Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 15: 15: Lưu Nghiễn Kinh Hồn​






Tô Phi Sắc vừa rồi vẫn còn liều mạng giãy giụa lại đột nhiên bất động, cứ như vậy lẳng lặng chìm vào trong nước, giống như đã chết.
Mà người phía sau nàng nhẹ nhàng nhíu mày, buông tay ra, muốn tiến lên xem thử nàng có phải thật sự đã chết hay không.
Đúng lúc này, Tô Phi Sắc vẫn không nhúc nhích đột nhiên từ trong nước nhảy lên, vươn tay muốn chọc thủng hai mắt người đó.

Người nọ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng lùi về sau, lúc này mới tránh thoát được công kích của Tô Phi Sắc.
Được tạm thời an toàn, Tô Phi Sắc vội vàng há miệng thở dốc, cảm giác lồng ngực bị ép căng giảm dần, lúc này mới ngẩng đầu muốn nhìn thử xem đến tột cùng là kẻ nào muốn giết nàng.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Phi Sắc không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Là ngươi? Ngươi vì sao lại muốn giết ta?" Nàng đã nghĩ sát thủ sẽ có thể là rất nhiều người, lại không nghĩ rằng người này sẽ lại là Ngọc Tuyền Cơ.
Không đúng, Ngọc Tuyền Cơ nếu như muốn giết nàng, có thể trực tiếp phái thủ hạ đi, việc gì phải tự mình động thủ.
Nàng thật là càng ngày càng đoán không ra tên Ngọc Tuyền Cơ này.
"Nếu ngươi tự muốn tìm chết, vậy Bổn Đốc liền hảo tâm tiễn ngươi một đoạn đường." Ngọc Tuyền Cơ ngữ khí bình đạm, ánh mắt lại khói mù sắc bén.
"Ngươi là đang trách biểu hiện vừa rồi của ta? Dù có là thế đi chăng nữa, ngươi cũng không cần ấn ta vào trong nước thế chứ, nếu như không phải ta giả chết phản kích, hiện tại chỉ sợ ta đã thành một oan hồn phiêu dạt ở Lưu Nghiễn Trì rồi." Tô Phi Sắc phẫn nộ quát.

Nàng biết bảo hổ lột da nguy hiểm, nhưng Ngọc Toàn Cơ này âm tình bất định, lúc thì cứu nàng lúc thì giết nàng, tính tình cũng quá nguy hiểm.
"Nếu vừa rồi không phải là Bổn Đốc, mà đổi lại là một sát thủ khác thì sao?" Ngọc Tuyền Cơ liếc Tô Phi Sắc một cái, tựa hồ đang đợi câu trả lời của nàng.
Tô Phi Sắc bỗng nhiên chấn động, nếu vừa rồi không phải là Ngọc Tuyền Cơ, mà đổi thành một sát thủ khác, có phải nàng đã sớm chết rồi hay không?
Là nàng quá sơ sót, cho rằng với thân phận mới này sẽ không ai nhận ra, nên cứ thế thả lỏng cảnh giác.
Nói như vậy, Ngọc Tuyền Cơ là đang dùng cách này để nhắc nhở nàng, mà hắn bảo nàng tới Lưu Nghiễn Trì cũng không phải nhất thời hứng khởi, mà là cố tình an bài sao?
Tâm tư của nam nhân này đến cùng là có bao nhiêu kín đáo chứ.
"Bổn Đốc không biết vì sao ngươi hận, cũng không muốn biết, nhưng ngươi nếu còn muốn báo thù liền đem cái ánh mắt căm thù ấy thu liễm thật tốt cho Bổn Đốc, đừng có làm hoa đán không muốn lại muốn diễn trò hề, nhớ kỹ, chỉ có cường giả mới có thể sống sót, nếu còn có lần sau, Bổn Đốc sẽ trực tiếp tiễn ngươi xuống địa ngục." Ngọc Tuyền Cơ lạnh lùng ném xuống một câu, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế rời đi.

