Trên đại điện, Dương trưởng lão và Thúc Hạo vừa từ Mộc Tử phái trở về do có động tĩnh từ Kim Bài. Các Chưởng Môn đau đầu không thôi, thời điểm Vật Tế tái xuất càng lúc càng gần. Đến nay đã có ba trên tám Kim Bài báo hiệu về việc đó.
Thúc Hạo nghiệm lại lời sư phụ từng nói về Hoán Kiếp, lại nhớ Minh Nguyệt và Trưởng Thành rời bổn phái đã lâu. Anh lo lắng hỏi:
"Sư phụ! Ngũ sư đệ và tiểu sư muội... chúng ta không cho người đi tìm sao?"
"Không cần! Bọn chúng vẫn chưa có chuyện gì. Chưa kể lần này ra đi là tiểu Nguyệt đề xuất, chắc chắn con bé có lí do của nó." Dương trưởng lão ôn tồn nói, sau đó thì lại trầm ngâm ngắm nhìn trời xanh.
"Nhưng mà... bảo là đi vài ngày. Cuối cùng một lần lại là hai mươi năm. Ôi! phải phạt... phải phạt!" - Ông vung phất trần, tươi cười vuốt ve chòm râu.
Bay trên trời xanh, nhắm hướng đông mà tiến, Minh Nguyệt và Trưởng Thành không ngừng trông thấy nhiều cảnh tượng kì lạ. Toàn bộ vùng đồi núi nhìn thấy được đều nằm trong tình trạng bị tàn phá, vết tích của những trận xô xát vẫn còn rất rõ ràng. Họ tự hỏi rốt cuộc điều gì đang xảy ra?
Trong lúc còn chìm đắm trong suy nghĩ, huynh muội bọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Ẩn mình cách vùng trung tâm đầm lầy Khắc Tử một dặm, Minh Nguyệt trông thấy ở phía xa kia đang có một loài sinh vật to lớn nhắm mắt ngủ say. Toàn thân nó thon dài và trong suốt. Tuy không đến nỗi hoàn toàn tàng hình, nhưng nếu cộng với di chuyển tốc độ cao thì việc nhìn thấy và bắt được nó gần như là vô vọng.
Trong thế giới này, sinh vật càng mang lại nhiều lợi ích thì kỹ năng sinh tồn của nó càng cao. Mà Sơn Thuồng Luồng hầu như là hoàn toàn vô tác dụng về mọi mặt. Thế nhưng lí do gì nó lại khiến người khác khó bắt như vậy? Nếu vì giải độc Ấu Táng thì lại càng không hợp lí. Vì chẳng có mấy ai biết bí mật về gan Sơn Thuồng Luồng cả.
"Kỳ lạ! Sơn Thuồng Luồng chỉ sống trên đỉnh các ngọn núi. Tại sao bây giờ lại nằm ngủ ở đây?"
"Chắc chắn có liên quan đến những dấu vết mà chúng ta thấy trên đường." Cô nhanh chóng đáp.
Nếu Minh Nguyệt đoán không sai, ngoại trừ hai người họ ra thì cũng từng có người truy bắt nó. Nhưng vì mục đích gì và tại sao lại làm vậy thì cô chẳng thể nào hiểu được? Chi tiết này không có trong nguyên tác, mà hành động bản thân cô đang làm cũng diễn ra sớm hơn Thần Ma Chiến Nữ rất nhiều.
"Muội có nghĩ ra cách gì để bắt nó chưa?" Trưởng Thành hỏi, cố dùng giọng điệu nhỏ nhất nhằm tránh gây cho sinh vật kia thức giấc.
"Trước hết cứ lập kết giới khắp toàn bộ khu vực này. Để khi nó thức tỉnh cũng không thể chạy trốn được."
Trong nguyên tác, nữ chính khi bắt Sơn Thuồng Luồng có dùng một biện pháp mạo hiểm. Và Minh Nguyệt cũng dự định áp dụng lại cách thức ấy. Vào lúc này đây, cô vẫn cảm nhận được tác động từ Xích Hồn Kiếm trong cơ thể. Chỉ hi vọng bản thân mình sắp tới sẽ vượt qua được!
"Kết giới huynh cứ để muội lo. Sư huynh chỉ cần dùng Hiểm Giới Bát Dũng Trận hỗ trợ là được." Minh Nguyệt đề nghị.
"Nhưng muội vừa lên Tứ Pháp, thương thế lại chưa lành..."
