Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 54: Ngoại truyện 6: Hiện đại 4 (H)




Sau khi có kết quả thi tuyển sinh đại học, Thịnh Tuyết Tản thi được 712 điểm và đỗ vào trường đại học hàng đầu mà không có bất kỳ chút thấp thỏm nào.

Lô Vãn khó khăn lắm mới vượt quan điểm chuẩn, cùng anh đến thủ đô.

Cô nhớ lúc mình giả vờ do dự muốn điền nguyện vọng vào đại học ở thành phố khác, nhìn dáng vẻ lo lắng bất lực của Thịnh Tuyết Tản mà Lô Vãn không nhịn được cười.

Cô không biết rằng ban đêm sau khi cô ngủ thiếp đi, mỗi ngày Thịnh Tuyết Tản đều thức dậy để kiểm tra nguyện vọng của Lô Vãn, vì sợ cô sẽ đến thành phố khác.

Khi học đại học, khoảng cách giữa hai trường cũng không tính là gần, mỗi lần lái xe cũng phải mất nửa tiếng.

Thịnh Tuyết Tản dành thời gian để học lái xe, để mỗi lần rảnh sẽ lái xe đến gặp cô.

Trường của cô năm nhất không được thuê bên ngoài, Thịnh Tuyết Tản biết trường của cô quản lý rất nghiêm ngặt, cho nên anh chỉ thuê một phòng ngoài trường để mình ở, còn mỗi tối sẽ đưa cô về trước khi ký túc xá đóng cửa.

Cả hai từ năm cuối cấp ba cho đến khi tốt nghiệp đại học. Cô thi lên nghiên cứu sinh, còn Thịnh Tuyết Tản lại chọn mở một phòng làm việc, làm truyền thông mới, việc kinh doanh của anh vô cùng thuận buồm xuôi gió, số dư trong thẻ anh đưa cho Lô Vãn cũng càng ngày càng dài.

Buổi tối, Lô Vãn đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Một vị đàn anh trong tổ tới tiễn cô, thời gian không còn sớm nữa, cũng đã mười một giờ rồi, sau khi đóng cửa phòng thí nghiệm lại, thì phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

“Trời mưa rồi.” Lô Vãn lục lọi tìm ô trong túi xách: “Đàn anh, anh có mang ô không ạ?” 

Người đàn ông kia gãi đầu, thật thà cười: “Không, ký túc xá của anh ở gần đây, em cứ về trước đi.” 

Lô Vãn cảm thấy như vậy không lễ phép, mặc dù không thích tiếp xúc quá gần với người khác, nhưng cô vẫn ân cần nói: “Để em đưa anh về.” 

“Này, thôi được rồi, cảm ơn em nhé.”

Hai người che chung ô lặng lẽ đi trong mưa, bốn phía xung quanh vắng lặng yên tĩnh.

Lô Vãn không nói lời nào, người đàn ông này cũng không lên tiếng. Mọi người đều biết Lô Vãn là cô gái xinh đẹp nhất khoa, thậm chí là nhất trường, nhưng tiếc là cô đã có bạn trai và chưa từng nói nhiều hơn một câu với bất kỳ một người con trai nào. Ngay cả trong phòng thí nghiệm, cô cũng chỉ trao đổi với hắn ta ở mức cơ bản nhất để đảm bảo hoàn thành công việc thí nghiệm.

Hai người còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy có người gọi Vãn Vãn.

Lô Vãn lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười.

Nhìn thấy người đàn ông thân hình thẳng tắp mặc tây trang phía sau, Lô Vãn vội vàng nhét chiếc ô trong tay vào tay đàn anh: “Bạn trai em đến đón em rồi, tạm biệt đàn anh.” 

Sau đó Lô Vãn vội vàng chạy ra ngoài, dầm mưa chạy ra về phía người đàn ông.

Mà người đàn ông phía sau nhanh chóng chạy lên vài bước, đỡ lấy Lô Vãn, dùng ô che lên đầu cô.

“Sao anh đã về rồi! Không phải anh nói ngày mai mới về sao?” Lô Vãn kích động hỏi.

