Hoán Thê

Chương 22: 22: Lễ Phật






Yên Nhi, nha hoàn thiếp thân của Bạch Chi từ ngoài cửa chạy vào, nhìn thấy tiểu thư nhà mình còn đang dùng bữa sáng, đắn đo không biết có nên tiến lên bẩm báo ngay hay không? Vì hôn sự của Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh, mấy hôm nay Bạch Chi ăn không ngon ngủ không yên, tâm tình luôn không ổn định, hay bực bội vô cớ, Bạch lão phu nhân thì phiền muộn tìm cách tránh mặt, nhưng bọn nha hoàn như các nàng thì sao? Sao có thể tìm cớ trốn tránh, dù tâm tình chủ nhân không tốt, hay đem bọn họ ra mắng nhiếc vài câu cũng phải chịu, không thể phản kháng, không thể bày ra vẻ mặt uất ức được.

Bạch Chi nhìn thấy Yên Nhi, lại nhìn thêm nét mặt vui cười ẩn ẩn hiện hiện kia liền nghĩ phải chăng nha hoàn này đang đem đến một tin tốt lành? Vội sai một nha hoàn khác nhanh chóng dọn thức ăn xuống, sau khi đợi mọi người ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn chủ tớ bọn họ, Bạch Chi mới vẫy vẫy tay gọi Yên Nhi đến gần bẩm báo.

"Yên Nhi, thế nào rồi? Đã tìm hiểu được gì chưa?"
Yên Nhi đảo mắt làm như ngó tới ngó lui, cuối cùng lại sợ như có ai nghe lén được thì cúi thấp người, bên tai của Bạch Chi thì thầm to nhỏ báo cáo về việc bản thân đã thu thập được.

Không biết Yên Chi nói cái gì mà càng nghe sắc mặt của Bạch Chi càng tốt hơn, nụ cười trên môi cũng đậm thêm vài phần, vẻ mặt rõ ràng là hả lòng hả dạ, không khỏi đắc ý cùng mỉa mai.

Đợi Yên Chi nói hết, nàng ta mới ngẩng đầu, nheo mắt hỏi nha hoàn của mình để xác nhận lại một lần nữa cho chắc chắn.

"Lời ngươi nói là thật?"
"Vâng, tiểu thư.

Nô tỳ đã tra hỏi kĩ rồi, hơn nữa người đó còn đích thân chứng kiến, làm sao có thể là giả được?", Yên Chi gật đầu khẳng định, dáng vẻ chắc chắn vô cùng.

Nàng ta là ai chứ? Là một nha hoàn tận trung tận tâm đó nha, một khi được chủ nhân sai bảo làm việc, nhất định sẽ cố gắng hết mức, làm sao mà có sai sót cho được?
Bạch Chi nghe xong gật gật đầu, đem ý tứ vừa rồi Yên Nhi bẩm báo cùng với những gì mà nàng ta tỉ mỉ quan sát được xâu chuỗi lại, quả nhiên là có vấn đề.

Được, Bạch Chi đập tay xuống bàn, tưởng chừng sẽ khó tìm ra cơ hội ra tay, không ngờ hôm nay lại được người ta đưa đến tận nơi, ông trời đã cho nàng cơ hội, tại sao nàng phải bỏ lỡ, nhất định phải tận dụng thật triệt để, thật chính xác, nhất định là phải kéo được đối thủ xuống bùn, vĩnh viễn không thể trồi lên được nữa.


"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?", Yên Chi thì tự nhận bản thân chỉ giỏi đi nghe ngóng hay phụng sự làm việc, còn về mưu mô tính toán, cô ta quả thật lực bất tòng tâm.

Bạch Chi kéo Yên Chi lại sát gần mình, bên tai bày ra một loạt ý định bảo cô ta cứ theo đúng kế hoạch thực hiện từng bước một, chắc chắn sẽ thành công.

Bên cạnh đó cũng không quên hứa hẹn, nếu lần này sự việc thành công, nhất định sẽ có phần thưởng cho Yên Nhi, không để nàng ta phải chịu thiệt thòi.

