Tiểu Huyền vừa bước vào tửu lâu đã nhìn thấy đôi câu đối treo ở giữa đại sảnh, nhưng vì lúc đó đang đói đến hoa cả mắt, lại nghĩ bụng trong tửu lâu treo chữ của danh nhân cũng là chuyện bình thường, do đó nó chẳng mấy chú ý. Lúc này nghe tên tiểu nhị nói chuyện này một cách trịnh trọng như vậy, nó mới ngước nhìn.
Vế đối bên trái viết: Ngạo tuyết nan bồi, lữ kiếm thiên giang thủy.
Vế đối bên phải viết: Khi sương vô bạn, phủ an vạn bình sơn.
Tiểu Huyền vốn không hiểu lắm về thư pháp nhưng khi nhìn thấy mấy chữ này, một luồng hào khí xen lẫn với luồng tửu ý vừa rồi bất giác xộc thẳng lên, nó bèn buột miệng cất tiếng khen: “Hay!”
Tiểu cô nương kia dường như có lòng gây chuyện, khẽ cười một tiếng, cố ý ngẩng lên, không nhìn về phía Tiểu Huyền. “Ta thì chẳng nhìn ra có chỗ nào hay, nhưng không giống người nào đó không hiểu lại giả vờ hiểu, chỉ biết khen hay mà chẳng nói ra được chút đạo lý gì.”
Hai má Tiểu Huyền nóng ran, làm sao nói ra đạo lý gì được, chỉ là không chịu nhận thua trước mặt tiểu cô nương đó, bèn ngẫm lại một lượt Chú Binh thần lục và Thiên Mệnh bảo điển mà mình được học. Trong đầu chợt lóe lên ánh linh quang, nó liếc mắt nhìn về phía tên tiểu nhị rồi nói ra một đoạn trong Chú Binh thần lục đã được mình chỉnh sửa: “Đôi câu đối này mộc mạc mà giản dị, nhưng từng câu, từng chữ đều toát ra một thứ cảm xúc cô độc, quật cường, chỉ những người hữu tâm mới hiểu được cái thần vận bên trong, làm sao mà giải thích bằng lời được? Một tiếng “hay” này của ta vốn đã có phần thừa thãi rồi.” Những lời này hết sức hời hợt, nói rồi cũng như không, ý là giễu cợt tiểu cô nương kia không phải người hữu tâm, cho dù có mất công giải thích thì cũng chẳng được việc gì.
Tiểu cô nương còn đang định phản bác thì tên tiểu nhị kia đã giơ ngón tay cái với Tiểu Huyền, nói ra những lời nịnh nọt chẳng giống ai: “Vị tiểu gia đây nhãn lực lợi hại lắm! Đại tài tử Quách tú tài của bản thành từng nhìn đôi câu đối này suốt hồi lâu rồi cũng chỉ nói ra một chữ “hay”, thực đúng là anh hùng sở kiến lược đồng.”
Lúc này Tiểu Huyền bỗng cảm thấy tay tiểu nhị này thực đáng yêu quá đỗi, sau đó mỉm cười liếc nhìn qua phía tiểu cô nương kia, dáng vẻ như muốn nói rằng ta đang chiếm thế thượng phong, không thèm tính toán với nàng, khiến tiểu cô nương kia vô cùng tức tối nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Nữ tử xinh đẹp lớn tuổi hơn chậm rãi cất tiếng: “Ta sớm đã chú ý tới đôi câu đối này rồi. Nó tuy tràn đầy hào khí nhưng bên trong dường như còn mang theo cái ý rằng tri kỷ khó tìm, hơn nữa nét bút rất tú lệ, từng nơi từng chốn đều thoáng vẻ u sầu, chẳng lẽ là do nữ tử viết ra?” Nàng cũng nói bằng khẩu âm Giang Nam như tiểu cô nương kia, nhưng giọng nói lại gọn gàng, dứt khoát giống như con người nàng vậy, không dài dòng, dây dưa chút nào. Khi nàng nói chuyện, đôi hoa tai kia còn đung đưa, phát ra những tiếng “ting tang”, cùng với tấm dung nhan tuyệt thế của nàng, thực khiến người ta nhìn mà mê đắm.