Vị đàn anh có chút sững sờ đứng ngây ra tại chỗ nhìn Lô Vãn ngày thường lạnh lùng với mọi người nhào vào vòng tay của một người đàn ông, chẳng trách ngày mai cô xin nghỉ, thì ra là như vậy.

Người đàn ông nâng tán ô lên liếc nhìn hắn ta, ánh mắt của anh không mấy thân thiện, hắn ta ngu ngơ cười một cái rồi quay người rời đi.

“Anh ta cũng không quá đẹp trai, tại sao đàn em Lô lại thích anh ta như vậy nhỉ.” Hắn ta vừa rời đi vừa lẩm bẩm.

Lô Vãn không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn ta, cô vùi vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, trong lòng anh tràn ngập mùi nước hoa mà cô đã chọn cho anh.

“Em nhớ anh nhiều lắm.” Lô Vãn cọ mặt trong lòng anh: “Đã một tuần không gặp anh rồi.” 

Thịnh Tuyết Tản ra nước ngoài bàn chuyện hạng mục suốt một tuần, vội vã trở về ngay trong đêm. Nhưng ngay khi anh vừa về đến nơi thì thấy Lô Vãn đang che chung một tán ô đi trong khuôn viên trường vào đêm khuya với một người đàn ông khác, khiến trái tim anh rất chua chát.

“Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy: ”Người đàn ông đó là ai?” 

Lô Vãn ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ anh, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trong miệng anh, sau đó thản nhiên nói: “Đó là đàn anh trong phòng thí nghiệm của em, hôm nay bọn em cùng nhau làm thí nghiệm tới muộn, mà trời mưa, anh ấy không có ô.” 

Quả thật chỉ là xã giao bình thường, nhưng Thịnh Tuyết Tản cảm thấy mình như nghẹn thở, không biết tại sao, trong lòng anh cảm thấy có chút không thoải mái.

“Ừm.” Thịnh Tuyết Tản không hỏi thêm nữa, anh ôm lấy Lô Vãn, sau đó trở về căn nhà mua bên ngoài trường học.

Nhà này lúc đầu vốn là anh thuê, nhưng sau đó phòng làm việc của anh kiếm ra lợi nhuận, hơn nữa Lô Vãn thích tự thiết kế và trang trí nhà ở, mà nhà thuê lại không tiện sửa đổi quá nhiều, cho nên anh quyết định mua luôn.

Vừa bước vào cửa, Lô Vãn treo áo khoác lên giá treo quần áo, vừa đi dép lông vào, thì Thịnh Tuyết Tản đã ôm lấy cô từ phía sau: “Vãn Vãn, em sẽ không rời xa anh đúng không?” 

Anh ghét bản thân không có cảm giác an toàn và ghen tuông vô cớ như vậy, nhưng Lô Vãn vẫn luôn ở vị trí chủ động trong mối quan hệ giữa hai người, vậy nên anh sợ Lô Vãn sẽ đột nhiên rời xa anh.

Lúc này Lô Vãn mới nhận ra mình quá vui khi Thịnh Tuyết Tản về sớm, suốt đường đi chỉ biết vui vẻ mà không để ý đến vẻ mặt có chút kỳ lạ của Thịnh Tuyết Tản.

Cô xoay người trong vòng tay của anh, đối mặt với Thịnh Tuyết Tản, nhìn vào đôi mắt hơi ửng đỏ của anh, Lô Vãn hôn lên khóe miệng anh: “Thật sự chỉ là người cùng nhóm hạng mục với em thôi, hôm nay A Hoan không thể đến được, cho nên em với anh ta phải làm luôn việc của A Hoan vậy nên mới làm đến muộn như vậy.” 

Lô Vãn cọ vào cổ anh: “Bởi vì anh nói ngày mai mới về, cho nên em mới ở lại phòng thí nghiệm tăng ca đến khi làm xong thí nghiệm rồi về nhà. Em còn định ngày mai xin nghỉ phép đi đón anh nữa đó.”

Thịnh Tuyết Tản ôm cô thật chặt, vùi đầu vào cổ cô: “Vãn Vãn, anh yêu em rất nhiều.” 

Lô Vãn mỉm cười đáp: “Em cũng yêu anh.” 

“Anh yêu em nhất.”