Muốn báo thù thì hãy đem ánh mắt thù hận thu liễm cho tốt, chỉ có cường giả mới có thể sống sót.
Tô Phi Sắc hít sâu một hơi, hung hăng quăng cho bản thân hai cái tát.
Lấy hoàn cảnh bây giờ của nàng căn bản không có khả năng báo thù, nàng cần phải tỉnh táo, phải thật sự tỉnh táo.
Quần áo toàn thân Tô Phi Sắc đều ướt sũng, quay trở lại trường đua ngựa, lại không ai thấy nghi ngờ, tất cả mọi người đều cho rằng là do nàng đã đắc tội Ngọc Tuyền Cơ nên bị Ngọc Tuyền Cơ sửa trị.

"Cửu Thiên Tuế, giày của ngài thần nữ đã rửa sạch." Tô Phi Sắc cung kính quỳ xuống trước mặt Ngọc Tuyền Cơ, hai tay dâng giày lên.
Lúc này trong mắt nàng không hề có thù hận, chỉ còn lại sự bình thản.

Ngọc Tuyền Cơ vừa lòng nhướng mày, tay nhẹ nhàng nâng lên, lập tức có thái giám tiến lên nhận lấy giày từ tay Tô Phi Sắc.

"Tam tiểu thư thật là không cẩn thận, giặt một chiếc giày mà thôi, sao lại để cho cả người đều ướt rồi, người không biết còn tưởng rằng Bổn Đốc ở Lưu Nghiễn Trì khi dễ ngươi đấy, người đâu, lấy một bộ kỵ trang tới đây." Ngọc Tuyền Cơ nhàn nhạt một câu, liền tìm được cho Tô Phi Sắc một cái cớ hợp lý để thay y phục.

Rất nhanh, thái giám liền mang tới một bộ kỵ trang màu đỏ, Tô Phi Sắc nhận lấy: "Tạ Cửu Thiên Tuế."
Ngọc Tuyền Cơ nhẹ nhàng xua tay, ý bảo nàng có thể lui ra thay quần áo.
Đổi xong trang phục Tô Phi Sắc lại lần nữa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chỉ thấy nàng một thân đỏ rực, áo ngắn kỵ trang, trên cổ áo cùng tay áo được thêu phi ưng lưu vân bằng tơ vàng, thắt lưng dùng tơ hồng buộc lại, dưới chân đi một đôi ủng ngắn cùng màu, mái tóc cũng được búi gọn gàng bằng phát quan mạ vàng, trên giữa phát quan được nạm một viên đá hồng ngọc, cả người nhìn qua thật giống như một ngọn lửa đang cháy sáng rực rỡ, khiến người ta khó lòng rời mắt.


Ngọc Tuyền Cơ mắt phượng hẹp dài nhanh chóng hiện lên một tia quang mang, chỗ nào đó nơi đáy lòng hơi run rẩy, nàng mặc bộ kỵ trang này đúng là rất đẹp, thật giống với cố nhân.
Ánh mắt Tống Lăng Tu cùng Tô Tĩnh Nhu cơ hồ là rơi xuống cùng lúc, một ánh mắt là nhìn kỹ, còn ánh mắt còn lại là bất mãn, dường như không thích Tô Phi Sắc đã cướp mất nổi bật của nàng ta.

"Nhu Nhi, vị này chính là Tam muội của nàng sao? Sao trẫm trước nay chưa từng nhìn thấy?" Tống Lăng Tu mở miệng đầu tiên.

Tô Tĩnh Nhu cả người cứng đờ, tựa hồ không ngờ tới Tô Phi Sắc lại sẽ làm cho Tống Lăng Tu chú ý, nhưng vẫn lập tức lộ ra tươi cười: "Tam muội hiếm khi ra khỏi phủ, Hoàng Thượng chưa từng nhìn thấy cũng là bình thường."
Dứt lời, lại hướng về phía Tô Phi Sắc vẫy vẫy tay: "Mau, tới chỗ Đại tỷ tỷ nào."
Nếu Tống Lăng Tu đã chú ý tới rồi, vậy nàng ta không cần trốn trốn tránh tránh nữa, dứt khoát trực tiếp gọi Tô Phi Sắc lại đây nhìn cho rõ.

