Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 115: Chương thứ một trăm mười lăm




“Vâng, đúng là khéo.” Hà ma ma gật đầu, vừa mạnh mẽ kéo mất chăn của Tây Lương Mạt vừa nói.

Tây Lương Mạt không còn cách nào khác, đành lười biếng đứng lên, cong ngón tay gãi cái đầu rối bù: “Ừ, người trong vương phủ quả là tràn đầy “kính ý” với bản quận chúa nhỉ.”

Nàng phất tay, để Bạch Trân và Bạch Nhụy cùng giũ quần áo ra.

Tây Lương Mạt ngáp một cái, chậm rãi xuống giường, nhìn bộ trang phục mùa xuân tinh tế hoa lệ kia, áo ngoài gấm mỏng xanh nhạt có viền lông, phía trên thêu hoa Nghênh Xuân; áo trong cổ tay hẹp xanh đậm thêu hoa đào, những nơi khác dùng lông thỏ chỉ có cổ áo và tay áo đặc biệt khảm một vòng lông cáo trắng như tuyết; thắt lưng màu vàng kèm tua rủ; váy bách điệp xanh đậm, gấu váy cũng thêu hoa Nghênh Xuân nhỏ màu vàng, điểm mấy hạt châu màu vàng hiếm thấy, tầng tầng lớp lớp, trên một chút còn thêu mấy con ong, lúc bước đi như muốn vỗ cánh bay lên.

Trọn bộ quần áo, chưa nói đến hoa mỹ tinh xảo, hiếm có là dào dạt sức sống, có thể thấy người chế tác rất ra sức, khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích.

“Bộ quần áo này không biết làm hỏng mắt mấy tú nương nữa, không ngờ ta chỉ sai người đi tú phường truyền một câu đừng dùng đỏ tía, tươi mát đơn giản chút là được, mà có thể khiến bọn họ để tâm thế này.” Tây Lương Mạt sờ sờ bộ trang phục, cười như có như không.

“Đúng vậy, nếu Quận Chúa mặc ra ngoài, sợ là các nương nương được sủng ái trong cung cũng không thể so được, chứ đừng nói khi Vương phi thấy trong lòng sẽ cảm thấy thế nào.” Hà ma ma ý tứ sâu xa nói.

Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không mấy hòa thuận, mang tiếng cướp đồ của mẹ chồng sợ rằng càng không tốt.

Bạch Trân lập tức ngầm hiểu, định thu quần áo lại nói: “Đám tiểu nhân ngu dốt kia không có ý tốt, nô tỳ nhớ trong tủ còn sáu bộ đồ mới năm ngoái trong cung ban xuống Quận Chúa còn chưa mặc, chi bằng lấy ra thay bộ này đi.”

Hà ma ma nhìn Bạch Trân, gật đầu khen ngợi.

Quần áo thế này mặc ra ngoài sợ rằng ngay cả nương nương trong cung cũng ghé mắt.

Tây Lương Mạt kéo quần áo lại, nhàn nhạt nói: “Bản Quận Chúa sẽ mặc cái này, ghé mắt thì ghé mắt, làm gì được nhau?”

Bạch Trân, Bạch Nhụy cùng Hà ma ma đồng loạt nhìn sang, nhưng không có ý định khuyên can, xưa nay chủ tử có ý đồ riêng, chắc là có dự định mới nên mới nói vậy, bọn họ chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được.

Nàng vừa dậy bên kia đã có người tới xin chỉ thị có bày cơm trưa không, có cần tới chính viện dùng cơm không.

Tây Lương Mạt liếc nhìn cháo gạo tẻ đặc quánh ngào ngạt, một đĩa cuốn tơ vàng hoa quế, một đĩa cơm nắm hoa đào, một hộp sủi cảo nhân tôm, một đĩa rau ngâm bát bảo mà Bạch ma ma vừa bày lên, và cả canh thịt viên bạch ngọc từ tay đầu bếp Dương Châu được Bách Lý Thanh mời đến cho nàng, nhìn đã cực kỳ thèm ăn, nàng vừa tỉnh ngủ nào muốn đi chỗ kia ăn những món toàn dầu mỡ.

Tây Lương Mạt lười biếng khoát khoát tay với tiểu nha đầu đi vào thỉnh an: “Không cần, thay ta nói với mẫu phi và phu quân, thân thể ta khó chịu, không có tâm tư ra ngoài dùng cơm, lát nữa ta tùy tiện dùng vài thứ xong sẽ tới thăm phu quân, sẽ không đi hầu hạ mẫu phi.”

Tiểu nha đầu nghe vậy, thưa thưa dạ dạ đi mất.

Lời Tây Lương Mạt nói truyền tới phía trước không thiếu được lại kích động một phen sóng gió.

Tư Lưu Vân cười rất có ý tứ: “Hắc hắc, tiểu tẩu tử này đúng là nhớ đại ca nhỉ.”

Cẩm Vũ, không, đã được Đức Vương phi nâng làm thiếp thị của Tư Lưu Phong, chữ “Tĩnh” trong tên cũng chính thức sửa thành “Cẩm” trong “Cẩm Vũ”, đang gắp thức ăn cho Đức Vương phi, nàng hừ lạnh một tiếng: “Nhớ? Nô tỳ ngược lại cảm thấy Thiếu Vương phi nhớ cũng hơi lâu, mấy ngày nay không được mấy lần tới chính viện dùng bữa, lập quy củ.”

Tư Hàm Hương vẫn chải búi tóc song vòng, dáng vẻ đáng yêu ngượng ngùng, nghiêng đầu ngây thơ nói: “Nếu chỗ Hương Nhi có một đại trù Dương Châu ngự ban, Hương Nhi cũng muốn ở trong phòng mình dùng bữa cơ!”

Mọi người cười, đều tự có thâm ý, Cẩm Vũ liếc vẻ mặt ngày càng tối của Đức Vương phi, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: “Nghe nói Quận Vương phi Lư Lăng năm nay đã con cháu đầy đàn, vậy mà ngày ngày còn làm cơm hầu hạ mẹ chồng hơn tám mươi tuổi, đơn giản vì mẹ chồng thích ăn sủi cảo tể thái tôm bà ấy làm.”

