Kim Yến ngồi xe ngựa được một đoạn thì dừng lại ở trấn Bình Nguyên. Đây là lần đầu tiên bản thân Kim Yến đến nơi này mặc dù đã được nghĩa mẫu kể từ nhỏ.
Đối với Tư Tuyệt mà nói thì Trương gia như một cơn ác mộng, đó là nơi chứa đầy đau khổ tủi nhục của vị phu nhân mà Tư Tuyệt hết lòng hầu hạ. Nên kể từ lúc chuyển đến nơi ở mới thì Tư Tuyệt đều chưa bao giờ trở về trấn để cúng viếng.
Nhưng dẫu sao thì Trương Nguỵ cũng là cha ruột của Kim Yến. Việc đến đây thắp nén huơng ít nhất một lần cũng là điều nên làm.
Hai vợ chồng thuê người tàn sát cả Trương gia đã được tìm thấy và bị trừng trị. Việc an táng hàng chục người đã chết cũng được thu xếp, mặc dù rất sơ sài.
Điều bất ngờ là khi đến trước mộ của Trương Nguỵ, Kim Yến thấy có một bó hoa được đặt ở đó, xung quanh cũng đã được nhổ đi cỏ dại, quét tước lá khô. Ngoài ra, trước mộ cha cô còn cắm ba nén hương chỉ mới vừa tắt, chứng tỏ là đã có người đến đây thăm viếng. Kim Yến thắc mắc rốt cuộc đó là ai?
Vị tam tỷ ấy là Trương Kiều Anh, mười sáu tuổi đã bị gả đi cho một tên quan làm tiểu thiếp. Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng ta đã may mắn thoát chết khỏi cuộc thảm sát năm đó.
Kim Yến tự nhủ sau khi gia nhập Thanh Linh phái thì phải tìm dịp đến thăm hỏi. Dẫu sao thì vị tam tỷ ấy cũng là người có máu mủ ruột thịt duy nhất với cô còn sống trên cõi đời.
Kim Yến rời đi trấn Bình Nguyên, lên xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình. Điểm đến là trấn Thăng Thiên xa xôi, di chuyển bằng ngựa thì phải mất một tháng đi đường.
Và thế là Kim Yến cùng với Thiệu thúc, cả hai thư thả mà vượt qua những con đường gập ghềnh, cùng ngắm nhìn cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp.
----------
Một tháng trôi qua như cái chớp mắt, Thăng Thiên trấn cuối cùng cũng hiện ra.
Vốn là nơi khởi đầu cho cuộc sống tu luyện, cho những người mơ ước bước vào Thiên giới. Có thể nói mức độ phồn hoa tại đây hoàn toàn so sánh được với cả kinh thành. Chưa kể đúng vào thời điểm tuyển chọn tân đệ tử năm nay thì sự nhộn nhịp càng tăng cao thấy rõ.
Tất cả đã khiến cho Thăng Thiên trấn trở thành một vùng đất trong mơ với những người ưa náo nhiệt, thích trải nghiệm điều mới lạ. Còn với Kim Yến thì nó cũng không khác gì thiên đường.
Cô hồn nhiên dạo chơi đến khi cảm thấy trời đã muộn thì bắt đầu tìm khách điếm ở trọ. Nhưng ngặt một nỗi là hầu như nơi nào cũng đầy ắp khách. Kim Yến đi tận mười nơi thì cả mười tên chủ quán đều bảo hết phòng. Thậm chí cho đến khi mọi nhà đều đóng cửa tắt đèn, cô vẫn chưa thể tìm được nơi trú chân qua đêm.
Trong lúc thơ thẩn lê bước trên con đường tối, nghĩ rằng đêm nay phải trú tạm một góc lạnh lẽo nào đó thì Kim Yến thấy một khách điếm còn mở cửa. Điều ấy như thắp lên tia hi vọng cuối cùng của bản thân. Cô chạy như bay đến đó, vừa bước vào thì sự nhộn nhịp nơi đây đánh tan tinh thần lạc quan lúc nãy. Khách khứa nam nữ có đủ, họ trò truyện tán gẫu rất chi là vui vẻ, nghĩ với số lượng người như thế thì làm gì còn phòng trống cho mình thuê.
Nhưng Kim Yến vẫn bước về phía chủ quán mà hỏi:
"Vị đại tẩu này! Không biết... nơi đây còn phòng trống không ạ?"
