Từ sau đó, không khí tuy cực kỳ áp lực nhưng một đường không xảy ra chuyện gì nữa.
Khi Tây Lương Mạt trở về cung, chân trời đã có tia sáng trắng, nàng quay
đầu thản nhiên nói với Tây Lương Tĩnh: “Đa tạ Đại ca ca đưa Mạt Nhi trở
về, Mạt Nhi có chút mệt mỏi, không mời Đại ca ca vào nhà dùng trà nữa.”
Dứt lời, nàng xoay người đóng cửa lại, không để ý tới vẻ mặt cứng nhắc kia của Tây Lương Tĩnh.
Một giây đóng cửa lại đó, nàng đã bị người ta ôm lấy từ phía sau, giọng nói trào phúng xa xôi của Bách Lý Thanh vang lên bên tai: “Vi sư còn tưởng
ngươi bỏ trốn với Đại ca ca kia của ngươi rồi, không nhớ phải trở về nữa cơ.”
Tây Lương Mạt giãy khỏi lòng hắn, ngay khi đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia tức giận, muốn bắt lấy nàng “trừng trị” một trận thì nàng đã
quay lại, bỗng vươn tay ôm lấy hắn, thân hình mềm mại dát sát vào người
hắn, vùi đầu vào ngực hắn, tay mềm ôm chặt eo hắn.
Bách Lý Thanh sửng sốt, đôi mắt đen mù mịt như nửa đem nhoáng lên một tia
kinh ngạc, sau đó dịu dàng ôm nàng, ngón tay thon dài mơn trớn mái tóc
đen mềm mại, nhẹ nhàng hỏi: “Nha đầu, làm sao vậy? Ngươi nhiệt tình như
vậy khiến vi sư có điểm không quen đấy.”
Nhưng Tây Lương Mạt không nói không rằng, chỉ vùi đầu trong lòng hắn, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Ngươi đã nói chỉ ta mới được giết ngươi phải
không?”
Bách Lý Thanh nhướng mày: “Sao thế? Nha đầu, giờ ngươi tính khi sư diệt tổ à?”
Tây Lương Mạt im lặng một lát, bỗng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu có một ngày, có người đưa đầu của ngươi tới trước mặt ta, ta nhất định sẽ hỏa
thiêu ngươi rồi ném vào bồn cầu, sau đó mở tiệc mời khách ba ngày, chiêu nạp một đống nam sủng tới thị tẩm!”
Bách Lý Thanh nghe vậy đột nhiên đã hiểu vì sao cảm xúc nàng lại khác
thường. Hắn cúi đầu đặt cằm lên đầu nàng, vươn tay vỗ về mái tóc đen của nàng, thản nhiên nói: “Không phải ta đã nói sao? Trên thế giới này,
người có thể lấy mạng ta chỉ có ngươi, không có người thứ hai, ta đã hứa với ngươi thì nhất định sẽ làm được.”
Tây Lương Mạt nghe vậy một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Ừ, ta tin ngươi.”
Chuyện tối nay, tuy nàng không thấy nhận được một cái hộp có đầu người đáng sợ bao nhiêu, nhưng khi nàng buông cái hộp chứa đầu của Lê Tam phu nhân
xuống lại cảm thấy trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc khó nói thành
lời.
Có lẽ lời nói của Tây Lương Tĩnh đã ảnh hưởng tới nàng, nàng bỗng nghĩ,
nếu một ngày mình nhận được cái hộp chứa đầu hắn, đó sẽ là cảm giác thế
nào?
Lê Tam phu nhân chỉ là một phụ nhân khuê các, chuyện kia thực hiện không
tính là tuyệt đối bí mật nhưng không phải ai cũng có thể tra ra. Dù sao
lão phu nhân đã dốc sức tự nhận mình làm, cộng thêm Tây Lương Tiên đã
chết, không ngờ Tây Lương Tĩnh vẫn tra ra được. Nàng đã coi thường hắn,
chỉ là nàng nghĩ Tây Lương Tĩnh sẽ chọn đối phó với chủ mưu là nàng.
Không ngờ hắn lại ra tay với một người phụ nữ trói gà không chặt như Lê Tam phu nhân.
Có điều cũng không kỳ quái, Lê Tam phu nhân là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là người tự tay lấy mạng Hàn thị.
Cho nên hắn giết Lê Tam phu nhân cũng… không kỳ quái.
Còn Bách Lý Thanh…
Trên đời này, có mấy người muốn hắn sống, có mấy người muốn hắn chết?
Chỉ sợ người muốn hắn chết nhiều gấp số người muốn hắn sống không chỉ trăm lần.
Nhưng mà…
Nàng tin hắn, sự tồn tại của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều người, còn tính mạng của hắn thì vĩnh viễn chỉ có thể là của nàng.
Nàng không biết bản thân vì sao bỗng nhiên nói ra một câu: “Vĩnh viễn đừng lừa ta…”
Dứt lời, Tây Lương Mạt có chút xấu hổ, chính mình sao có thể hỏi như thế,
giống như thiếu nữ ngây thơ ép buộc tình nhân, yêu cầu một hứa hẹn vĩnh
hằng.
Nàng chờ hắn cười nhạo nàng, nhưng đỉnh đầu chỉ vang lên giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ: “Đời này vĩnh viễn không lừa dối.”
Tây Lương Mạt hơi giật mình, ôm hắn, ngửi mùi hương lạnh nhạt mà mê hoặc tỏa ra từ người hắn, vùi đầu càng sâu vào lòng hắn.
Khi chân trời nổi lên tia sáng, ánh nến nhập nhoạng không biết đã tắt từ khi nào.
