Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 9: Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Suối Qua Khe Núi
Thẩm Hồi suy nghĩ, A Hạ cùng người bên cạnh Bùi Hồi Quang là người quen cũ, thế đúng thật là người nên chọn nhất, nàng cảm ơn Văn Hạc thêm lần nữa.
Văn Hạc nào dám nhận lời cảm ơn của nàng.

Văn Hạc cũng có chút không nỡ.

Hoàng cung không phải nơi yên bình, nàng ấy lại hoàn toàn không có gì làm cơ sở, mấy năm qua có thể sống bình an qua ngày cũng một phần nhờ A Hạ giúp đỡ.
Chỉ có điều hiện tại trong tay nàng ấy còn có người khác để sai phái.

So với nàng ấy, Thẩm Hồi vừa mới vào cung càng cần một người như A Hạ kề bên.
Lưu ma ma đến, Văn Hạc bèn đứng dậy cáo lui.
Có lẽ vì đã thấy tận mắt nên bây giờ đối mặt với buổi học đầy những ngôn từ ướt át trong miệng Lưu ma ma, Thẩm Hồi không còn khó chấp nhận như trước.

Chỉ là nhìn vào câu dâm chữ tục trong sách, thầm nghĩ tao nhân mặc khách* thật tài tình, rõ ràng là một chuyện buồn nôn như vậy lại có thể dùng lời văn miêu tả thành tuyệt diệu như tiên.
*Tao nhân mặc khách: người tao nhã và khách văn chương (nguồn: chunom), giới văn chương.
Bút văn nhân, quỷ gạt người.
Nàng dựa theo lời dạy của Lưu ma ma, mềm giọng đọc những câu từ ướt át trong sách lên, trong lòng lại lẩm bẩm không ngừng: Hừ, đều là giả, giả, giả!
Lưu ma ma quan sát đôi mắt trong vắt của Thẩm Hồi, hơi sững người.

Trước đó trong giờ học tiểu Hoàng hậu gò má ửng hồng uốn éo lắc lư, sao hôm nay lại…
“Nương nương có hiểu câu này nghĩa là gì không ạ?”
“Ma ma hỏi câu nào?” Ánh mắt Thẩm Hồi sáng trong, “Lưỡi thiếp nơi chàng, lòng chàng lãng đãng, hay Đêm tình nào say ngủ, chiều chàng đốt đuốc hoa.”
Lưu ma ma nhìn dáng vẻ điềm nhiên của Thẩm Hồi, chân mày nhíu chặt hơn.
Thẩm Hồi cong môi, đôi mắt như vầng trăng cũng cong cong.

Giọng nói của nàng mềm mại nhẹ nhàng, mang theo đôi chút ngọt ngào: “Ma ma, mấy bài thơ này bản cung đã đọc rất nhiều lần, cố gắng thuộc hết.

Có cần học tiếp không? Hay hôm nay ma ma cho nghỉ một ngày để bản cung nghỉ ngơi đôi chút?”
Nàng nhẹ nghiêng đầu, trâm cài tóc trên đầu theo đó đong đưa, lay động ánh nhìn.
Lưu ma ma thoáng ngẩn người.

Thầm nghĩ dung mạo của Hoàng hậu nương nương thật đẹp.

Dung nhan dường ấy thì cười với nam nhân một tiếng cũng đủ hút hồn hắn đi, nào cần học những thứ này.
Nhưng Lưu ma ma cũng không dám cho nghỉ mà tiếp tục giảng bài, giảng về cơ thể của nữ nhân, giảng việc nữ nhân làm thế nào toát vẻ tình tứ từ mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mày.
Lưu ma ma lại cảm thấy tiếc nuối.

Nữ tử trên đời có ngàn vẻ đẹp, nét đẹp non nớt thuần khiết của Hoàng hậu bây giờ quả thực đáng ngưỡng mộ, học những kỹ xảo kia quá sớm cũng là một loại đáng tiếc.
Buổi sáng nghe Lưu ma ma giảng dạy, buổi chiều phải học múa cùng Lệ phi.
So với nghe giảng, việc múa càng làm khó Thẩm Hồi hơn.


