Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 52: Ngoại truyện 4: Hiện đại 2




Thịnh Tuyết Tản trả lời đã muộn rồi, nhưng tay Lô Vãn lại kẹt ở cửa, cho nên anh không dám đóng cửa lại.

“Ơ kìa, cậu đừng có lạnh lùng như vậy chứ.” Lô Vãn quen cửa quen nẻo đi vào nhà anh, trong nhà anh rất trống trải, ngoài những đồ dùng cần thiết hàng ngày ra thì không có thêm gì cả: “Mình quên mua sữa rồi, nhà cậu có không? Buổi tối trước khi đi ngủ mình muốn uống sữa.”

Thịnh Tuyết Tản đặt cặp sách lên bàn ăn, trong phòng khách không có ghế sofa hay TV gì hết, mà chỉ có một chiếc bàn ăn rộng sáu mươi mét vuông.

“Cậu soạn đề trước đi, tôi xuống mua cho cậu.”

Khi anh quay lại thì Lô Vãn không làm loạn nữa, mà ngoan ngoãn soạn ra những câu hỏi còn lại rồi đặt sang bên cạnh để Thịnh Tuyết Tản kiểm tra.

Thịnh Tuyết Tản ngồi bên cạnh cô lật xem sổ ghi chép của cô, Lô Vãn vừa hút sữa vừa dựa vào ghế đẩu cứng của anh: “Cậu không thể mua cái ghế mềm chút được sao?” 

Thịnh Tuyết Tản tránh vấn đề này, anh đóng quyển vở lại, cất lại vào trong cặp sách của cô: “Được rồi, đã muộn rồi, cậu nên về ngủ đi.” 

“Mình để cặp sách ở chỗ cậu, rồi sáng mai cậu đưa lại cho mình nhé.” Lô Vãn không muốn xách tới xách lui, cặp sách năm cuối cấp ba rất nặng, rõ ràng lúc về cô không thấy gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thịnh Tuyết Tản, cô lại muốn tỏ thái độ học tập chăm chỉ ngay cả khi về nhà.

“Ừ.” Thịnh Tuyết Tản đứng dậy tiễn cô ra cửa.

Lô Vãn đi ra ngoài, Thịnh Tuyết Tản đứng ngoài cửa, chuẩn bị nhìn cô đi vào rồi mới đóng cửa lại.

Lô Vãn đột nhiên quay đầu lại, bước tới hôn lên đôi môi mềm mại của anh một cái, anh cảm nhận được đầu lưỡi của Lô Vãn cọ xát lên môi của mình, mùi sữa vừa mới uống vẫn còn vương trên môi anh, hai mắt Thịnh Tuyết Tản vô thức mở to, chớp mắt hai cái, không biết nên làm thế nào trong giây lát.

Lô Vãn giả vờ bình tĩnh: “Ngủ ngon.” 

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa rung trời của Thịnh Tuyết Tản.

Sáng hôm sau, Lô Vãn kinh ngạc khi phát hiện Thịnh Tuyết Tản đã đi trước. Buổi sáng anh không đợi cô cùng đến trường mà đã đi trước.

Sau khi gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không thấy có người mở cửa, lúc cô quay lại thì thấy trên cửa nhà mình có dán một tờ ghi chú: “Đi trước.” 

Cô đến trường với hai tay trống trơn, nhưng khi bước vào lớp thì lại thấy cặp sách của mình đã được đặt trên ghế, còn Thịnh Tuyết Tản đang cúi đầu đọc sách.

“Sao sáng nay cậu không đợi mình.” Lô Vãn trách anh.

Mặt Thịnh Tuyết Tản đỏ bừng, cúi đầu, cho dù cô có quấy rầy thế nào cũng không lên tiếng.

“Rốt cuộc cậu đến từ hành tinh nào vậy?” Lô Vãn cách anh rất gần: “Người trên hành tinh của cậu thích đọc sách ngược thế này à.”

Thịnh Tuyết Tản vội gấp sách lại, nhìn Lô Vãn, sau đó lại thu lại tầm mắt: “Học hành chăm chỉ.” 

Vào buổi tối, giáo viên ngữ văn cho bọn họ xem Cảm Động Trung Quốc*, coi như tích luỹ tư liệu sống thức tế để viết văn.

(*)Cảm Động Trung Quốc (感动中国): là một giải thưởng tinh thần của đài CCTV tổ chức hàng năm và đã được tổ chức nhiều năm. Thông qua hình thức bỏ phiếu chọn ra cá nhân hoặc tập thể làm rung động lòng người.

Đèn trong phòng học đã tắt hết, các bạn cùng lớp hào hứng chen chúc ở hàng ghế đầu để xem, nhưng Lô Vãn lại đến gần Thịnh Tuyết Tản, cúi đầu xuống hỏi anh: “Cậu có thể làm bạn trai của mình không?” 

Thịnh Tuyết Tản ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới sự phản chiếu của màn hình, khuôn mặt của Lô Vãn xinh đẹp như một cuộn tranh, thấy anh không trả lời, Lô Vãn lại hỏi: “Vậy mình có thể làm bạn gái của cậu không?” 

Thịnh Tuyết Tản nói được.

Lúc này cô mới vui vẻ.

Bàn tay của cô tìm kiếm trong bóng tối, chen vào lòng bàn tay Thịnh Tuyết Tản, lòng bàn tay anh hơi ướt, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi siết chặt, cùng cô đan xen ngón tay.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, các bạn cùng lớp tổ chức liên hoan một bữa.

Các bạn học ngồi thành tốp năm tốp ba trên bàn ăn cũng không phải quá thân quen với nhau, Lô Vãn ngồi bên cạnh Thịnh Tuyết Tản, bên cạnh cô là nữ sinh thể hiện thiện chí trong ngày đầu tiên cô vừa chuyển đến trường.

“Cậu thật sự thành công rồi sao?” Nữ sinh đó nhìn Lô Vãn, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, cho dù không trang điểm thì cũng không thể che giấu vẻ đẹp của cô, mà Thịnh Tuyết Tản đang ăn bên cạnh thì có thể miễn cưỡng coi là đẹp trai.

“Đúng vậy.” Lô Vãn hào phóng thừa nhận: “Tôi theo đuổi cậu ấy từ rất lâu rồi.” 

Thịnh Tuyết Tản che đậy bằng cách uống trà, anh không cảm thấy Lô Vãn theo đuổi rất lâu, trong ý thức của anh, Lô Vãn chỉ nói những lời muốn anh làm bạn trai của mình, mà anh do dự không quá năm giây đã đồng ý.

Nữ sinh kia không thể tin được che miệng lại, chớp mắt nhìn Lô Vãn: “Vậy sau này hai cậu có học đại học không?” 

Thịnh Tuyết Tản lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

“Tất nhiên rồi, cậu ấy học ở đâu thì tôi sẽ học ở đó.” Lô Vãn trả lời mà không hề suy nghĩ.

“Vậy là tốt rồi.”

“Ha ha.” Lô Vãn cười khúc khích: “Tôi cũng thấy cậu ấy rất tốt.” 

Sau bữa tiệc, họ còn muốn đến KTV chơi tăng hai. Nhưng Lô Vãn không muốn tham gia, nữ sinh kia cũng muốn về nhà, cho nên mấy người cứ vậy mà tách ra, Lô Vãn nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản đi về nhà.

“Cậu đã đủ mười tám tuổi chưa?” Lô Vãn đang đi thì đột nhiên hỏi.

“Đủ rồi.” Thịnh Tuyết Tản không biết tại sao.

“Về nhà đi.”