Tây Lương Mạt cũng không biết mình ngủ thiếp đi trong lòng hắn từ lúc nào,
chỉ cảm thấy trong cơn mệt mỏi và buồn ngủ luôn bất an khó hiểu, nhưng
có người vẫn dịu dàng bầu bạn với nàng mới khiến nàng ngủ say.
Cho đến khi có tiếng loẹt xoẹt vang lên nàng mới bừng tỉnh, mở mắt ra nàng
hơi giật mình nhìn lụa mỏng xanh lam trên đỉnh màn, ngẩn ra một hồi,
nghe tiếng Bạch Ngọc và Bạch Nhụy thấp giọng nói chuyện với nhau bên
ngoài.
“Thiên Tuế gia đi rồi à?”
“Ừ, vừa mới đi.”
“Còn một canh giờ nữa mới tới giờ cầm đèn, Thiên Tuế gia mới đi à?”
“Ừ, Tiểu Thắng Tử nói biên quan có cấp báo, Thiên Tuế gia vừa đi rồi.”
“Khi Thiên Tuế gia đi, Quận Chúa còn chưa tỉnh, đè lên ống tay áo Thiên Tuế
gia, vì không làm Quận Chúa thức giấc, Thiên Tuế gia còn cắt đứt tay áo
cơ.”
“Thiên Tuế gia thật yêu thương Quận Chúa.”
“Đương nhiên rồi…”
“Chỉ tiếc người như Thiên Tuế gia lại là thái giám…”
Cắt tay áo đứng dậy à?
Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy trong tay có cái gì, giơ tay lên nhìn quả nhiên trong tay là một góc áo bào màu tím đậm hoa văn thêu hoa mỹ.
Đời Hán có Ai Đế vì sủng thần Đổng Hiền mà cắt tay áo, chứng tỏ sự sủng hạnh của Đế với Hiền.
Còn nàng thì sao?
…
Tây Lương Mạt nhìn một đoạn tay áo đứt kia, khẽ thở dài một hơi, một người
nếu không xa rời một người dịu dàng, thời gian lâu dài, nếu mất đi chỗ
dựa này chỉ sợ sẽ trở nên không còn là chính mình.
“Bạch Nhụy, Bạch Ngọc.” Tây Lương Mạt ra tiếng gọi.
Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc nghe thấy lập tức một người bưng nước, một người cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn tới.
Bạch Ngọc vén mành nhẹ giọng cười với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa dậy rồi, có
muốn dùng một chút canh hạt sen tuyết đường không ạ? Sau khi ngài ngủ,
chính Thiên Tuế gia xuống bếp làm cho ngài đấy ạ.”
“Tự tay làm?” Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó hơi kỳ quái nói: “Không phải hắn luôn nằm bên cạnh ta à?”
Bạch Nhụy vừa vắt khăn vừa nói: “Thiên Tuế gia thấy tiểu thư rất mệt mỏi
liền ôm ngài vào nằm nghỉ, còn tự tay cởi quần áo, giày tất cho ngài.
Thiên Tuế gia vốn tính về tẩm điện của hắn phê duyệt tấu chương, nhưng
không hiểu sao Đại tiểu thư luôn ngủ không yên, Thiên Tuế gia liền sai
ngươi đi nấu chén thuốc an thần tới. Hà ma ma làm mang đến, Thiên Tuế
gia lại cảm thấy vị thuốc quá nồng, hương vị cũng đắng, lại sai người đi nấu canh ngọt an thần, chờ ngài tỉnh lại rồi dùng, nhưng đầu bếp làm
mang đến thì Thiên Tuế gia ngửi mùi, cảm thấy chưa được tốt, nên tự mình xuống bếp nấu canh.”
Bạch Ngọc nhìn Tây Lương Mạt, cũng cười nói: “Đúng vậy, không ai ngờ gia lại biết nấu canh ngọt ạ.”
Lúc trước trông thấy Bách Lý Thanh xuống bếp, bọn họ đều ngạc nhiên không
khép nổi miệng. Những ngón tay thon dài mang châu mang ngọc của Bách Lý
Thanh nhìn thế nào cũng giống quý nhân mười ngón tay không dính nước.
Nào biết rằng khi hắn xuống bếp, động tác lưu loát đẹp tuyệt khiến người ta xem đã thích mắt.
Chỉ sợ ngự trù đứng đầu cũng không có tay nghề như Thiên Tuế gia.
“Thiên Tuế gia tuy xuất thân cao quý nhưng không phải làm từ nhóm hoàng môn Tư Lễ Giám tới người bên cạnh bệ hạ, cho nên chúng ta hầu hạ có chút nào
không ổn Thiên Tuế gia đều biết, tất cả quy củ hầu hạ của Tư Lễ Giám
hiện nay đều do Thiên Tuế gia định ra.” Hà ma ma bưng canh ngọt vào, vừa chuẩn bị hầu hạ Tây Lương Mạt dùng canh vừa thản nhiên nói.
Tây Lương Mạt nhận lấy bát bạch ngọc, cảm nhận được ngân nhĩ vào miệng liền tan, nước canh ngọt ngào lại thêm một mùi hương thanh mát kỳ lạ khác,
hòa trong nước ngân nhĩ tạo nên hương vị kỳ diệu khiến người ta cảm thấy trong miệng thơm ngát.
Nàng vừa ăn canh ngọt vừa thầm nói, đúng rồi, nếu đúng như lời Bách Lý Thanh nói, năm đó bị người nhà hãm hại vào cung, quả thật xuất thân từ tiểu
thái giám tầm thường đê tiện nhất, có điều hắn lên chức quá nhanh nên
hầu hết mọi người nghĩ hắn quá may mắn, một đường dựa vào kỹ thuật tiểu
nhân a dua nịnh hót, lấy sắc mê hoặc chủ, là một thần tử gian nịnh mị
chủ.