“Nhãn lực của vị cô nương này cũng lợi hại quá!” Tên tiểu nhị giơ nốt ngón tay cái còn lại lên. “Nữ tử viết ra đôi câu đối này là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ. Ba năm trước, nàng đến thành Phù Lăng chơi, vừa khéo nghỉ lại ở bản tiệm. Lô chưởng quỹ từ lâu đã nghe nói nàng văn tài xuất chúng, nghệ danh vang xa, liền xin nàng cho chữ. Nàng đứng bên cửa sổ nhìn về phía bờ sông bên kia suốt hồi lâu, sau đó viết ra đôi câu đối này, khiến bản tiệm được rạng rỡ thêm không ít.”
“Nghệ dang vang xa!” Nữ tử được gã phiên tăng kia gọi là Đào Hoa cất giọng chua chua. “Thì ra là một nữ tử phong trần, chỉ e cũng là do đám người lắm chuyện trên giang hồ tâng bốc quá đà mà thôi!”
Tên tiểu nhị vội vàng xua tay, nói: “Xin vị đại tỷ này chớ nói bừa, nữ tử mà ta đang nói tới không phải người trong chốn phong trần đâu, mà là Lạc Thanh U - Lạc tiểu thư ở kinh sư, một kỳ nữ được người trên giang hồ gọi là “Tú tiên khởi mạch, vũ quá minh hà, tế chước thanh tuyền, tự ngữ u kính[13]”.”
[13] . Biệt hiệu này quả thật hơi khó giải thích, người dịch xin đưa ra ngu ý của bản thân, không dám nói chắc là chính xác. Tú tiên tức là cây roi thêu, khởi mạch là một con đường phồn hoa náo nhiệt, “tú tiên khởi mạch” có ý nói về một kỳ nữ võ nghệ cao cường ở vùng đất phồn hoa náo nhiệt. “Vũ quá minh hà” có nghĩa là quầng mây màu rực rỡ sau cơn mưa, có ý tả về vẻ đẹp. “Tế chước thanh tuyền” có nghĩa là nhấm nháp dòng nước suối trong, câu này muốn nói đến tính cách điềm đạm, thanh nhã. “Tự ngữ u kính” tức là tự lẩm bẩm một mình trên con đường nhỏ hiu quạnh, ý chỉ một thứ khí chất đượm nét u buồn - DG.
Mọi người giật mình hiểu ra, Kiêm Hà môn chủ Lạc Thanh U, một trong ba đại chưởng môn đất kinh sư, võ công hơn bậc mày râu, từng làm chủ khảo cuộc thi võ cử, tài văn chương thì lại càng siêu tuyệt, mỗi bài thơ, từ làm ra đều được các nghệ nhân trên giang hồ truyền tụng, là người được các nghệ nhân thi khúc sùng bái nhất. Tài thổi tiêu của nàng cũng rất tuyệt vời, cùng với Cầm sắt vương Thủy Tú trong Bát phương danh động được xưng tụng là “cầm tiêu song mỹ” chốn kinh sư.
Nghe đồn, mỗi lần Lạc Thanh U thổi tiêu, khắp kinh thành ngựa xe đều dừng lại, trẻ con ngưng khóc, tuy lời này có phần khoa trương nhưng cũng chứng tỏ được tiếng tiêu của nàng có sức hút ghê gớm đến nhường nào. Càng hiếm có hơn là nàng xưa nay luôn giữ mình trong sạch, hoàng đế đương triều từng mấy lần mời nàng vào cung đảm nhiệm chức ngự sư nhưng nàng đều mềm mỏng từ chối, biết bao nhiêu kẻ danh môn quyền quý muốn gặp mặt nàng một lần mà không được. Hiện giờ, nàng hẳn đã gần ba chục tuổi nhưng vẫn một mình lẻ bóng trong khuê các, cưới nàng về làm vợ chính là nguyện ước lớn nhất của tất cả nam nhân trong thiên hạ.
Nghe thấy cái tên này, lại nghĩ đến khí khái hào hùng chẳng kém đấng mày râu của người đẹp khi ngắm cảnh bên cửa sổ, xách kiếm vượt sông, coi ngọn núi là yên ngựa; cùng với tâm trạng âu sầu thấp thoáng lộ ra khi nàng tự ví mình như sương như tuyết, chẳng có tri kỷ bầu bạn cạnh bên, mỗi người nhất thời đều cảm thấy tâm hồn xao động, lặng lẽ chẳng nói gì.
