Tiểu Huyền rất thông minh, ban đầu khi thấy Nhật Khốc quỷ tỏ ra căm phẫn, bất bình thì đã đoán được mấy phần rằng vị kiếm khách đó chính là bản thân hắn, nhưng lúc này nghe chính miệng hắn thừa nhận thì vẫn cảm thấy chấn động toàn thân. Trước đây nó nào có từng nghĩ tên quái nhân tướng mạo hung ác, hành sự quái đản này lại có quá khứ thê thảm như vậy, không những thê tử chết thảm, ngay đến con trai cũng chưa rõ sống chết thế nào. Trong lòng tuy hết sức thông cảm nhưng nó lại không biết phải an ủi đối phương thế nào, chỉ biết lặng lẽ lắng nghe Nhật Khốc quỷ kể tiếp câu chuyện.
“Võ công của gã Phi Vân trại chủ Lưu Ninh đó cũng chỉ bình bình, chẳng q ỷ vào mấy chục tên thuộc hạ ác ôn dưới trướng nên mới dám đi cướp bóc khắp nơi, làm không ít chuyện xấu xa. Có một lần hắn gặp phải ta, bị ta dạy dỗ ấy câu, yêu cầu về sau không được làm việc ác nữa, vì thế mà ôm hận trong lòng. Lần ấy ta phải rời nhà đi xa, hắn liền thừa cơ trả thù, nhưng không ngờ lại sử dụng thủ đoạn tàn độc đến thế.” Những năm nay, Nhật Khốc quỷ đã nhớ lại tình cảnh thảm thương ngày đó không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên nói ra miệng, giọng nói không kìm được run rẩy. “Ta đang định nhảy xuống bắt hắn làm con tin hòng đổi con trai mình về, chợt thấy một tên hán tử chừng hơn ba mươi tuổi đứng dậy, một tay xách theo thằng bé, một tay cầm chén rượu, đi tới chính giữa đại sảnh, nói: “Cấp phong kiếm khách đã tới rồi, tại sao còn chưa hiện thân gặp mặt?” Ta chưa từng gặp người này nhưng hắn có thể phát hiện ra ta như thế, ắt hẳn võ công không kém. Chẳng trách Lưu Ninh lại dám trêu chọc đến ta, thì ra hắn ỷ bên mình có tay cao thủ như vậy. Khi đó ta đang chất chứa đầy một bụng lửa giận, cho dù kẻ địch người đông thế mạnh nhưng cũng chẳng hề sợ hãi, thấy hành tung đã bị kẻ địch phát hiện liền lập tức tung người nhảy xuống, chuẩn bị liều chết huyết chiến với đối phương một phen...”
Tiểu Huyền nghĩ đến tình cảnh khi đó, có cảm giác như tận mắt nhìn thấy vị kiếm khách kia một mình đối mặt với mấy chục tên cường đạo nhưng vẫn dũng mãnh xông về phía trước, dùng thanh trường kiếm trong tay báo thù cho người thân đã chết. Nó không kìm được nắm chặt đôi bàn tay, chỉ hận không thể cùng y kề vai chiến đấu, giết sạch lũ ác nhân.
“Kẻ địch dường như đã sớm có sự chuẩn bị. Ta vừa nhảy xuống, bọn chúng liền cầm vũ khí, vây chặt lấy ta nhưng lại bị người kia ngăn lại. Hắn có gương mặt trắng, không râu, nhìn giống như một văn sĩ trung niên, chỉ là ở cổ có một vết sẹo lớn màu xanh sẫm, rất dễ nhận ra. Ban đầu hắn khách sáo với ta mấy câu, nói hắn tên Cao Tử Minh, là nhị đương gia vừa mới tới của Phi Vân trại. Ha ha, Cao Tử Minh...” Nhật Khốc quỷ thở dài một tiếng thê lương rồi lại lẩm nhẩm cái tên đó thêm một lần, đoạn nói gằn từng tiếng: “Ngươi có biết những năm nay ta đã đi khắp nơi tìm kiếm ngươi không? Nếu ông trời thương xót để ta tìm được ngươi, ta nhất định sẽ xé xác ngươi thành muôn mảnh, sau đó ăn hết từng miếng thịt của ngươi, uống hết từng giọt máu của ngươi... Chỉ như thế ta mới nguôi ngoai được nỗi căm hận trong lòng...” Sau đó hắn lại chậm rãi nói với Tiểu Huyền: “Ngươi phải nhớ kĩ cái tên của hắn cùng với vết sẹo trên cổ kia, nếu ngày sau gặp được hắn và nói tung tích của hắn cho ta, ngươi sẽ chính là cha mẹ tái sinh, ân nhân tái tạo của ta đó.”
