Sau khi vào nhà Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha mà Thịnh Tuyết Tản mới mua, bật TV xem phim.
Thịnh Tuyết Tản vào bếp lấy sữa cho cô, lúc đi ra thì thấy trên màn hình TV đang chiếu Titanic, còn Lô Vãn thì cúi đầu xem điện thoại di động. Thịnh Tuyết Tản đến gần thì thấy cô đang xem AV.
Thấy Thịnh Tuyết Tản đi tới, cô cũng không hề xấu hổ, mà mỉm cười nhận lấy sữa trong tay anh: “Mình học một chút.”
Lỗ tai Thịnh Tuyết Tản bắt đầu đỏ lên, Lô Vãn móc lấy ngón tay anh, cười nói: “Cậu sao vậy, mình cũng mười tám tuổi rồi.”
“Cậu, cậu.” Thịnh Tuyết Tản lắp bắp: “Tôi.”
“Làm sao, làm sao, làm sao.” Lô Vãn nhìn anh: “Cậu hôn mình đi.”
Thịnh Tuyết Tản cúi đầu hôn cô, Lô Vãn ném điện thoại đi, duỗi tay ôm lấy vai anh, nhưng không biết cô chạm vào đâu, mà cô gái trong điện thoại đột nhiên phóng to, liên tục gọi giường.
Đã thế còn là phim hành động nhiều người.
Thấy lông mi của Thịnh Tuyết Tản hơi run lên, Lô Vãn tốt bụng đưa tay ra tắt điện thoại di động, nhưng cô vẫn kéo Thịnh Tuyết Tản không chịu buông anh ra.
Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn, anh ngoan ngoãn cúi xuống, chân nửa quỳ trên ghế sô pha, hai tay đỡ bên cạnh cô cùng cô hôn môi.
“Mình đã trưởng thành rồi.” Tay Lô Vãn luồn vào áo thun của anh, thiếu niên cả ngày ngồi trước bàn học, không có nhiều thời gian tập luyện, nhưng trên bụng vẫn có đường nhân ngư mờ nhạt.
Thịnh Tuyết Tản hiểu ý của cô, bàn tay luồn vào tóc cô, cởi dây buộc tóc của cô ra, đè cô xuống ghế sô pha.
“Tôi biết.” Thịnh Tuyết Tản cởi áo, tay đặt lên thắt lưng, anh nhìn Lô Vãn đang nằm ngửa: “Cậu có đồng ý không?”
Lô Vãn đáp: “Đồng ý.”
Thịnh Tuyết Tản cởi quần ra, anh chỉ mặc mỗi quần lót, mà thân dưới của anh đã cương cứng đến mức khiến trong quần lót phồng thành một cái túi lớn.
Anh chân tay lóng ngóng cởi váy của Lô Vãn, Lô Vãn đành phải lên tiếng nhắc nhở anh: “Khóa kéo ở bên cạnh.”
Lô Vãn mặc một bộ đồ lót ren màu đen, Thịnh Tuyết Tản cởi cúc đồ lót của cô mà mất cả buổi, cho nên Lô Vãn đành thò tay ra sau lưng tự cởi nút.
Bộ ngực mềm mại của cô nhảy ra khỏi lớp trói buộc của đồ lót, được Thịnh Tuyết Tản nắm trong tay.
Thịnh Tuyết Tản vừa xoa bóp ngực cô, vừa vô thức cọ xát thân dưới của mình, phía trước quần lót màu trắng sợi bông đã có hơi ẩm ướt.
“Cởi ra đi.” Lô Vãn nhẹ giọng chỉ huy anh.
Thịnh Tuyết Tản nhanh chóng cởi quần lót của mình, sau đó lại vươn tay cởi đồ lót của cô ra.
Cảm thấy dương v*t của anh áp vào bụng mình, quy đầu ửng hồng, đỏ như mặt anh bây giờ vậy.
“Trong túi của mình.” Lô Vãn nhỏ giọng nói: “Có bao.”
Thịnh Tuyết Tản đứng dậy lục lọi túi xách của cô, quả nhiên tìm được ba hộp bao mà cô đã mua trên kệ đồ dùng thiết yếu của siêu thị.