Chủ quán là một người phụ nữ mập mạp, có một nốt ruồi trên má trái, trên đấy còn điểm một sợi lông. Bà ta trang điểm đậm, cơ thể còn toả mùi nồng nặc như thể là đã dùng cả mười vại nước hoa. Kim Yến cũng tránh không khỏi khi phải len lén che mũi mình lại, nhằm không bị sặc vì sốc.
Người phụ nữ ấy nhìn Kim Yến từ trên xuống dưới, nhận thấy cô không phải người không có tiền, liền thành thật nói thẳng:
"May mắn cho cô đấy, ở đây còn một thượng phòng đủ cho hai người ở."
Kim Yến nghe thấy thế thì như kẻ mù tìm thấy ánh sáng, mỉm cười hớn hở dự định lên tiếng nhận phòng. Bỗng từ bên ngoài cửa chính truyền đến âm thanh cao vút, mang một chút the thé chua chát, cắt ngang dự định ấy của cô.
"Bà chủ, cho ta thuê một phòng thượng hạng."
Cả hai người đồng thời cùng nhìn về phía tiếng nói phát ra. Những kẻ có mặt dưới sảnh đang vui đùa cũng im lặng mà quan sát.
Nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ấy cũng vì trang phục chói mắt của ba kẻ vừa đến. Đặc biệt nhất là vị nam tử đi sau cùng, vốn một thân ngoại bào thêu rồng tứ trảo, phong thái vương giả ra mặt, còn mang một chút kiêu ngạo không dễ thấy ở thường dân. Ai nấy đều thầm đoán rằng tên nam tử ấy nếu không phải con vua thì cũng là hoàng thân quốc thích.
Tên thủ hạ đi phía trước ánh mắt khinh người nhìn một lượt bốn phía mà quát to với chất giọng cao vút, rõ ràng là một tên thái giám giả trang:
"To gan! Nhị hoàng tử đến đây, sao còn không mau hành lễ?"
Câu nói trên làm kinh động tất cả mọi người, giải đáp thắc mắc trong lòng họ. Khi ai nấy đều đang do dự thì giọng một thiếu nữ vang lên ở một góc.
"Thăng Thiên trấn này không nằm trong quản giáo của triều đình. Chúng ta lại là thần nhân tương lai của Thiên giới, không cần phải khom lưng hạ gối trước bất kì ai."
"Ngươi... tiện nhân này!" Tên thái giám giả trang tức tối trước thái độ hỗn xược của người nữ tử. Toang tiến lại dạy dỗ thì vị hoàng tử đã vội ngăn lại.
"Không cần làm lớn chuyện! Chúng ta tới đây không phải để đánh nhau." Hắn ung dung nói, mắt thì liếc một cái khinh thường về phía nữ tử kia.
Bà chủ quán thấy vị này là nhân vật lớn, không dám đắc tội, liền tươi cười ra vẻ nịnh bợ:
"Nhị hoàng tử đến đây là phúc phần của thảo dân. Đáng tiếc là quán chỉ còn đúng một phòng trống thượng hạng. Không đủ cho cả ba người hưởng dụng."
Kim Yến nghe vậy thì uất ức mà lên tiếng: "Cái gì? Bà có nhầm không? Ta đến trước mà!" Khó khăn lắm mới tìm được nơi để qua đêm, làm sao cô chịu nhường lại?
Tên hoàng tử mặc kệ than vãn ấy, vẫn nhàn nhã đáp lời bà chủ quán: "Không cần! Hai tên đi theo ta sẽ đứng ngoài cửa canh gác, chẳng cần thuê thêm phòng!"
Sau khi nói xong, tên hoàng tử lại liếc mắt về phía nữ tử cả gan tranh đoạt với mình. Nhưng khi nhận ra cô là một mỹ nhân thì liền cười một cách nham hiểm: "Còn vị cô nương này... Bổn hoàng tử hoàn toàn sẵn lòng cho phép ở chung phòng với ta."
Trong lúc Kim Yến dự định từ chối thì hắn lại bước đến, dùng cây quạt xếp nâng cằm cô lên, đôi mắt lộ vẻ thèm khát:
"Với điều kiện... nàng phải trở thành người của ta đêm nay!"
