Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 4: 4: Hồng Lâu Mộng 3





Editor: Senhh
Trong ba năm qua, kinh thành đã thay đổi rất nhiều.
Thời điểm năm thứ hai ở Cô Tô, Giả Đại Thiện qua đời.

Giả gia mà trước kia Giả Mẫn đã từng quen thuộc nay đã đổi chủ, tuy rằng môn đình chưa đổi nhưng đại ca trở thành nhất đẳng tướng quân, là chủ nhân Giả phủ thành này.

Còn nhị ca trước đây là thần tử thân cận bên Thánh Thượng giờ đây đã là chủ sự Công Bộ
Đại tẩu mang thai vào năm thứ nhất, sau đó sinh hạ thứ tử Giả Liễn, theo lý thì bây giờ là đã biết đi biết bò, bi bô tập nói.

Còn trưởng tử Giả Hô, lúc nàng chuẩn bị đi thì vẫn còn nhỏ giống như Giả Liễn, nhưng bây giờ chắc hẳn đã đi học đường rồi.

Lúc nàng đi thì nhị tẩu đã mang thai đứa con đầu lòng, quả nhiên hiện tại đã sinh hạ trưởng tử nhị phòng, đặt tên Giả Châu.
Đây vẫn chỉ là sự thay đổi ở nhà mẹ đẻ của Giả Mẫn.

Đối với Lâm Như Hải mà nói, những biến hóa trên triều đình càng lớn hơn.

Hắn cần phải những mối quan hệ dây mơ rễ má trong đó một cách cẩn thận.

Cũng may trong lúc hắn giữ đạo hiếu cũng chưa từng bỏ qua một ngày nghiên công đọc báo, nên Nhan Hoa vẫn rất yên tâm đối với con đường làm quan của hắn.
Ngồi xe ngựa suốt một quãng đường dài trở lại Lâm trạch ở kinh thành, đám người trong phủ một phen lắn lộn.


Nhan Hoa cũng nhân cơ hội này chọn lọc hạ nhân, đem những đầy tớ ỷ thế ức hiếp chỉ nhân ở Lâm gia và Giả gia hoặc là bán hoặc là đuổi.
Một ngày sau khi dàn xếp ổn mọi việc, Lâm Như Hải và thê tử liền đi bái phỏng Nhạc gia phủ Vinh quốc công.
Toàn bộ phố Vinh Ninh đều là phủ đệ của Giả gia, phía đông là phủ Ninh quốc công, phía tây là phủ Vinh quốc công.

Từ xa, Nhan Hoa nhìn xuyên qua tấm màn mỏng liền thấy đại môn nguy nga, ở trước cổng đặt hai tượng sư tử sống động như thật, uy nghiêm lộng lẫy.

Mới sáng sớm đã có hạ nhân mở cửa chờ sẵn ở trước cửa, vừa thấy xe ngựa tới liền vội vàng bảo gã sai vặt đi vào thông báo.
"Lâm cô gia, cô nãi nãi đến rồi!" Một tiếng hô lớn thông báo cho chủ tử trong nội viện.
Nhan Hoa bị một đám nha hoàn vây quanh đi vào nội viện.

Tuy rằng hiện tại Giả gia vẫn còn trong thời gian giữ đạo hiếu, khung cảnh không thấy vẻ đẹp diễm lệ.

Nhưng trên đường đi cô vẫn có thể cảm nhận được sự sang trọng và duyên dáng của mái hiên cong vòm, rường cột chạm khắc...
Mà Nhan Hoa bước vào trong đó, nhìn thấy phong cảnh mười mấy năm qua chưa hề thay đổi, trong lòng cảm xúc rối bời, có buồn, có thất vọng, lại càng hận.
Vừa mới bước vào căn phòng lớn ở chính viện thì cô đã bị Giả mẫu ôm vào lòng.

Lão thái thái khóc lóc đến thương tâm, nói trượng phu trước khi qua đời còn chưa được nhìn tâm can nữ nhi một lần cuối, lại càng đau lòng không thôi.
Giả mẫu khóc vì xúc động, còn Nhan Hoa thì nhớ tới đủ mọi chuyện cũ trong kiếp trước kiếp này, trước khi gả chồng, cuối cùng cũng không nhịn được rơi lệ.

Khi có phụ mẫu thì tất cả đều tốt đẹp, khi không có phụ mẫu thì thân nhân hơn hẳn người xa lạ.

Mộtnđams nha hoàn và tức phụ vội vàng chạy lại khuyên bảo, rồi nói giỡn, chen lời, cuối cùng mới ngăn lại nước mắt của hai người.

Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng mọi người cũng ngồi xuống cùng nhau trò chuyện, Nhan Hoa bị Giả mẫu kéo lại ngồi cạnh bà.
Sau đó mọi người không tránh khỏi nói đến tình hình của mỗi người trong nhà sau khi rời kinh thành.

