" Hắn nhận lấy lá thư rồi rời đi.
Kim Yến lại nhìn về phía Hậu Linh điện. Thấy Hồng Quang Trụ vẫn không ngừng đổ xuống, cô lại thấy hối tiếc. Nhưng Tư Tuyệt thì chỉ có thể thấy mặt lần cuối, cô đành phải tạm gác việc đoàn tụ với Minh Nguyệt qua một bên, một đường phi thân về Nhân giới, thầm nhủ:
"Chị Nguyệt... chúng ta sẽ gặp lại sau..."
----------
Tại một nơi xa xôi, nằm ở vùng tận cùng của Nhân giới. Bên cạnh pho tượng lạnh lẽo phủ đầy sương, Hắc Phượng Hoàng - Ám Hà cảm nhận được sự trở về của một kẻ từ Vong Tưởng Thời Không, biết rằng đấy là Khổng Minh Nguyệt. Lập tức không chần chừ, nó liền phi thân bay đi.
Băng qua một loạt dãy núi to lớn, vài vùng biển trải rộng tận chân trời, cách nơi xuất phát tầm mười nghìn dặm, nó liền thi phép xuyên phá không gian, mở đường tiến vào Thiên giới.
Bỗng, ngay khi chuẩn bị bay vào lỗ hổng không gian, một loạt tấm lưới thép có ẩn bùa chú không biết từ đâu xông đến. Lập tức bao trùm toàn thân Ám Hà, khiến nó mất đà mà rơi xuống biển.
Vùng vẫy cố thoát thân, nhưng loại bùa chú này vô cùng kì lạ. Ám Hà tu vi trong năm mươi năm đã lên tận Thất Pháp cũng không tài nào chống lại.
Khi được kéo lên khỏi mặt nước, nó chỉ còn thoi thóp mà quan sát những kẻ bắt giữ mình. Tổng cộng năm người, tất cả bọn chúng đều ở tu vi Long Thần Ngũ Pháp, diện đồng bộ trang phục nâu viền trắng, trên áo bào đều có thêu một chữ "Mạnh".
"Đúng như ta dự đoán, nó là Hắc Phượng Hoàng. Không uổng công chúng ta tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay." Một số kẻ trong chúng cảm thán.
"Mau, mau đem về Mạnh gia. Gia chủ nhất định có khen thưởng."
Ám Hà cố chống lại sức ép từ bùa chú, yếu ớt mở lời:
"Mau thả ta! Ta... có việc quan trọng cần làm."
Một kẻ có vết sẹo ngang mặt nghe thấy liền nhíu mày nhìn nó, rồi lại cười một cách cợt nhã:
"Ha ha ha! Chuyện đó... phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân bọn ta. Ngươi... chuẩn bị tinh thần mà phục tùng ngài đi!"
Không nói hai lời, hắn liền ra đòn đánh ngất nó. Sau đó, năm người cùng phi thân bay đi, kéo theo Ám Hà tiến về Trung giới.
----------
Lời tác giả:
Chuẩn bị có đánh nhau to...
Trung giới chính thức lên sàn...