Có điều, loại thần tử mị chủ này không phải ai cũng làm được, trù nghệ này lúc trước hắn tốn rất nhiều công sức mới luyện ra, chỉ có làm tốt hơn
mọi người, thể nghiệm sâu sắc hỉ nộ ái ố của chủ tử, lại thể hiện vừa
đúng giữa sự nhạy bén và ngốc nghếch, từng cử chỉ hành động đều được
lòng chủ tử, mới có thể khiến chủ tử không rời nổi mình.
Trong đó có bao nhiêu khổ sở, bao nhiên gian nan, chỉ sợ cũng như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết.
Nhìn vẻ mặt Tây Lương Mạt, Hà ma ma hàm ý thở dài một hơi: “Tiểu thư luôn là người thông minh đương nhiên biết mọi thứ của Thiên Tuế gia đều có được không dễ dàng. Thiên Tuế gia từng bước đi tới lúc này, tất cả trong lúc đó tiểu thư hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Thiên Tuế gia luôn
sống trong thế giới của chính mình, chỉ có tiểu thư là người có cơ hội
đi vào. Tiểu thư cũng là người đi ra từ mật vàng, nếu có thể xin tiểu
thư hãy quan tâm Thiên Tuế gia nhiều hơn một ít.”
Tây Lương Mạt nghe vậy không nói gì, chỉ yên lặng uống hết một giọt không thừa.
Mỗi người có nỗi khổ riêng, ai có thể luôn thương hại ai?
Bách Lý Thanh cũng không phải loại người cần sự thương hại của nàng, điều
hắn cần hẳn cũng giống như nàng, có một người hiểu mình đứng bên cạnh
mình, có thể quay lưng về phía đối phương mà không cần đề phòng.
…
Tây Lương Mạt uống hết bát canh ngọt, vừa rửa mặt chải đầu vừa dặn dò Bạch
Ngọc: “Bạch Ngọc, lát nữa em bảo Bạch Nhụy để xuống những việc trong
tay, về phủ Quốc Công một chuyến hỏi thăm tin tức gần đây trong phủ,
thuận tiện gọi Mị Thất đi cùng nghĩ cách tìm hài cốt của Lê Tam phu nhân về, nếu có thể thì hợp táng với Lục thiếu gia đi.”
Bạch Ngọc đang chải đầu cho Tây Lương Mạt, nghe vậy không khỏi kinh ngạc mở
to mắt: “Đại tiểu thư, người nói… Người nói Lê Tam phu nhân đã chết
sao?”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Đúng, hôm qua ta đã thấy đầu của bà ấy.”
Đầu?
Sắc mặt Bạch Ngọc không khỏi tái đi: “Là ai làm?”
Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Em nói một nữ tử
khuê phòng như Lê Tam phu nhân làm sao có cơ hội kết đại thù như thế?”
Bàn tay cầm lược của Bạch Ngọc cứng đờ: “Đại tiểu thư đang nói… Thế Tử gia
đã phát hiện chuyện lúc trước chúng ta làm với Hàn thị sao?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nếu không phải báo thù cho mẫu thân, hắn sao có thể xuống tay tàn nhẫn như thế mà không để ý tới quan hệ thông gia
giữa phủ Quốc Công và Lê gia?”
Bạch Ngọc có chút do dự nhăn mày hỏi: “Vậy Thiên Tuế gia có biết Thế Tử gia uy hiếp tiểu thư không?”
Bạch Ngọc cực kỳ thông minh, nói mấy câu đơn giản nàng đã đoán được đại khái sự việc.
Tây Lương Mạt nhếch môi cười trào phùng: “Loại chuyện này còn cần Thiên Tuế gia ra tay thì vị trí Quận Chúa của bản Quận Chúa chẳng bằng sớm trả
cho bệ hạ đi.”
Bạch Ngọc nghe vậy vẫn có điểm lo lắng, nhưng bản lĩnh của Tây Lương Mạt nàng vẫn biết.
Nàng chỉ nói: “Tiểu thư cẩn thận chút, em thấy lão phu nhân đối với chuyện
khác dường như không quan tâm, nhưng đối với chuyện của Thế Tử gia thì
rất để bụng, nếu lão phu nhân cũng đứng về phía Thế Tử gia thì sợ là sẽ
bất lợi với chúng ta.”
Tây Lương Mạt có điểm vô tâm nói: “Bất lợi? Trước giờ lão phu nhân chỉ làm
chuyện có lợi cho phủ Quốc Công và chính bà ta, nếu Đại ca ca kia của ta chẳng những không làm vẻ vang phủ Quốc Công, thậm chí liên lụy tới trên dưới quý phủ, ta rất muốn xem lão phu nhân còn đứng về phía hắn không.”
Hơn nữa, nàng không thấy có gì bất lợi, thứ nàng muốn đã tới tay, chỉ còn
phá giải bí mật trong đó và đi biên quan tìm tung tích đội quỷ quân của
Lam gia.
Nếu có thể đoạt được đội tinh nhuệ Lam gia, đừng nói là tự bảo vệ mình, cho dù nàng muốn cắt đất phong vương cũng không phải không thể.
Đây cũng là lý do vì sao Đức Vương phủ luôn tìm kiếm lệnh bài này.
Nay nhìn có vẻ, ngay cả Lục Tướng gia cũng biết không ít chuyện về lệnh bài…
Có điều, có nhiều người tranh cướp thì chyện này mới thú vị đến thế.
Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia băng lạnh, dường như có những người, chết đi còn có tác dụng hơn còn sống.
Ví dụ như mẫu thân Lam Linh của nàng, Lam Linh giống như điểm cân bằng của tất cả thế lực, nay bà ta đã chết, tất cả những cân bằng kỳ dị đó bị
đánh nghiêng rất nhanh, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì…
Tây Lương Mạt nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, nắng chiều chuẩn bị hạ
xuống đốt ra một ráng đỏ, lan tràn toàn bộ chân trời, rực rỡ tráng lệ,
nhưng mây đỏ sậm đầy trời cũng có một cảm giác máu tanh kỳ dị, quỷ dị và dày đặc.