Tiểu Huyền cũng từng nghe nói tới Lạc Thanh U nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, trong mắt các nhân vật trên giang hồ nàng lại có sức hút lớn đến vậy, ngay đến gã phiên tăng kiêu căng, ngỗ ngược, nói năng bỗ bã kia sau khi nghe thấy tên nàng cũng phải ngậm miệng, không dám nói gì thêm. Trong lòng nó nhất thời trào dâng một nỗi niềm sùng bái tột đỉnh đối với Lạc Thanh U, không kìm được khẽ thở dài một tiếng. “Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi chí kiên[14].” Thiên Mệnh bảo điển vốn kế thừa học thuyết Lão - Trang, câu nói này nguyên là lời của Lão Tử, than rằng Lạc Thanh U với thân phận một nữ tử mà có thể khiến cho nam nhi trong thiên hạ phải nể phục cúi đầu.
[14] . Trích Đạo đức kinh, Lão Tử. Dịch nghĩa: Thứ mềm yếu nhất trong thiên hạ có thể điều khiển thứ cứng rắn nhất trong thiên hạ - DG.
Nam tử đội nón lá ngồi cùng bàn với hai nữ tử kia kinh ngạc đưa mắt nhìn qua, dường như có chút bất ngờ khi một thằng bé tóc còn để chỏm như Tiểu Huyền lại có thể nói ra những lời như thế.
Bầu không khí đang trở nên vi diệu, chợt nghe ngoài cửa có một âm thanh kỳ quái, vừa trong trẻo lại vừa ngân vang, vọng vào tai mỗi người, một hồi lâu vẫn chẳng tan.
Một người khẽ “ồ” lên một tiếng, dường như đột nhiên dừng chân bên ngoài, sau đó vén rèm cửa, rảo bước đi vào Tam Hương các.
Âm thanh vang lên đột ngột kia khiến trái tim Tiểu Huyền chấn động, tựa như bị một mũi gai đâm thẳng vào trong lúc chẳng đề phòng, suýt thì cả kinh nhảy bật dậy. Khi ngẩng lên, nó nhìn thấy một bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong đầu bỗng nhiên có một tiếng nổ “đùng”, cảm thấy bóng đen này tuy đã chắn hết ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào nhưng lại khiến nó có cảm giác trước mắt sáng rực lên. Thứ cảm giác quái dị này chỉ lóe lên rồi vụt biến mất nhưng cứ lởn vởn mãi trong lòng nó, thực khó có thể dùng từ ngữ để hình dung.
Mọi người đang ngồi ở đây đều cảm nhận được một sự uy hiếp hết sức rõ ràng, cùng ngước mắt nhìn thì thấy có một nam tử đang chắp tay sau lưng, đứng ngay ngoài cửa. Người này chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi, thân hình cực kỳ cao lớn, bộ đồ màu đen vừa vặn không thể nào che hết được luồng sức mạnh chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát của y. Sau lưng y có đeo một bọc vải dài màu xanh lam cao quá đầu, nhưng khó có thể đoán ra là thứ vũ khí gì. Trên khuôn mặt gầy guộc và hơi đen của y, chỗ bắt mắt nhất chính là đôi hàng lông mày rậm tràn đầy vẻ phóng túng, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bay vút ra ngoài. Ánh mắt sắc như dao của y đang nhìn chằm chặp về phía mọi người, kết hợp với sống mũi cao và đôi môi hơi mím lại, thực toát ra một vẻ anh tuấn tiêu sái tột cùng.
Thứ khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy khó quên nhất vẫn là cái khí độ ung dung, điềm đạm kia, dường như khắp người y đều tràn ngập một sự tự tin không gì sánh được.
Mỗi người đều cảm thấy ánh mắt sáng rực của y đang nhìn về phía mình, ngoài nam tử đội nón lá kia, những người còn lại đều ngoảnh đầu qua hướng khác để né tránh ánh mắt vừa như bâng quơ lại vừa như ngưng tụ thành một dải ấy.
Nam tử vừa bước vào bắt gặp ánh mắt của nam tử đội nón lá, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó liền ngồi xuống một chiếc ghế ở cạnh bên, hờ hững nói với tiểu nhị: “Đem một cân rượu lên đây!”
