Hoán Thê

Chương 17: 17: Dạo Chợ Đêm






Ở Nam Cương tuy không thể nhộn nhịp, đông vui hay xa hoa, lộng lẫy như ở kinh thành nhưng dưới sự cai trị của hoàng đế, dù là một tỉnh thành xa tận biên ải người dân vẫn có được một cuộc sống đủ đầy, ấm no.

Đã vào giờ tuất giáp với giờ hợi nhưng tại con đường chính náo nhiệt nhất tại Nam Cương đang diễn ra chợ đêm cực kì sôi nổi cùng náo nhiệt, từng căn nhà, cửa hiệu cho đến những hàng quán ven đường đều đã thắp đèn lồng, kẻ bán người mua, du khách vãn lai người đến người đi, âm thanh vang dội hoà lẫn tạo nên không khí vui tươi vô cùng.

Ninh Tĩnh sau khi về tư phòng thì thay một bộ xiêm y màu đỏ tươi, tà váy được xẻ thành mười hai lớp khiến mỗi bước đi của nàng càng thêm uyển chuyển lả lướt, trên búi tóc thì được Mẫn Mẫn cài thêm vài cây trâm hoa rực rỡ lấp lánh, với dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm này đi dạo trong một khung cảnh nhộp nhịu đầy sắc màu như thế, quả là thích hợp không gì sánh bằng.

Ninh Tĩnh đi trước, phía sau là Tiêu Chấn chắp tay sau lưng chầm chậm theo sát nàng, còn Mẫn Mẫn cùng A Tài hầu cuối cùng, chỉ dám cúi đầu, lâu lâu thì đánh mắt chiêm ngưỡng xung quanh, không dám làm phiền hai chủ nhân.

Ngày còn ở Tô phủ, vì Tô Thanh Nhật là tiểu thư khuê các cho nên Tô phu nhân rất khó khăn không cho nàng tuỳ tiện lộ diện ở bên ngoài, là nha hoàn thiếp thân, suốt ngày Ninh Tĩnh cũng chỉ đi theo hầu hạ cạnh bên, cơ hội ra ngoài so với những nha hoàn khác cũng thấp hơn vài phần.

Nhưng từ khi đến Nam Cương, nàng đã được thoải mái tự do hơn, điển hình như hôm nay, nàng có thể thoả thích dạo chợ đêm mà không sợ bất cứ ai điều tiếng hay cho phép, thật là thoả mãn vô cùng.

Tiêu Chấn đi sau Ninh Tĩnh, hắn ở Nam Cương từ nhỏ đến lớn, đối với chợ đêm này quả là không còn lạ lẫm hay mới mẻ gì, chính vì vậy khi ở tư phòng nghe âm thanh náo nhiệt trong lòng cảm thấy phiền chán cùng khó chịu, từ lâu hắn cũng đã không còn hứng thú với việc dạo chợ đêm mỗi tháng một lần này nữa.

Nhưng lần này thì khác, Ninh Tĩnh lần đầu đến Nam Cương, cũng là lần đầu dạo chợ đêm ở đây, hắn biết nữ nhân khó lòng mà ra ngoài thoải mái như nam nhân, suốt ngày bị gò bó trong phủ chắc chắn khiến nàng ngột ngạt, cho nên trong lòng dù có chút không mong muốn nhưng hắn vẫn quyết định dành thì giờ đi cùng nàng, cũng là theo sát bảo vệ nàng.

Chợ đêm đông đúc, không thể thiếu những thành phần xấu cùng cướp bóc, nàng lại là một cô nương tiểu thư khuê các, nếu không có người theo nàng, chỉ sợ nàng phải chịu thiệt thòi cùng khi dễ rồi.


Ninh Tĩnh đi vài bước lại dừng, đi một đoạn thì lại tấp vào những gian hàng ven đường thăm thú từng món đồ.

Người bán không ngừng mời chào giới thiệu, Ninh Tĩnh thì thấy có mấy món đồ trông độc đáo và khác biệt vô cùng, nàng vốn chưa từng nhìn thấy ở kinh thành nên đặc biệt hứng thú và dành thì giờ để xem qua hết thảy.

Nhìn thấy Ninh Tĩnh dạo như vậy, đường phố lại đông đúc, Tiêu Chấn phá lệ đi nhanh hơn hai bước sánh đôi cùng nàng.

Dừng chân ở một gian hàng bán hầu bao ven đường, Ninh Tĩnh đưa tay rà qua từng chiếc hầu bao được cắt may tỉ mỉ, nhiều hình dáng nhiều màu sắc khác nhau, đúng là thu hút sự chú ý của những người qua đường.

"Tiểu thư, cứ tự nhiên xem.

Hầu bao ở đây đặc biệt hơn so với những gian hàng khác, tiểu thư thoả thích mà chọn.", bà chủ gian hàng vẫy tay mời gọi, cuối cùng nhìn thấy một đôi nam nữ dừng chân trước gian hàng bà thì liền vui vẻ nở nụ cười niềm nở chào đón.