"Huynh phải tin muội!" Cô nhanh chóng cắt lời. Sau đó phi thân đi, bắt đầu tiến hành thiết lập kết giới. Trưởng Thành thấy vậy cũng đành phải thở dài nghe theo.
Sau gần nửa canh giờ, cuối cùng cả hai cũng chuẩn bị xong mọi thứ. Minh Nguyệt triệu hồi Hồi Vọng, hoá nó thành cây phất trần. Trưởng Thành một bên cũng chuẩn bị xong trận pháp của mình, hắn nói.
"Hiểm Giới Bát Dũng Trận của huynh tuy có thể phát ra trên diện rộng, cực kì thích hợp với những sinh vật nhanh nhẹn và đông đúc. Nhưng vì sức tấn công phân tán mọi ngóc ngách nên uy lực cũng đồng thời giảm đáng kể. Huynh không nghĩ đòn này đủ sức hạ Sơn Thuồng Luồng đâu. Cùng lắm chỉ khiến nó chậm lại một tích tắc."
"Muội cũng chỉ cần một tích tắc đó!" Minh Nguyệt đáp lời ngay, mắt vẫn nhìn chằm chằm sinh vật phía trước. Trưởng Thành thấy vậy cũng không nói gì nữa, tập trung tinh thần chuẩn bị khởi động trận pháp.
Tuy biết Sơn Thuồng Luồng cực kì nhạy cảm với xung quanh nhưng cô cũng muốn thử cơ hội tiếp cận nó trong lúc đang ngủ say. Nào ngờ chỉ khi vừa tiến gần khoảng nửa dặm thì nó đã phát giác mà chạy đi mất.
"Nhanh thật!" Minh Nguyệt cảm thán. Cô đã tu vi Tứ Pháp, phản xạ có thể bắt kịp những thứ có tốc độ gấp nhiều lần âm thanh. Thế nhưng cô vẫn không tài nào quan sát được chuyển động của Sơn Thuồng Luồng.
Minh Nguyệt cầm phất trần thủ thế. Khi thấy lớp kết giới có động tĩnh, cô nhanh chóng xoay sang Trưởng Thành hét hớn.
"Đến lúc rồi, sư huynh!"
Ngay lúc đó, Trưởng Thành dùng một lượng lớn thần lực rót vào trận pháp, phát động nó lan ra tứ phía, bao phủ toàn bộ vùng đầm lầy. Tức thì, mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên chấn động, tạo ra những đợt sóng lớn vút thẳng lên cao.
Minh Nguyệt nhìn toàn cảnh, tập trung tinh thần quan sát. Mắt tức khắc lướt qua Sơn Thuồng Luồng vì đòn tấn công mà chậm lại một nhịp. Không lãng phí cơ hội, cô phi thân bay đến, vươn phất trần quấn lấy cổ con thú và cưỡi trên lưng nó.
Sau khi trận pháp kết thúc, Sơn Thuồng Luồng tiếp tục chạy trốn, kéo theo Minh Nguyệt ở phía trên.
"Sư muội!"
Trưởng Thành đuổi theo, liên tiếp ra những đòn tấn công nhằm hi vọng đánh trúng con thú. Nhưng đáng tiếc là sinh vật ấy vẫn quá nhanh, cho dù hắn đã đánh ra hơn nghìn chiêu cũng đều bay vào khoảng không.
Toàn bộ khu vực trong kết giới toả sương mù mịt. Sơn Thuồng Luồng di chuyển với vận tốc lớn đến mức sản sinh ra một lượng nhiệt cực cao làm bốc hơi toàn bộ nước trong đầm lầy. Chưa kể Minh Nguyệt bám ở trên lưng càng khiến nó điên cuồng hơn. Di chuyển qua trái rồi sang phải, tiến lên rồi lùi lại, hết xới tung mặt đất lại phi thẳng lên trời. Nhưng cho dù chạy hướng nào nó cũng chạm phải lớp kết giới mà cô bày sẵn.
Về phần Minh Nguyệt, do vừa phải duy trì kết giới, vừa phải bám chặt Sơn Thuồng Luồng nên cô không thể ra bất cứ đòn tấn công nào lên nó. Hơn hết, nếu có đánh ra được thì cũng không khác việc ném một hòn sỏi vào mặt hồ là bao. Lúc này đây, cô cần một ngoại lực hỗ trợ đánh vào con thú ấy.
Và thứ duy nhất có thể bắt kịp Sơn Thuồng Luồng mà Minh Nguyệt có thể nhờ cậy chỉ có một.