Nàng thoáng ngừng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Đương nhiên, Thiếu Vương phi nhà chúng ta thì khác, có đầu bếp trong cung thưởng xuống, nàng ta cũng tiện tặng cho mẫu phi không phải sao?”

Đức Vương phi tức giận đến gần như không cầm nổi đũa, bà trực tiếp quăng “cạch” đũa lên bàn: “Nực cười!”

Tư Lưu Cẩn liếc mọi người một cái, cuối cũng vẫn có chút do dự muốn nói điều gì, hắn nhớ một thời gian trước tẩu tử ở Lạc Dương cũng bị bệnh, vậy mà không thấy ai trong nhà phái người đi hỏi thăm, mọi người giống như đã quên còn có một tiểu tẩu tử như thế.

Hơn nữa, đại tẩu xuất thân cao quý gả tới đây chưa được nửa năm, đại ca đã nạp Cẩm Vũ làm thiếp, nay Cẩm Vũ còn mang thai đứa con đầu tiên của đại ca, mẹ quý nhờ con; từ khi xảy ra chuyện Đại quản gia trong phủ cấu kết với Thiên Lý giáo, Vương phi càng hao tổn tinh thần, giao phân nửa quyền quản lý công việc trong nhà cho Cẩm Vũ, nhìn Cẩm Vũ đầu đầy châu ngọc, một thân cẩm tú, nhìn thế nào cũng giống chủ mẫu hào môn, nào có dáng dấp thị thiếp?

Ngay cả đám người hầu cũng nịnh nọt Cẩm Vũ, nếu không phải tẩu tử thân phận cao quý, lại là người được bệ hạ sủng ái, sợ là đã bị giẫm lên.

Nếu hắn là tẩu tử, đại khái cũng không muốn nhìn thấy Cẩm Vũ vênh váo tự đắc đảo qua đảo lại trước mặt mình.

Tư Lưu Cẩn vừa mở miệng, Tư Hàm Hương tinh mắt phát hiện, duỗi chân dưới gầm bàn giẫm lên bàn chân hắn, ép hắn nuốt lời bên miệng trở về.

Trong viện này vui vẻ phê phán Tây Lương Mạt không truyền tới được Thỉnh Nguyệt Các, cho dù truyền tới Tây Lương Mạt cũng không để trong lòng. Tây Lương Mạt ăn bữa trưa của nàng xong liền chậm rì lắc lư tới Mẫu Đơn Các, chuẩn bị gặp Đức tiểu Vương gia đang dưỡng bệnh.

Không khéo là Đức Vương phi sai người ra nói, tiểu Vương gia đang nghỉ trưa ở chỗ Vũ di nương, bảo Thiếu Vương phi chờ một lát, tiểu Vương gia và Vũ di nương thức dậy sẽ gặp nàng.

Hà ma ma nghe lời này xong mặt mày liền sa sầm xuống: “Vũ di nương là cái thứ gì cũng dám bảo Thiếu Vương phi chờ, một tiện thiếp đồ chơi mà thôi, đây chính là nô đại khi chủ, nên kéo ra ngoài đánh chết!”

Nha đầu kia vốn có chút vênh váo, bị lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm túc của Hà ma ma dọa sợ, lập tức lui vài bước, lúng túng nói: “Đó… Đó… không phải do nô tỳ nói…”

Tây Lương Mạt ngăn Hà ma ma lại, mỉm cười với nha đầu kia: “Nếu đã vậy bản Quận Chúa ta không tiện quấy rầy mẫu phi thanh tu cùng phu quân nghỉ ngơi, có Vũ di nương ở đây hẳn phu quân có thể được chăm sóc rất tốt, lát nữa phu quân tỉnh lại phiền mẫu phi phái người tới thông báo một tiếng.”

Dứt lời, nàng dẫn đám Hà ma ma xoay người bỏ đi.

Nha đầu kia sửng sốt, nhìn đám Tây Lương Mạt thật sự quay đầu đi không trở lại.

Chờ bóng lưng Tây Lương Mạt biến mất tại đầu kia hành lang, nha đầu mới hơi sợ hãi nhìn phía sau mình: “Vũ di nương…”

Sắc mặt Cẩm Vũ tái mét, một tay nàng xoa bụng một tay cầm khăn gấm nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, ngươi cho là chỉ có thân phận ngươi cao quý à, bảo ngươi chờ một chút thì sao, còn dám ngang nhiên như vậy!”

Một thời gian trước tiểu Vương gia không ở đây, mẫu phi dặn nàng đừng để bất cứ kẻ nào biết, chỉ nói tiểu Vương gia ở chỗ nàng dưỡng bệnh, khiến mọi người cảm thấy nàng khác biệt và được sủng ái, càng nịnh nọt nàng, hơn nữa Thiếu Vương phi cũng không có nhà, làm nàng ngày càng cảm thấy đây là cuộc sống mà nàng đáng có.

Thân phận nàng kém Thiếu Vương phi ở chỗ nào, chỉ là thời thế không ưu ái nàng mà thôi!

Tiểu nha đầu ở bên nghe vậy cúi đầu không dám nói lời nào.

Trong lòng lại thầm suy đoán, không biết Cẩm Vũ vì được sủng ái đến mức quên thân phận di nương của mình, hay hướng gió trong phủ thật sự sẽ thay đổi?

“Hừ, chờ đấy, ta sẽ nói sự vô lễ của tiện nhân này với mẫu phi!” Cẩm Vũ giậm chân, căm tức xoay người vào phòng.

Tới tận đêm Tây Lương Mạt cũng không thấy ai báo Tư Lưu Phong đã tỉnh, nàng cũng không để việc này trong lòng. Hôm nay một lòng một dạ nàng chỉ nghĩ đến lệnh bài, chuyện dư nghiệt Thiên Lý giáo, nào có thời gian để ý tới lục đục hậu viện, tranh giành tình cảm.

“Tiểu thư, người thật sự không so đo chuyện Vũ di nương sao?” Bạch Ngọc có chút lo lắng hỏi.

Tây Lương Mạt cười, ánh mắt giảo hoạt: “Kẻ ác tự có kẻ ác trị.”