Yên Nhi nghe kế hoạch của chủ nhân xong, lại thêm hứa hẹn được thưởng liền hừng hực khí sắc, lập tức nhận mệnh đi hành sự ngay...!
———
Mẫn Mẫn cẩn thận dìu tay đỡ Ninh Tĩnh bước đi, vì hôm nay chùa có vẻ đông hơn thường ngày, phật tử đến cúng bái ra vào liên tục, ai nấy đều tay chân lanh lẹ, đi đường lại không để người khác vào mắt cho nên va chạm là điều dễ xảy ra, nãy giờ chủ tớ bọn họ cũng bị tông vào mấy phen, có lần bị tông mạnh, mém chút nữa Ninh Tĩnh ngã nhào xuống đất, cho nên lúc này hai người cẩn trọng hơn cả.

Hôm trước Tiêu lão phu nhân đặc biệt gọi Ninh Tĩnh đến tư phòng, muốn nhờ nàng đích thân đi cúng tạ lễ Quan Âm Bồ Tát.

Vì muốn hôn sự của Tiêu Chấn thành công mĩ mãn, Tiêu lão phu nhân ngày đêm cầu nguyện, thành tâm dâng hoa lễ phật, nay tâm nguyện đã đạt thành, bà muốn đích thân đi tạ lễ cùng cúng dường, tạ ơn Quan Âm Bồ Tát linh thiêng, phù hộ nhi tử bà thành gia lập thất được tốt đẹp.

Đáng lẽ hôm nay Tiêu lão phu nhân sẽ khởi hành, ai ngờ có người bà con ở xa ghé thăm, trong nhà cũng chỉ có mỗi bà là có thể tiếp đãi họ, cuối cùng ngoài ý muốn không thể đi, Tiêu Ngọc thì bận rộn chăm lo Tiểu Thuỵ mới khỏi ốm, suy đi tính lại người thích hợp nhất chính là nàng.

Ninh Tĩnh lâu ngày không xuất phủ, ở Tiêu gia cũng buồn chán không có việc gì làm, nhân cơ hội Tiêu lão phu nhân nhờ cậy liền đồng ý, đường đường chính chính xuất môn vừa đi lễ phật vừa thoải mái đi dạo một vòng.

"Tiểu thư, người và thiếu gia có việc gì sao?"

Mẫn Mẫn đi bên cạnh Ninh Tĩnh, câu hỏi này vốn đã muốn hỏi từ lâu, nhân lúc hôm nay rời phủ, không sợ có ai nghe lén bèn tranh thủ cất lời, phu thê tiểu thư xảy ra vấn đề, nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư làm sao không nhận ra? Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh đã thành thân được hơn một tuần rồi, nhưng số lần hai người chung giường hầu như là không có, lúc thì hắn nằm dưới sàn nàng nằm trên giường, lúc thì hắn qua thư phòng ngủ lại luôn, dù bên ngoài hai người có tỏ vẻ hoà thuận, ân ái cho mọi người nhìn thấy nhưng sự thật bên trong, chỉ có những người như Mẫn Mẫn mới hiểu rõ.

Mẫn Mẫn nhìn ra được Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh có tình cảm với nhau, hơn nữa trước khi hôn sự diễn ra không phải mọi thứ còn đang tốt đẹp sao? Thành thân xong hai người mỗi người mỗi nơi, ban đầu thì không sao, dần dà tình cảm phai nhạt, lúc đó lỡ như có nữ nhân khác chen chân vào, lỡ như thiếu gia đem người đó về làm thiếp thì tiểu thư của nàng biết phải thế nào bây giờ? Người ngoài cuộc luôn tỏ hơn người trong cuộc, biết đâu khi Mẫn Mẫn nghe được nguyên do sẽ nảy ra được sáng kiến nào đó để giúp hai người họ thì sao?
"Không có việc gì cả.", Ninh Tĩnh nghe thấy Mẫn Mẫn nhắc đến Tiêu Chấn, trong lòng buồn bã, có chút bất đắc dĩ trả lời.

Nàng làm sao không biết Mẫn Mẫn quan tâm nàng, nàng làm sao không biết việc phu thê hai người che giấu sự lạnh nhạt vẫn bị phát hiện? Nhưng mà Ninh Tĩnh nàng biết phải trả lời thế nào đây? Ngay cả chính nàng còn không rõ nguyên do thì làm sao mà tìm được cách giải quyết?
"Tiểu thư, em nghe nói Tiêu thiếu gia ở Nam Cương rất được lòng các nữ nhân, bọn họ ai nấy đều nhòm ngó muốn bước chân vào Tiêu gia, nếu như người và thiếu gia không sớm hoà thuận trở lại, chỉ sợ là...", Mẫn Mẫn không dám nói tiếp, nàng nghe ngóng không ít thông tin về thiếu gia, cũng biết hắn được nhiều cô nương ngưỡng mộ.