Tiểu Huyền nghe Nhật Khốc quỷ nói với giọng đầy thù hận như vậy, loáng thoáng cảm thấy bất an. Hắn đã nói là chưa tìm được tên Cao Tử Minh kia, ắt hẳn ngày đó không thể giết hết kẻ địch, như vậy không biết có cứu được con trai không? Lúc này Tiểu Huyền chỉ có thể miễn cưỡng cất tiếng an ủi: “Ác có ác báo, hắn nhất định đã chết rồi!”
Nhật Khốc quỷ lạnh lùng nói: “Cho dù hắn có chết rồi, ta cũng phải đào xác hắn lên nghiền thành bột, sau đó ăn hết vào trong bụng...”
Tiểu Huyền rùng mình không dám nói gì, thù oán sâu đậm đến mức như vậy, e là con trai của Nhật Khốc quỷ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Nhật Khốc quỷ im lặng suốt hồi lâu, dường như đang hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, một lúc sau mới cất tiếng: “Tên Cao Tử Minh đó, nhìn bề ngoài thì như là không có địch ý với ta, còn tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Từ lâu ta đã nghe đại danh của Cấp phong kiếm khách, hôm ấy tới bái kiến mà ngài lại không có nhà nên mới mời tôn phu nhân và lệnh công tử tới chơi mấy hôm. Chẳng ngờ tôn phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn, mấy tên thủ hạ của ta không cầm lòng được đã lén xâm phạm. Cao mỗ quản giáo thuộc hạ không nghiêm nên mới gây ra tấn thảm kịch này, quả thực vô cùng ân hận.” Bề ngoài hắn làm bộ làm tịch, thực ra là cười nụ giấu dao, tay phải vẫn luôn khống chế đại huyệt trên đầu con trai ta. Những lời này của hắn khiến ta nhớ tới thảm trạng của thê tử, một bụng oán khí bất giác bùng lên, nếu không phải vì thấy con yêu còn đang ở trong tay địch thì ta nhất định đã vung kiếm xông lên, liều một phen sống chết với hắn rồi. Lại nghe hắn nói tiếp: “Bọn ta đều biết Tề huynh võ công cao cường, trong lòng quả thực thấp thỏm, bất an, không biết phải làm sao để hóa giải mối ân oán này. Mấy tên thủ hạ đó đều đã bị ta xử lý theo sơn quy, chỉ mong Tề huynh có thể rộng lòng tha thứ. Nếu Tề huynh đồng ý sau này sẽ không truy xét việc này nữa, giờ tại hạ xin lập tức trả lệnh công tử cho Tề huynh.” Ta tất nhiên sẽ không tha cho bọn chúng nhưng nghe hắn nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt đã bị đánh đến bầm tím, khó có thể nhận ra của con trai, trái tim bất giác đau thắt lại, thầm nghĩ tạm thời cứ nghe theo hắn để cứu con trai, việc báo thù không nhất thiết phải quá vội vàng. Ta bèn khẽ gật đầu, coi như đáp ứng điều kiện của hắn...”
Tiểu Huyền thầm nghi hoặc. Tên Cao Tử Minh đó thủ đoạn ghê gớm, liên tục bày trò để làm suy kiệt thể lực và tinh thần của Nhật Khốc quỷ, không lý nào lại chịu trả con cho hắn dễ dàng như thế, e là có điều man trá bên trong.
Nhật Khốc quỷ lại nói tiếp: “Thấy ta gật đầu, Cao Tử Minh bèn ném thằng bé tới. Ta sợ nó bị thương, vội vàng đưa tay đón lấy. Nhưng bàn tay vừa chạm vào thằng bé, ta lập tức phát giác ra sự dị thường, con ta khi đó mới mười tuổi, làm sao lại nặng như vậy được. Vừa nghĩ đến đây, một thanh đoản đao đã đâm thẳng vào bụng ta, đám cường đạo nhất tề hét lớn giống như đã hẹn nhau từ trước, sau đó vung đao vung thương xông về phía ta...”
Tiểu Huyền tuy đã đoán trước là bên trong có điều man trá nhưng việc xảy ra đột ngột, nó vẫn không kìm được kêu lên một tiếng kinh hãi.