Tây Lương Mạt trang điểm xong, tâm thần sảng khoái chuẩn bị đi Tu Hành Điện thỉnh an Tuyên Văn Đế, ai ngờ mới ra tới của đã đụng phải Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
“Trinh Mẫn, ngươi định đi dâu vậy?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây
Lương Mạt ra khỏi Trường Bình Cung liền nhíu mày gọi to.
Tây Lương Mạt thấy nàng bỗng nhớ tới chuyện Thái Tử Tư Thừa Kiền sàm sỡ
mình đêm đó, khẽ nhăn mày, vẻ mặt vị Công Chúa điện hạ này có điểm kỳ
quái, lẽ nào đã biết chuyện Thái Tử gia gây rối nàng?
Tuy đêm đó thời gian đã khuya, chung quanh lại là người của Tư Lễ Giám,
Bách Lý Thanh tất biết chuyện, nhưng không có nghĩa trên đời này có bức
tường không có kẽ hở, nếu bị vị Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa kiêu căng thần kinh này biết, chỉ sợ sẽ phiền toái.
Đối với vị Đại Trưởng Công Chúa địa vị cao thượng lại đặc biệt này mà nói,
tất cả những cô gái có đầu đuôi với Thái Tử Tư Thừa Kiền nhất định đều
là người quyến rũ Thái Tử gia, nhất định là lỗi của hồ ly tinh.
Nàng không sợ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, tự có cách có thể kiềm chế
công chúa, tuy vị Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này thủ đoạn máu tanh
tàn nhẫn, lại có chút tâm thần vặn vẹo, nhưng tính cách thẳng thắn, yêu
hận rõ ràng của Trưởng Công Chúa khiến Tây Lương Mạt không thể thật sự
chán ghét đối phương.
Dù sao có thể sống bừa bãi tùy hứng, trực tiếp hiểu hiện tất cả hỉ nộ ái ố của mình đã là chuyện cả đời này nàng không thể nào làm được.
Đối với những thứ mình không thể đạt được, con người luôn cảm thấy hâm mộ.
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn về phía Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mỉm
cười nói: “Trinh Mẫn đang định tới Tu Hành Điện thỉnh an bệ hạ, không
biết Công Chúa điện hạ tới, nếu không nhất định sẽ bày tiệc rượu trong
điện cùng công chúa vui vẻ tán gẫu.”
Nội tâm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thật ra là một thiếu nữ rất đơn giản lại hoạt bát, rất thích thân cận với người hiểu mình, có điều thiếu nữ
này thường xuyên trở mặt thành dạ xoa cuồng bạo muốn ăn thịt người thôi.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy khoát tay, có chút mất kiên nhẫn
nói: “Được rồi, đừng đi làm gì, vị hoàng huynh kia của bản cung mấy ngày nay ngoại trừ luyện đan thì không ngừng chiêu rể hiền cho ngươi, vừa
rồi một đám người bộ Lễ lại đưa lên bức họa của công tử thế gia và tân
quý trong triều, hỏi chi tiết tiệc xem mắt ngày kia. Lăn lộn cả buổi
trưa, giờ hết hơi rồi, ăn hồi xuân đan mà Trương chân nhân dâng lên xong lại tới cung của Kim Tiệp Dư, lúc này hẳn đang thái âm bổ dương đấy.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất kỳ dị. Chuyện này…
Hoàng Đế bệ hạ còn chưa biết Lam Linh đã chết sao?
Hay là thật ra hắn đã sớm quên cô gái hắn từng ái mộ thật sâu, đỡ hắn lên
đế vị, rồi lại bị hắn ép xuất gia nhiều năm, cuối cùng bị bức phải tự
sát?
“Đúng rồi, gần đây có phủ đệ thế gia nào báo đại tang chủ mẫu không?” Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy nhăn mày khó hiểu: “Báo tang? Báo
tang gì? Cho dù mẹ chồng trước của ngươi, Đức Vương phi chết cũng phải
báo danh với phủ Tông Chính trước, sau đó nhờ miệng bệ hạ phát bố cáo
phúng viếng, đóng ngọc tỷ một cái là xong. Thời buổi này làm gì có
chuyện trình tin tức này cho Hoàng Đế bệ hạ xem, xui cực.”
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi thầm gật đầu, thì ra là thế, vậy Tuyên Văn Đế không biết cũng không kỳ quái.
Có điều nghe tin tức trong lúc tuần đầu của Lam Linh, vị Hoàng Đế bệ hạ
“si tình thắm thiết” còn vội vàng điên loan đảo phượng với tần phi, đúng là làm cho người ta cảm thấy thích thú kỳ cục, hoặc nên nói cảm thấy
khác người đến kỳ cục.
Khóe môi Tây Lương Mạt lộ ý cười châm chọc.
“Không phải bệ hạ luyện đan tu luyện sao? Sao còn có thể sủng hạnh tần phi,
nếu đã mệt còn không biết bảo dưỡng thân thể?” Tây Lương Mạt nghe nói
Hoàng Đế bệ hạ đang sủng hạnh phi tần cũng trực tiếp xoay người, bảo
Bạch Ngọc sai đám tiểu thái giám bên dưới mở cửa điện ra, đón bọn họ
vào.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khinh thường cười nhạo: “Trời biết vị Cửu
Thiên Tuế kia giới thiệu cho hoàng huynh loại đạo sĩ dâm gì, nói là tu
tiên theo cách bình thường cần quá nhiều thời gian, hiệu quả lại không
rõ ràng, còn nếu luyện song tu, thái âm bổ dương có thể bớt không ít
công sức, sớm ngày phi thăng nơi thanh phúc.”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng cười thầm. Cũng đúng, có tên đàn ông nào nghe phương pháp tu tiên như vậy mà từ chối đâu?