Nếu như mâu thuẫn kéo dài liên tục, tiểu thư cùng thiếu gia chưa kịp ân ái thì hắn đã đưa nữ nhân khác về nhà rồi, còn sau này nữa, lỡ như mấy nàng thiếp thất kia không hiểu chuyện sinh sự thì sao? Tiểu thư nàng là một cô nương tốt bụng, hiền thuận, sao có thể chịu nổi?
"Được rồi, đừng nhắc đến nữa."
Ninh Tĩnh phiền lòng, không muốn nhắc đến, hơn nữa hôm nay đi lễ phật, tâm phải thanh tịnh, không được suy nghĩ quá nhiều hay tính toán chi li, phải thành tâm hướng về Bồ Tát mới được, chuyện này, để sau hẵng tính.

Dừng chân tại sân chờ trước cửa chính điện của chùa, Ninh Tĩnh nhìn dòng người tấp nập ra vào, trông có vẻ khá phức tạp, hương khói từ nhang nến dày đặc, dạo gần đây Ninh Tĩnh vì tâm tình không vui nên thân thể sinh ra mệt mỏi, không khoẻ, chỉ sợ vào trong càng thêm nặng nề.

Cuối cùng Ninh Tĩnh chọn đi đến dừng chân dưới bóng râm cây cổ thụ to lớn trong sân chùa, từ trong ống tay áo lấy ra một thỏi vàng nén đặt vào tay Mẫn Mẫn, cẩn thận dặn dò.

"Mẫn Mẫn, em cầm thỏi vàng này vào trong cúng dường, nhớ phải khéo léo một chút.

Ta cảm thấy không khoẻ không thể vào trong liền ở ngoài đây chờ em.


Đi sớm về sớm.", đây là thỏi vàng Tiêu lão phu nhân đưa cho nàng để cúng dường cho chùa, khi nãy Ninh Tĩnh đã đích thân vào bái lạy, hoàn thành nốt việc này là có thể trở về được rồi.

Hơn nữa, phật đường là nơi tôn nghiêm cùng nhạy cảm, cúng dường phải lựa lời khéo léo, nếu không sẽ dễ gây hiểu nhầm, phát sinh chuyện không hay, vì vậy, Ninh Tĩnh cố ý nhấn mạnh việc này với Mẫn Mẫn.

"Vâng, vậy tiểu thư đứng đây chờ em một chút.", Mẫn Mẫn gật đầu lãnh mệnh lập tức hoà vào dòng người đông đúc kia tiến vào bên trong, hai tay giữ cẩn thận thỏi vàng lớn này, lại nhớ đến lời dặn của tiểu thư, thầm nhủ trong lòng nhất định phải khéo léo mới được.

Ninh Tĩnh đứng đợi Mẫn Mẫn dưới tán cây cổ thụ, vì cây cổ thụ này xem chừng đã gần trăm tuổi nên tán cây rộng lớn vô cùng, ngoại trừ nàng còn có nhiều người khác đến đây tránh nắng.

Ninh Tĩnh đợi một lát, ánh mắt thì hướng về phía trước nhìn dòng người qua lại, bất chợt có tiếng "ầm" vang lên, hình như có người nào đó vừa té ngã, vừa vặn lăn đến ngay chân nàng.

Ninh Tĩnh hoảng hốt, tiếng động mà nàng nghe thấy cùng lực đạo người mới vừa ngã xem chừng rất lớn, cúi đầu nhìn xuống, ngay chân nàng có một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi ngã chỏng vó, mặt mũi tèm nhem nước mắt, gò má bên phải thì sưng húp lên in rõ dấu tay của người tát.

Không nghĩ ngợi, Ninh Tĩnh ngồi xổm xuống vội đỡ tiểu cô nương ấy đứng dậy, tốt bụng phủi phủi vết bẩn trên người nàng, quan tâm hỏi han.