Trưởng Thành trong lúc đang ra sức tấn công, bỗng cảm nhận có một áp lực lớn bộc phát từ phía trên. Hắn ngẩng đầu lên quan sát thì thấy bầu trời quang đãng lúc bấy giờ trở thành một mảng tối đen. Nhìn kĩ còn có những tia sét đỏ quỷ dị chực chờ đánh xuống. Thất thần hồi lâu, Trưởng Thành liền trợn to mắt không thể tin.
"Hồng Lôi Sát?"
Phía xa nơi đó tại Nhân giới, người người cùng bị dị tượng trên làm cho sợ hãi, chạy trốn hết vào nhà. Còn tại Thiên giới, các giáo phái cũng nhận ra sự bất thường mà âm thầm quan sát.
Mạnh Huyền Ẩn đang tĩnh toạ cũng nhận thấy điều kì lạ. Thấy hướng phát ra dị tượng là từ phía đông, chợt nghĩ đến điều gì, hắn tức tốc bay về nơi ấy.
Minh Nguyệt lúc này đang dẫn dắt cho nguồn lực Xích Hồn Kiếm còn sót lại lan ra khắp hồn phách, đẩy cơ thể vượt qua giới hạn. Chỉ có điều đó mới giúp cô nhanh chóng đột phá, triệu hồi Hồng Lôi Sát, lợi dụng các đạo tia sét đỏ đánh hạ Sơn Thuồng Luồng.
Điều này cũng cùng với cách mà nữ chính từng sử dụng. Chỉ có một điểm khác biệt là bây giờ sinh vật này phải hứng chịu bảy đợt Hồng Lôi Sát cùng một lúc. Nếu thành công vượt qua, tu vi của Minh Nguyệt sẽ tiến thêm một bậc và sư huynh cũng được giải độc.
Thời gian không còn nhiều, cô cần phải thật cường đại trước lúc nữ chính sinh ra, ngăn chặn những điều tồi tệ nhất.
Dứt suy nghĩ, một đạo quang đỏ rực bao phủ khắp một vùng trời, toả ra và làm chói mắt bất cứ ai ở gần đấy. Bảy đạo Hồng Lôi Sát với hai mươi tám tia sét đánh xuống cả Minh Nguyệt và Sơn Thuồng Luồng, làm chấn động toàn bộ tứ giới.
Sự kiện kì lạ hai mươi năm trước một lần nữa tái hiện. Thanh Linh phái là nơi phản ứng sớm nhất, họ nhận ra việc ấy là do ai. Ngay lập tức, hai cái bóng từ đó cùng loé sáng mà phi thân bay đi.
Trở lại vùng đầm lầy khi ấy, một sinh vật trong suốt dần hiện ra, gục ngã với vết thương cháy bỏng khắp cơ thể. Trên lưng nó là một thiếu nữ một thân trang phục trắng đen cũng đang trong tình trạng bất tỉnh.
"Sư muội!" Trưởng Thành bay đến trong lo lắng. Nhưng khi hắn chưa kịp tiếp cận tiểu sư muội thì một cái bóng nâu đã nhanh hơn một bước đỡ tiểu Nguyệt ngồi dậy.
Mạnh Huyền Ẩn truyền thần lực vào cơ thể cô nhằm dò la các kinh mạch. Khi nhận thấy bên trong cho dù bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cũng không đến nỗi mất mạng thì cũng an lòng. Hắn nhìn Minh Nguyệt mà thầm thán phục.
"Chỉ sau nửa ngày kể từ khi tiếp nhập Tứ Pháp đã có thể ngay lập tức đột phá Phượng Thần. Cho dù là ta giúp nàng cải tạo hồn phách nhưng kết quả này cũng thật hết sức kinh người đi!"
Khi hắn dự định trao trả cô lại cho Trưởng Thành thì đúng lúc ấy, một cái bóng xanh lam nhanh chóng tiếp cận mà đánh bay hắn đi, cướp lại Minh Nguyệt từ trong tay.
Bị tấn công bất ngờ nên Huyền Ẩn bị đẩy lùi một đoạn dài. Nhìn lại vai trái của mình lạnh như băng, hắn cười nhẹ ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với hai kẻ phía trước.
Hoạt Bát bế lấy Minh Nguyệt mặt không cảm xúc. Thúc Hạo nhìn Huyền Ẩn với ánh mắt phức tạp không rõ biểu tình. Trưởng Thành ở một bên vừa lo lắng cho tiểu Nguyệt vừa sợ hãi bầu không khí nơi đây, nên đành cúi đầu im lặng mà lén quan sát.