Hoàng Đế bệ hạ nhất định vô cùng sung sướng chấp nhận lời đề nghị của đạo sĩ kia.
Tây Lương Mạt và Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chia hai bên tháp ngồi
xuống, nàng thuận tay châm lư hương, lại hỏi: “Những năm gần đây bệ hạ
đều như vậy sao?”
Nếu cứ tiếp tục ước chừng không bao lâu thân thể sẽ quá hao kiệt.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gật đầu, nhận lấy trà thơm Bạch Nhụy dâng
lên, cười lạnh nói: “Khi mẫu hậu còn ở trên đời còn có thể khuyên một
ít, sau đó mẫu hậu mắc bệnh nặng, cả ngày đau không thể nói, bị bệnh tật tra tấn còn da bọc xương, làm gì còn thời gian quan tâm quản lý vị
hoàng huynh kia của ta. Mười mấy năm qua, hoàng huynh vẫn cứ không biết
nhận thức như thế, cộng thêm cái bệnh đau đầu kỳ quái kia tựa hồ càng
ngày càng nghiêm trọng.”
Ngoại trừ Cửu Thiên Tuê Bách Lý Thanh, chỉ có Đại Trưởng Công Chúa dám nói Hoàng Đế bệ hạ như vậy.
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Bệnh đau đầu? Bệ hạ có bệnh đau đầu sao?
Vì sao nàng chưa từng nghe nói?
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dường như phát hiện mình nói lỡ lời, nhưng do dự rồi vẫn nói: “Trinh Mẫn, ngươi cũng là người một nhà, bản cung nói
cho ngươi biết cũng không sao. Chính là không biết từ khi nào, hoàng
huynh bắt đầu có một loại bệnh đau đầu, khó chịu đến mức lăn lộn trên
đấy, nước mắt giàn dụa, bộ dạng nhìn như quỷ điên, không ngừng đập phá
trong phòng, thậm chí rút kiếm giết người, đã có vài cung nga và thái
giám chết dưới kiếm của hoàng huynh.”
Chuyện Hoàng Đế bệ hạ mất khống chế tự nhiên không thể truyền ra ngoài, một
khi tin tức Hoàng Đế Thiên Triều bị điên truyền ra thiên hạ sẽ đại loạn, chưa nói đến ngoại tộc xâm lược, ngay cả quốc nội cũng không thiếu
người như Đức Vương phủ đang rục rịch.
Tây Lương Mạt ngẩn người: “Ngự y không có cách gì sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu thật sự có biện pháp thì tốt rồi, cố tình không có biện pháp tốt, ăn bao nhiêu dược cũng
không thấy hiệu quả, chỉ có thể ăn dẫn dồn đan mà Long Hổ chân nhân
luyện chế mới giảm bớt một chút, nhưng cái đó chỉ có thể trị phần ngọn
không thể trị phần gốc, đến lúc phát tác vẫn phát tác, hơn nữa nhất định phải ăn dẫn hồn đan kia mới ức chế được bệnh của hoàng huynh.”
Tây Lương Mạt nhíu mày không nói gì, trong lòng thì âm thầm cân nhắc, chứng bệnh này sao nghe có vẻ giống nghiện hoặc trúng độc vậy nhỉ?
“Bệ hạ… có phải trúng độc không? Trinh Mẫn thích xem vạn vật chí, có một số bệnh trạng trúng độc cũng giống của bệ hạ.” Tây Lương Mạt nói như cực
kỳ quan tâm bệnh tình của Tuyên Văn Đế.
“Ngự y đương nhiên cũng nghĩ tới rồi, nhưng không tra ra độc gì, lúc trước
còn triệu người Đường Môn tiến cung giúp hoàng huynh kiểm tra thực hư,
cũng nói không phải trúng độc, có lẽ chính là hoàng huynh sinh bệnh.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lắc đầu nói.
Tây Lương Mạt nghe vậy cầm chén trà im lặng.
Đúng vậy, Đường Môn là thế gia thiên hạ dùng độc, nếu bọn họ còn không tra
ra độc dược thì thật sự không phải trúng độc, hoặc là loại độc ngay cả
người Đường Môn cũng không nắm giữ.
Có điều Tây Lương Mạt luôn cảm thấy bệnh trạng mà Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa nói khiến nàng nghĩ tới bệnh trạng khi hút thứ gì đó từ đời
trước.
Thế nhưng nàng có điểm không hiểu, theo lý thuyết, Bách Lý Thanh dùng những thủ đoạn này để không chế Hoàng Đế là bình thường, chỉ có Hoàng Đế hồ
đồ, bị điên thì hắn mới có thể nắm quyền. Nhưng nếu khiến Hoàng Đế chết
trong cơn tra tấn chậm rãi kia thì không khỏi có chút không hợp lý.
Nay vì chuyện Lục Hoàng Hậu mà bệ hạ không vừa mắt Thái Tử, nhưng Thái Tử
vẫn là Thái Tử, là người thừa kế tuyệt đối của quốc gia xã tắc, tôn giáo pháp lý, nếu không có lỗi lớn họa quốc hành thích vua, muốn phế tuất
Thái Tử gần như là chuyện không thể.
Nếu Hoàng Đế bệ hạ vẫn còn, chỉ thân thể suy yếu thôi thì đại quyền trong
tay Bách Lý Thanh càng củng cố. Một khi Tuyên Văn Đế băng hà, Tư Thừa
Kiền kế vị thành tân đế, thì cho dù lúc mới đăng cơ không có đủ sức để
đánh đổ Bách Lý Thanh, nhưng khi hắn lông cánh đầy đủ nhất định sẽ không do dự chém giết nguyên Thái Phó Bách Lý Thanh của mình, diệt trừ hoàn
toàn thế lực hoạn đảng.