Từ nhỏ sức khỏe của nàng đã không tốt, từ trước đến nay chưa từng học múa.

Nàng miễn cưỡng tùy tiện tập hai động tác rồi liên tục bảo không học được.
Lệ phi cũng đau đầu, nàng thấy dáng người Hoàng hậu nhỏ nhắn mềm mại nhưng không ngờ chẳng có chút tư chất nào về múa.

Thế nhưng Thẩm Hồi lại là Hoàng hậu, nàng không dám nhiều lời.
Hoàng đế triệu Lệ phi qua, không tồi.
Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chạng vạng, Thẩm Hồi tự mình ra rừng mai đằng sau hái một nhành mai, dự định đặt lên bàn trang điểm.

Khi quay về bắt gặp mấy tiểu cung nữ lắm chuyện.
Ba tiểu cung nữ vừa quét tuyết vừa tán gẫu.
“Xuân Phúc tỷ, A Hạ đến Vĩnh Phượng cung của chúng ta hôm nay là A Hạ đó đúng không?” Cung nữ áo xám hỏi.
Xuân Phúc cười: “Chứ A Hạ nào được nữa? Còn không phải là A Hạ khiến bọn thái giám tranh đoạt kia sao?”
Một cung nữ khác mặc áo tím nói: “Hai người nói gì sao ta nghe không hiểu!”
Xuân Phúc kể ngay tắp lự: “A Hạ đấy có vẻ ngoài xinh đẹp, từng được Tô công công ngự tiền để mắt tới, ức hiếp không ít lần, chỉ đợi nàng ta tự hiến mình làm đối thực.”
Cung nữ áo xám thở dài: “Đám thái giám chết bầm giỏi nhất la dùng đủ trò bắt nạt chúng ta!”
Xuân Phúc nói tiếp: “Ai cũng nghĩ A Hạ không gánh nổi, ai ngờ nha đầu đó âm thầm bò lên giường một tên thái giám khác.

Chính là Vương Lai, người suốt ngày đi theo sau Chưởng ấn.”
Cung nữ áo tím mù mờ: “Nhưng Tô công công là tâm phúc gần Bệ hạ, Vương Lai đấy lại chẳng có chức vụ gì.”
Xuân Phúc hỏi: “Vậy Tô công công bây giờ ở đâu?”
Cung nữ nọ hít hà: “Đi trông coi hoàng lăng! Còn tưởng hắn làm sai trước mặt rồng, lẽ nào do chuyện này? Quả thực nhìn không ra Vương Lai còn có bản lĩnh lớn như vậy!”
“Thế nào, ngươi cũng muốn tìm một tên thái giám để dựa vào à?” Xuân Phúc trêu ghẹo.
Cung nữ áo tím khẽ giật mình, vội nói: “Nói bậy gì đó.

Ai muốn đi hầu hạ đám bẩn thỉu kia.

Ta còn nghe Miểu Nhiên cô cô kể, bọn thái giám tự biết mình không phải nam nhân, có nhiều chiêu hành hạ người khác trên giường lắm kìa!”
Sắc mặt cung nữ áo xám buồn bã, tiếp lời: “Nhưng từ ngày theo Khương công công, cuộc sống của Miểu Nhiên cô cô tốt lên rất nhiều, cổ tay của A Hạ còn mang vòng vàng đấy.

Không nói đến ăn tiêu, chí ít sẽ không bị mấy tên tiểu thái giám cấp thấp ăn hiếp.

Như Linh Linh làm việc cùng chúng ta lúc trước, dù từng được Hoàng đế lâm hạnh thì sao? Chẳng phải cũng lay lắt qua ngày.

Lần trước ta còn thấy nàng ấy vì lấy than mà bị lão thái giám mặt rỗ kéo vào ngực.”
Cung nữ áo tím nọ “Hừ” một tiếng, trả lời: “Ngươi khá lên chút được không.

