Trong giây lát thanh niên ngẩng đầu lên, hé ra chút khổ sở trên gương mặt không chịu tin tưởng.
Cái miệng khô nứt hé ra, mất hết khí lực mới hỏi ra một câu:
“Ngươi nói hắn họ gì?!”
Người gác cổng kia quay đầu lại trả lời:
“Hắn nói hắn họ Bạch, tên Lưỡng Thế, là cố ý tới gặp giáo chủ!”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Triệu Trường Hữu như bị lửa thiêu đến mông xoay người bỏ chạy.
“Ngươi muốn đi đâu!?”
Nhìn người ba ngày không hề động qua đi đứng ngã trái ngã phải, đi lại tập tễnh thẳng tới tiền đình, Minh Thư không khỏi vô ý thức lo lắng kêu lên.
Khả làm sao hô lại được hắn, không thể làm gì khác hơn là gắt gao theo sau, rất sợ vị đại gia này ngã.
Ở trong tiền đình, một người đứng đó, trường sam lưu ly sắc, đưa lưng lại lẳng lặng chờ ở cửa, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Triệu Trường Hữu, lúc này mới quay đầu lại.
Triệu Trường Hữu thấy là có gặp qua một lần, câu ra nụ cười nhàn nhạt bên môi, vừa ấm áp vừa ôn nhu, sưởi ấm tâm phế người ta.
“Qủa thật là ngươi!”
Triệu Trường Hữu tiến lên vài bước, không để cho người nọ nói trước, một tay giữ lấy cổ tay người ta.
“Mau, mau!”
Kéo theo người ta đi tới phía ngoài.
Bạch Lưỡng Thế vẻ mặt kinh ngạc nhưng thuận theo Triệu Trường Hữu túm ra tiền đình, nửa đường vừa lúc gặp được Minh Thư đĩnh cái bụng, không đợi nàng mở miệng, hai người do dự liền đi qua.
Bất đắc dĩ Minh Thư không thể làm gì khác hơn là quay lại, lại cùng họ chạy về.
Một khoảng cách không ngắn, khiến hai người đều thở hổn hển hư hư đứng ở trước cánh cửa khắc hoa.
Triệu nhị công tử ngay cả khí cũng chưa ổn định lại, xoa xoa vùng bụng nhói đau, hướng cửa vươn tay ra.
Tay đẩy cửa phòng, hơi rung động, không biết là bởi duyên cớ khí tức không đều hay là vì cái gì khác, dùng vài lần lực mới đẩy ra được cánh cửa cũng không nặng lắm.
Kéo theo Bạch Lưỡng Thế từng bước một đi tới trước giường, rồi không động nữa.
Trong phòng thị nữ tuy rằng cúi đầu không nói nhưng đều lui về phía sau, khả trong phòng bầu không khí ngưng trọng lại khiến Bạch Lưỡng Thế nhướng mày, duỗi tay vén lên màn che, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Lý Hưu Dữ trên giường, hơi thở mong manh, gương mặt diễm lệ vô song trắng bệch ra.
Vội vàng phủ người qua, đáp lên mạch Lý Hưu Dữ.
Vùng lông mày càng ngày càng nhíu tợn, nhìn Triệu Trường Hữu một lòng cũng càng nâng càng cao, chằm chặp không rời Bạch Lưỡng Thế, khẩn trương tới mức hoảng lên.
Mất thời gian có thể đến một nén hương, Bạch Lưỡng Thế mới đứng dậy đặt lại cổ tay Lý Hưu Dữ. Còn không có lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, đã bị Triệu Trường Hữu một phát bắt lấy.
“Thế nào rồi, có thể cứu chữa không?!”
Bạch Lưỡng Thế hít sâu một hơi, gật đầu.
Triệu nhị công tử hai tay tản ra, ngược lại lui hai bước. Phốc! Một tiếng lại ngồi xuống trên đất.
Các nữ hầu bị dọa lặng ngắt như tờ chen nhau đỡ lên, rồi đem hắn đỡ lên ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Ngồi trên ghế bên song cửa sổ, Triệu Trường Hữu một bộ dáng chết đi sống lại, nước mắt ngay vành mắt lăn lăn, chỉ là không chịu rơi xuống mà thôi.
Minh Thư vẫn theo bọn họ, nghe vậy bước nhanh tiến lên, dẫn mọi người tới trước mặt Bạch Lưỡng Thế, thi hạ đại lễ.
“Mong rằng tiên sinh cứu lấy giáo chủ của ta!”
Bạch Lưỡng Thế vội vàng đỡ lấy Minh Thư đang mang thai, vẻ mặt cấp thiết.
“Phu nhân người đang có thai, ta vô đức vô năng sao có thể chịu đại lễ của ngươi như vậy!”
“Tiên sinh!”
Minh Thư cúi đầu, chính là không chịu đứng lên, âm điệu bi thiết nghe lên khiến mấy nha đầu phía sau len lén rớt nước mắt.
“Phu nhân, ngươi mau đứng lên, người ta nhất định sẽ cứu!”