Một đế vương trung niên dễ dàng khống chế hơn so với một tân đế trẻ tuổi hiếu thắng, cực có dã tâm và tài hoa.
Hơn nữa, trong khi khống chế Tuyên Văn Đế, Bách Lý Thanh có thể bồi dưỡng
tiểu Hoàng Đế nghe lời hơn, vì sao lại xuống tay với Tuyên Văn Đế?
Tây Lương Mạt không quá hiểu suy nghĩ của Bách Lý Thanh liền tạm thời đặt
việc này xuống, nàng không ngờ tới một ngày phát hiện chân tướng, nàng
sẽ hận không thể trực tiếp lấy mạng Tuyên Văn Đế.
“Được rồi, không nói chuyện phiền lòng nữa, hai ngày qua bản cung luôn không
tìm được ngươi, hôm nay cuối cùng tìm được rồi.” Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa bỗng đổi một vẻ mặt thần bí ghé sát vào Tây Lương Mạt nói.
“Bản cung có thứ rất tốt muốn tặng cho ngươi.”
Tây Lương Mạt nghe vậy tưởng chỉ là châu ngọc bảo thạch gì đấy liền nhíu
mày cười hỏi: “Hả? Là thứ gì tốt? Có điều ánh mắt công chúa thế kia hẳn
là rất tốt rồi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đắc ý hất hàm cười một tiếng: “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, nàng vẫy vẫy tay, gọi một thái giám trẻ tuổi cúi đầu đi theo phía sau bước tới trước mặt Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn về phía tay thái giám trẻ tuổi, không nhìn thấy cái gì,
kỳ quái hỏi: “Công Chúa điện hạ, ngài muốn tặng gì cho Trinh Mẫn vậy, vì sao Trinh Mẫn không thấy gì hết?”
Dứt lời nàng không khỏi trêu ghẹo: “Hay là ngươi muốn tặng tiểu thái giám này cho ta đấy?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng gật đầu, cười nói: “Đúng thế đấy!”
Tây Lương Mạt có điểm không hiểu, nhíu mày, hứng thú nói: “À, thế hắn có món nghề gì đặc biệt sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ra hiệu một cái, Tây Lương Mạt ghé sát vào,
nghe Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ái muội lại hưng phấn nói: “Hắn
chính là con hát ta kể với ngươi lần trước, Phương Quan, kỹ thuật trong
phòng là nhất đẳng đấy, người bên cạnh bản công chưa tới nay còn chưa ai vượt qua hắn.”
Tây Lương Mạt nghe vậy nhất thời cảm thấy cực 囧.
Nàng lập tức bật lại chỗ ngồi, cầm trà thơm trong tay uống một ngụm, có phần tương đối bất đắc dĩ: “Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngài đang nói
giỡn đấy à?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức biến sắc, âm trầm nói: “Cái gì gọi là nói giỡn, bản công chưa chẳng phải đã nói sẽ dẫn Phương Quan tới cho
ngươi thử hương vị à, Trinh Mẫn ngươi đang nghi ngờ lời nói của bản cung sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chưa bao giờ là người hào phóng, nhất là
chuyện nam nữ, hôm nay chịu lấy yêu sủng ra chia sẻ đã là ban ân rất
lớn, nếu bị từ chối thật sự đồng nghĩa với khiến nàng mất mặt.
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ chuẩn bị trở mặt của Thái Bình Đại Trưởng Công
Chúa đành cười khổ an ủi: “Công Chúa điện hạ, Trinh Mẫn đương nhiên biết Công Chúa điện hạ là người cực giữ chữ tín, nể mặt Trinh Mẫn mới dẫn
Phương Quan đến, nhưng mà…”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt không trực tiếp từ chối,
gương mặt xinh đẹp lạnh như băng mới hiền hòa hơn chút, nàng cầm trà
thơm vừa uống vừa liếc mắt ngắt lời Tây Lương Mạt: “Đó là đương nhiên,
nữ nhân tầm thường dám động vào người của bản cung, bản cung không móc
mắt cắt lưỡi ả đã là không tệ rồi. Còn loại lẳng lơ trong gánh hát của
Phương Quan, có tên tuổi cái gì, dám thừa dịp hát hí khúc liếc mắt đưa
tình với Phương Quan, bản cung trực tiếp cào nát gương mặt ả, rút đầu
lưỡi xem ả còn hát hí khúc với quyến rũ nam nhân thế nào được nữa!”
Giọng điệu đắc ý và tàn khốc của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khiến Tây Lương Mạt không khỏi nhăn mày, thầm lắc đầu.
Hát hí khúc chú ý nhất là ánh mắt, nếu ánh mắt diễn viên không thể thể hiện hỉ nộ ái ố, thẹn thùng quyến rũ của nhân vật thì lấy đâu ra tên tuổi?
Nhưng nàng nhìn dáng vẻ của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng biết khuyên can là uổng phí hơi sức thôi.
Trong lúc Tây Lương Mạt quay đầu bỗng nhìn thoáng qua gương mặt sủng thần trẻ tuổi của công chưa khom lưng đứng trước mặt mình.
Phương Quan này có một gương mặt quả thật có thể gọi là vô cùng tuấn mỹ, cái
mũi, đôi môi, hình dáng khuôn mặt, không chỗ nào không tinh tế, có làn
da thậm chí còn trắng mịn hơn cả nữ tử, gương mặt như vậy ở trên người
nam tử thì có phần quá nữ khí. Nhưng Phương Quan này lại thêm một đôi
mắt lạnh như bằng cùng cặp lông mày xếch, hơn nữa hắn thường xuyên mím
đôi môi mỏng, nhìn qua không khiến gương mặt hắn có kẻ nữ khí mà ngược
lại có loại quý khí kỳ dị.
