Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 53: Chúng ta…hãy bỏ đứa bé đi




Lãnh Tư Khiêm nhanh chóng nhận thức được cục diện này nguy hiểm đến mức nào. Nhóm máu AB- này rất hiếm may thay cô và hắn lại cùng chung một nhóm máu, hắn lập tức đi theo bác sĩ làm kiểm tra. Tất nhiên kết quả là hoàn toàn phù hợp.

Mấy tiếng sau, ca cấp cứu thành công tốt đẹp. Lãnh Tư Khiêm vì mới rút 200cc máu nên có chút chóng mặt, hắn nghỉ ngơi được một lát thì bác sĩ cấp cứu chính lúc nãy lại muốn gặp hắn để nói về tình trạng của Y Mai.

Cuộc nói chuyện cứ như vậy diễn ra trong căn phòng kín. Chẳng ai biết cả hai nói gì, chỉ biết khi đi ra sắc mặt Lãnh Tư Khiêm vô cùng tệ. Toàn thân toả ra khí tức lạnh đến thấu xương.

Nhược Y Mai sau khi được cấp cứu thì chuyển đến một phòng hồi sức đặc biệt. Cô cứ nằm yên như vậy sắc mặt vì mất quá nhiều máu mà tái nhợt, nếu không nghe được tiếng thở của cô hẳn ai cũng tưởng đó là một cái xác.

Lãnh Tư Khiêm đau lòng bước vào căn phòng, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt như làm trí óc hắn thanh tỉnh vài phần. Ngồi xuống kế bên giường bệnh của Y Mai, hai bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của cô. Hắn lại nhớ đến lời bác sĩ kia nói.

- Cậu là chồng cô ấy?

Vị bác sĩ già hỏi, ánh mắt nhìn hắn dò xét.

- Đúng thế!

- Cậu có biết phụ nữ mắc bệnh máu khó đông mà mang thai thì nguy hiểm đến mức nào không? Chẳng những vậy còn bị viêm cơ tim giai đoạn hai. Bây giờ muốn bỏ con giữ mẹ cũng không được mà để cô ấy sinh thì cũng không xong.

Nghe tới đây, cả người hắn khẽ run. Như thế nào lại như vậy? Chẳng phải tháng trước đi khám tất cả đều ổn sao? Bây giờ đùng một cái liền…nguy hiểm đến tính mạng.

- Ý ông là sao? Vợ tôi trước giờ đều khoẻ mạnh. Sao có thể như lời ông nói.

Hắn kích động vạn phần nhìn vị bác sĩ kia. Khác với Lãnh Tư Khiêm, ông ta trầm tĩnh nói:

- Cậu bình tĩnh. Ý tôi là bây giờ cô ấy bị viêm cơ tim còn đang mang thai nên không thể dùng kháng sinh tất nhiên bệnh sẽ sớm chuyển biến xấu. Giữ lại đứa bé đến lúc sinh có thể bị băng huyết mà tử vong, tương tự phá thai cũng vậy nhưng cách này bệnh nhân sẽ có cơ hội sống cao hơn vì được chữa trị tim kịp thời.

Giờ đây, ông trời lại bắt hắn lựa chọn. Một là cô hai là đứa bé, nếu không rất có thể đến cuối cùng chính là một mạng đổi một mạng hoặc cả hai đều không còn.

Tâm hắn đau, đầu cũng đau. Đây là con đầu lòng của bọn họ a, kêu hắn đặt bút kí giấy phá thai cho vợ mình, gián tiếp giết chết sinh linh nhỏ kia. Hắn thật sự đau lòng đến cùng cực.

Đêm đó đối với hắn dài đằng đẵng, chợp mắt được một chút lại tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng. Suốt cả đêm Lãnh Tư Khiêm đều túc trực bên cạnh Y Mai, tay lúc nào cũng nắm chặt nếu không chỉ sợ buông ra liền biến mất tăm.

Sáng hôm sau, Nhược Y Mai tỉnh. Trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ lại tối qua, ngực trái đột nhiên rất đau, tay lại chảy máu không ngừng nên hình như ngất đi thì phải. Chỉ là bảo bảo vẫn bình an chứ?

Cảm nhận được cử động của bàn tay cô, Lãnh Tư Khiêm tỉnh giấc. Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Y Mai đã tốt hơn nhiều nên cũng nhẹ nhõm phần nào.

- Khiêm sao anh lại ở đây? Tối qua em bị ngất, bác sĩ nói bảo bảo của chúng ta vẫn vô sự chứ?

Cả người hắn bị câu hỏi của Y Mai làm cho căng cứng. Một tiếng "bảo bảo vẫn vô sự" như đâm thẳng vào tim Tư Khiêm. Hắn làm sao có thể mở lời nói với cô rằng cô bị bệnh nặng nên hài tử chúng ta sẽ không cần.

- Yên tâm, rất khoẻ mạnh.

- Vậy thì thật tốt nha. Sớm thôi mẹ con em sẽ được gặp mặt nhau. Cá với anh là con em đặc biệt xinh đẹp a.

Nhìn thấy Y Mai vui vẻ như vậy Tư Khiêm đột nhiên nổi lên nghi ngờ. Nào có ai mà chính mình bị ngất đến nhập viện nhưng đến lúc tỉnh dậy lại không hề mảy may để ý đến.

Lại nói lần khám thai trước đó rõ ràng đã làm hết mọi xét nghiệm sức khoẻ nếu có bệnh thì đã sớm phát hiện mới phải. Giấy ghi báo cáo kiểm tra của cô Tư Khiêm cũng chưa từng xem qua lúc đó Y Mai chỉ đưa cho hắn một tấm hình chụp siêu âm thai nhi ngoài ra chẳng còn gì.

Hắn giọng khàn khàn như đè nén thứ gì đó hỏi cô:

- Em không quan tâm mình vì sao lại ngất? Vì sao ngực trái lại đau đến chết đi sống lại như vậy, vì sao máu ở tay chảy không ngừng sao?

Y Mai ngước lên nhìn Tư Khiêm, rõ ràng nhận ra trong mắt hắn có bao nhiêu tức giận cùng thống khổ nhưng cô lại lơ đi tất cả, chỉ nhàn nhạt trả lời:

- Bảo bảo không sao là tốt.

- Anh không hỏi đứa bé mà là hỏi em?!

Lãnh Tư Khiêm lớn giọng, mắt nhìn chằm chằm thân ảnh bé nhỏ trên giường bệnh đang chăm chú vuốt ve cái bụng nhỏ. Chân mày nhíu chặt lại, lòng cũng vô cùng đau xót, hắn nghĩ: "Em làm sao đối với bản thân lại tàn nhẫn như vậy".

Y Mai không trả lời Tư Khiêm chỉ cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Đột nhiên hắn mở miệng nói, mà lời nói đó làm cô kinh hãi đến chết lặng.

- Chúng ta…hãy bỏ đứa bé đi.