Dứt lời cũng không nhiều lời nữa, đang định lên giường đi ngủ thì cửa phòng ngủ bỗng bị người ta gõ vang.

“Tiểu Vương gia?”

“Khụ… Thiếu Vương phi ngủ chưa?” Tư Lưu Phong ho khẽ một tiếng, sắc mặt hơi tái.

“Tiểu Vương gia, đêm tối nhiều sương, sao ngài lại tới, sao không cho người thông báo một tiếng để ta tới là được.” Tây Lương Mạt khoác một chiếc áo choàng gấm viền lông đi ra, tiện thể sai bảo Bạch Nhụy: “Đi bưng một bình nước suối Tấn Dương trong cung vừa ban xuống lên đây, trà đặc thương thân lại đề cao tinh thần, ban đêm không thể uống nhiều.”

Tư Lưu Phong thấy Tây Lương Mạt đã thả tóc, trên đầu chỉ quấn song kế đơn giản, không chút son phấn, không trâm vàng trâm bạc, chỉ mặc một chiếc áo choàng gấm xanh nhạt đã làm nổi bật dung nhan xinh đẹp, thân hình mảnh mai của nàng. Đáy mắt hắn thoáng qua một tia thưởng thức, lại cảm thấy lời nàng nói như gió mát phất qua mặt, cực kỳ săn sóc, cơn bực bội vì nghe chuyện Cẩm Vũ nói chiều nay tan đi, trong lòng thư thái hơn nhiều.

Cẩm Vũ, rốt cuộc vẫn xuất thân nha hoàn, chỉ biết tranh giành tình cảm, nói đến giáo dưỡng xuất thân kém quá xa Tây Lương Mạt.

“Không có gì, chỉ là vi phu đã lâu không tới Thỉnh Nguyệt Các, cho nên muốn gặp nàng.” Trên gương mặt tuấn tú của Tư Lưu Phong hiện lên một nụ cười mỉm.

Tây Lương Mạt nhìn dáng dấp hắn đã biết tám, chín phần mười là tới trấn an mình, trong lòng nàng than thầm, nếu ngươi không đến ta sẽ càng vui.

“Tiểu Vương gia, mời.” Tây Lương Mạt không tiện từ chối liền nghiêng người tránh đường, định mời Tư Lưu Phong vào trước rồi tính sau.

Nhưng Tư Lưu Phong vừa định bước vào cửa thì phía sau bỗng vâng lên tiếng nha hoàn Tĩnh An bên cạnh Cẩm Vũ: “Tiểu Vương gia.”

Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Tĩnh An vội vàng chạy đến, thở hổn hển nhún gối chào Tư Lưu Phong và Tây Lương Mạt: “Tiểu Vương gia, Thiếu Vương phi, Vũ di nương bỗng thấy khó chịu, vừa mời đại phu, mời tiểu Vương gia qua thăm di nương.”

Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi thầm buồn cười, ai ui, đây không phải tiết mục tranh giành tình cảm kinh điển sao?

Nhưng trên mặt nàng không biểu hiện ra, chỉ thản nhiên nhìn về phía Tư Lưu Phong, Tư Lưu Phong đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lộ ra chút bực bội, liếc Tĩnh An cười nhạt: “Di nương nhà ngươi khó chịu thì nên mời đại phu, gọi bản Vương làm gì, lẽ nào bản Vương biết xem bệnh?”

Cẩm Vũ này thật sự không biết điều, hắn đã sớm trấn an nàng ta, cũng báo cho nàng ta biết tối nay hắn sẽ ngủ lại chỗ Thiếu Vương phi, nàng ta làm vậy rốt cuộc là muốn gì, cố ý không cho hắn mặt mũi sao!

Tĩnh An thoáng chốc ngây người, tiểu Vương gia luôn tao nhã, từ sau khi Vũ di nương có thai, hắn đối với Vũ di nương gần như là ngoan ngoãn phục tùng, cực kỳ chiều chuộng, chưa từng mặt lạnh từ chối như vậy.

“Được rồi, ngươi…” Tư Lưu Phong đang định đuổi Tĩnh An đi thì bị Tây Lương Mạt kéo khuỷu tay.

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn Tư Lưu Phong, dường như thoáng chút phiền muộn: “Tiểu Vương gia, đây là đứa trẻ đầu tiên thế hệ này của phủ, quý giá chút cũng phải thôi, nếu Vũ di nương thật sự khó chịu, ngài ở bên cạnh trong lòng nàng sẽ an ổn hơn một chút, vậy cũng tốt.”

Tư Lưu Phong thấy nàng dịu dàng rộng lượng như vậy, trong lòng không khỏi rung động: “Một hài tử thứ xuất do thiếp thị sinh mà thôi, cho dù là bé trai cũng nào có chiều chuộng như vậy, Mạt Nhi, nàng mới là thê tử của ta, ta chờ nàng sinh con trai trưởng cho ta.”

Tây Lương Mạt lắc đầu, buông tay hít sâu một hơi: “Mẫu phi cũng cực kỳ chờ mong ôm cháu, nếu thật sự có chuyện gì… Ngài vẫn nên đi đi, nếu để mẫu phi biết Vũ di nương khó chịu, thiếp thân còn giữ ngài ở Thỉnh Nguyệt Các, sợ rằng không tốt.”

Tư Lưu Phong nghe vậy định an ủi nàng, lại bỗng nghi tới cái gì, im lặng chốc lát rồi nhìn nàng nói: “Được, ta đi xem trước, sau này nếu Mạt Nhi có thai, vi phu nhất định sẽ không vào phòng người khác nữa.”

“Vâng.” Tây Lương Mạt nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Lưu Phong, thấy ánh mắt hắn dịu dàng, không giống giả bộ, nàng buông tầm mắt, nhẹ giọng cười nói: “Chuyện này còn xa lắm, chi bằng yến ngày xuân ngày mai Vương gia cho phép thiếp thân có thể tự do ra ngoài tìm tỷ muội cũ ôn chuyện đạp thanh, giải sầu, đừng để một đám tôi tớ đi theo là được.”

Tư Lưu Phong nhìn giai nhân tươi cười trước mặt, trong lòng rung động vươn tay cầm tay nàng nói: “Nàng chỉ biết ham chơi, quả là còn chưa làm mẹ, chẳng trách người ta nói nàng không đủ chững chạc.”

Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng cười khẩy, sau đó chỉ cười nói: “Vậy tiểu Vương gia có đồng ý hay không?”

Tư Lưu Phong thấy nàng cười đẹp như hoa xuân chớm nở liền yêu chiều gật đầu nói: “Đồng ý, đồng ý, ngày mai nàng cứ việc ra ngoài chơi đùa ngắm cảnh, ở trong phủ đã lâu cũng bí bách, vi phu sẽ giúp nàng che lấp, đỡ cho có người tới chỗ mẫu phi lắm miệng.”

Nói đùa một phen, Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong dẫn Tĩnh An rời đi, lúc này mới thở phào một hơi quay về phòng.

Cẩm Vũ nằm trên giường ra vẻ bệnh, nghe Tư Lưu Phong đi vào mới tỏ vẻ khỏe hơn chút kéo tay Tư Lưu Phong oán giận: “Cẩm Vũ còn tưởng tiểu Vương gia không tới, vừa rồi bụng người ta đau quá, rất sợ hãi.”

Tư Lưu Phong ôn hòa mỉm cười: “Chẳng phải bản Vương tới rồi sao.”

Nhưng hắn nhìn Cẩm Vũ, vừa trấn an nàng vừa không yên lòng nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Tây Lương Mạt.

Nếu trên người Cẩm Vũ không có nửa huyết thống của mẫu phi, bản thân lại chưa nắm toàn bộ Đức Vương phủ trong tay, hắn sao có thể bị gò ép vởi nha đầu Cẩm Vũ và tiện loại trong bụng nàng ta?

Vừa nghĩ tới trên người nàng ta chảy dòng máu của Tần Đại quản gia, còn là cùng với mẫu phi, không, chính xác mà nói phải là… nghiệp chướng giữa dì ruột và Tần Đại quản gia, tượng trưng cho sự phản bội và nhục nhã đối với phụ vương mình, hắn liền không nhịn được kích động muốn bầm thây vạn đoạn Cẩm Vũ trước mặt.

Có điều còn may, Tần Đại quản gia đã bị hắn tự tay giết chết, nay, chỉ còn lại…

Tư Lưu Phong nhìn gương mặt có thể nói là mỹ lệ của Cẩm Vũ, đáy mắt bất giác thoáng qua một tia thô bạo, miệng lại dịu dàng săn sóc nói lời trấn an Cẩm Vũ còn hờn dỗi: “Xem, không phải bản Vương tới rồi sao?”

Cảm Vũ lo lắng ngẩng đầu nhìn Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, chàng sẽ luôn yêu thương Cẩm Vũ chứ?”

Tư Lưu Phong nhướng mày, ôm khẽ lấy Cẩm Vũ, chậm rãi nói: “Ừ, sẽ.”

“Chỉ yêu thương Cẩm Vũ được không?”

“Được.”



Cẩm Vũ từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận lời nói thản nhiên của Tư Lưu Phong, khóe môi nhếch lên nụ cười cay đắng, ôm Tư Lưu Phong lặng lẽ rơi lệ.

Mà thôi, cho dù tiểu Vương gia lừa gạt nàng, nhưng giờ phút này nàng đã nghe được điều nàng muốn.

— Ông là đường ranh giới một lần bình thường hiếm có —

Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt để Bạch ma ma ở lại phủ canh chừng phòng kho của nàng, còn bản thân thì dẫn ba tỳ nữ cùng Hà ma ma lên xe đi tham gia yến ngày xuân.

Nàng thậm chí còn bảo Bạch Ngọc chải cho mình kiểu tóc vừa đơn giản vừa tinh xảo, phía trên là đồ trang sức khảm nam châu trong cung ban xuống.

Khi Tây Lương Mạt xuất hiện trước mặt người trong Đức Vương phủ, quả nhiên thu hút sự chú ý của bọn họ.

Tư Hàm Ngọc từng được Tây Lương Mạt giúp đỡ, đương nhiên không có khúc mắc gì với nàng, thấy Tây Lương Mạt đi ra liền vui mừng đi lên dắt tay nàng quay vài vòng, bỗng vẻ mặt bí mật nói: “Tẩu tẩu, tẩu mặc bộ này thật đẹp mắt, nhất định sẽ hơn hẳn đồ dụ dỗ không biết xấu hổ kia.”

Nàng tuy đã cố gắng hạ giọng nhưng phần lớn vẫn bị mọi người nghe thấy, còn nghe thấy rất rõ ràng.

Cẩm Vũ cũng mặc một bộ quần áo hồng nhạt hoa lệ mới làm, gương mặt vốn sung sướng lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn Tư Hàm Ngọc cùng Tây Lương Mạt một cái rồi hừ lạnh ấm ức nhìn về phía Đức Vương phi.

Đức Vương phi nghiêm mặt trừng Tư Hàm Ngọc: “Còn không câm miệng, tẩu tử mang thai con có thể tùy tiện lấy ra pha trò sao, chẳng khác gì loại người không có gia giáo, mắt không trưởng bối, không lễ nghĩa cấp bậc, lẽ nào trước đây bản Vương phi dạy con như thế!”

Tư Hàm Ngọc vốn chỉ muốn châm chọc Cẩm Vũ hai câu, nàng luôn không vừa mắt dáng vẻ không phân biệt tôn ti của Cẩm Vũ. Trước kia ở bên cạnh mẫu thân thì không nói làm gì, nay có thai liền tưởng mình là nữ chủ nhân Vương phủ, không nhìn lại mình xem được mấy lạng.

Chỉ không ngờ Vương phi lại vì Cẩm Vũ mà mắng nàng khó nghe như thế, Tư Hàm Ngọc nhất thời ấm ức đến đỏ mắt, giậm chân nói: “Mẫu thân, người lại vì tiện nha đầu Cẩm Vũ này mà quở trách con, lẽ nào nha đầu kia còn quan trọng hơn nữ nhi!”

Dứt lời, nàng lại giậm mạnh chân xoay người bỏ chạy lên xe ngựa của mình, vén mành cái “xoẹt” rồi ấm ức khóc bên trong.