Nếu qua lại với đám thái giám đó thì đừng tìm ta nữa.


Có thấy bẩn hay không hả!”
“Chung giường với kẻ tàn khuyết thế kia giống A Hạ, nghĩ thôi đã phát khiếp.

Ta chỉ cảm khái thôi!” Cung nữ áo xám vội la lên.
Xuân Phúc chọc đầu cung nữ nọ, cười giễu cợt: “Nếu ngươi thật sự muốn, còn có thể hỏi A Hạ xem làm thế nào dỗ dành bọn hoạn quan kia.

Tốt nhất ngươi càng giỏi hơn, đừng tìm con trai Chưởng ấn gì đó, đi quyến rũ hẳn Chưởng ấn đi!”
Ba người cùng nhau cười.
Phía sau dàn bầu hồ lô*, Thẩm Hồi nghe đến chau mày, vừa định bước ra thì trông thấy một bóng người màu xanh lục dưới mái hiên, chính là A Hạ.
*Bầu hồ lô:

Ba cung nữ cứ nói cứ nói, dần dần kích động, giọng càng lúc càng lớn, không chỉ bị Thẩm Hồi nghe thấy mà còn bị đương sự như A Hạ nghe được.
Ba cung nữ nhìn A Hạ đi phăm phăm tới, ai nấy cũng sững sờ.
A Hạ tát ngay một bạt tai qua.
Tiếng tát tai vang dội khiến cả Thẩm Hồi đứng ngoài cửa sau dàn bầu hồ lô cũng ngây người.
“Ngươi, ngươi đánh người!”
“Phải, là ta đánh ngươi.” A Hạ nâng cằm, “Dù là đến từ bên cạnh Văn Tần hay từ phòng của Vương Lai đều đánh được ngươi.

Nếu ngươi không phục có thể đánh trả thử xem.”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Khí thế của A Hạ ép tới, “Hôm nay các ngươi quỳ xuống hô bà ơi thì ta tha cho, bằng không ta sẽ thủ thỉ vài câu vào tai thái giám mà các ngươi xem thường kia!”
Xuân Phúc vẫn không phục, khẽ hừ một tiếng: “Không biết còn tưởng lên làm phi tử, chứ chẳng phải cậy nhờ cái thứ còn không xem là nam nhân kia…”
A Hạ đổi tay cho tiếp một bạt tai.
Xuân phúc kinh hãi, hai cung nữ còn lại tuổi nhỏ, nàng ta lại lớn hơn A Hạ vài tuổi, A Hạ dựa vào cái gì?
A Hạ vừa muốn mở miệng thì thấy Thẩm Hồi vòng vào từ hậu viện, không khỏi hơi giật mình, quỳ xuống hành lễ.

Ba cung nữ nọ cũng nhìn thấy, tất cả nhanh chân quỳ xuống.
“Thưa nương nương?” Trầm Nguyệt xin chỉ thị.
Thẩm Hồi nhìn thoáng qua ba cung nữ quỳ gối chung một chỗ, nói: “Quá ầm ĩ.”
Trầm Nguyệt cho ba người tự rời đi, thích đi đâu thì đi, dù sao không thể ở lại Vĩnh Phượng cung.
Thẩm Hồi trở về phòng, bảo Thập Tinh lấy mai đỏ nàng đang ôm đi cắm.

Nàng nằm sấp lên bàn trang điểm ngắm mai đỏ, không kìm được mà nghĩ mai đỏ trong nhà hẳn đã khô từ lâu, không biết nha hoàn có hái thêm hay không.

Ngày đông tháng Chạp, mẫu thân thích nhất là mai đỏ bên cửa sổ.
A Hạ vào phòng, quỳ thẳng xuống: “Xin nương nương trách phạt.”
Thẩm Hồi ngoái đầu lại nhìn nàng ấy, nói: “Ngươi vốn nên tìm ta đòi lại công bằng, tính tình quá nóng nảy.”

“Nương nương dạy phải.