Bỗng Thúc Hạo lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Nói rồi anh nhìn sang Sơn Thuồng Luồng đã chết một bên.
Huyền Ẩn tươi cười, chỉ vào Trưởng Thành mà đáp. "Minh Nguyệt cô nương bảo lá gan Sơn Thuồng Luồng là thuốc giải của độc Ấu Táng trong người tiểu tử đây, thế nên nàng mới tự tay đi bắt."
Nghe vậy, Hoạt Bát biểu tình bỗng chốc trở nên khó coi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại gương mặt lạnh vốn có.
Thúc Hạo thì thắc mắc. "Vậy sau đó thì sao? Thương thế trên người sư muội không giống với bị Sơn Thuồng Luồng gây nên."
"Không lẽ ngươi nghĩ rằng là do ta?" Huyền Ẩn giả vờ ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng hắn cũng nhanh chóng giải thích. "Đó là do nàng vừa tiến nhập Tứ Pháp, sau nửa ngày thì lại bức ép cơ thể chịu Hồng Lôi Sát nhằm đột phá Phượng Thần. Nhất thời vượt quá giới hạn chịu đựng, dẫn đến tình trạng hiện nay."
"Ngươi nói là thật?" Thúc Hạo ngạc nhiên không thôi. Ngay lập tức, anh nhìn về phía ngũ sư đệ chờ xác nhận. Quả nhiên Trưởng Thành gật đầu tỏ ý đối phương nói sự thật. Thúc Hạo thấy vậy bèn nhăn mặt phất tay áo thở dài, nhìn tiểu sư muội trong lòng Hoạt Bát, tâm trạng không khỏi lo lắng.
Nhận thấy bản thân không thể đối phó với cả hai kẻ trước mặt, Huyền Ẩn nhanh chóng lấy lí do từ biệt.
"Được rồi! Minh Nguyệt ta giao cho các ngươi. Ta còn có việc quan trọng, cáo từ!" Đoạn vừa nói xong thì triệu hồi Thổ Di Kiếm, vung nó một vòng trong tay liền biến mất.
Thuật ẩn náu của hắn thật sự đã đạt mức thượng thừa, ngay cả Thúc Hạo hiện đang Long Thần Thất Pháp cũng không nhận ra đối phương đã biến mất ra sao, trong lòng thầm khâm phục.
"Thổ Di Kiếm, quả nhiên lợi hại!"
Trưởng Thành lấy hết can đảm bước lên hỏi với giọng điệu lo lắng. "Đại sư huynh! Tình trạng của tiểu Nguyệt..." Nhưng lời vừa ra chưa hết đã bị Thúc Hạo cắt ngang.
"Đưa muội ấy về Thanh Linh cho sư phụ xem xét rồi tính."
Sau đó, anh ra hiệu cho Hoạt Bát đi về trước. Hắn cũng không nói hai lời, cùng với ngũ sư đệ bay đi.
Thúc Hạo nhìn chằm chằm cái xác của Sơn Thuồng Luồng, thắc mắc Minh Nguyệt biết cách giải độc Ấu Táng từ đâu? Ngay cả sư phụ mất cả nghìn năm tra xét cũng không tìm thấy phương pháp. Vậy thì một người đến từ thế giới khác làm thế nào mà biết được? Xem ra phải chờ tiểu Nguyệt tỉnh lại mới có thể hỏi rõ.
Thúc Hạo vung tay lên, thu cái xác vào không gian chứa, bên trong các viên ngọc trai trên chiếc khuyên tai chân truyền. Sau đó, anh kiểm tra kĩ một vòng xung quanh rồi phi thân rời khỏi.
Cách đó không xa, Huyền Ẩn quan sát một lượt bốn người đã rời đi. Lúc này hắn mới hiện hình, trong đầu ẩn chứa nhiều suy nghĩ.
Vươn tay triệu hồi Thuỷ Huyễn Ngọc, cho dù hắn có nhìn bao nhiêu lần, thậm chí dùng cả Thông Thiên Nhãn cũng không tài nào nhìn ra con người của Minh Nguyệt. Chính điều ấy càng làm hắn bất an!
"Minh Nguyệt à Minh Nguyệt! Cán cân hiện tại đã bị lệch chỉ vì nàng. Liệu ta có còn đủ sức giúp nó cân bằng lại hay không?"
Đoạn nói xong, hắn hướng về Thiên giới mà bay đi. Nơi mà Huyền Ẩn sắp đến, chính là Huyết Mạch giáo.
----------