Nàng không nghe ra Đức Vương phi đang mượn chuyện châm chọc Tây Lương Mạt, mà Cẩm Vũ thì âm thầm nở nụ cười đắc ý.

Đức Vương phi bất đắc dĩ nhìn hai con gái mình ganh nhau, đau đầu lại đau lòng, đương nhiên không để ý tới nụ cười âm hiểm tàn nhẫn thoáng qua trên mặt Tư Hàm Hương.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một cái, bỗng thản nhiên nói: “Hàm Hương muội muội, có chuyện gì hay ho khiến muội cười vui vẻ thế?”

Tư Hàm Hương sửng sốt, sau đó phát hiện người xung quanh đều nhìn mình hoài nghi, nàng ta đỏ mặt lùi bước, sau đó bình tĩnh đáp: “Không có, chắc tẩu tử nhìn nhầm rồi.”

Tây Lương Mạt không nói gì nữa, chỉ nhìn nàng ta một cái sâu xa, nhìn đến khi Tư Hàm Hương nổi da gà mới xoay người lên xe.

Mọi người cũng đều tự lên xe không nhắc tới nữa.



Mân Sơn.

Nằm cách kinh thành ba dặm, đối diện với hoàng thành, chính là bãi săn cùng chỗ chơi xuân ưa thích của nhóm hoàng thân quốc thích.

Lúc này, xung quanh và trên đường vào núi từ sớm đã đứng đầy binh sĩ Ngự Lâm Quân và người của Tư Lễ Giám, đuổi người không liên quan ra rất xa.

Xe ngựa tới gần Mân Sơn là có thể nghe thấy tiếng hoan hô tiếng cười đầy mê hoặc.

Tây Lương Mạt vén mành nhìn ra ngoài, thấy không ít hoàng thân quốc thích đã dẫn nữ quyến trong nhà tới dưới chân núi, đang chờ Tư Lễ Giám kiểm tra thân phận xong mới cho đi vào; các phu nhân, tiểu thư quen biết vén mành lên chào hỏi nhau, các thiếu nữ tuổi yêu tuổi đương cũng lén nhìn đám thiếu gia, khung cảnh náo nhiệt.

Trên núi càng thêm xuân sắc, sườn núi trồng không ít hoa và cây cảnh nay đang lặng lẽ đâm chồi nảy lộc, tỏa hương thoang thoảng.

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi nở nụ cười như có như không, hôm nay quả là ngày đẹp trời để du xuân săn bắn.

Khi xe ngựa của Đức Vương phủ vào núi, tới doanh địa, lều vải gần với bệ hạ nhất đã bị những người đến sớm chiếm lấy, Đức Vương phủ không còn cách nào đành ở trong góc.

Tư Lưu Phong cùng đám đệ tử quý tộc đi thỉnh an Hoàng Đế, để lại gia quyến trong phủ ở nơi nghỉ ngơi tạm thời.

Tây Lương Mạt cùng Cẩm Vũ được chia ở cùng trong một trướng bồng, Cẩm Vũ ôm bụng cảnh giác nhìn Tây Lương Mạt, bỗng dịu dàng nói với Tây Lương Mạt: “Thiếu Vương phi, nay Cẩm Vũ đang có thai, ban đêm dễ giật mình tỉnh giấc, sợ là không tiện ở cùng người khác.”

Dứt lời, nàng ta còn nhìn Đức Vương phi một cái, Đức Vương phi đang định bảo Tây Lương Mạt nhường trướng bồng, Tây Lương Mạt lại bỗng nở nụ cười: “Thế nào? Nghe ý của Vũ di nương có vẻ muốn một mình chiếm một cái lều sao? Chuyện này quả là thú vị, không biết để những người khác biết chính thê phủ ta phải nhường cho thiếp thị, nhất định sẽ là đề tài thú vị nhất trong yến ngày xuân này.”

Sắc mặt Cẩm Vũ trắng bệch, sau đó cắn răng nói: “Thiếu Vương phi, Cẩm Vũ không có ý này.”

Tây Lương Mạt nhướng mày, hiếu kỳ nói: “À, lẽ nào di nương sợ bản Thiếu Vương phi sẽ ra tay hại đứa trẻ trong bụng ngươi?”

Cẩm Vũ suýt chút nữa buột miếng nói “đúng”, thế nhưng vẫn nhịn lại dưới ánh mắt của Đức Vương phi.

“Đủ rồi, một trướng bồng mà thôi, có cần tính toán chi li vậy không!” Đức Vương phi thấy bầu không khí cứng nhắc chỗ mình đã dẫn tới ánh mắt hiếu kỳ của những người khác, bà nén giận, bực bội dẫn nha hoàn bà tử của mình bỏ đi.

Tây Lương Mạt cũng không nhiều lời, chỉ cười cười đi về phía trướng bồng của mình, Cẩm Vũ không còn cách nào khác, đành oán giận đi theo bóng lưng Tây Lương Mạt.

Tư Hàm Hương còn là khuê nữ nên nàng có riêng một trướng bồng buộc hoa ngay bên cạnh bọn họ, nàng đương nhiên đi theo Cẩm Vũ, thì thầm an ủi bên tai Cẩm Vũ.

Dọc đường gặp phải các tiểu thư quen hay không quen chào hỏi Tây Lương Mạt, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm váy của Tây Lương Mạt, quả nhiên như lời Hà ma ma nói, thu hút một đống ánh mắt ghen tỵ, không ai để ý đến Tư Hàm Hương và Cẩm Vũ phía sau nàng.

Cẩm Vũ ở sau nhìn vậy đố kỵ đến đỏ mắt, tay xé khăn tay, Tư Hàm Hương nhìn dáng vẻ Cẩm Vũ trong lòng cười nhạt. Quả nhiên, khi đó nàng bảo ma ma đi sắp xếp người trong tú phường nhất định phải khiến váy của Tây Lương Mạt “tận thiện tận mỹ”, hiệu quả hôm qua quả đúng là “tận thiện tận mỹ”.

Vừa vào trướng bồng, Cẩm Vũ liền nhịn không được nói với Tây Lương Mạt: “Thiếu Vương phi, váy của ngài quả là rất mỹ lễ đấy.”

