Nhiệm vụ của Isabelle rõ ràng khó hơn nhiều so với nhiệm vụ của Elle tìm kiếm chị của minh. Từ hệ thống nhắc nhở, điều này có khả năng giống sự hy sinh của phù thủy cốt truyện chinh, người che giấu cốt truyện. Cậu thậm chí cảm thấy có thể đóng vai trò Isabelle bị mất trí nhớ là kết cục không thể tránh khỏi, tất nhiên có mối quan hệ then chốt với cùng nhiệm vụ này, bọn họ phải nghĩ biện pháp giúp nàng tìm về đoạn ký ức đó.
Tề Nhạc Nhân nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát cùng Ninh Chu thương lượng trước đưa Isabelle trở về trung điện. Ninh Chu không có ý kiến, vì thế ba người vội về trung điện.
Sau khi vào cung, Tề Nhạc Nhân liền nhìn đến Elle cùng Elsa hoảng loạn mà nhìn vách đá, Lục Hữu Hân, Tạ Uyển Uyển và Diệp Hiệp đều không ở đây.
“Làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân tiến lên hỏi.
Elsa chỉ vào vách đá nói: “Vừa rồi trên vách đá đột nhiên xuất hiện chữ viết mới……”
Tề Nhạc Nhân chăm chú xem, nguyên bản trên vách đá chỉ có hai dòng, vị trí chính giữa có một hàng, nói cho bọn họ biết tồn tại nữ vu đã tụ tập, nữ vu đã chết sắp tỉnh lại. Sau đó phía dưới hàng chữ viết này, tới gần địa phương bên trái là nữ vu thứ nhất nhắc nhở, cũng chính là người nữ vu được đề cử mà Tề Nhạc Nhân trăm cay ngàn đắng giết, mà lúc này dòng chữ viết góc dưới bên phải, có một dòng chữ viết mới.
Bên kia là một câu coi như là manh mối gây bất ngờ: 【Giết hết chúng ta, tế đàn sẽ hiện ra.】
Mà xuống một câu, có cùng loại ngôn ngữ nữ vu nhắc nhở: 【Ta đã thức tỉnh, du đãng tứ phương, người gi3t ch3t ta đạt được tài phú của ta.】
Loading... Tề Nhạc Nhân hơi suy nghĩ một chút, còn tưởng mình hiểu được nhiệm vụ kịch bản này.
Mỗi lần gi3t ch3t một nữ vu, nhắc nhở về nữ vu mới sẽ xuất hiện, ở bên dưới câu đầu sẽ xuất hiện một câu nhắc nhở, đồng thời sẽ xuất hiện hiển thị một câu nhắc nhở quan hệ hoàn thành nhiệm vụ, chờ bọn họ toàn bộ gi3t ch3t bảy nữ vu, tổng cộng sẽ có bảy manh mối, bảy manh mối này được dùng tìm vị trí cuối cùng của tế đàn hoặc phương pháp hiến tế.
“Nữ vu thứ hai cùng mấy cái khác không giống lắm, nàng hẳn là Boss tùy cơ du tẩu.” Tề Nhạc Nhân nói.
Ninh Chu gật gật đầu.
Bởi vì quan hệ kỹ năng CD, Tề Nhạc Nhân cũng không muốn hiện tại ra ngoài mạo hiểm, nên cậu dò hỏi Ninh Chu một chút, Ninh Chu nhìn nhìn vết thương trên người cậu, cũng lắc lắc đầu.
“Chờ kỹ năng CD của tôi tốt lại đi, cần nửa giờ là được.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng sát vào bên tai Ninh Chu nói, hô hấp nóng rực phun trên lỗ tai, Ninh Chu giật thót một cái liền nhảy xa ra hai mét.
Tề Nhạc Nhân nhìn nữ thần trên mặt ửng đỏ còn muốn ra vẻ cao lãnh, cảm thấy quan điểm chính mình bị chọc hỏng rồi, đùa giỡn nữ thần thật là thái quá!
Lần sau làm tiếp! Cậu âm thầm nói chính mình.
“Lại xuất hiện hai dòng nữa!” Tiếng Isabelle kinh hô làm Tề Nhạc Nhân thanh tỉnh lại, chạy tới kiểm tra.