“Đây đều là gian kế do tên Cao Tử Minh đó bày ra. Hắn sai một tên lùn mang mặt nạ da người đóng giả làm con trai ta rồi bất ngờ đánh lén. Không ngờ kẻ đó đã giấu được cặp mắt của ta, rồi còn đánh lén thành công...” Giọng nói của Nhật Khốc quỷ bình tĩnh đến đáng sợ. “May mà ta tuy đi đường vất vả, lại bị trúng một đao nhưng võ công và bản lĩnh ứng biến vẫn còn, lập tức chụp lấy tên lùn đóng giả con trai ta, dùng hắn làm lá chắn để ngăn chặn những thứ vũ khí đang đánh tới. Tên Cao Tử Minh đó cầm quạt xông lên đầu tiên, miệng còn hô lớn với đám thủ hạ: “Đừng để hắn trốn thoát, nếu không sau này chúng ta sẽ phải chết dưới kiếm của hắn...” Đáng hận thay, lũ súc sinh kia đều bị hắn xúi giục, hoàn toàn không để tâm tới sự sống chết của đồng bọn, không ngừng xông về phía ta mà chém giết. Ta thấy tình hình như thế, biết rằng con ta cũng đã lành ít dữ nhiều, lòng báo thù lập tức bùng lên, trong cơ thể lại sinh ra một luồng kình lực. Ta cố kìm nén cơn đau, mở một con đường máu, xông ra ngoài sơn trang, sau đó hoang mang bỏ chạy. Cao Tử Minh dẫn theo đám súc sinh kia đuổi sát không buông. Ta vừa chạy vừa đánh, nhưng vết thương ở bụng quá nặng, chảy máu rất nhiều, cuối cùng ta càng chạy càng chậm, đoán chừng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp và ép vào tuyệt lộ đến nơi.
Ta biết khó thoát được kiếp nạn lần này, liền dằn lòng, dứt khoát xoay người đánh ngược lại, liều giết thêm được tên nào thì hay tên đó. Kẻ địch không ngờ ta đã bị thương nặng như thế mà còn dám qy lại phản kích, liền bị ta giết chết mấy tên. Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, lập tức vây chặt ta. Ta lại dính thêm mấy vết thương nữa, tưởng chừng sẽ phải chết dưới đám loạn đao...” Nhật Khốc quỷ khẽ thở dài một hơi, sau khi ngẩn ra một lúc lại lẩm bẩm: “Nếu khi đó ta chết đi rồi xuống đoàn tụ với vợ con nơi âm tào địa phủ, có khi lại là một việc hay.”
Tiểu Huyền nghe mà tim đập chân run, tuy thấy Nhật Khốc quỷ vẫn đang sống sờ sờ trước mặt mình, chứng tỏ ngày đó đã thoát chết nhưng trái tim nó vẫn đập thình thình loạn nhịp, cảm thấy vô cùng lo lắng cho vận mệnh vẫn chưa rõ ràng của hắn.
Nhật Khốc quỷ khẽ ho mấy tiếng rồi mới kể tiếp: “Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một hán tử đi ngang q, chính y đã đứng ra quát ngăn lũ gian tặc kia lại. Đám người Cao Tử Minh hung tàn thành tính, lúc này lại đánh giết đến đỏ cả mắt, làm sao chịu dừng tay, liền vây cả hán tử đó lại. Chẳng ngờ hán tử đó lại có võ công vô cùng thâm hậu, chỉ loáng một cái đã đánh rơi tất cả vũ khí của mấy chục tên gian tặc, hơn nữa còn không làm một người nào bị thương... Tên Cao Tử Minh đó cũng là người có nhiều kinh nghiệm, biết rằng bọn hắn quyết không thể địch lại người này, bèn dùng khẩu khí giang hồ chất vấn đối phương cớ sao lại xía vào chuyện của người khác. Hán tử đó cũng không cậy mạnh, chỉ dùng giọng hờ hững hỏi căn nguyên của cuộc giao tranh. Cao Tử Minh lập tức ăn nói bậy bạ, bịa ra rất nhiều điều không phải về ta. Tuy ta muốn phản bác nhưng trên người đang có quá nhiều vết thương, trong lòng lại ngợp nỗi thương tâm tột độ nên vừa nôn nóng vừa tức giận, nhất thời chẳng nói năng được gì. Hán tử đó nhìn thấy thần thái ta có sự khác thường, bèn nói với Cao Tử Minh: “Ta ghét nhất là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, tạm chưa xét ai đúng ai sai, chỉ nhìn các ngươi mấy chục người truy sát một người, ta đã cảm thấy bất bình