Đối mặt với chuyện Công Chúa điện hạ muốn chia sẻ mình với nữ tử quý tộc
khác, hắn cũng không lộ ra vẻ bực hội hay không cam lòng, vẻ mặt hắn vẫn hờ hững lạnh như băng, cực kỳ bình tĩnh, không hề giống một con hát chứ đừng nói là một nam sủng của nữ tử quý tộc.
Ước chừng chính loại khí chất và mặt mày lãnh đạm này khiến nhìn thoáng qua hắn quả thật có vài phần giống Tư Thừa Kiền, Tây Lương Mạt càng thêm
khẳng định vì sao quan hệ giữa Thái Tử gia và Thái Bình Đại Trưởng Công
Chúa chuyển biến xấu, tuyệt đối liên quan lớn tới bề ngoài của con hát
này.
Thái Tử cao ngạo tôn quý nhìn thấy người này bên cạnh Công Chúa điện hạ, trong lòng nhất định nổi sát ý.
Nhưng điều khiến Tây Lương Mạt hứng thú không phải điểm này, mà là phản ứng
của hắn khi nghe Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa kể chuyện tra tấn cô gái kia.
Con hát trong gánh hát, cho dù có tiếng cũng chỉ là thứ đồ chơi hạ lưu,
thường xuyên bị quý tộc đùa bỡn và nhục nhã, cho nên giữa các con hát
trong nhóm thường xuyên có quan hệ an ủi lẫn nhau khó nói thành lời.
Cho dù cô gái kia không có quan hệ này với hắn, nhưng là đồng nghiệp nhiều
năm, cô gái có tình nghĩa bởi vì mình mà bị tra tấn thành thế kia, ước
chừng không sống nối, hắn lại giống như không nghe thấy gì hết, vẻ mặt
vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Điều này khiến Tây Lương Mạt vô cùng hứng thú, bởi ánh mắt Phương Quan này
không có thứ gọi là áp lực, hắn thật sự không quan tâm Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa đã giết chết đồng nghiệp của mình.
Nhưng nếu nói hắn là loại con hát bám váy, tìm kiếm sự che chở của nữ tử quý
tộc thì Tây Lương Mạt lại thấy hắn không giống loại người này. Hắn nhìn
qua cũng có điểm quen mắt nhưng ngay lúc này tây Lương Mạt nghĩ không
ra, ngoại trừ thần thái tương đối giống Tư Thừa Kiền thì ngũ quan xinh
xắn kia giống ai?
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại tưởng nàng thích.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm Phương Quan tưởng nàng thật sự hứng thú, vì thế tiến đến bên tai nàng thấp giọng
cười: “Trinh Mẫn, ngươi cho là bản cũng sẽ đột nhiên dẫn một người không liên quan tới bên cạnh ngươi thị tẩm à? Ngươi nhìn kỹ ngũ quan hắn xem, có phải rất giống một người không?”
“Ai?” Tây Lương Mạt nhíu mày.
“Cửu Thiên Tuế chứ ai!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cười hì hì nói.
Dứt lời, nàng nhấc cằm Phương Quan lên, đồng thời mệnh lệnh: “Phương Quan, quỳ xuống, để Trinh Mẫn Quận Chúa nhìn rõ mặt ngươi!”
Phương Quan lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống, còn ngẩng cao đầu.
Tây Lương Mạt chấn động, quay đầu cẩn thận đánh giá gương mặt phía trươc, quả thật Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói không sai.
Khuôn mặt này nếu nói lạnh lùng nội liễm giống Tư Thừa Kiền, thì ngũ quan
xinh đẹp đúng là có phần giống đương kim Thủ Tọa Tư Lễ Giám, người bên
gối của nàng – Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh!
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm đánh giá
Phương Quan liền hì hì thì thầm bên tai Tây Lương Mạt: “Thế nào? Bản
cung rất quan tâm săn sóc đấy, Thiên Tuế gia tuy dung mạo càng thêm xinh đẹp quyến rũ hơn Phương Quan, nhưng dù thế nào cũng là thái giám, luôn
dùng cái ngọc thế kia không tốt cho nữ tử. Người này bề ngoài có chút
tương tự Bách Lý Thanh, hẳn vị Thiên Tuế gia của chúng ta cũng sẽ bằng
lòng để người có gương mặt tương tự mình hầu hạ ngươi, ít nhất hắn có
thể cảm thấy ngươi đang vui vẻ với hắn.”
Lời nói của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khiến Tây Lương Mạt nhất thời
cảm thấy có hàng trăm hàng nghìn con cừu vừa chạy qua đầu mình vừa sung
sướng tè bậy, giẫm tam quan của nàng xuống mười tám tầng địa ngục.
Người hoàng tộc quả là người này vô sỉ hơn người kia, người kia xấu xa hơn người kìa.
Còn ba người một lúc…
Nàng nghĩ trong ba người sẽ có sư phụ ta sao!
Hơn nữa…
Tây Lương Mạt 1000% xác định, vị Thiên Tuế gia kia nhà nàng chỉ sợ một chút cũng không muốn nhìn thấy mỹ nhân tương tự mình hầu hạ nàng, chỉ sợ hắn không đem mỹ nhân này ra ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả đã là kỳ
sự đệ nhất thiên hạ rồi.
Ước chừng bị ý tưởng thần kỳ của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa làm cho
giật mình ngã ngửa, trong thời gian ngắn Tây Lương Mạt thật sự không
nghĩ ra cách từ chối Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà không chọc giận
nàng, vì thế đành tạm nhận Phương Quan.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thế mới vừa lòng bỏ đi, trước khi đi còn mờ
ám nói với Tây Lương Mạt: “Nữ tử miệt mài nhưng không thể quá độ, rất
thương thân đấy.”