Mặt sau dòng thứ hai nữ vu nhắc nhở, hẳn là có người giết nữ vu thứ hai, Tề Nhạc Nhân nghiêm túc nhìn lên.
【 Chúng tôi đã từng chăm sóc lão Ma Vương, nhưng bây giờ, chúng tôi chăm sóc Bộ trưởng Bộ Tư pháp đã lừa dối Ma Vương. 】
Tề Nhạc Nhân nhớ tới, lúc trước đi tàu bay Hoàng Hôn Chi Hương, giống như có hai người chơi ký khế ước quỷ với lừa gạt Ma Vương, có thể đoạt số mệnh của người khác. Quyền lực, giết chóc cùng lừa gạt, ở bối cảnh Trò Chơi Ác Mộng, ba Ma Vương này thay thế được lão Ma Vương, thống trị Ma tộc. Hóa ra nhiệm vụ thắng được nữ vu cuối cùng, là phụng dưỡng lừa gạt Ma Vương sao? Liệu nhiệm vụ hiến tế người chơi cuối cùng hoàn thành, sẽ chuyển nhập vào trận doanh ác ma?
Bởi vì trong lúc nhất thời suy nghĩ rối loạn, Tề Nhạc Nhân lại nhẹ giọng thốt ra câu nhắc nhở của nữ vu thứ ba.
【Ngươi cam lòng hy sinh không, ngươi có từng phản bội ta, ngươi có thấy quá trình khi yêu trong tuyệt vọng nảy sinh cái đẹp vặn vẹo? Duc v0ng ích kỷ cầu mà không được, vẫn luôn cháy hết mình đến cuối sinh mạng.】
Trên vách đá khắc lên những dòng chữ đẫm máu, chảy ra ánh sáng màu đỏ thẫm, loại tình yêu vặn vẹo này dường như lúc nào cũng xuyên suốt dòng chữ thấm vào lòng người. Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới lời nói bất mãn của nữ vu ở đình viện bị nước thép tưới vô người, nàng nói: "Ta không có hại ngươi... nàng lừa gạt ngươi..."
Nàng…… Bị lừa?
Lúc ấy tình huống quá gấp gáp, Tề Nhạc Nhân không có đem lời nói vô nghĩa của nữ vu để trong lòng, chính là hiện tại nhớ lại, họ bị giết bằng thép nóng chảy. Loại khổ hình tàn nhẫn này ai hành quyết và nguyên nhân tại sao? Khi Tề Nhạc Nhân ở vị trí này, cậu khó có thể coi những chi tiết này là trùng hợp bình thường, cậu tin tưởng nơi này nhất định phải có nguyên nhân.
Thời điểm khi mụ phù thủy bị hiến tế điều gì đã xảy ra trong địa cung này? Việc mất trí nhớ của Isabelle có liên quan gì đến điều này? Trong công việc không thể phân biệt được, Tề Nhạc Nhân trước sau gì cũng không tìm được manh mối.
Ngoài điện phủ truyền đến tiếng bước chân, mọi người trên bệ đá đều nhìn về phía cửa lớn, Lục Hữu Hân vô cảm đi về phía bọn họ, tế lễ sạch sẽ ban đầu dính đầy máu, thoạt nhìn có vẻ ghê người.
Lục Hữu Hân chưa tán sát ý thoạt nhìn có chút lạnh lùng, giống như khi máu loãng vấy lên tay phải, không khỏi hộc máu, nhất thời nhìn không ra chính mình.
“Đừng lo lắng.” Lục Hữu Hân nhìn thấy mấy NPC co rụt lại, nàng cười thanh thoát, “Đây không phải máu của tôi, là thi thể đã chết ba năm. Kỳ thật lớn lên cũng không tệ lắm, dù chỉ sấn tới một phát, hẳn là do tôi đã bóp nát nó không đủ cẩn thận. "
Nói, trước tiên cô chậm rãi đi tới trước vách đá, sau đó nửa bàn tay dính đầy máu nhẹ nhàng xẹt qua từ ngữ nhắc nhở của ma nữ thứ 2, miệng lẩm bẩm: “Các ngươi có nguyện ý hy sinh không? Có gặp phải phản bội, có thể thấy đan xen với sắc đẹp, tình yêu sinh ra trong tuyệt vọng chưa? Ngọn lửa khát khao tuy không có được vẫn nung nấu tôi đến cuối đời... Cảm giác tuyệt vọng này đẹp đến nao lòng.”