rồi, việc hôm nay hãy tạm dừng lại ở đây. Ta còn có một số việc qn trọng phải làm, đợi mấy hôm nữa sẽ qy trở lại để điều tra kĩ càng xem hai bên ai đúng ai sai.” Tên Cao Tử Minh đó vội vàng gật đầu vâng dạ, nhưng ta thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng, nghĩ bụng nếu người này mà đi, chỉ sợ sẽ bị loạn đao phân thây ngay lập tức, ta định lên tiếng nhưng lại bị hán tử kia khoát tay ngăn lại, chỉ nghe y nói: “Ngươi bất tất phải nói nhiều, việc này ta sớm muộn cũng sẽ điều tra rạch ròi hết thảy. Nếu ngươi phải chịu nỗi oan, ta ắt sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự là hạng người đại gian đại ác, ta quyết sẽ không dung thứ.” Vóc dáng y vốn không cao lớn, vậy nhưng khi nói những lời này lại mang theo một luồng chính khí lẫm liệt, khiến tất cả những người xung qnh chấn động. Có tên tiểu lâu la nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó, nhưng lại bị y nghe được, y liền cất tiếng cười vang. “Ta không phải minh chủ võ lâm gì hết, nhưng chuyên đi quản những việc bất bình trong thiên hạ. Nếu các ngươi không phục, cứ việc lên Ngũ Vị Nhai tìm ta.” Dứt lời, y liền cho ta uống một viên đan dược, sau đó lững thững rời đi. Đám súc sinh kia nghe thấy cái tên Ngũ Vị Nhai thì đều cả kinh thất sắc, không dám làm khó ta nữa, chỉ sau một loáng đã nháo nhào bỏ chạy. Tên Cao Tử Minh kể từ đó cũng biến mất, không còn thấy xuất hiện trên giang hồ...”
Tiểu Huyền nghe tới đây, nghĩ đến cảnh tượng hán tử đó chỉ bằng mấy lời nói ngắn ngủi mà đã dọa cho đám sơn tặc hung ác kia phải bỏ chạy tứ tán, không khỏi cảm thấy hết sức khâm phục khí độ của y, bèn hỏi: “Ông ấy là ai vậy?”
Nhật Khốc quỷ thở dài, than: “Ngoài Trùng đại sư trên Ngũ Vị Nhai ra, còn ai có thể có uy thế lớn đến như vậy nữa!”
“Thì ra ông ấy chính là Trùng đại sư!” Tiểu Huyền vừa nghe Nhật Khốc quỷ nói vậy, lập tức nhớ lại những lời mà cha từng kể với mình: “Trên giang hồ có một vị kỳ nhân được xưng tụng là bạch đạo đệ nhất sát thủ, tên gọi Trùng đại sư. Ông ấy chuyên quản những việc bất bình trong thiên hạ, còn khắc tên qn tham trong triều lên Ngũ Vị Nhai, lấy một tháng làm kỳ hạn giết chết, chưa bao giờ sai lệch. Có thể nói ông ấy chính là khắc tinh của tất cả những tên qn tham trong thiên hạ.”
Chẳng ngờ lúc này lại nghe nói tới tên của Trùng đại sư, Tiểu Huyền lập tức cảm thấy máu huyết sôi trào, hào khí dâng cao, không thể nói thêm một lời nào nữa, trong lòng chỉ nghĩ sau này mình nhất định phải làm một vị đại anh hùng đại hào kiệt như vậy thì mới không uổng kiếp sống này...
Một hồi lâu sau Tiểu Huyền mới bình tĩnh trở lại, tiếp tục cất tiếng hỏi: “Vậy thúc thúc có cứu được con trai không?”
Nhật Khốc quỷ thấp giọng nói: “Ta băng bó sơ qua vết thương, sau đó lập tức trở lại sơn trang của tên địa chủ kia. Lũ sơn tặc Phi Vân trại đều kinh sợ uy danh của Trùng đại sư, đã bỏ chạy chẳng còn một mống, chỉ có gia đình tên địa chủ kia là không kịp bỏ chạy, bị ta chặn trên đường. Sau khi truy hỏi, ta mới biết rằng thằng bé đã...” Nói tới đây, Nhật Khốc quỷ chợt dừng lại. Trong bóng tối, dường như hắn đã phải cố gắng hết sức để kìm nén, giọng nói nghẹn ngào mang theo vẻ tang thương tột độ: “Cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy con ta. Ngươi có biết tấm mặt nạ da người của tên lùn kia tại sao lại tinh xảo đến thế không? Đám súc sinh đó vì muốn đối phó với ta nên đã lột da một thằng bé mới mười tuổi, chế tạo thành mặt nạ da người...”
