Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 4




Lô Vãn không chống cự, ngoan ngoãn theo lên xe ngựa, một đường chạy nhanh như tên bắn đến Tây xưởng.

Tây xưởng cũng u ám như đám thái giám này.

Thịnh Tuyết Tản dẫn Lô Vãn vào cửa, đuổi những người xung quanh ra ngoài. Trong phòng ngoại trừ mấy ngọn đèn dầu lờ mờ, thì chỉ có một cái bàn vuông và một chiếc giường ván gỗ.

“Mời nương nương. Bệ hạ yêu cầu kiểm tra thân thể.” Thịnh Tuyết Tản nói.

Kiểm tra thân thể, Lô Vãn hiểu, sớm biết có ngày này nàng đã không hạ quyết tâm dùng thuốc mê hoặc Lý Cảnh Hòa, miễn cho hôm nay phải chịu tội.

Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Thịnh Tuyết Tản, sắc đẹp vốn luôn là vũ khí sắc bén của nàng, thế nhưng Thịnh Tuyết Tản lại không phải người hoàn thân, vậy nên ánh mắt hắn nhìn nàng không hề gợn sóng, cũng không hề thúc giục, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Lô Vãn như thế.

Lô Vãn cắn răng, nàng đành phải ngồi lên giường, cởi giày ra, ngả người nằm trên giường ván gỗ.

“Thịnh Đề Đốc muốn kiểm thế nào?” Lô Vãn buồn bực hỏi.

“Nương nương cởi nội khố, chân tách ra là được.” Thịnh Tuyết Tản liếc mắt một cái, nhìn thấy Lô Vãn đưa tay kéo nội khố xuống thì tiến lên một bước, một tay hắn nắm cổ chân Lô Vãn, ép hai chân nàng tách ra.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, không nhìn rõ phong cảnh bên dưới. Thịnh Tuyết Tản nhíu mày, định sai người vào thắp đèn, Lô Vãn nhận ra ý đồ của hắn, cho nên vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hắn, nói: “Đừng thế mà.”

Trong giọng nói có ý cầu xin tha thứ.

Không biết Thịnh Tuyết Tản nghĩ gì, cuối cùng vẫn giữ thể diện cho Lô Vãn, chỉ tự mình cầm một ngọn đèn đến gần, dùng mắt ý bảo Lô Vãn kéo nội khố xuống một chút.

Lô Vãn nhắm mắt lại, nàng hạ quyết tâm, cởi khố đến hốc đầu gối, hít sâu vài hơi, một bàn tay lạnh như băng lại sờ lên chân nàng, sau đó kéo xuống, quần đến mắt cá chân của nàng.

Đôi chân của nàng ấm áp sáng bóng như ngọc, khi đầu ngón tay chạm vào, xúc cảm còn nhẵn hơn cả khay ngọc vài năm của hắn, Thịnh Tuyết Tản vô thức vân vê đầu ngón tay như thưởng thức dư vị còn sót lại. Sau đó hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhíu mày, có chút không hài lòng với hành động đột ngột của mình.

Lô Vãn cũng không xinh đẹp yếu đuối như vẻ bề ngoài của nàng, nhớ tới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, đám cung nhân quỳ bên dưới đều run rẩy, ngay cả việc kiểm tra thân thể cũng không giao cho giáo tập ma ma, mà đưa người đến Tây xưởng, có thể thấy Hoàng thượng cực kỳ tức giận.

Trong lòng Thịnh Tuyết Tản biết rõ việc đưa một người đến Tây xưởng là có ý gì, người đẹp thì cuối cùng cũng thịt nát xương tan* mà thôi.

(*)gốc: 香消玉殒 - hương tiêu ngọc vẫn: chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh.

“Nâng lên một chút, vén y phục lên.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản không mang theo chút sắc tình nào, nhưng mệnh lệnh hắn đưa ra lại làm cho Lô Vãn mặt đỏ tai hồng. Nàng thà rằng hôm nay Hoàng đế hạ chiếu trượng trách nàng, còn hơn là ở trước mặt thái giám này đùa nghịch thân thể, bày ra cơ thể mình thế này.

Nhưng dù sao cũng đã đến nơi này rồi, giữa việc bị một thái giám nhìn, hoặc bị một đám thái giám đè xuống kiểm tra, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng vẫn phân biệt được rõ ràng, nàng không tình nguyện hơi nâng hạ thân lên một chút, mông rời khỏi nệm.

“A.” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, chỉ thấy Thịnh Tuyết Tản có chút mất kiên nhẫn, một tay hắn nâng mông trần trụi của nàng lên, năm ngón tay lạnh lẽo khiến da đầu nàng tê dại, hai chân cũng vô thức khép lại.

“Tách chân ra.” Ngón tay kia của Thịnh Tuyết Tản cố gắng nhét vào khe chân của nàng, nhưng nàng lại kẹp chặt quá, khiến hắn khó có thể tiếp tục tiến vào. Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn nhỏ giọng ưm như mèo kêu, là một người làm việc luôn chú ý tới hiệu suất, đốc chủ Tây xưởng lạnh lùng nham hiểm nhất trên dưới triều đình bỗng nổi lên lòng thương hại.

“Nhanh lên, sau một nén nhang nô tài phải trở về phục mệnh, nếu nương nương không muốn bị chúng ta đặt trên mặt đất kiểm tra thân thể thì cứ tiếp tục như vậy đi.”

