Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 49: Vật quan trọng




Đột nhiên Nhược Y Mai muốn ăn dâu tây, thế là Lãnh Tư Khiêm phải chạy đi mua cho cô. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại một mình Y Mai và Tần San, cô ấy nắm lấy tay cô nói giọng ngưỡng mộ:

- Woa, nghe danh đã lâu, bây giờ được nhìn thấy người ngoài đời thật đúng là không tin được mà. Chồng cậu đẹp trai lắm đấy! Con cưng của ông trời chắc! Thật muốn…

- Êiii, chồng bạn không thể cướp nhé! Muốn thì kiếm một anh đi.

- Nào có ý dám cướp tướng công của vị tiểu thư đây, tại hạ chỉ là ghé ngang qua, bắt gặp một mỹ nam nên ngắm chút thôi, haha! Chỉ nhìn thôi ăn không được.

Nói chuyện được một lúc thì bỗng nhiên cửa phòng mở ra, cứ tưởng Lãnh Tư Khiêm trở về nhưng không phải, đây… là bác sĩ Cố sao?!

Giọng nói của Cố Nhiên đặc biệt trầm ấm, tuy hiện tại có chút khàn khàn nhưng có vẻ điều đó vẫn chẳng có gì to tát. Nó vẫn rất thu hút.

- Xin chào, ủa…! Y Mai cô cũng ở đây sao?

Y Mai ngạc nhiên đến tròn mắt, cô và anh ta còn chưa chính thức gặp mặt nhau lần nào, thế làm sao mà…

- Chúng ta có quen biết trước đó?

- A, mấy hôm trước cô bị ngất nên tôi đến khám cho cô. Lúc ấy ngủ say như vậy thì biết thế nào được!

- Ra là anh, cảm ơn nhé. Tôi ra ngoài một lát, hai người từ từ nói chuyện đi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên yên lặng lạ thường, không những vậy nó còn khá là lúng túng. Chẳng biết cụ thể nên nói cái gì. Cố Nhiên mở lời trước:

- Chuyện là, hôm qua tôi có nhặt được cái ghim cài áo này, có phải của cô không?

Cố Nhiên đưa cho Tần San xem, quả nhiên khi nhìn thấy vật này cô có chút kích động. Nhanh chóng nhận lấy sau đó cảm ơn rối rít.

- Cảm ơn anh nhiều, nó rất quan trọng đối với tôi.

- Mà cô có thấy màu xanh lam của chiếc ghim cài áo đó y hệt màu mắt của tôi không? Tương đồng không ít đấy!

- Ha…hả?

Tần San nhìn thẳng vào mắt của Cố Nhiên, tim trong lồng ngực chợt đập loạn xạ. Quả thật rất giống, ánh mắt tinh anh như vậy cô nhớ rất rõ chỉ có người bạn kia mới có, thật sự là tìm được rồi sao?

- Trước tới giờ anh đều ở đây?

- Không đâu, tôi sống cùng bà bên Mỹ từ lúc mới chào đời rồi. Chỉ mới quay về gần đây thôi.

- Ra là vậy…

Hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Thật sự tìm lâu như vậy mà vẫn chẳng có tin tức gì, Tần San sắp kiệt sức rồi. Cô cảm thấy mệt mỏi trong sự chờ đợi vô thời hạn này. Cũng đến lúc nên buông tay thôi.

- Cô sao thế? Sắc mặt hơi khó coi, đau chỗ nào à? Tôi là bác sĩ, để tôi xem cho cô được không?

Hoàn hồn trở lại, Tần San nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói:

- Không sao, anh là bác sĩ mà còn để mình bị thương như vậy. Đúng thật là ngốc chết mất.

Cô vừa nói vừa cười khúc khích. Ở bên cạnh Cố Nhiên, Tần San rất thoải mái. Tâm tình cũng tốt hẳn lên.

- Bác sĩ cũng có lúc bị bệnh mà. Với lại lúc đó tôi thấy cô bị đám đàn ông kia vây quanh, tôi lo cứu người thì làm gì mà nghĩ nhiều được như vậy. Vẫn là cô ngốc, tối thế còn một mình đến nơi nguy hiểm.

- Anh như mẹ tôi luôn rồi. Nhưng cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Thật sự cảm ơn rất nhiều. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm, đi được chứ?

- Được, khi nào có thời gian thì điện báo với tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị nữa.

——————

Lãnh Tư Khiêm mua dâu tây về thấy Nhược Y Mai đang ngồi trên băng ghế đá ở khuôn viên bệnh viện phía sau lưng còn có cái cây rất to, bóng của nó rợp cả một vùng rộng. Những tia nắng tinh nghịch xuyên qua kẽ lá chiếu mình xuống nền đất, Y Mai trong mắt hắn phút chốc trông vô cùng dịu dàng.

Tư Khiêm từ đằng xa đi lại, hắn không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát cô. Để ý thấy Y Mai đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cái bụng còn chưa nhô cao lại được lớp váy rộng che lại nên thoạt nhìn chẳng giống người đang mang thai chút nào cả.

Nhược Y Mai vừa nói vừa cười, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương nhìn bụng mình. Lãnh Tư Khiêm ở xa như vậy còn cảm nhận được sự ngọt ngào đó, hắn biết cô trân quý bảo bảo đến mức cái gì cũng nghĩ cho đứa bé, đến bản thân cũng sắp quên luôn rồi.

Chỉ có điều, đôi lúc vì gấp gáp mà chạy như bay giống như sáng nay vậy. Sau khi bị hắn giáo huấn đều rất hối lỗi, ăn năn đến đáng thương.

Lãnh Tư Khiêm chầm chậm tiến tới, để hộp dâu trước mặt cô đung đưa qua lại, Y Mai nhìn thấy liền không kìm được lòng mà mắt sáng hết cả lên, hắn thấy vậy liền nói:

- Chẳng phải em muốn ăn dâu tây sao? Giờ anh mua về rồi nhưng lại không muốn đưa cho em.

Nghe vậy, Nhược Y Mai liền uỷ khuất, cô chờ hắn lâu như vậy bây giờ mua về rồi lại nói không đưa cho cô ăn.

- Tại sao chứ? Anh muốn gì mới chịu đưa cho em?

- Muốn em lấy lòng anh một chút.

Cô suy nghĩ hai từ "lấy lòng" này mãi, rốt cuộc là muốn cô làm sao. Trước giờ cô còn chưa biết làm sao lấy lòng đàn ông nữa.

- Chồng đẹp trai! Siêu cấp đại soái ca, em yêu anh nhất, kiếp này còn có kiếp sau sau nữa vẫn yêu anh, anh đưa em dâu tây đi!

-…

Cô đã khen hắn như vậy mà vẫn không chịu cho cô. Tên đáng ghét! Đột nhiên cô nghĩ đến một thứ chắc chắn hắn sẽ thích, nếu mà còn chẳng mảy may để ý thì cô giận hắn, đuổi hắn ra khỏi Tử Đằng Viên luôn.