Tam muội muội sao? Nàng ta sao không nhớ trong phủ Thừa tướng lại có một nhân vật yêu tinh đến bậc này nhỉ.
Một thân kỵ trang mặc vào, quả thực đem nổi bật của nàng ta đè ép vài phần.
Tô Phi Sắc ra vẻ sợ hãi gục đầu xuống, lúc này mới chậm rãi đi về phía Tô Tĩnh Nhu: "Phi Sắc bái kiến Quý Phi nương nương."
Phi Sắc? Tô Phi Sắc? Tô Tĩnh Nhu tinh tế ngẫm nghĩ, hình như đúng thật là có một muội muội như vậy, chỉ đành làm ra vẻ hòa ái vỗ vỗ tay Tô Phi Sắc: "Lâu rồi không gặp, Tam muội muội đúng là trổ mã càng thêm xinh đẹp, ngay cả bổn cung nhìn còn không nhịn được mà động tâm nha."

"Quý Phi nương nương quá khen, Phi Sắc cũng chỉ là bồ liễu chi tư, sao dám so với Quý Phi nương nương." Có Ngọc Tuyền Cơ vừa rồi chỉ điểm, bây giờ thậm chí là cùng Tô Tĩnh Nhu trò chuyện gần gũi như thế, Tô Phi Sắc trong lòng cũng vẫn tĩnh lặng như nước.
Nàng hiểu rõ, muốn báo thù trước hết phải biết buông bỏ thù hận.
Thấy Tô Tĩnh Nhu lại cùng Tô Phi Sắc câu được câu không trò chuyện, Tô Tĩnh Hương không khỏi sốt ruột.
Tô Tĩnh Nhu không chỉ là nữ nhi thân sinh của Lý thị, mà còn là Quý Phi nương nương của Tống Quốc, lời nàng ta nói ngay cả Tô Đức Ngôn cũng phải nể ba phần, bây giờ Tô Phi Sắc thành công khiến cho Tô Tĩnh Nhu chú ý, vạn nhất Tô Tĩnh Nhu không ưu ái nàng ta mà lại đi ưu ái Tô Phi Sắc, vậy chẳng phải là sau này nàng ta sẽ phải nhìn sắc mặt Tô Phi Sắc mà sống sao?
Cả hai đều là thứ nữ, nàng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, không thể cứ thế bị Tô Phi Sắc giành mất chỗ tốt được.
Nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Hương lập tức mở miệng: "Đại tỷ tỷ thật là bất công, chỉ lôi kéo một mình Tam muội lại nói chuyện, cũng không để ý đến bọn muội."
Tô Phi Sắc còn đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Tô Tĩnh Nhu, Tô Tĩnh Hương mở miệng thật là đúng lúc.
Tô Tĩnh Nhu cười khẽ, nhưng chán ghét trong đáy mắt Tô Phi Sắc vẫn nhìn thấy rõ ràng: "Ai da, tỷ muội nhà mình mà còn ăn dấm nữa, Hương Nhi tới đây, bổn cung cũng đã lâu không thấy muội rồi."
"Vậy Phi Sắc đành lui xuống trước." Tô Phi Sắc hành lễ, trở lại chỗ ngồi.
Tô Tĩnh Hương liền lập tức bổ nhào tới trước mặt Tô Tĩnh Nhu, còn không quên xấu hổ liếc mắt một cái về phía Tống Lăng Tu: "Hương Nhi bái kiến Hoàng Thượng."
Hoá ra đây mới chính là chủ ý mà Tô Tĩnh Hương muốn nhắm tới, Tô Phi Sắc trong lòng cười lạnh, ở trước mặt Tô Tĩnh Nhu lại dám chơi trò này, Tô Tĩnh Hương cũng không sợ tương lai chết như thế nào cũng không biết sao.

.