Cứ nói, không biết tại sao đột nhiên cô nghe thấy nhị tẩu Vương thị thở dài một hơi.
Giả mẫu đang nhiệt tình nói thì bị tiếng thở dài này làm mất hứng, nhưng bà cũng không có tức giận, chỉ là tò mò hỏi: "Tức phụ lão nhị, đang yên đang lành con thở dài cái gì?"
Vương thị vẻ mặt tiếc nuối: "Haiz...!Nghe cô nãi nãi nói về mấy chuyện tiểu ngoạn ý nhi này ở Giang Nam, con liền không nhịn được liền nghĩ đến đứa tôn tử xấu số bên ngoại, chỉ sợ rằng...!sợ sau này Châu Nhi sẽ giống như vậy..."
Không khí náo nhiệt trong phòng đột nhiên lạnh xuống.
Dường như lúc này Vương thị mới ý thức được bản thân đã nói sai, gượng gạo cười rồi cầm khăn tay vả vào mặt: "Đều trách con! Trách con! Đang yên đang lành lại nói linh tinh cái gì không biết nữa! Chắc hẳn tôn tử bên ngoại là tiên đồng trên trời hạ phàm, lão thái thái thông gia quá yêu mến nên mới đưa đi, ngày đêm bên cạnh người!"
Sắc mặt Giả mẫu tối sầm lại.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết chuyện Giả Mẫn sinh non nên ai nấy cũng coi như việc này chưa từng xảy ra, không dám đề cập đến một chứ nào.

Vương thị này cố tình thích tự cho mình là thông minh!
Đại tẩu Liễu thị khẽ cười: "Đệ muội biết bản thân thích nói bừa, sau này có tâm tư gì thì suy nghĩ trước rồi hãy nói.

Nữ nhân cả nhà chúng ta ngồi với nhau thì nói gì cũng được, còn khi ra ngoài mặt mũi nhị đệ sẽ khó coi đấy."
Giả mẫu nắm lấy tay Nhan Hoa, thập phần đau lòng nói: "Mẫn Nhi của ta trước nay vẫn luôn hiếu thuận.

Nhớ lúc đó con vừa mới gả cho người ta, trở về liền nói lão phu nhân Lâm gia rất tốt, nhất định sẽ hiếu thuận với người giống như mẫu thân.


Nữ nhi ngốc này tâm tư thật sự quá thẳng thắn, mọi chuyện đều đặt trưởng bối ở trong lòng mà ngược lại xem nhẹ bản thân!"
Nhan Hoa cười an ủi Giả mẫu: "Bách thiện hiếu vi tiên, không phải mẫu thân thường xuyên dạy con vậy sao? Hơn nữa khi ở nhà, đại tẩu cũng rất hiếu thảo với mẫu thân và phụ thân mà, con thấy lần này trở về có vẻ như sắc mặt đại tẩu không được tốt lắm?".

Đam Mỹ H Văn
Giả mẫu liên tục gật đầu: "Cả nhà lão đại chính là tốt, lần này phụ thân con...!Ít nhiều cũng là nhờ có tẩu tẩu con lo liệu từ trong ra ngoài, cái người đại ca kia của con đúng là tên hỗn đản mà, nếu không phải có đại tẩu con, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết! Nó còn không biết thông cảm cho tức phụ của nó, vừa mới sinh con xong đã bị mệt nhọc như vậy rồi, sức khỏe không yếu đi mới là lạ."
Nhan Hoa nhìn về phía Liễu thị, quả nhiên sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể thậm chí còn gầy hơn phân nửa so với trong trí nhớ ba năm trước.

Hơn nữa thỉnh thoảng lại dùng khăn che miệng lại nhẹ nhàng ho khan, có lẽ bây giờ vẫn còn bị bệnh.
Lại nghĩ đến thời điểm Giả Hô mất sớm, rất nhanh sau đó Liễu thị liền qua đời.
"Thừa dịp bây giờ thanh tĩnh, đại tẩu cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt.

Nếu đại ca yêu thích kim thạch đồ cổ thì cứ để cho đại ca thích đi, nhà chúng ta cũng không thiếu gì mấy món đồ vật nhỏ này.

Hô ca nhi và Liễu ca nhi vẫn còn nhỏ, tẩu tử vẫn phải chăm sóc cho bản thân thật tốt...!Nếu như đại ca gây ra đại họa gì thì đại tẩu à, tẩu nhất định phải "dạy bảo" đại ca, đến lúc đó mẫu thân cũng không thể giúp huynh ấy!" Nhan Hoa ẩn ý nháy mắt với Lâm thị, sau đó cô quay sang làm nũng với Giả mẫu.
Đương nhiên là Giả mẫu nhìn thấy hai người mắt đi mày lại, cũng biết các nàng đánh tiếng với nhau.

Liễu thị là cô nương ở phủ Lý quốc công, mặc dù lớn lên nàng có đọc sách và học thư pháp nhưng tính tình lại thập phần đanh đá, lại còn biết võ.