Lục Hữu Hân tựa tiếu phi tiếu nhìn dòng chữ trên vách đá, mỉm cười, cho đến khi... bị một con chim lớn màu đen mổ bụng.
“Oa, ngươi là một con chim rất hung dữ!” Lục Hữu Hân ôm gáy đau đớn hét lên.
Ninh Chu thổi một tiếng huýt sáo, đem con chim gọi là chim trở về. Sau khi gián đoạn như vậy, bầu không khí thực sự tốt hơn rất nhiều, cảm giác áp bức này đã biến mất,. Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một chút, nhưng vẫn hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không có việc gì, thật sự là tốt lắm. Trên đường còn nhìn thấy hai mỹ nữ đánh nhau. Làm chuyện tốt, ta thật tốt bụng”. Lục Hữu Hân không biết xấu hổ khoe khoang một hồi, anh ta đánh giá lên xuống trên người Tề Nhạc Nhân và Ninh Châu, vẻ mặt có chút kỳ quái, “Nhìn đi, cho tôi hỏi một câu, các anh như thế nào nhận thức?”
Còn chưa nói xong, Lục Hữu Hân đã biết hắn là nam nhân! Loại chuyện này nếu không phải do chính mình nói ra, mà là bị người khác tiết lộ, rất dễ bị nữ thần nghĩ rằng trở thành tâm tư bí mật! Hắn cũng muốn dùng thân phận tiện lợi của cô gái này để làm bạn với nữ thần, chờ ra phó bản sẽ khiến nữ thần kinh ngạc! Với hoạn nạn làm cơ sở, đến lúc đó nữ thần sẽ có thể chấp nhận mình một cách tốt đẹp! Cho dù chưa trở thành người yêu, mình vẫn có thể có một chiếc lốp dự phòng tốt, và sẽ chăm chỉ trở thành một chiếc lốp dự phòng có thể tự mình sửa chữa!
Sự căng thẳng của Tề Nhạc Nhân tự nhiên không nhận thấy sự khác thường của Ninh Chu. Hắn nhanh chóng gửi tín hiệu bằng mắt đến Lục Hữu Hân, hận không thể kêu gọi trong đầu Lục Hữu Hân: Ngàn lần đừng vạch trần tôi!
“Khụ, chúng ta đã gặp trong rừng. Ninh Chu đã cứu tôi mấy lần...” Bất quá thời điểm ở Vùng đất Hoàng Hôn nghe được ngữ khí Trần Bách Thất nói qua Ninh Chu. Nhưng lúc đó, Trần Bách Thất cũng không nói ra tên của hắn là Ninh Chu, chỉ nói là một cái mỹ nữ lạnh lùng, quả thực rất chính xác, thật sự là nữ thần cao lãnh xinh đẹp!
Lục Hữu Hân mí mắt sợ hãi, cô không cần nhìn cũng biết Ninh Chu đang dùng ánh mắt giết người, kêu cô nhắm mắt lại lăn ra một chút. Vốn tưởng rằng Ninh Chu là không muốn làm lộ giới tính của chính mình, bị em gái từ nay về sau coi như một tên bất lương; nhiệm vụ hiện tại tình huống nguy hiểm như vậy, nếu Tề Nhạc Nhân mang khúc mắc thì hắn cũng không giải quyết được. Hắn có trang bị kỹ năng “im lặng” này, một khi mở miệng để tích lũy năng lượng và bắt đầu lại, nó vẫn đang chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo. Vẫn là sau khi kết thúc nhiệm vụ lại suy nghĩ về cách giải thích đi.
Tuy nhiên, Lục Hữu Hân đã nhìn thấu hết: hai đứa này tin chắc rằng chính mình là trai thẳng. Nhưng trong mắt người khác là bách hợp nhưng thực tế hai người lại là gay. Nên chỉ có thể cười haha: Là bọn mi bảo tôi đây câm miệng vậy thì đừng đổ lỗi cho tôi đấy. Hehe
______