Tăng nhiệt độ hệ thống sưởi trong nhà lên, hai người trần truồng quấn lấy nhau từ phòng khách đến phòng ngủ, Thịnh Tuyết Tản cảm nhận được âm đ*o ấm áp của cô như muốn thiêu đốt anh khiến anh hoảng hốt mất hồn một lúc, sau đấy anh di chuyển thân dưới, miệng thì thầm những lời yêu thương.

Lô Vãn cảm thấy Thịnh Tuyết Tản càng làm càng hăng, như thế muốn đâm thủng hoa huy*t của cô hết lần này đến lần khác, bàn tay to lớn giữ lấy eo cô giống như một chiếc kìm sắt khiến cô không thể thoát ra. Cô hét lên đòi bắn, Thịnh Tuyết Tản cũng bắn ra dưới sự co rút mãnh liệt khi âm đ*o của cô tới cao trào, sau đó hai người ôm nhau thở hổn hển.

Lô Vãn bình tĩnh lại một chút, sau đó cô đột nhiên đẩy tay Thịnh Tuyết Tản ra rồi đứng dậy.

Thịnh Tuyết Tản cũng đứng dậy theo cô, sau đó hỏi cô: “Em sao vậy Vãn Vãn?” 

Lô Vãn không nói gì, tuỳ tiện mặc váy vào rồi đi đến phòng khách. Thịnh Tuyết Tản đi theo phía sau, nhìn cô cúi xuống tìm gì đó.

“Vãn Vãn? Em đang tìm gì vậy?” Thịnh Tuyết Tản hỏi lại, vươn tay nắm lấy tay cô.

Lô Vãn quay đầu lại, nhìn dáng vẻ không mảnh vải che thân của Thịnh Tuyết, sau đấy chớp mắt nói: “Anh không mặc quần áo vào sao?” 

Thịnh Tuyết Tản không biết Lô Vãn muốn làm gì, vì vậy ngơ ngác trả lời một câu: “Em không làm sao? Nhưng anh...”

Lô Vãn cười khúc khích, nói: “Không mặc cũng không sao.” 

Sau đó, cô đột nhiên quỳ một chân xuống và mở chiếc hộp đang cầm trong tay ra: “A Tản, anh có thể làm chú rể của em không?” 

Thịnh Tuyết Tản cảm thấy pháo hoa trên toàn thế giới đều đang nổ tung trong đầu mình, đầu ngón tay anh hơi run rẩy, hốc mắt đỏ lên: “Được. Anh đồng ý.”

Lô Vãn đeo nhẫn lên tay anh, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn giống hệt từ trong tay, ra hiệu cho Thịnh Tuyết Tản đeo cho mình.

Thịnh Tuyết Tản cũng quỳ một chân xuống đối diện cô, ngón tay hơi run rẩy, anh phải đeo mấy lần mới đeo được vào tay cô, nhìn chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của hai người, mắt Thịnh Tuyết Tản nóng đến muốn khóc.

“Ừm, bây giờ anh có thể hôn vị hôn thê của mình.”

Lô Vãn ghé đến bên tai anh nhắc nhở, Thịnh Tuyết Tản hít sâu hai hơi, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô gái của anh, người yêu của anh, người bạn đời mãi mãi của anh.

“Anh có muốn làm tiếp không?” Sau khi hôn một lúc lâu, Lô Vãn mới chịu buông ra, nhìn Thịnh Tuyết Tản hỏi.

“Ừm.” Thịnh Tuyết Tản bế cô lên, mấy năm gần đây anh chú ý rèn luyện cơ thể, cho nên bế Lô Vãn lên rất dễ dàng.

“Có thể không đeo bao.” Giọng nói của Lô Vãn nhẹ nhàng, thì thầm vào tai anh: “Em muốn thử mà không đeo bao. Em muốn anh bắn vào bên trong.”

Hô hấp của Thịnh Tuyết Tản dồn dập, một cơn gió lốc lướt qua đầu anh.