Cô nương thì một thân xiêm y lụa là cùng trang sức đắt tiền, gương mặt thanh lệ kiều diễm, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư nhà giàu có.

Còn người nam nhân bên cạnh tướng mạo song toàn khí phách, quần áo vải vóc thượng hạng, xem chừng cũng là một thiếu gia nhà quyền quý, một cặp trời sinh một cặp trời sinh, nếu bán được hàng cho hai người họ, đêm nay bà sẽ ấm no hẳn.

Ninh Tĩnh cười cười, phong thái ung dung từ tốn đưa mắt nhìn xem từng chiếc hầu bao trên gian hàng, cuối cùng nàng lại chú ý đến một chiếc hầu bao màu xanh lá sẫm thêu chữ phúc tinh xảo, thoạt nhìn vừa tỉ mỉ tinh tế vừa mang vẻ mạnh mẽ khí khái, rất phù hợp với nam nhân.

Cầm lấy hầu bao trên tay, nàng xoay đầu nhìn Tiêu Chấn đang đứng bên cạnh mình, hôm nay hắn vận một thân xiêm y màu đen oai phong, chính trực, nơi thắt lưng chỉ đeo một miếng ngọc bội trắng trong suốt, Ninh Tĩnh đưa hầu bao đến thắt lưng hắn ướm thử, xem ra cũng phù hợp vô cùng.


Thấy thế, nàng ngẩng đầu, giơ hầu bao lên lắc lắc, mỉm cười hỏi.

"Ta vừa ướm thử thấy rất thích hợp với người, người có thích không, ta mua tặng người?", xem như là món quà tạ ơn những lần trước Tiêu Chấn đã giúp nàng đi.

Tiêu Chấn nãy giờ đâu có tâm trạng đâu mà chọn hầu bao, từ đầu chí cuối hắn đều dồn sự chú ý lên Ninh Tĩnh ở phía đối diện.

Cô nương trước mắt hắn một thân xiêm y màu đỏ tươi, gương mặt thanh lệ xinh xắn cùng kiều diễm, nước da trắng nõn bởi vì trời tối có chút trở lạnh nên hai gò má dần ửng đỏ lên, trông nàng nhu mì đáng yêu vô cùng, còn có thái độ lắc lắc hầu bao trong tay hỏi hắn, Tiêu Chấn di chuyển yết hầu một cái, cảm nhận từ tận sâu trong đáy lòng mình có gì đó thay đổi, dường như là rung động, dường như là hồi hộp, hắn chỉ lo chăm chú nhìn hàng, lời nàng nói hắn vốn dĩ đều không để vào tai.

"Tiêu thiếu gia?", Ninh Tĩnh ngước mắt gọi hắn.

"Sao?", Tiêu Chấn sững người, tự nhân dáng vẻ vừa rồi của mình có chút thất thố liền thu lại tầm mắt, trầm thấp cất tiếng hỏi.

"Người thích không? Ta mua tặng người."
Tiêu Chấn bây giờ mới nghe ra ý Ninh Tĩnh muốn mua tặng hắn hầu bao.

Không biết trong đầu hắn suy nghĩ gì đó, cầm lấy hầu bao trên tay nàng đặt lại vị trí cũ, nói vài câu với bà chủ rồi nắm tay nàng kéo đi.


"Người không thích sao?", Ninh Tĩnh mặc kệ tay nàng bị hắn nắm lấy, ngoãn ngoãn đi phía sau, thắc mắc hỏi.

Bà chủ đó nói không sai, nàng đi qua nhiều gian hàng rồi, gian hàng của bà ấy là có hầu bao đẹp nhất, nếu không mua thì sẽ rất hối tiếc đấy.

Tiêu Chấn nghe thấy vậy liền dừng bước, hắn xoay lưng lại đối diện với nàng, Ninh Tĩnh trước mắt hắn càng ngày càng xinh đẹp khiến hắn không thể kiềm lòng được, tự dưng vô tình lại buột miệng nói ra một câu.

"Thích, nhưng là hầu bao do chính tay nàng làm kìa."
Ninh Tĩnh nghe thấy câu nói đó, làm sao không hiểu ra ý tứ bên trong cơ chứ, chỉ có điều nàng chưa nghe nam nhân nào nói câu này, bỗng cảm thấy ngượng ngùng cùng xấu hổ, rặn mây trên mặt ngày càng đỏ hơn.