Hắn nói câu ấy không một cách kiêng kị, mọi người trong sảnh đều có thể nghe thấy. Trong lòng tất cả cùng sinh ra căm ghét, đồng thời tội nghiệp cho vị nữ tử xấu số lọt vào tầm mắt vương quyền.
Biết mình không may gặp phải tên vô lại, ỷ vào quyền thế mà làm loạn, Kim Yến liền hất tay hắn ra, xoay người rời đi, cũng không quên để lại đôi lời:
"Xin lỗi! Tiểu nữ qua đêm chỗ khác vẫn được."
Nhưng trước khi cô kịp rời khỏi, thì tên thuộc hạ đi cùng tên hoàng tử đã nhanh chóng giữ tay cô lại, ngăn chặn ý định bỏ trốn.
Vị hoàng tử ở một bên lại nói thêm, giọng điệu lúc này trầm hơn, mang một chút uy hiếp:
"Lời của ta, nàng không nghe hay sao?"
"Xin ngài buông tay tôi ra!" Kim Yến lớn tiếng, gương mặt lộ vẻ tức giận thấy rõ. Cô thật sự không ưa nổi hành vi vô lễ này chút nào.
Tên hoàng tử không để ý. Hắn lấy ngân lượng ra nhận phòng. Khi xong mọi thủ tục thì xoay lại phân phó với tên thuộc hạ:
"Mang cô ta lên lầu!"
"Vâng, thưa hoàng tử!" Hắn cung kính đáp. Sau đó thì dùng vũ lực lôi kéo cô đi.
Lúc này, sự nhịn nhục của cô đã đến giới hạn. Thấy mình không thể ở yên chịu trận, liền vận công mà đánh ra một chưởng. Nhưng điều bất ngờ là đòn đánh ấy ngay lập tức bị chặn lại một cách nhẹ nhàng. Tên thuộc hạ nhìn bàn tay cô rồi suy tư một lát, sau đó thì đảo mắt qua, giễu cợt nói:
"Tu vi Nguyên Cấp sao? Đáng tiếc! Ta đang ở Hoàn Cấp, ngươi không đấu lại được ta đâu!"
Tên hoàng tử một bên cũng cười lớn nói xen vào: "Đại Hậu là thuộc hạ của ta. Hắn đã có một thời gian tu luyện ở Mộc Tử. Một kẻ chưa có môn phái như nàng làm sao chống lại được hắn?"
Nghe thấy thế thì cô sững sờ mà đứng bất động một lúc, thầm mắng mình đi ra ngoài không xem ngày. Nhưng cũng ngay lập tức lấy lại tinh thần, cho rằng mình không nên ở yên chịu trận, đành vận toàn lực mà đánh ra một lúc nhiều chưởng pháp. Ấy vậy, tên Đại Hậu như có phòng bị sẵn khi dễ dàng hoá giải tất cả. Thậm chí còn thuận lợi điểm vào một huyệt trên vai trái Kim Yến, khiến cho cô hoàn toàn không thể sử dụng được bất kì thần pháp nào.
Thấy mình bị lôi đi một cách bạo lực mà chẳng thế phản kháng. Kim Yến vô vọng mà hướng mọi người trong sảnh kinh hô:
"Ai đó... giúp với!"
Và ngay khi tiếng cầu cứu được cất lên, một vệt sáng từ bên ngoài bay vào tấn công tên Đại Hậu. Khiến hắn đau đớn mà buông tay Kim Yến ra, đồng thời lùi bước thủ thế. Mọi người trong sảnh cũng cùng quan sát xem thử thứ vừa xuất hiện rốt cuộc là gì.
Trên vai Kim Yến lúc này là một con tiểu bạch xà không biết từ đâu đến. Trông thì có vẻ đáng yêu, nhưng đôi mắt hung dữ nhìn về phía hoàng tử và hai tên thuộc hạ lại trái ngược với điều ấy.
Kim Yến nhìn con rắn trên vai mình mà thắc mắc:
"Đây là..."
Bỗng nó xoay mặt qua, nhép miệng nói với chất giọng khá quen thuộc: "Mẹ Yến, con là Bạch Vân đây."
Nghe thế, cô nhướng hai hàng lông mày lên cao, kinh ngạc hỏi lại: "Hả? Nhưng Bạch Vân là rồng mà?"
"Suỵt! Mẹ Nguyệt bảo con giả dạng hình hài này để tránh gây chú ý!" Bạch Vân liền giải thích.
