Một chuyến đi biệt viện liễu xanh kín đáo ngăn nắp, giữa mấy tán lá lộ ra mái ngói xanh tường hồng, nhìn ra không có gì đặc biệt.
Trong viện chỗ đại sảnh mở ra cánh cửa sơn son, nam nhân trung niên lo lắng cân nhắc bước chân, thỉnh thoảng hướng vào phía trong tìm kiếm, vết thương trước đó càng bởi vì tâm tự không yên mà làm đau nhức người, tăng thêm nỗi phiền tâm tư.
Một gương mặt hơn bốn mươi tuổi, bình thường đến mức làm cho người ta nhìn qua thì quên, khóe miệng hơi rũ xuống coi như có chút đặc điểm, mặt mày cực kỳ phổ thông bởi vì phiền toái mà nhăn mặt thành một chữ xuyên khắc sâu.
chữ xuyên: �
Người này chính là hắc y nhân ngày ấy ở ngoại ô Tô Dương truy sát Lý Hưu Dữ hai người.
Tiếng bước chân vững vàng theo xa tới gần, mới làm cho hắn dừng lại cước bộ phi thân thì đi tới bên cạnh người ấy, khom người nói:
“Đại nhân, cô nương có ở trong trang?”
Cẩm y nhân kia mỉm cười, cũng không thấy tới nửa điểm tiếu ý, mà toàn bộ là trào phúng.
“Lấy thân phận của ngươi sợ rằng còn rất không đủ đi!”
“Đại nhân, tiểu nhân thật là có chuyện quan trong muốn trình diện trước mặt cô nương!”
Nam nhân trung niên hiện tại ăn mặc huyền nâu trường quái(áo khoác dài đen nâu), ánh vào khuôn mặt có chút lờ mờ, khuôn mặt vừa nâng đầu bình đạm không đặc sắc đầy vẻ sốt ruột cấp thiết, đối với khó khăn cẩm y nhân gây ra không thấy nửa điểm bất mãn, hiển nhiên thân phận của hắn rõ ràng ở dưới người ta.
“Nga, kia cùng ta nói cũng là giống nhau thôi!”
Cẩm y nhân nọ một đôi mày kiếm nghiêng trong tóc mây, lộ ra vài tia hung ác độc địa, vừa nhìn chính là loại người lòng cực thâm.
“Đại nhân, mọi chuyện quan hệ trọng đại, vẫn thỉnh cô nương đi ra một chuyến đi!”
Huyền y nam nhân đã vào trung niên, cẩm y nam tử so với mình còn muốn nhỏ nhỏ hơn hai giáp.
“Hừ hừ…”
Cẩm y kia tuổi còn trẻ như vậy lại được người ta quen đáp lễ rồi, nhưng lại không có một điểm xấu hổ, dùng mũi hừ lạnh vài tiếng, thân thể vẫn còn thờ ơ giống như nãy.
“Đại nhân!”
Trung niên nhân ngẩng đầu lên nói to, hèn mọn trước đó hoàn toàn không thấy, đã là tức giận lên rồi.
“Ngươi đây là có ý định làm khó dễ tại hạ!”
“Bản quan chính là khinh thường ti bỉ tiểu nhân hai mặt, thất tín bội nghĩa!”
“Ngươi…”
Lúc đang định lên cơn, lại bị một trận rèm cửa kêu nhẹ khẽ cắt đứt.
Bức rèm phỉ thúy đi thông vào nội thất bị người nhẹ nhàng vén lên, âm hưởng những hạt châu va vào nhau thanh thúy ướt át, từ phía sau rèm cửa kia xoay ra một thiếu nữ.
Mắt ngọc mày ngài, một đôi con ngươi thật to xoay chuyển, mày liễu khom khom phối với làn da trắng nõn, tự nhiên sinh ra mỹ lệ yêu dã, lại cùng Lý Hưu Dữ cao thấp không sai.
Một thân trang phục dị tộc, chỗ làn váy xiên mở lộ ra mắt cá nhân đùi phải mảnh khảnh, một quả chuông bạc rung động tinh tế treo ở phía trên, thiếu nữ nói đùa:
“Mộc đại nhân, ngươi lại khi dễ lão nhân gia!”
Mộc Thiếu Khanh bị nàng đùa gọi là đại nhân, lé mắt nhìn nàng một cái, đem thân thể xoay đi, hướng sang nơi khác, cũng không đáp lời, giống như không có nghe thấy lời nói đùa thanh thanh như châu ngọc lạc bàn.
Thiếu nữ thân hình đong đưa, xuyên chuông bạc chỗ mắt cá chân kia đinh đương rung động, đi tới gần trung niên nhân kia, mỉm cười, đôi mi thanh tú giãn ra, lông mi thật dài theo động tác của mi mắt mà nhẹ nhàng hơi nhướn, khuôn mặt giống như phù dung càng lộ ra khả ái kiều diễm.
“Dương Trọng Thiên, khấu kiến Tiêu Tiêu cô nương!”
Trung niên nam nhân cấp bước lên phía trước, quỳ một đầu gối xuống.
“Dương Trọng Thiên, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta!”
Thiếu nữ nhãn thần nghiêm lại, thu lại tiếu ý vừa mới nổi lên, càng sinh ra tàn nhẫn.
“Chủ tử dặn dò chuyện ngươi đã làm tốt chưa? Hình như tổn thất không ít nhân mã đi!”
“Cô nương, là tiểu nhân làm việc bất lợi, chuyện cô nương giao đãi mặc dù còn chưa làm thỏa đáng, thế nhưng tiểu nhân thật sự là có chuyện lớn hơn quan trọng hơn, muốn bẩm báo cho cô nương, còn để cô nương diện trình cho chủ tử!”
“Nói tới xem xem, ta muốn nghe một chút ngươi đem việc lớn chống đỡ chuyện đã xảy ra rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu!”