Tiểu Huyền nghe nói tới việc tàn nhẫn như thế, nhất thời bị chấn động, ngẩn ngơ há hốc miệng. Khi mới gặp, nó chỉ cảm thấy Nhật Khốc quỷ hung ác vô cùng, nào có từng nghĩ rằng hắn lại có một quá khứ bi thảm như vậy. Trong lòng trào dâng những nỗi xót xa, nước mắt nó trào ra từ trong khóe mắt, không nói thêm được lời nào nữa. Chỉ nghe giọng nói của Nhật Khốc quỷ dần trở nên thảm thiết tột cùng, gần như đã gào lên đến khản giọng: “Uổng cho ta khổ luyện võ công, lập chí hành hiệp trượng nghĩa, vậy mà lại không thể bảo vệ vợ con của mình. Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ta có nên báo thù không?”
Tiểu Huyền đưa tay lau nước mắt, ngẩn ngơ gật đầu. “Trùng đại sư nhất định sẽ giúp thúc thúc báo thù.” Nhật Khốc quỷ lại giống như đã bị ma nhập, gằn giọng nói: “Cho dù Trùng đại sư có giúp ta giết sạch lũ súc sinh đó thì cũng ích gì, vợ con ta đâu có thể sống lại được. Hơn nữa, ta cũng không cần mượn tay người khác báo thù.” Hắn đột nhiên cất tiếng cười gằn dữ tợn, trong giọng nói lạnh băng dường như còn xen lẫn tiếng khóc: “Ngươi có biết ta đã báo thù như thế nào không?”
Tiểu Huyền nghe thấy tiếng cười tà ác của Nhật Khốc quỷ thì đã thấp thoáng đoán ra được điều gì, cảm thấy sống lưng trở nên lạnh ngắt. Quả nhiên, Nhật Khốc quỷ lại cười thêm mấy tiếng nữa rồi hằn học nói: “Ta đã giết cả nhà tên địa chủ rồi cũng lột da, rút gân con trai hắn, sau đó ăn từng miếng, từng miếng... Ha ha ha ha...” Đột nhiên hắn lại cười phá lên, nói chậm rãi từng tiếng một: “Ngươi khóc rồi, ngươi khóc rồi, ta phải ăn thịt ngươi, ta phải ăn thịt ngươi...”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới phát giác gương mặt mình đã giàn giụa nước mắt, trong cơn kinh hãi liền vội vàng nhảy bật dậy, định chạy ra ngoài nhưng lại quên mất chưa kéo quần lên, thế là chân bị vấp một cái, ngã nhào xuống đất. Rồi nó lại cảm thấy lưng áo căng ra, thì ra đã bị Nhật Khốc quỷ đưa tay tới nhấc bổng lên. Trong cơn kinh hãi, nó chỉ nhìn thấy giữa bóng tối có một cặp mắt trợn trừng như đang phun lửa nhìn chằm chặp vào mình, nhất thời ngây ra, không dám động đậy thêm nữa.
“Ngươi th rồi!” Nhật Khốc quỷ lẩm bẩm. “Ngươi rốt cuộc đã khóc rồi!”
Tiểu Huyền thấy trên khuôn mặt Nhật Khốc quỷ đầy những nếp nhăn, giống như đột nhiên già đi mấy chục tuổi. Nghĩ đến cái chết thảm của vợ con hắn, nó cảm thấy sợ hãi tột cùng. Dù biết rõ là không nên nhưng vẫn để nước mắt tuôn chảy như dòng suối, đồng thời cất giọng run rẩy: “Thúc thúc đừng ăn thịt cháu, nếu không cha cháu cũng sẽ rất đau lòng đấy...”
Nhật Khốc quỷ thoáng rùng mình, cứ thế nhìn Tiểu Huyền chằm chằm suốt hồi lâu, rồi ma ý trong mắt dần tan đi, lệ cũng rơi lã chã, hai cánh tay đưa tới ôm chặt Tiểu Huyền vào lòng. “Nhóc con đừng sợ, ta không ăn thịt ngươi nữa đâu!”
Tiểu Huyền bị Nhật Khốc quỷ ôm chặt vào lòng, không thể cử động được. Nghe hắn nói không ăn thịt mình nữa, nó thoáng cảm thấy yên tâm, rồi trong lòng nổi lên muôn vàn suy nghĩ, nhủ thầm nếu cha mà ở đây thì nhất định sẽ không để hắn đối xử với mình như vậy, thế là nước mắt lại tuôn trào như suối, làm ướt hết cả vạt áo trước ngực của Nhật Khốc quỷ...
Hôm nay phải chịu không ít nỗi kinh sợ, một thằng bé như nó làm sao chịu đựng nổi, lúc này lại vừa buồn ngủ vừa mỏi mệt, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi trong lòng Nhật Khốc quỷ