Thịnh Tuyết Tản bóc một cái, hai người cùng nhau ngồi nghiên cứu, nhưng vẫn không biết cách sử dụng.
AV cô xem là phiên bản u Mĩ nhiều người, và đương nhiên trong đó sẽ không dạy cách đeo bao như thế nào.
Cuối cùng, Thịnh Tuyết Tản đeo vào theo hướng dẫn trên Internet, sau đó quay người lại nhìn Lô Vãn đang trần truồng quan sát phía sau anh.
“Vãn Vãn.” Anh bổ nhào xuống hôn cô, đè cô xuống sô pha.
Lô Vãn thấy anh không thầy tự thông, bắt đầu dùng tay sờ xuống bên dưới của cô, thân dưới chưa từng bị ai chạm vào không chịu được kích thích như vậy, cô ngượng ngùng muốn rút chân lại, nhưng lại bị Thịnh Tuyết Tản kéo lại, cưỡng ép tách ra.
Thịnh Tuyết Tản cảm thấy miệng huyệt chặt chẽ ban đầu đã có chút ẩm ướt, anh cúi đầu nhìn hoa huy*t của cô, nhỏ như vậy, thật sự vào được sao không sao?
Nhưng Lô Vãn nằm ở đó, ánh mắt cô nhìn anh giống như đang dụ dỗ anh, khiến anh có chút mê hoặc ấn dương v*t của mình vào âm hộ của cô.
“Tôi muốn vào. Vãn Vãn.” Thịnh Tuyết Tản nhẹ giọng nói với cô, sau đó chậm rãi mà chắc chắn cắm vào thân dưới của cô.
Lô Vãn cảm nhận được một cơn đau như bị xé rách, cô nức nở nói không được, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại giữ chặt tay cô, đan mười ngón tay với cô, cúi đầu vỗ về hôn Lô Vãn, toàn bộ gốc rễ đi vào trong khoảnh khắc cô thả lỏng, cơn đau khiến Lô Vãn lập tức khóc thành tiếng.
“Đừng khóc, Vãn Vãn, đừng khóc.” Thịnh Tuyết Tản đưa tay lau nước mắt cho cô.
Anh có chút không khống chế được bản thân, bên trong Lô Vãn mềm mại nóng bỏng, làm anh suýt chút nữa đã bắn ra.
“Đau quá.” Lô Vãn nức nở: “Đau quá, A Tản.”
Thịnh Tuyết Tản căng cứng cơ thể, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, không ngừng an ủi cô.
Mãi cho đến khi cảm thấy thân dưới của Lô Vãn đã hơi ướt, anh mới dám chậm rãi di chuyển.
Anh vừa di chuyển thì Lô Vãn lại tiếp tục khóc kêu đau.
Thịnh Tuyết Tản tiếp tục an ủi cô, nhưng dưới thân vẫn chậm rãi di chuyển.
Anh cảm thấy từ da đầu đến gót chân đều vô cùng sảng khoái, Lô Vãn nằm dưới người anh để anh tuỳ ý di chuyển, lúc sau khi anh nắm được bài bản thì cô cũng tìm được chút khoái cảm.
Thịnh Tuyết Tản tăng tốc ngay khi cô thả lỏng. Có trời mới biết anh đã kìm nén như thế nào mới không bắn ra khi vừa đâm vào.
Chỉ trong vòng vài phút, Lô Vãn đã mềm nhũn mặc anh di chuyển, Thịnh Tuyết Tản cũng tăng nhanh tốc độ rồi đột nhiên bắn ra.
Kéo dương v*t đã mềm ra ngoài, bên trên bao còn dính chút vết máu.
Lô Vãn kéo anh muốn hôn, Thịnh Tuyết Tản vừa cúi đầu hôn cô, vừa vươn tay lấy cái bao thứ hai.
Lần thứ hai đã tốt hơn nhiều.