Tây Lương Mạt đuổi mấy người hầu gái trải giường đi, nàng ưu nhã ngồi bên bàn, vừa uống trà vừa liếc nàng ta: “Thật không? Ánh mắt của Vũ di nương cũng không tồi đâu.”

Cẩm Vũ thì hừ một tiếng, châm chọc nói: “Vì một bộ quần áo Thiếu Vương phi bỏ cả tôn ti hiếu đạo, không thấy hôm nay mẫu phi mặc váy may năm ngoái hay sao?”

Tây Lương Mạt bỗng đặt chén trà của mình cái “cạch”, cười lạnh nói: “Vũ di nương, ngươi không cảm thấy chính mình rất nực cười sao? Một tỳ nữ ti tiện như ngươi lại dám nói với bản Quận Chúa bằng cái giọng như vậy, chỉ bằng điểm này bản Quận Chúa đánh chết ngươi cũng không quá đáng!”

Khí thế của Tây Lương Mạt hoàn toàn tỏa ra, ngũ qua xinh đẹp hiền dịu tràn đầy khí thế cao thượng đè xuống, nhất thời khiến Cẩm Vũ co rúm lại, sau đó chỉ oán hận cắn răng không dám mở miệng nữa, xoay người đi bảo Tĩnh An trải giường cho mình.

Nhưng sau khi nàng xoay người, phía sau lại vang lên giọng nói lãnh đạm của Tây Lương Mạt: “Bản Quận Chúa biết ngươi không phục. Cẩm Vũ, ngươi mẹ quý nhờ con cũng không sai, chúng ta có thể tỷ thí một hồi, nếu ngươi thắng, đừng nói bộ quần áo này, bản Quận Chúa thề trong lúc ngươi mang thai tuyệt đối không để tiểu Vương gia ngủ lại tại Thỉnh Nguyệt Các, thế nào?”

“Tỷ thí cái gì?” Cẩm Vũ lập tức quay đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.

Chuyện này có sức mê hoặc rất lớn đối với nàng, từ nhỏ Đức Vương phi đã bồi dưỡng nàng cầm kỳ thư họa, nàng tự tin bản thân sẽ không thua bất cứ một tiểu thư đại gia nào trong kinh thành, càng không thua Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt lạnh lùng thốt: “Lát nữa nói sau đi, nói chung bản Quận Chúa sẽ không lấy lớn ức hiếp nhỏ là được.”

“Được, một lời đã định!” Cẩm Vũ tự tin nói.

Hai người tự trải giường của mình không lâu sau liền thấy Tư Hàm Ngọc thò đầu vào, cười tủm tỉm nói với Tây Lương Mạt: “Tẩu tử, chúng ta đi dạo một lát đi, phong cảnh Mân Sơn này vô cùng đẹp, thường ngày không cho người ngoài tùy tiện vào, chúng ta đừng phụ cảnh đẹp như thế!”

Tây Lương Mạt nhìn trên mặt Tư Hàm Ngọc không còn chút buồn bực vừa rồi, chắc đã ném hết chuyện không hài lòng ra khỏi đầu, trong lòng không khỏi buồn cười lại than thở, nha đầu kia quả là vô tâm, sinh ra ở nơi như Đức Vương phủ, nàng và Tư Lưu Cẩn đều kỳ quái.

Nàng gật đầu, cười nói: “Được!” Dứt lời nàng liền gọi Bạch Ngọc đi theo.

Cẩm Vũ lập tức tiến lên, Tư Hàm Ngọc nhìn nàng ta một cái, khinh bỉ nói: “Thứ gì cơ chứ, thấp hèn như vậy cũng xứng đi du xuân với chúng ta hay sao, chớ để các tiểu thư khác chê cười Vương phủ chúng ta không quy củ.” Nàng đang định đuổi Cẩm Vũ đi thì bị Tây Lương Mạt kéo tay lại, nhìn nụ cười trên mặt Tây Lương Mạt Tư Hàm Ngọc mới tức giận hừ một tiếng với Cẩm Vũ, kéo Tây Lương Mạt ra khỏi trướng bồng.

Đáy mắt Cẩm Vũ thoáng qua một tia nhục nhã, nhưng nhớ tới lời hứa hẹn của Tây Lương Mạt liền vẫn đi theo, nàng sẽ chứng minh cho mọi người thấy, nàng không kém Trinh Mẫn Quận Chúa Tây Lương Mạt này ở điểm nào.

Mà sớm muộn cũng có một ngày nàng đòi lại tất cả những nhục nhã này trên người Tư Hàm Ngọc!

Tây Lương Mạt vừa ra khỏi trướng bồng đã gặp vài gương mặt quen thuộc – chính thứ nữ Hà Vân nhà Đông Đình Hầu, Đại tiểu thư dòng chính Trần Mẫn Chi nhà Hồng Lư Tự Khanh Trần đại nhân, và cả Tư Hàm Hương cũng đã dẫn tỳ nữ của mình đứng ngoài trướng bồng cười cười nói nói.

Thấy Tây Lương Mạt đi ra, mấy tiểu thư nhà khác đương nhiên phải đi lên bái kiến.

Tây Lương Mạt vội vàng bảo bọn họ đứng dậy, hàn huyên bắt chuyện mới biết Tư Hàm Ngọc muốn dẫn mấy tỷ muội bọn họ lên rìa một dòng suối ở sườn Mân Sơn, nước suối kia đặc biệt trong veo, gần đó nở đầy kỳ hoa dị thảo, thu hút những động vật nhỏ đáng yêu như nai con, mèo con.

“… Năm kia ca ca bắt cho muội một con mèo, mũm mĩm vô cùng, đáng tiếc sau đó bị muội nuôi chết, đặc biệt nhất là nơi đó có một loại trái cây gọi là mơ đỏ, nay đang lúc kết quả, ăn rất ngọt, trong kinh cũng không có bán.” Tư Hàm Ngọc cười tủm tỉm chìa ngón tay ra đếm.

Tây Lương Mạt nghe buồn cười, hai mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Thật ra vì muội thèm trái cây kia phải không, nha đầu này, bình thường ở trong phủ chỉ biết ham ăn, ra ngoài cũng không sửa.”