"Ngươi... con biết chị Nguyệt?" Cô kích động mà hỏi một cách như có như không.
Bạch Vân liền gật đầu thừa nhận. Dưới một góc khuất không ai thấy, nó âm thầm biến hoá cái đuôi mình hoá lại dạng rồng. Kim Yến thấy vậy thì cười to:
"Ha ha! Nếu vậy thì con đúng là Bạch Vân rồi!"
Bạch Vân chưa kịp nói tiếp thì bị Kim Yến nâng lên bằng cả hai tay, thái độ trở nên vui mừng hớn hở: "Lâu không gặp con, mẹ nhớ con lắm! Phải rồi, chị Nguyệt dạo này thế nào?"
"Mẹ Nguyệt vẫn đang bế quan. Mà khoan nói việc này, trước hết giải quyết chuyện trước mắt đã." Nói xong, Bạch Vân lại xoay đầu nhìn ba kẻ kia với tâm lí đề phòng.
Tên hoàng tử bước lên phía trước, chăm chú nhìn con rắn trong tay Kim Yến, sau đó hỏi: "Sinh vật này từ đâu đến? Lại còn biết nói?"
"Đây là thần thú ta nuôi từ nhỏ. Ngài có ý kiến gì?" Kim Yến không e ngại mà đáp.
"Ngươi!" Tên thái giám chỉ vào Kim Yến mà tức giận vì sự vô lễ.
Tên hoàng tử không nói không rằng, hắn nhìn Bạch Vân thêm một lúc, sau đó thì tươi cười: "Không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cho mình một thần thú. Được thôi, hôm nay tạm tha cho nàng, sau này có dịp sẽ gặp lại."
Nghe đối phương nói thế, Bạch Vân kiêu ngạo mà tự nhủ trong lòng: "Chứ không phải vì ngươi thấy tu vi của ta cao hơn các ngươi nên mới cụp đuôi bỏ chạy sao? Nguỵ biện!"
Khi bọn chúng đã đi lên trên, trả lại sự yên bình cho đại sảnh, vị thiếu nữ trong góc tối khi nãy bây giờ mới bước ra, đến trước mặt Kim Yến dò hỏi:
"Cô dự định tham gia phái nào?"
Kim Yến nhìn thiếu nữ trước mặt mà khó hiểu. Không biết vì sao cô ta lại hỏi như vậy?
"Ta... ta muốn vào Thanh Linh phái. Tại sao cô lại hỏi vậy?"
Nghe xong câu đó, thiếu nữ ấy liền cười khinh bỉ, đảo mắt nhìn một lượt bốn phía, rồi lại nhìn về Kim Yến mà đáp:
"Hết gặp Mộc Tử rồi lại gặp Thanh Linh. Toàn những nơi chẳng ra gì!"
"Thanh Linh phái thì có vấn đề gì sao?" Kim Yến hơi tức tối. Cô không muốn bất cứ ai xem thường môn phái của Minh Nguyệt.
"Sao lại không? Một nơi thì xem nam nhân là nhất, coi thường nữ nhân. Còn một nơi thì nguyên tắc cái gì nam nữ bình đẳng, sống hoà thuận, chống phân biệt đối xử. Toàn những thứ giả tạo và sáo rỗng!" Nói xong, cô ta lại nhìn khắp sảnh mà lớn tiếng một lần nữa:
"Bọn nam nhân, chẳng có tên nào tốt, toàn kẻ thối tha!"
Nhất thời, những người có mặt trong sảnh cảm thấy uất ức, họ không khỏi phản đối ra mặt, lập tức lên tiếng đòi công đạo:
"Trời ơi... nói gì kỳ vậy?"
"Cô nương đừng có vơ đũa cả nắm như thế chứ?"
"Ta tốt mà!"
"Đứa nào chôm cái đùi gà của ông?"
"Bọn tôi đắc tội gì cô sao?"
"..."
Tiếng ồn ào từ những lời phàn nàn vang khắp sảnh, thiếu nữ ấy cảm thấy thật phiền phức, bèn quát to:
"Các ngươi im hết cho ta!"
Ngay lập tức, bầu không khí liền trở nên im ắng. Mặc dù vẫn còn vài người không phục, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm than trách. Cô ta thấy thế thì cũng không thèm quản thêm, tặng cho Kim Yến một cái liếc nhìn, sau đó cất bước đi lên lầu.