Rõ ràng là Thịnh Tuyết Tản muốn kiên nhẫn khuyên bảo, nhưng lời nói ra miệng lại trở thành uy hiếp. Thấy nàng đã rơi lệ, hắn vẫn chậm rãi tách đôi chân siết chặt kia ra, trong lòng Thịnh Tuyết Tản không hiểu sao lại thấy buồn bực, hắn chỉ cho là ghét bỏ, vậy nên hắn cầm đèn cúi người tới gần hạ thân Lô Vãn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, chỗ tối tăm bên dưới hơi hé ra, búp hoa theo hô hấp hơi dồn dập của Lô Vãn mà co rút lại. Đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản nhìn thấy hạ thể của nữ nhân. Già trẻ, trắng hồng hắn đều đã nhìn thấy. Tây xưởng vốn là nơi dơ bẩn, bọn họ nổi danh với thủ đoạn tra tấn người bỉ ổi. Bọn họ cũng được coi là một vũ khí sắc bén để cạy miệng phạm nhân, hơn nữa chưa lần nào thất bại.

Người đời ai cũng để ý tới phần dưới háng. Nhưng hắn là thái giám, mà chuyện thái giám am hiểu nhất là lợi dụng nơi ấy khiến kẻ địch tan tác.

Nhưng hôm nay, vẻ mặt khuất nhục của Lô Vãn, cộng với huyệt đạo non mềm như hoa dưới hạ thân của nàng, làm cho Thịnh Tuyết Tản có chút hoảng hốt. Nhưng Thịnh Tuyết Tản rất nhanh đã bình tĩnh lại, quả nhiên nữ nhân càng đẹp giỏi gạt người, ngay cả thái giám cũng có thể mê hoặc được, vậy nàng xứng được gọi là yêu phi.

Hai ngón tay không lưu tình thăm dò vào giữa búp hoa, Lô Vãn run rẩy, lại muốn khép chân lại, búp hoa cũng xoắn chặt như muốn đuổi kẻ xâm nhập ra ngoài. Thịnh Tuyết Tản dùng tay còn lại giữ lấy chân nàng, tách ra, hắn cúi đầu tới gần, hai ngón tay hơi tách miệng huyệt ra, miễn cưỡng có thể thấy rõ cảnh sắc bên trong. Thịt non mềm hồng hào chồng chất lên nhau, cho thấy không chỉ vẻ bề ngoài của nàng đoạt lòng người, mà chỗ yên tĩnh kia cũng khiến người ta chỉ hận không thể dâng mạng mình lên.

Không biết Lô Vãn đang nghĩ gì, nàng ngửa đầu nhìn nóc nhà có chút đổ nát, đột nhiên nàng rất sợ mình sẽ bị giáng chức xuống làm kỹ nữ. Đây là thủ đoạn quen thuộc của mấy nhà thế gia vọng tộc quyền quý, nếu bắt được một người đẹp nào, vậy chỉ cần uy hiếp nói  nếu không nghe lời sẽ đưa tới nơi trăng hoa là có hiệu quả. Nàng nghiêng đầu nhìn Thịnh Tuyết Tản đang cẩn thận kiểm tra hạ thể mình, nàng biết người này. Từ trên triều cho tới hậu cung chỉ có hai người bọn họ bị mắng nhiều nhất, một người gây tai họa cho hậu cung, một người gây tai vạ trên triều. Nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn tốt hơn nàng rất nhiều, hắn có võ nghệ cao cường, năng lực xuất chúng, hắn một mình đảm đương một mặt công việc ở Tây xưởng, không ai dám thật sự ở trước mặt hắn nói nửa câu không tốt. Mỗi khi tâm tình hắn không tốt, ngay cả hai chữ thái giám cũng ít người dám nói.

Nàng nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, Lô Vãn đột nhiên làm loạn, nàng ngồi mạnh xuống, Thịnh Tuyết Tản vốn đã khổ sở vì ánh đèn không đủ sáng, không nhìn rõ bên trong có màng trinh mềm mại mà xử nữ mới có hay không, kết quả hắn không hề đề phòng, bị Lô Vãn làm khó dễ.

Ngón tay đi sâu vào chỗ sâu nhất, Lô Vãn cảm thấy có chút đau đớn như bị xé rách, nhưng nàng vẫn đạt được mục đích của mình, hy vọng nhân cơ hội này có thể trói chặt mình và Thịnh Tuyết Tản vào một sợi dây thừng. Nàng biết hạ cổ, nhưng lúc rời nhà, Tuần Liệt đã lấy hết dược vật của nàng đi, chỉ để lại phấn hoa ánh trăng, ngay cả dược liệu để hạ Lý Cảnh Hòa mê hoặc cũng là dược liệu Lê Nô ra ngoài tốn tiền mới mua được. Ý định ban đầu của Tuần Liệt là dâng tặng muội muội đã ngâm phấn hoa tương khắc với Long Tiên Hương, dùng cái này để làm hao tổn tinh thần và thể xác của Lý Cảnh Hòa. Nhưng hiện tại nàng không còn chỗ dựa, chỉ có một khuôn mặt này, vậy nên với Thịnh Tuyết Tản thì chỉ có thể nói là ra sức cược một lần.

Lần này Thịnh Tuyết Tản kiểm tra xong thì rút tay về, trên đầu ngón tay còn có vết máu. Hắn cau mày nhìn Lô Vãn, sau đó đột nhiên nổi lên sát tâm. Nhưng Lô Vãn lại nằm trên giường, nội khố còn chưa nhấc lên. Búi tóc cũng xõa tung, nàng nằm ở đó, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Thịnh đốc chủ, cứu ta với.”

Chỉ cần nàng nhẹ nhàng nhíu mày thì cho dù có là Diêm Vương cũng sẽ biến thành Bồ Tát.