Tới lúc này tên tiểu nhị mới tỉnh táo trở lại từ trong cơn kinh ngạc, người này xuất hiện một cách đột ngột nhưng lại khiến người ta cảm thấy như là lẽ đương nhiên, tướng mạo tuy vô cùng anh tuấn nhưng lại khiến người ta có cảm giác kinh sợ, ắt hẳn là nhân vật rất có lai lịch, hắn bèn vội vàng vâng dạ rồi mau chóng rời đi, chỉ một loáng sau đã mang rượu ngon tới.
Nam tử vừa xuất hiện nâng chén rượu lên, khẽ gật đầu với mọi người một cái nhưng ánh mắt thì dường như luôn khóa chặt nam tử đội nón lá kia. “Đi ngang qua nơi này, trường cung trên lưng đột nhiên phát ra tiếng động lạ, vậy nên mới vào làm phiền một chút.”
Câu nói này tuy có ý giải thích nhưng y lại nói với giọng như đang lẩm bẩm một mình, tới lúc này mọi người mới biết thứ vũ khí y đeo sau lưng là một cây cung. Nhưng nhìn y khí thế ghê người, không ai dám xem nhẹ, đều vội vàng nâng chén lên đáp lễ.
Nam tử đội nón lá thoáng ngẩn người, sau khi uống cạn chén rượu liền cúi xuống, để cho chiếc nón lớn ngăn cách ánh mắt vốn đang nhìn nhau giữa hai người, dường như có điều suy tư.
Tiểu Huyền thấy mọi người đều đã nâng chén, nhưng có nói gì nó cũng không dám uống thứ rượu nóng như lửa này thêm lần nữa, còn cảm thấy âm thanh vừa rồi như vẫn vang vọng bên tai, trong cơn kinh hãi đành miễn cưỡng cười, nói: “Tại hạ tuổi nhỏ sức yếu, lại đã cơm no rượu say, chén rượu này xin thôi không uống.”
Nam tử đeo cung nhìn thấy Tiểu Huyền được vây quanh bởi mấy chiếc bàn bày đầy thức ăn, không kìm được khẽ mỉm cười. “Tiểu huynh đệ xin cứ tự nhiên, ta nào có cưỡng ép người khác uống rượu bao giờ.”
Tiểu Huyền nhìn thấy nam tử đeo cung nở nụ cười tươi làm tan đi vẻ hờ hững trên khuôn mặt y lúc trước, trong lòng lập tức nảy sinh hảo cảm, bèn dằn lòng cầm chén rượu lên. “Được thấy phong thái lỗi lạc của đại hiệp, tửu lượng của tiểu đệ đã tăng lên gấp mấy lần.” Nói rồi, nó bèn đổ cả chén rượu vào miệng. Những lời này của nó cũng không phải là dối trá, bởi tửu lượng của nó vốn bằng không, bây giờ miễn cưỡng uống được một chén lớn thì không phải là đã tăng lên gấp mấy lần sao?
Nam tử đeo cung thấy đứa bé này nói năng thú vị, còn uống rượu như thể đang phải chịu đao chém, bèn cất tiếng cười vang, rồi lại rót thêm một chén rượu nữa, uống cùng với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền thấy người này tràn đầy khí khái anh hùng, lại không kiêu căng, ngạo mạn, trong lòng cả mừng, hào khí dâng cao, liền gọi tiểu nhị lại rồi chỉ tay về phía bình rượu trên bàn của y. “Tiền cứ tính cả cho ta!” Sau đó, nó lại quay sang nói: “Chỗ ta có rất nhiều đồ ăn, dù sao ta cũng ăn không hết, chi bằng đại hiệp hãy qua đây ăn cùng.” Bình thường, những người hành tẩu giang hồ đều có rất nhiều điều cố kỵ, làm sao dám tùy tiện ngồi chung bàn với người khác, huống chi những món ăn kia đều chỉ còn một nửa. Tiểu Huyền vốn không biết rõ lắm về quy củ giang hồ, thấy nam tử đeo cung này có tướng mạo oai vệ, khí độ hào hùng, liền có lòng muốn làm quen, nghĩ bụng hôm nay dù sao cũng đã mời Nhật Khốc quỷ ăn cơm, mời một người hay mời hai người cũng chẳng có gì khác biệt.