Còn Mẫn Mẫn cùng A Tài phía sau vô tình nghe thấy được, liếc nhìn nhau một cái, đồng lòng nở nụ cười khoái chí, chủ nhân của bọn họ là đang thổ lộ tâm tình với nhau hay sao?
Trong lúc Ninh Tĩnh còn ngây ngô đứng đấy thì đột nhiên phía sau có một đám người bất ngờ đùn đẩy xấn tới, Tiêu Chấn thấy nàng đứng gần nơi đó, sợ đám đông kia sẽ vì chen lấn xô đẩy mà làm nàng bị thương bèn nhanh nhạy duỗi tay kéo Ninh Tĩnh ôm chặt vào lòng, đợi đám người kia đi một quãng xa, cuối cùng mới luyến tiếc buông nàng ra.

Ninh Tĩnh nàng chỉ trong một đêm liền bị Tiêu Chấn xoay cho chóng mặt, gương mặt nàng ngày càng nóng bừng lên, chỉ sợ nếu Tiêu Chấn thấy sẽ trêu chọc nàng liền vội vã xoay người, đánh mắt qua lại một phen để tìm hành động gì đó chữa ngượng.

Cuối cùng ở phía đối diện có một gian hàng bán kẹo mạch nha kéo thành đầy đủ hình thù, Ninh Tĩnh cười cười bước chân đến trước quầy, cố gắng điều chính tâm tình đang dao động liên tục như sóng đánh của mình xoay người nghiêng đầu hỏi ba người phía sau.

"Thiếu gia, Mẫn Mẫn, A Tài, có muốn ăn kẹo mạch nha không?"
Mẫn Mẫn biết tiểu thư ngượng ngùng, hiểu ý phối hợp đi đến cạnh nàng trò chuyện thêm vài câu, hai người nam nhân kia thì vờ như không biết gì, đảo mắt ngắm cảnh đường phố xung quanh.

"Ông chủ, cho bốn cây đi, hình gì cũng được.", Ninh Tĩnh nói với ông chủ đồng thời ra hiệu cho Mẫn Mẫn trả tiền.


Chỉ vài phút sau, ông chủ hàng kẹo ấy tay chân thoăn thoát, chốc chốc đã hoàn thành xong bốn cây kẹo mạch nha, Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn nhận lấy, mỗi người cầm hai tay, vừa xoay lại định đi đến đưa cho Tiêu Chấn cùng A Tài thì vô tình chứng kiến một cảnh tượng khá là gượng gạo.

Tiêu Chấn cùng A Tài đứng chờ Ninh Tĩnh và Mẫn Mẫn, tự nhiên không biết Bạch Chi xuất hiện từ lúc nào vui vẻ chạy đến, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi hắn.

"Biểu ca."
"Bạch Chi cũng đi dạo chợ đêm sao?", Tiêu Chấn khá kinh ngạc, không nghĩ trong tình cảnh này lại vô tình gặp Bạch Chi ở đây.

"Phải đó, huynh đi một mình ư?", Bạch Chi liếc mắt nhìn thấy phía đối diện có Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn đang đứng nhìn chăm chú về phía họ, trong lòng thừa biết Tiêu Chấn đi cùng Ninh Tĩnh nhưng lại giả vờ ngây ngô không biết gì hỏi hắn.

"Biểu ca, muội có chuyện muốn nói riêng với huynh, không biết có được hay không?", Bạch Chi chưa kịp đợi Tiêu Chấn trả lời đã bồi thêm câu sau, tuy ý là hỏi nhưng thật ra lại mang ẩn ý không để cho người khác từ chối.

Ninh Tĩnh từ xa thấy hai người Tiêu Chấn cùng Bạch Chi thân mật cười nói như thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng cùng hụt hẫng, bao nhiêu cảm xúc vui vẻ tràn đầy khi nãy trong phút chốc đều tiêu tan hết.

Ninh Tĩnh nghiêng người, lại thấy hai đứa trẻ ăn xin với ánh mắt thèm thuồng nhìn chăm chăm về cây kẹo trên tay nàng, Ninh Tĩnh nghĩ nghĩ, Tiêu Chấn hắn có lẽ không thèm để tâm đến cây kẹo này đâu nhỉ? Nghĩ vậy, nàng cúi người đưa cho hai đứa trẻ ấy mỗi người một cây kẹo, còn cho thêm ngân lượng bảo chúng tìm gì đó ngon ngon ăn đi.

Cuối cùng lôi kéo Mẫn Mẫn rời đi trước, xem như là để lại không gian riêng cho hai người họ.

Tiêu Chấn nhìn thấy Ninh Tĩnh rời đi không nói lời nào, trong lòng có chút buồn bực cùng không vui, cảm thấy như bị ai đó cào cho mấy nhát, khó chịu vô cùng.

Nhưng Bạch Chi trước mắt hắn cứ lôi kéo không ngừng năn nỉ, hắn không tìm được cách từ chối, đành ra lệnh cho A Tài mau đi theo trông chừng Ninh Tĩnh, còn bản thân thì tranh thủ theo Bạch Chi nói chuyện cho xong rồi nhanh chóng quay lại tìm nàng..