"Cô nương không sao chứ?"
Tiểu cô nương được Ninh Tĩnh đỡ dậy, tâm tình nhất thời xúc động, nước mắt càng thêm giàn giụa, nói không nên lời, chỉ có thể lắc lắc đầu thay đáp án.

"Khóc lóc cái gì? Còn đứng đó, không mau quay về? Chỉ mới ăn tát một cái liền không nhớ chủ nhân của mình là ai sao?"
Ngay lúc này một giọng nói cực kì chanh chua cất lên, ý tứ rõ ràng là nhắm về tiểu cô nương vừa bị đẩy ngã, giọng điệu mỉa mai đầy khinh bỉ, xem ra là chủ nhân của cô nương nha hoàn này rồi.

Nhìn thấy tiểu cô nương run rẩy vì lo sợ, tuy sợ hãi nhưng không dám không quay về, thấy nàng chậm chạp xoay người định bước đi, Ninh Tĩnh liền giữ tay nàng, tiến lên một bước, ôn hoà cất lời giải vây.

"Tiểu thư xin nguôi giận, chốn phật đường chớ nên lớn tiếng sẽ làm kinh động mọi người lễ phật."

Trước mặt Ninh Tĩnh là một cô nương tầm mười chín, hai mươi tuổi, một thân xiêm y tơ lụa thượng hạng, đầu đầy trâm ngọc lấp lánh, dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, xem ra là một tiểu thư của gia đình nào đó, nhưng mái tóc đã được búi hết cả lên, đã là thê tử người khác rồi, sao lại không chút ý tứ, giữ gìn thể diện thế kia?
"Chuyện của ta không cần ngươi xen vào.

Còn ngươi, nếu còn không trở về thì đừng trách ta nặng tay.", cô nương kia mặc kệ đang ở chỗ thanh thiên bạch nhật, đông người qua lại vẫn bày ra dáng vẻ hống hách, xem thường người khác.

Lời trước vừa mới khinh thường ném lên người Ninh Tĩnh thì lời sau đã mang giọng điệu đe doạ, mắng nhiếc hạ nhân, thật là cho mọi người xung quanh một phen bàn tán, chê cười.

Tiểu cô nương nha hoàn kia dù vô cùng cảm kích trước tấm lòng tốt bụng giúp người của Ninh Tĩnh, nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn của người ta, không thể không để tâm lời ra lệnh kia, càng không thể không để tâm đến sắc mặt của chủ nhân mình bèn chầm chậm, rầu rĩ cùng hoảng sợ bước về phía cô nương kia.

Chủ nhân nàng vừa thấy nàng trở lại, nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn của mình, cuối cùng không ngần ngại giơ tay lên định tát thêm một cái lên gò má nàng.

"Cô nương, dù sao cũng là chỗ thờ tự, lễ phật, tránh động tay chân sẽ không hay, tiểu nha hoàn chịu đau thì không có vấn đề gì, chỉ sợ đông người qua lại sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nương.", Ninh Tĩnh thấy thế vội lên tiếng khuyên ngăn.

Cô nương kia nghe thấy, hành động dừng lại giữa không trung, theo lời của Ninh Tĩnh đánh mắt một lần nhìn mọi người xung quanh, quả như lời nàng nói, ai nấy đều đang chằm chằm nhìn nàng ta, không ngừng xì xào to nhỏ chê cười, còn nói nàng ta không biết giữ gìn thể diện, động tay động chân ức hiếp nha hoàn trước mặt Bồ Tát, dù có thành tâm lễ phật hay cúng dường lớn thế nào thì làm gì có vị phật nào dám chứng cho?
"Ngươi...", cô nương kia lửa giận sục sôi định tiến lên phải quấy với Ninh Tĩnh liền bị một nha hoàn khác phía sau giữ lại, can ngăn.

"Tiểu thư, đừng động vào nàng ta, không hay đâu...", nha hoàn đó vừa nói vừa len lén liếc nhìn Ninh Tĩnh đoan trang, không sợ cường thế đứng ở phía đối diện.

"Nàng ta là ai mà ta phải sợ chứ?", cô nương kia không tin bản thân đấu không lại Ninh Tĩnh, nhăn nhúm mặt mày tức giận cất lời.

"Là phu nhân của Tiêu thiếu gia- Tiêu Chấn, nhất định người không thể tuỳ tiện động vào."
.....