Ở một góc khác tại khu sảnh ấy, trên chiếc bàn năm người, hai nam và ba nữ nãy giờ đã quan sát thấy mọi thứ. Một thiếu nữ áo xanh nghiêng mình qua nam tử áo tím bên cạnh mà nói:
"Cô nương chanh chua ghét nam nhân khi nãy ta đoán là sẽ đến Hàn Linh phái đấy!"
"Hứ, ai quan tâm chứ, để yên ta còn ăn!" Nam tử trả lời với giọng điệu khinh thường, tay cầm đũa vẫn không ngừng gắp đồ ăn trên bàn.
"Ngươi ăn nhiều như vậy khéo chừng thành heo đấy!" Thiếu nữ áo xanh nhăn mặt chê trách.
"Đó là chuyện của ta! Không cần ngươi quản!" Sau đó, nam tử áo tím nghiêng mình qua, đặt đầu lên vai nam tử áo nâu bên cạnh mà nũng nịu: "Dù ta béo thì cũng có người yêu thích ta thôi. Phải không Mục đại ca?"
Nam tử áo nâu bèn gắp một miếng thịt lớn nhét vào miệng nam tử áo tím nhằm chặn miệng hắn lại.
Nhưng cảnh đó đập vào mắt nữ tử áo xanh thì lại ra tư vị khác. Thấy vậy, cô liền trề môi mà nói:
"Các ngươi ở đây phát cẩu lương cho ai xem đây hả?"
Phía đối diện họ là hai nữ tử, một người ngồi xe lăn đang nhàn nhã dùng điểm tâm, một người trong trang phục xanh lục thì chăm chú quan sát Kim Yến. Nữ tử ngồi xe lăn thấy vậy thì thắc mắc hỏi nữ tử áo lục:
"Kiều Anh, có việc gì thế?"
"Đặng tiểu thư, tôi đi một lát rồi quay lại." Nữ tử tên Kiều Anh nói xong thì đứng dậy đi về phía Kim Yến. Mọi người tại bàn đồng thời nhìn nhau khó hiểu.
Về phần Kim Yến, thấy căn phòng trống cuối cùng cũng bị thuê mất, đành ủ rũ mà ôm Bạch Vân rời khỏi. Nhưng trước khi kịp bước ra khỏi cửa lớn thì vị nữ tử tên Kiều Anh kia đã nhanh chóng đến bên cạnh cô mà đề nghị:
"Tiểu muội muội, nếu không phiền thì muội có thể ở cùng phòng với ta. Dẫu sao chỗ của ta cũng đủ cho hai người."
Kim Yến bất ngờ mà xoay sang Kiều Anh, thấy trong mắt đối phương là thành ý chứ không hề có toan tính. Kim Yến dự định chấp thuận, nhưng sau đó lại đổi ý mà hỏi:
"Nhưng như vậy có được không? Chúng ta cũng chưa quen biết nhau, ta không thể tuỳ tiện nhận ân huệ của tỷ được."
"Chúng ta tương lai có thể là đồng môn, nên giúp đỡ nhau từ bây giờ cũng hợp tình hợp lý. Trời bây giờ cũng đã trễ, chẳng còn khách điếm nào mở cửa đâu." Kiều Anh thành thật đáp.
Kim Yến nghe vậy thì vui mừng hỏi lại. "Tỷ cũng muốn gia nhập Thanh Linh à?"
"Phải! Vậy muội đừng từ chối ý tốt của ta."
Kim Yến nhìn ra ngoài trời một lần nữa, nhận thấy nếu mình tiếp tục từ chối thì đêm nay phải ngủ bên ngoài mất. Suy tư một hồi, Kim Yến liền xoay mặt lại biết ơn đáp: "Vậy muội sẽ nhận hảo ý của tỷ tỷ."
"Vậy thì quá tốt rồi!" Nói xong thì Kiều Anh tự giới thiệu: "Tỷ là Trương Kiều Anh, không biết muội xưng hô thế nào?"
"Muội là Trần Kim Yến, hân hạnh được quen biết Kiều Anh tỷ tỷ." Kim Yến cũng vui mừng đáp lại.
Bỗng cô lập tức sững sờ khi nhắc đến tên đối phương. Rồi lại nhìn chằm chằm vị nữ tử trước mặt mà không ngừng tự hỏi:
"Trương Kiều Anh chẳng phải là tên của tam tỷ mình hay sao?"
----------