Nam tử đeo cung hơi ngẩn người, đang định trả lời thì lại nghe tiểu cô nương kia cười, nói: “Vừa mới bắt chẹt được hai mươi lạng bạc của người khác mà giờ đã tới đây khoe của rồi sao?”
Lần này Tiểu Huyền quả thực kinh hãi tột cùng, ngón tay chỉ về phía tiểu cô nương kia. “Cô...” Tâm tư xoay chuyển không ngừng, nó đột nhiên nhớ ra lúc mình nói chuyện với Phí Nguyên thì nghe thấy một tiếng cười cổ quái, giờ mới phát hiện đó chính là giọng của tiểu cô nương này. Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt như cười mà không phải cười cùng với thần thái đáng yêu của nàng, ngực nó liền như bị vật nặng đánh vào, không khỏi nghẹn lại. Nó xưa nay vẫn mồm miệng láu lỉnh, vậy mà lúc này chỉ mới nói được một chữ đã chẳng thể nói gì thêm.
Nữ tử lớn tuổi kia mỉm cười, đưa tay gí nhẹ một cái lên đầu tiểu cô nương. “Thanh Nhi, muội dọa người ta sợ phát khiếp rồi kìa!”
Thanh Nhi đưa tay lên che miệng, bật cười khúc khích rồi nói: “Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, có gì phải sợ? Muội chẳng qua thấy nó mời khách bừa bãi mà lại không chịu mời chúng ta, cho nên trong lòng khó chịu mà thôi!”
Lúc này Tiểu Huyền đã phần nào bình tĩnh trở lại, lắp bắp nói: “Ta... mời hết là được chứ gì!” Nó không ngờ lại có cơ hội mời tiểu cô nương xinh đẹp này ăn cơm, còn chưa nói xong khuôn mặt đã đỏ bừng.
Thanh Nhi vỗ tay cười rộ, quay sang nói với nữ tử lớn tuổi kia: “Đây là do hắn tự nói đấy nhé! Dung tỷ tỷ, chúng ta mau qua bên đó ăn thôi nào!” Rồi nàng lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Tiểu Huyền, tò mò hỏi: “Có phải tốn bạc của ngươi đâu, ngươi đỏ mặt cái gì?”
Tiểu Huyền lắp bắp nói: “Ta... ta không phải là tiểu quỷ!” Lần đầu tiên nó được nói chuyện trực tiếp với Thanh Nhi, mà lại nói đúng vào chuyện mình chột dạ, nên chỉ biết vừa thầm mắng bản thân kém cỏi vừa đỏ mặt tía tai, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ồ, đúng rồi!” Thanh Nhi khẽ nháy mắt vẻ nghịch ngợm, rồi cố nhịn cười, nghiêm túc nói: “Ngươi không phải là tiểu quỷ. Hôm nay ngươi là tiểu viên ngoại, tiểu thần tài, tiểu chưởng quỹ, tiểu lão bản... Ha ha!” Lời còn chưa dứt, nàng đã đưa tay ôm bụng, cười đến gập cả lưng. Tiểu Huyền bực tức, trừng mắt nhìn nàng một cái nhưng lại thấy khi nàng khom lưng, cúi đầu liền để lộ một chiếc khóa vàng nhỏ đeo trên cổ, mà chiếc khóa ấy còn dán sát vào làn da trắng muốt như tuyết của nàng. Trái tim lại một lần nữa đập rộn, nó vội vàng ngoảnh đầu nhìn đi hướng khác.
Nữ tử được gọi là Dung tỷ tỷ kia ngước mắt nhìn về phía nam tử đeo cung, khuôn mặt cũng có vẻ ửng hồng. Nàng ta nói với Thanh Nhi: “Muội xem kìa, đến giờ người ta vẫn bình thản, điềm tĩnh, chỉ có muội là giống như quỷ đói đầu thai thôi!”
Nam tử đeo cung nghe thấy vậy thì khẽ mỉm cười, đứng dậy đi về phía bàn của Tiểu Huyền. “Đã như vậy, xin được làm phiền tiểu huynh đệ!”