Tính khí này không phải đối với người ngoài, mà là dùng trên người trượng phu nàng.
Nàng không ngăn cản Giả Xá nạp thiếp, nhưng nếu như phía đông người này phía tây lại là người khác, suốt ngày lăng nhăng? Vậy thì chờ bị Liễu thị thu thập đi! Một người trượng phu ăn chơi trác táng đối mặt với một người thê tử văn võ song toàn thì chỉ có thể nước mắt chảy ngược vào trong, đánh, đánh không thắng; chửi, chửi không nổi.

Bình thường nàng đánh người thì sẽ chọn chỗ tối vắng vẻ để đánh, mặc dù mắng người rất văn minh nhưng lại giống như vạn tiễn xuyên tim.


Rối rắm nhất chính là--- cố tình, Liễu thị trưởng thành còn rất xinh đẹp.

Cho nên Nhan Hoa hoài nghi, hành vi phóng đãng của Giả Xá có lẽ đã bị thê tử chèn ép đến thảm.

Nếu như Liễu thị sống lâu thì cả Giả gia này sẽ không có khả năng bị suy tàn.
Giả mẫu thật sự rất thích tính cách như vậy của Liễu thị.

Nàng không độc chiếm con trai bà, làm gì cũng đều là nói có sách mách có chứng, lúc cần đanh đá thì đanh đá vì thế nên cũng không cảm thấy đau lòng cho nhin tử bà, ngược lại còn liên tục hưởng ứng, tựa như nghĩ rằng trưởng tử nên bị trưởng tức thu thập từ sớm.
Ở bên ngoài, Giả Xá đang rất hào hứng với bức tranh cổ mà Lâm Như Hải tặng, vẻ mặt vui tươi hớn hở hoàn toàn không biết rằng mẫu thân, muội muội và thê tử hắn đã chuẩn bị xong đao để xử hắn.
Sắc mặt Vương thị ngưng trọng, Liễu thị tốt xấu trực tiếp châm chọc nàng ta, thái độ của Giả mẫu và Giả Mẫn lại coi như nàngvta không tồn tại, ba người vừa nói vừa cưòi vui vẻ, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt.
Hơn nữa, trong lời nói của Giả mẫu có ẩn ý, bà nói Liễu thị và Giả Mẫn hiếu thuận, còn nhị tức này thì bất hiếu?
Buổi tối, sau khi Giả Chính trò chuyện với Lâm Như Hải về liền thấy vẻ mặt thê tử hắn không vui, kỳ quái hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Vương thị một bụng ủy khuất: "...!Chỉ là nói đến tiểu ngoạn ý nhi, rồi thiếp nhanh nhảu nói đến chuyện đứa trẻ...!Đầu tiên là bọn họ châm chọc thiếp không thể ra ngoài, muội muội cả ngày không nói chuyện cùng thiếp, câu truoqsc câu sau nói đại tẩu hiếu thuận, mẫu thân cũng nói theo bảo nhị phòng không thể hiếu tâm bằng đại phòng...!Đều là con cái một nhà, tại sao thiếp lại bị như vậy chứ..."
Giả Chính bực bội: "Mọi người đang vô cùng vui vẻ, nàng cần gì phải lanh mồm lanh miệng nhắc tới chuyện thương tâm của muội muội?"
Vương thị khóc lóc: "Chuyện đã qua ba năm rồi, chính bản thân muội ấy cũng đã tặng lễ vật cho ba đứa nhỏ, thiếp nào biết được đến hai chữ "hài tử" cũng không thể nói ra? Bây giờ đâu chỉ mỗi phòng chúng ta có Châu Nhi, nhà ai không có? Sau này chẳng lẽ tôn tử không gặp cô cô?...!Huống chi...!Ngay lập tức thiếp liền vả mặt xin lỗi rồi.

Thiếp là tẩu tử, còn bắt thiếp phải làm thế nào nữa chứ?"
Giả Chính thấy nàng chịu ủy khuất như vậy cũng cảm thấy không thể trách được nàng.

Chỉ có điều một bên là muội muội hắn chứng kiến lớn lên từng ngày, một bên là thê tử, nghĩ lại cả hai bên đều không sai, hơn nữa hắn tự cho rằng mình rất có hiếu với mẫu thân, không ngờ tới lại bị mẫu thân nói không hiếu thuận bằng đại ca ham ăn biếng làm...!Trong lòng chua xót, nặng nề thở dài một hơi, phiền lòng phủi tay đi ra ngoài.
Vương thị ngẩng đầu liền nhìn thấy Giả Chính xoay người đi thì nàng càng thêm đau buồn.

Sau đó nha hoàn tiến vào, chỉ về hướng căn phòng của Triệu di nương, một hơi nghẹn ở ngực, mãi cũng không thể nuốt được cục tức này, quả thực giận đến nghiến răng nghiến lợi!.