Tây Lương Mạt thầm gào thét trong lòng, đứng cùng một chỗ với Công Chúa điện hạ ngài mới là thực thương thân!
Bạch Nhụy rất không đồng ý nhìn Phương Quan, bỗng nói với Tây Lương Mạt: “Thật sự để đồ rỏm này ở đây?”
Tây Lương Mạt liếc nhìn Phương Quan, hắn chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn, loại
thần thái ung dung này, và cả quý khí thản nhiên kia, giống như hắn
không phải một nam sủng ngồi trong phòng nữ chủ nhân của mình, mà là một hoàng tử hoặc công tử thế gia ngồi trong thư phòng của mình.
Tây Lương Mạt hơi đau đầu vỗ trán: “Được rồi, tạm thời sắp xếp hắn tới
thiên điện đi, dù sao Công Chúa điện hạ chỉ cho ta mượn ba tháng thôi,
đến lúc đó trả hắn về là được!”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thật sự rất “tốt bụng”!
Bạch Nhụy bĩu môi không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Quan: “Ngươi
ra ngoài tìm tiểu cung nữ bảo nàng ta dẫn ngươi đến thiên điện, tùy tiện tìm chỗ ở đi.”
Phương Quan nhìn Tây Lương Mạt một cái, thản nhiên gật đầu: “Vâng.”
Dứt lời, hắn đứng dậy buông tay hành lễ với Tây Lương Mạt, sau đó không
chút do dự đứng dậy đi ra cửa theo Bạch Nhụy sai bảo, giống như hoàn
toàn không phát hiện ánh mắt khinh bỉ của Bạch Nhụy.
Bạch Nhụy nhìn bóng lưng hắn, khinh thường phỉ nhổ một tiếng: “Hừ, đường đường một đại nam nhân, đúng là vô dụng.”
Vô dụng à?
Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng Phương Quan hơi nheo mắt lại, nàng luôn cảm
thấy Phương Quan này không đơn giản như vẻ ngoài, ít nhất, nàng cảm thấy người đàn ông này không phải chỉ để làm một nam sủng mà thôi.
Nếu Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không phải cố ý xếp tai mắt bên cạnh
nàng, thì nói cách khác, hắn xuất sắc đến mức ngay cả người như Đại
Trưởng Công Chúa cũng bị mê hoặc.
“Tiểu thư, nếu chuyện này bị Thiên Tuế gia biết là không được đâu!” Bạch Nhụy vẫn không nhìn nổi sự tồn tại của nam nhân hoàn toàn vượt qua nhân tri
của nàng.
Tây Lương Mạt thản nhiên cười nói: “Biết thì biết, làm sao?” Hơn nữa nói
thật, nàng có điểm chờ mong phản ứng của Bách Lý Thanh nữa kìa.
Nhất định là chuyện rất thú vị!
Bạch Nhụy không nói gì, sở thích quái ác của tiểu thư càng ngày càng giống Thiên Tuế gia.
…
Nhưng hai ngày này Bách Lý Thanh cực kỳ bận rộn, tin tức về Tây Địch từ biên
quan truyền đến làm cho hắn bận đến mức ban đêm thậm chí không có thời
gian đi ngủ đồ đệ nhỏ của hắn.
Đến ngày thứ ba, Tây Lương Mạt dậy sớm, bảo Bạch Ngọc cẩn thận trang điểm cho nàng.
Bởi hôm nay là tiệc xem mắt mà Hoàng Đế bệ hạ sắp xếp cho nàng. Nhìn Hoàng
Đế bệ hạ bừng bừng hứng chí, Tây Lương Mạt hoàn toàn không có đường từ
chối, liền trực tiếp đi, coi như xem náo nhiệt, thưởng thức những bộ mặt a dua nịnh hót.
Bạch Ngọc để toàn bộ tóc của nàng ra sau người, dùng một chiếc vòng hoàng
kim thắt lại, vành tai mang hoa tai vàng ròng điêu khắc mẫu đơn, tua
xích dài buông xuống tận áo trong bằng gấm màu đen của nàng.
Trên cổ cũng chỉ mang một chuỗi ngọc hoàng kim.
Kiểu áo thời Hán bao lấy thân hình yểu điệu, một bộ đồ trong bằng gấm đen
loang loáng ánh sáng hoa mỹ, áo ngoài và váy màu đỏ thẫm diễm lệ.
Tây Lương Mạt tựa như bông hắc mẫu đơn nở rộ hoa mỹ, đặc biệt mê người.
“Vì sao phải ăn mặc trang trọng như thế?” Tây Lương Mạt hỏi Bạch Ngọc, Bạch Ngọc cực lực phản đối cách ăn mặc quá mộc mạc của nàng, nói nàng như
thế rất giống chột dạ.
Tây Lương Mạt không thể phản đối, cuối cùng trang điểm dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc.
Có điều vừa mới ra cửa nàng đã trông thấy một người không nên xuất hiện lúc này, ở thời điểm này.
“Phương Quan, ngươi làm gì vậy?” Tây Lương Mạt nhìn Phương Quan mặc một bộ thái giám trung đẳng, hơi nhíu mày.
Phương Quan nhìn nàng, mỉm cười không kiêu không nịnh: “Công Chúa điện hạ dặn
dò, Quận Chúa đi đâu Phương Quan theo đó hầu hạ, nếu không thể khiến
Quận Chuán cảm nhận được cảm giác sủng ái của thân là nữ tử, cùng sự kỳ
diệu của nam nữ hoan ái, thì sẽ biến Phương Quan thành thái giám chân
chính, cho nên Phương Quan đương nhiên phải theo hầu Quận Chúa.”