Chỉ bởi nghe những người đấy nói Vương Lai như thế nô tỳ lập tức muốn đánh người.” A Hạ nói rất thẳng thắn.
Thẩm Hồi kinh ngạc.

Sau một lát nàng mới nói: “Lui xuống đi.”
“Thưa nương nương, người nhân từ không đành lòng trách phạt, nô tỳ biết sai, tự xin phạt quỳ.” A Hạ dập đầu, sau đó tự đi ra sân quỳ xuống.
Trầm Nguyệt hỏi: “Nương nương, để nàng ấy quỳ ạ?”
Thẩm Hồi đưa mắt thoáng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ rồi nói: “Nàng muốn quỳ thì cho quỳ đi.

Ừm, đưa áo bông qua.”
Chốc lát thôi Trầm Nguyệt đã nhận thấy Thẩm Hồi có hơi thả hồn đi nơi khác, cũng không biết lại đang suy ngẫm chuyện lung tung gì.

Sáng hôm sau, Thẩm Hồi đã mặc y phục từ rất sớm, ngồi lên kiệu phượng, mang theo nghi trượng xuất cung đến biệt cung đón Thái hậu.

Biệt cung không gần, khi trời sẩm tối mới giẫm lên chút ráng chiều cuối cùng để đến nơi.
Quế ma ma hầu cạnh Thái hậu nghênh tiếp Thẩm Hồi, bẩm: “Đành xin nương nương đến thiên điện nghỉ ngơi trước cho lại sức ạ.”
Tiếp đó bà giải thích rằng Cẩm vương cùng Duệ vương đang trò chuyện bên chỗ Thái hậu.
Đi gấp cả ngày, người sợ lạnh như Thẩm Hồi chỉ ước gì được hơ tí lửa trước.

Nàng vừa sưởi ấm vừa nghĩ về Cẩm vương và Duệ vương.
Cẩm vương cùng đương kim Thánh thượng do một mẹ sinh ra, còn Duệ vương ngày xưa cũng được xem như là một Hoàng tử được Tiên đế yêu thương.
Hoàng đế đang trị vì kia ngu xuẩn ác đức, người khởi nghĩa trải khắp bốn phương.

Cùng với những người vốn là thân vương* trong hoàng tộc kia, sao họ lại không có ý lên thay.
*Thân vương: anh em chú bác với vua được phong tước vương (nguồn: vtudien).
Cẩm vương, Duệ vương đến vấn an Thái hậu có lẽ đều mang chút lòng riêng.
Thẩm Hồi cũng ngóng trông gió đổi chiều.

Thậm chí nàng còn lờ mờ đoán được ngày trở trời không còn xa nữa.

Nếu hỏi nàng hi vọng ai làm Hoàng đế, nàng cũng không rõ giữa những thân vương ấy và các nghĩa sĩ ai sẽ là minh quân.

Nếu về lòng riêng, đương nhiên nàng hy vọng Dục nhi của nhị tỷ đăng cơ làm Đế hơn.

Mặc dù hiện nay lời đồn đãi về đứa nhỏ này cũng không dễ nghe…
Hàng chân mày nhỏ của Thẩm Hồi càng nhíu càng chặt, không nhịn được mà nghĩ… nếu Dục nhi giống phụ hoàng của mình thì nên làm thế nào?
Tim Thẩm Hồi như chìm xuống.
“Quế ma ma, Dục nhi đã ngủ chưa? Bản cung muốn đi gặp cháu nó trước.”
Ánh mắt của Quế ma ma hơi lảng tránh rồi mới bẩm báo đúng sự thật.
Nhanh thôi Thẩm Hồi đã trông thấy Tề Dục ở bên hồ.
Cậu bé cưỡi lên người tiểu thái giám chơi đùa trên băng.