Trong mấy phút ngắn ngủi ấy, anh nghĩ đến việc nếu Lô Vãn muốn chia tay với mình vậy liệu anh quỳ xuống đất cầu xin thì có thể giữ cô ở lại không, anh không biết Lô Vãn đột nhiên mặc quần áo có phải vì không hài lòng với anh hay không, anh cũng không biết mình có nên đến nam khoa xin tư vấn của bác sĩ không. Nghĩ đến đám cưới của họ là ngày nào, anh phải làm bao nhiêu dự án nữa mới có thể mua được chiếc nhẫn đẹp nhất và tổ chức một hôn lễ hoành tráng nhất cho Lô Vãn, nghĩ đến việc sau này có con mà đứa trẻ không nghe lời thì nên cho vào học nhà trẻ nào và nghĩ đến việc sẽ yêu Lô Vãn mãi mãi.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản không đeo bao. Anh không lỡ chớp mắt, mà nhìn chằm chằm mặt Lô Vãn, chậm rãi đưa dương v*t của mình vào.

Mỗi lần làm tình với Lô Vãn, anh đều cảm thấy cô rất chặt, rất mềm mại, rất ẩm ướt, từng lớp thịt non mềm bên trong cô quấn lấy thân dưới của anh, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của anh thoả mãn đến mức như sắp bay lên.

Anh nắm lấy tay Lô Vãn, nhìn nhẫn của hai người giao nhau, thân dưới cũng càng ngày càng dữ dội, không ngừng ra vào trong cơ thể Lô Vãn.

Lô Vãn bị anh đâm đến mức giọng trở nên đứt quãng, cô rên rỉ cầu xin tha thứ, nhưng đổi lại là những cái vuốt ve dịu dàng và cú đâm vào sâu hơn của Thịnh Tuyết Tản.

“Vãn Vãn, Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản nhìn cô thật sâu: “Vãn Vãn của anh.” 

Lô Vãn chớp mắt, cô biết Thịnh Tuyết Tản đang vui vẻ, cho nên đứt quãng trả lời: “Sao vậy… vị hôn phu của em.”

Đáp lại cô là sự tấn công như mưa rền gió dữ của Thịnh Tuyết Tản, cùng với những nụ hôn liên tục rơi xuống mặt và cơ thể cô. Thịnh Tuyết Tản nhấc một chân của cô đặt lên vai mình, một tay chữ chặt sau gáy cô, đâm vào thật sâu, âm vật của cô đã sưng đỏ lên, môi âm hộ cũng không còn khép lại nữa, mà mở ra như một bông hoa, để Thịnh Tuyết Tản có thể quan sát hoa huy*t nho nhỏ của cô ăn dương v*t của anh như thế nào.

Thịnh Tuyết Tản run lên vì sung sướng, bàn tay vẫn đan mười ngón tay với anh của Lô Vãn siết chặt lấy tay anh, cảm nhận được sự bao dung, ỷ lại và yêu thương của người yêu, Thịnh Tuyết Tản đã không còn giữ được tinh dịch nữa, anh đâm mạnh vào sâu bên trong thêm mấy chục lần, sau đó nằm trên người Lô Vãn, dương v*t của anh đưa vào chỗ sâu nhất và bắn vào trong hoa huy*t của cô.

Lô Vãn cảm nhận được Thịnh Tuyết Tản đang xuất tinh, nhưng anh không rút dương v*t ra, mà đâm vào miệng huyệt, bắn tinh dịch đặc quánh vào bên trong.

“A Tản.” Lô Vãn khẽ gọi anh.

Thịnh Tuyết Tản cúi đầu cọ vào mặt cô: “Anh đây.” 

“Em sẽ luôn yêu anh.” Lô Vãn đã rất mệt, nhưng đôi mắt của cô lại vô cùng sáng ngời.

“Em xin lỗi vì đã không chú ý đến cảm xúc của anh.” Lô Vãn biết Thịnh Tuyết Tản khó chịu như thế nào khi nhìn thấy cô che ô với người khác trong đêm khuya: “Em chỉ yêu mình anh và mãi mãi yêu anh.”

Tình yêu của Lô Vãn là mãi mãi, trái tim của Thịnh Tuyết Tản trở nên nóng bỏng. Mắt anh có hơi chua xót, anh chớp mắt, ôm Lô Vãn thật chặt: “Anh nhớ rồi. Em phải yêu anh mãi mãi. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Đôi tình nhân đan mười ngón tay với nhau.

Trên đường đời, những lúc mệt mỏi, mỗi đoá hoa hồng đều mang tên em.