Tư Hàm Ngọc lè lưỡi làm mặt quỷ: “Tẩu tử, tẩu chỉ biết vạch trần người ta!”

Vì vậy mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Tiểu Bạch vừa chui ra khỏi tay áo Bạch Ngọc bò lên vai nàng cũng kêu “kẹc kẹc” vài tiếng hợp với tình hình, cười nhạo Tư Hàm Ngọc.

Nào ngờ Tư Hàm Ngọc nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, vươn tay ra bắt: “Ai nha, Tiểu Bạch ở đây à, tẩu tử cho muội mượn chơi đi!”

Tiểu Bạch giật mình bay lên, tức giận kêu vài tiếng chói tai với Tư Hàm Ngọc: “Kẹc —!”

Cô nàng thô lỗ này không dịu dàng chút nào hết, luôn túm lấy nó như muốn nhổ lông, lần trước nếu nó không lạnh lợi thì đã để cô nàng này thực hiện được ý đồ rồi.

Tư Hàm Ngọc không bắt được Tiểu Bạch đành ảo não lẩm bẩm: “Ta không phải muốn xem lông chim là thế nào thôi sao, xem có bay được hay không ấy mà.”

Mọi người lại cười to, Tây Lương Mạt suýt chút nữa cười văng ra, Tiểu Bạch xem như gặp phải địch thủ rồi.

Tư Hàm Ngọc thường xuyên tới Thỉnh Nguyệt Các tìm Tây Lương Mạt giải buồn, vì vậy thường xuyên nhìn thấy Tiểu Bạch, còn Tư Hàm Hương cơ bản rất ít tới, gần như chưa từng thấy Tiểu Bạch, nhưng Tư Hàm Hương vẫn tò mò nhìn Tiểu Bạch, nàng luôn cảm thấy mình đã gặp con chim kia ở đâu, hơn nữa ấn tượng rất sâu sắc, có điều, ở chỗ nào mới được?

Chúng nữ cười nói xuất phát, đường núi Mân Sơn bằng phẳng, độ dốc không lớn, không lâu sau đã tới dòng suối mà Tư Hàm Ngọc tả, quả thực nước suối róc rách, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, hương thơm ngào ngạt, còn có một chiếc ghế đá, một chiếc ghế dựa không biết ai mang đến, phía trên là một con mèo béo đang phơi nắng, còn có vài con thỏ rừng gặm mơ đỏ bên dòng suối, cực kỳ dân dã.

Mấy tiểu thư khuê các thường ngày nào có cơ hội nhìn thấy cảnh này, lập tức vui mừng hét lên, bỏ hết trói buộc, như ong vỡ tổ chạy đi đuổi thỏ, bắt mèo, thức tỉnh cả thần rừng.

Tây Lương Mạt nhìn người xung quanh đều tản đi, bỗng thản nhiên nói với Cẩm Vũ còn theo sát phía sau mình: “Chúng ta có thể so một lần.”

“So cái gì?” Cẩm Vũ nhìn nàng chằm chằm, có chút căng thẳng.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “So tình yêu và hiểu biết với tiểu Vương gia đi, nếu ngươi có thể chứng minh ngươi thật sự yêu tiểu Vương gia hơn bản Vương phi, thậm chí vì hắn trả giá tất cả, thì ta sẽ giữ lời hứa.”

Cẩm Vũ sửng sốt, so cái này?

Nhưng nàng lập tức gật đầu, rồi lại hỏi: “So thế nào?”

Tây Lương Mạt cười cười, ngắt một quả mơ đỏ bỏ vào miệng: “Ngươi nói một chút hiểu biết của ngươi về tiểu Vương gia đi, nếu ngươi có thể khiến ta phục ngươi thì coi như ta thua.”

Cẩm Vũ nhíu mày, tỷ thí như vậy không tránh khỏi quá chủ quan, nếu nàng nói càng nhiều mà Tây Lương Mạt đều không phục thì chẳng phải nàng vẫn thua sao?

Tây Lương Mạt nhìn ra nghi vấn của nàng ta, thản nhiên nói: “Ngươi có lựa chọn khác à, đương nhiên, ngươi có thể không so.”

Cẩm Vũ lắc đầu, kiên quyết nói: “Ta so.”

Nàng không có sự lựa chọn, mặc kệ thế nào nàng đều phải thử một lần, đúng không!

Cẩm Vũ bắt đầu chậm rãi nói tất cả mọi chuyện nàng biết về Tư Lưu Phong, từ nhỏ nhận hết ngàn vạn sủng ái đến thời niên thiếu mất đi phụ thân hết lòng ngưỡng mộ, lại đến sau đó khi thành niên tài danh khắp kinh thành vẫn không cách nào quên nỗi đau trước kia, cố chấp muốn đi tìm chân tướng cái chết của phụ thân cùng báo thù cho phụ thân, chấn hưng Đức Vương phủ.

Cẩm Vũ càng nói càng xúc động, nàng dần không cách nào khống chế, từng chút một về cuộc sống của Tư Lưu Phong mà nàng nhìn thấy trong mắt như nước chảy ra khỏi miệng nàng.

Tây Lương Mạt lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chậm rãi thả một viên mơ đỏ vào miệng, đồng thời rút lấy tất cả tin tức hữu dụng.

Nàng dần xác định quả nhiên Thiên Lý giáo không chỉ tồn tại từ thế hệ Tư Lưu Phong, có lẽ đã bắt đầu từ thế hệ của lão Đức Vương gia.

Vì vậy, năm đó Bách Lý Thanh ra tay với lão Đức Vương gia rất có khả năng chính vì phụng mệnh Hoàng Đế, mà khối lệnh bài Lam gia hẳn cũng là thứ mà lão Đức Vương gia cố gắng lấy được.

Hiệu lệnh binh mã thiên hạ, quả là mơ ước của những kẻ có dã tâm.

Nói vậy Đức Vương phi nhất định cũng tham dự việc này, Đức Vương phủ đơn thuần muốn báo thù Bách Lý Thanh và Tư Lễ Giám, hay muốn… cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế và thiên hạ đây?