Một tay cậu túm lấy sợi dây thừng đang siết cổ tiểu thái giám, tay còn lại ném pháo ra khắp nơi.
Quế ma ma bước tới một đoạn, bất đắc dĩ nói: “Điện hạ chớ đùa, sang gặp mẫu hậu thôi ạ.”
Tề Dục ném ngay pháo trong tay về phía Quế ma ma, nhìn bộ dạng tránh né của Quế ma ma mà cười ha ha.
“Dục nhi.” Thẩm Hồi đi sang bên hồ.

Tề Dục nhìn Thẩm Hồi từ trên xuống dưới, hỏi: “Bà là tân Hoàng hậu?”
Thẩm Hồi còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng vó ngựa ầm ầm.

Tiếng trầm đục chỉnh tề của móng ngựa nghe tựa nhà binh.
“Ai đến?” Tề Dục hỏi trước nhất.
Sau đó có cung nhân bước nhanh tới bẩm: “Là Chưởng ấn dẫn theo người của Đông xưởng đến ạ, nói Duệ vương liên quan đến một vụ án lớn, tới bắt người!”
Tề Dục lập tức leo xuống người thái giám, chạy về phía trước.
“Điện hạ chậm chút!”
Cung nhân hầu hạ vội vã đuổi theo.
Thẩm Hồi cũng đi theo ra đằng trước.

Đến khi tới nơi, trông thấy một vùng đèn đuốc sáng trưng ở đằng xa.
Duệ vương không ở nơi đấy, trong sân chỉ có Cẩm vương đối mặt với Bùi Hồi Quang.
“Cha nuôi!”
Tiếng gọi lanh lảnh của tiểu Điện hạ phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân.
Thẩm Hồi kinh ngạc.

Nàng trơ mắt nhìn Tề Dục chạy về phía Bùi Hồi Quang, kéo vạt áo của y hô cha nuôi.

Mà Bùi Hồi Quang chỉ liếc mắt nhìn cậu bé một cái, ánh mắt kia không khác gì lúc nhìn đám tiểu thái giám đuổi theo y gọi cha nuôi.
Một ma ma khác kề bên Thái hậu đến truyền lời, mời Chưởng ấn vào trong nói chuyện.
Bùi Hồi Quang đến khiến Thái hậu tạm thời không gặp Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi ở tạm trong biệt cung một đêm.
Thẩm Hồi suốt đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau nàng đi gặp Thái hậu, vòng qua hành lang, từ xa trông thấy Bùi Hồi Quang đang đứng tại cửa chính bên kia, có vẻ muốn rời đi.

Nàng vội vàng bảo A Hạ qua cản người.
Thẩm Hồi đứng dưới mái hiên nhìn Bùi Hồi Quang ở đằng xa.

Bùi Hồi Quang nghe A Hạ truyền lời, thoáng đưa mắt sang bên này.
Thẩm Hồi nắm chặt chiếc khăn trong tay, cố nén căng thẳng.

Nàng nhìn Bùi Hồi Quang vòng qua sân rồi đi từng bước một đến đây.

Y giẫm lên nền tuyết tạo nên âm thanh sàn sạt, còn có tuyết mịn khẽ khàng rơi xuống vai áo màu đỏ của y.
Khi Bùi Hồi Quang đi đến bên dưới bệ đá trước mặt nàng, Thẩm Hồi bỗng không còn hồi hộp.
“Nương nương gọi nhà ta đến do bởi chuyện gì?”
Thẩm Hồi đứng cao hơn một chút, Bùi Hồi Quang ngước mắt nhìn nàng.

Tuyết đọng trên mái hiên phản chiếu ánh nắng, mắt y híp lại.
“Bản cung có chút tò mò, Điện hạ gọi Chưởng ấn bằng hai tiếng cha nuôi, Chưởng ấn cảm thấy như thế nào?”
Vì chuyện này?
Bùi Hồi Quang cười khẽ, đáp: “Nhi tử của Hoàng đế gọi loại hoạn quan như nhà ta đây là cha nuôi, tất nhiên thống khoái.”
“Vậy… nữ nhân của Hoàng đế thay Chưởng ấn cởi áo ấm giường, Chưởng ấn có cảm thấy thống khoái chăng?”.