Thanh Nhi thấy vậy bèn kéo tay Dung tỷ tỷ và nam tử đội nón lá kia, muốn họ cùng đi tới bàn của Tiểu Huyền. Dung tỷ tỷ đỏ bừng mặt, không chịu nghe theo, trong tửu lâu nhất thời có tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt, khung cảnh thực hết sức hữu tình.
Nam tử đội nón lá thì có lòng muốn làm quen với nam tử đeo cung, do đó cũng không ngăn cản. Dung tỷ tỷ rốt cuộc cũng không cự lại được sự nài nỉ của Thanh Nhi, liền thướt tha đứng dậy, chuẩn bị đi về phía Tiểu Huyền.
Gã phiên tăng ngồi ở chiếc bàn phía tây vô cùng háo sắc, vẫn luôn đắm đuối nhìn vị Dung tỷ tỷ kia, thấy nam tử đeo cung có cơ hội ngồi cùng bàn với giai nhân thì sinh lòng ghen tức. Hắn “hừ” lạnh một tiếng, nói với Tiểu Huyền: “Thằng nhóc ngươi không mời bọn ta sao?”
Tiểu Huyền vốn không tinh thông cách ứng phó trong tình cảnh như thế này, chẳng biết thoái thác ra sao, đành đồng ý: “Nếu vị đại sư này thật sự có ý, vậy ta cũng xin mời luôn.” Nó nhủ thầm, lần này thì hay rồi, có lẽ tiêu hết hai mươi lạng bạc kia cũng chẳng đủ, còn phải chờ Nhật Khốc quỷ quay về trả tiền giúp nữa.
Gã phiên tăng cất tiếng cười vang, bất chấp việc người áo xanh cùng bàn nháy mắt ngăn cản, vẫn nghênh ngang đứng dậy, đi về phía Tiểu Huyền. Hai kẻ cùng bàn trông có vẻ là hai huynh đệ kia thấp giọng cười, nói: “Được ngồi cùng với một nữ nhân xinh đẹp như vậy, đại sư đúng là có diễm phúc đấy nhé!” Giọng nói của bọn chúng tuy thấp nhưng những người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, trong lòng tức giận nhưng thấy Tiểu Huyền thân là chủ tiệc không nói gì nên cũng không tiện phát tác.
Gã phiên tăng cười hề hề, nói: “Thế này thì có tính là gì! Ả Lạc Thanh U kia mới thực cao ngạo biết mấy, nếu ngày nào đó có thể ngồi cùng bàn với ả thì mới thực sự là diễm phúc ngang trời.” Những lời này hắn lớn tiếng nói ra, rõ ràng là không coi mọi người ở đây ra gì.
Nam tử đeo cung nhướng mày, trong mắt thấp thoáng lộ tia sát khí khiến Tiểu Huyền nhìn mà thầm kinh sợ. Y không ngoảnh đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “Cái tên Lạc Thanh U mà ngươi cũng xứng để gọi sao?”
Gã phiên tăng đó cả giận nhưng cũng có chút sợ hãi nam tử đeo cung có khí thế lẫm liệt này, bèn chỉ tay về phía tên tiểu nhị. “Ngay đến một tên tiểu nhị của tửu lâu cũng có thể gọi, cớ gì ta lại không thể?” Tuy hắn nói câu này với giọng căm phẫn nhưng ý tứ thì đã tỏ ra yếu thế.
Tên tiểu nhị thấy nam tử đeo cung lạnh lùng nhìn qua, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Việc này không liên quan gì tới tiểu nhân, tiểu nhân chỉ kể lại việc Lạc cô nương đề câu đối trong bản tiệm thôi mà.”
Nam tử đeo cung hiển nhiên mới tới tửu lâu, không biết việc vừa rồi mọi người có nói tới Lạc Thanh U, lúc này nghe thấy vậy, y bèn ngẩng lên nhìn đôi câu đối, khẽ cất tiếng lẩm nhẩm: “Ngạo tuyết nan bồi, lữ kiếm thiên giang thủy. Khi sương vô bạn, phủ an vạn bình sơn.” Tựa như thoáng ngây ra, giọng y dần thấp xuống, cuối cùng thở dài một tiếng. “Ngạo tuyết nan bồi! Ngạo tuyết nan bồi! Dù không phải vậy thì cũng có thể thế nào đây?”