Đại hội đoạt khôi trâm hoa dùng bảo tàng làm lý do thu hút rất nhiều người giang hồ đến, tiện cho một lưới bắt gọn, khiến đám người giang hồ làm thuộc hạ của bọn chúng mới đúng.

Mọi việc trở nên ngày càng thú vị rồi.

Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia hứng thú kỳ lạ.

Đến khi Cẩm Vũ phát hiện mình suýt chút nữa nói chuyện Tư Lưu Phong chỉ giả bệnh, thực ra đã tới Lạc Dương lo chuyện quan trọng ra, lúc này mới khó khăn ngậm miệng, nàng không rõ vì sao sẽ nói những lời này với Tây Lương Mạt, nàng hoàn toàn không còn cách nào lý giải hành động của mình, giống như bị ma ám, thế nhưng lại dị thường… sáng khoái.

Tây Lương Mạt nhìn sắc mặt nàng ta khi xanh khi trắng, chỉ nhàn nhạt cười như rất cảm khái: “Bản Quận Chúa thừa nhận, ngươi thắng.”

Tây Lương Mạt cố ý dụ dỗ Cẩm Vũ, bởi thiếu nữ đang yêu đối với người mình ngưỡng mộ nhiều năm không thể thổ lộ tâm sự, Cẩm Vũ nhìn mọi hành động của hắn lại vì khoảng cách thân phận mà không thể tới gần, không thể ôm đối phương, chỉ có thể yên lặng đứng sau lưng hâm mộ và quan tâm.

Cho dù được gả cho người kia như mong muốn, nàng ta cũng không có cơ hội tâm tình niềm ái mộ nhiều năm của mình.

Ngược lại vì là thông phòng, thân phận thiếp thị đê tiện càng khiến tâm lý nàng ta thêm áp lực. Cho dù nàng ta ái mộ đối phương, hiểu đối phương, nhưng hắn và nàng vĩnh viễn là người của hai thế giới khác nhau, nàng không có tư cách đứng bên cạnh hắn, chỉ có chính thê xuất thân cao quý mới có tư cách.

Khi cuối cùng cũng có cơ hội, cho dù đối phương là tử địch, nàng cũng không nhịn nổi nữa, trút xuống toàn bộ ái mộ, bất mãn, oán giận nhiều năm.

Cẩm Vũ ngẩn ra, nhìn Tây Lương Mạt không dám tin: “Ngươi… Ngươi…”

Tây Lương Mạt mỉm cười, lần thứ hai chậm rãi nói: “Ta tin ngươi yêu tiểu Vương gia nhiều hơn bản Thiếu Vương phi, vừa sâu vừa nặng, cho dù trả giá tất cả cũng không tiếc.”

Dứt lời, nàng đứng dậy gọi Bạch Ngọc cầm hành lý cùng nhau đi sâu vào trong rừng,

Cẩm Vũ nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, ngây ra hồi lâu mới đột nhiên không nhịn được mà rơi lệ, nàng ôm mặt, cúi đầu khóc không ngừng được.

Nàng không ngờ tình địch của mình, tử địch của mình lại là người hiểu tâm trạng nàng nhất.

Không khinh bỉ, không đùa cợt, người kia chỉ nhàn nhạt nói – nàng tin mình yêu tiểu Vương gia nhiều hơn nàng, vừa sâu vừa nặng, mình mới là người yêu và hiểu tiểu Vương gia nhất.



Sâu trong rừng, Tư Hàm Hương bỗng nói với ma ma phía sau: “Ma ma, thế nào, chuẩn bị xong chưa?”

Ma ma già kia gật đầu, bên mép nở nụ cười âm trầm: “Tiểu thư yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong.”

Trên gương mặt ngây thơ đơn thuần của Tư Hàm Hương hiện lên một nụ cười quỷ quyệt: “À, vậy thì tốt rồi, ha ha…”



Khi thảm kịch xảy ra là lúc mọi người không có bất cứ chuẩn bị gì.

“Gừ… Gừ…!”

“A —— không!”

Tiếng dã thú tru lên dữ tợn và tiếng con gái thê lương sợ hãi hét lên nháy mắt cắt qua tiếng cười bên dòng suối.

Một đám thiếu nữ quý tộc đang hái hoa, nhặt quả dại nghe tiếng hét ngẩng đầu, rồi kinh sợ đứng hình.

Đó là một con gấu nâu rất lớn, nó bỗng xé nát cây dây leo bên dòng suối, xông vào chỗ đám con gái đang chơi đùa, gấu nâu dữ tợn không ngừng ngửa mặt lên trời gào thét, miệng nó còn ngậm một cánh tay người, vừa nhìn đã biết là tiểu thư hoặc tỳ nữ nhà nào gặp độc thủ.

“A —— có gấu!”

“. . . Cứu mạng!”

Đám con gái sợ hãi hét lên, họ chưa từng gặp loài dã thú kinh khủng lại hung ác, chứ đừng nói tứ chi đứt rời, không ít người đã mềm người ngã xuống đất, không dậy nổi.

Con gấu nâu bị tiếng hét chọc tức, gào lên nhào qua.

Một thiếu nữ áo đỏ nhũn chân ngã trên đường con gấu nâu chạy tới, sắc mặt ngày càng tái mét, ngay cả hét lên cũng không nổi, chỉ có thể yếu ớt lẩm bẩm: “Cứu… Cứu mạng.”

Ngay khi nàng cho rằng mình sẽ phải chết, con gấu nâu lại làm như không thấy nàng, chồm qua đầu nàng mang theo cơn gió tanh tưởi, trực tiếp vồ về phía cô gái áo xanh thêu hoa Nghênh Xuân hoa mỹ.

“Tẩu tử, cẩn thận!” Tư Hàm Ngọc vốn đã chạy khỏi phạm vi công kích của con gấu, lúc này bỗng sợ hãi phát hiện cô gái áo xanh con gấu đang vồ là Tây Lương Mạt, lập tức vô thức bắt lấy cành cây trên đất muốn chạy về, ngay cả tỳ nữ của nàng cũng không kéo lại được.

“Quận Chúa!”

Chỉ tiếc khi nàng tiến lên, người kia hét lên một tiếng thảm thiết, đã bị con gấu cắn vào vai.