Thịnh Tuyết Tản đâm vào chỗ nhạy cảm của cô vài lần, thấy Lô Vãn luôn la hét rên rỉ, thì anh lập tức sinh lòng ác độc liên tục đâm vào vị trí đó của cô, cảm nhận được tay Lô Vãn cấu vào cánh tay mình, vừa khóc vừa rên rỉ, giọng ngọt ngào như được bọc trong mật ong, cô ngửa cổ thở dốc, bụng thắt lại, âm đ*o cũng theo đó mà co thắt lại, suýt chút nữa đã kẹp cho Thịnh Tuyết Tuyết bắn ra.
Cảm nhận được một luồng nhiệt tỏa ra từ trên xuống dưới, bên trong cũng ẩm ướt trơn trượt hơn rất nhiều.
Không giống như nước dâm dần chảy ra khi Lô Vãn dần cảm nhận được khoái cảm, bởi vì khi cô cao trào chảy ra rất nhiều dịch mật, mỗi cử động khi dương v*t của anh đâm vào hoa huy*t của cô đều có tiếng nước lép nhép khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Lô Vãn thở hổn hển, tay không còn cấu vào cánh tay của anh nữa, mà ôm lấy vai anh.
Cảm nhận được ngực của cô lắc lư theo mỗi lần anh đâm vào, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu xuống nắm lấy một bên vú của cô, ngậm trong miệng làm cho Lô Vãn lại không ngừng rên rỉ.
Đêm nay, Thịnh Tuyết Tản kéo Lô Vãn làm từ ghế sô pha đến bàn ăn, rồi lại vào phòng ngủ.
Trên bàn ăn, anh đè eo cô từ phía sau bắn hai lần, lúc sau Lô Vãn đã không còn sức lực nào nữa, cô để mặc cho Thịnh Tuyết Tản cử động, mà cô có cảm giác như nước trong cơ thể mình đã bị Thịnh Tuyết Tản vắt khô.
Lần đầu tiên nếm thử hương vị, Thịnh Tuyết Tản đã dùng hết sáu cái bao trong một đêm.
Sau lần cuối cùng, Thịnh Tuyết Tản sảng khoái ôm Lô Vãn đi tắm rửa. Thấy đôi mắt buồn ngủ của cô không mở ra nổi nữa, anh vỗ thân dưới lại dựng lên lần nữa của mình, để cô an ổn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi Lô Vãn tỉnh dậy, lưng cô có chút đau nhức, khi mở mắt ra còn chưa kịp cử động thì đã thấy thấy Thịnh Tuyết Tản đang nhìn chằm chằm mình, cô không hiểu chuyện gì nên chớp mắt mấy cái, sau đó lại bị Thịnh Tuyết Tản đè lên giường.
Cuối cùng khi rời giường, cả hai người đều đói đến hoa mắt chóng mặt, vậy nên hai người cầm ví xuống lầu đi ăn.
Sau khi ăn xong, hai người đi siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày, Lô Vãn thấy Thịnh Tuyết bỏ năm hộp bao kích thước lớn trên kệ mà vẻ mặt không đổi, cô thầm nghĩ tối nay về nhà ngủ có lẽ sẽ tốt hơn.
Hai người ngày đêm quấn lấy nhau, ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì hầu như hai người bọn họ đều quấn quýt lấy nhau trên giường.
Thiếu niên dồi dào sinh lực, Lô Vãn không chịu nổi quan hệ cường độ cao như vậy, cô thậm chí còn nghi ngờ mình sẽ chết trên giường của Thịnh Tuyết Tản mất.
Nhìn Thịnh Tuyết Tản chỉ mặc quần đùi, để trần thân trên đi rót nước, phía sau lưng và cánh tay của anh đều có vết móng tay của cô, tuy vết móng tay của cô bấu không sâu, nhưng lúc cô động tình cô luôn muốn nắm chặt thứ gì đó.
Trên người cô cũng không khá khẩm hơn là bao, trên người cô đầy rẫy những vết xanh xanh đỏ đỏ bị thiếu niên mút mạnh tạo thành, đến mức có lúc cô nghi ngờ anh muốn hút mất một miếng thịt trên người cô.