Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 33: Sinh nhật




Hôm qua…hả?! Không phải đó là vết hôn do Khiêm để lại đó chứ! Vị trí khó quan sát vậy đến mình còn không chú ý thế mà mẹ nhìn qua đã phát hiện, mắt bà ấy thật tốt nha! Nhưng việc này xấu hổ chết mất.

- Có khi là muỗi cắn đấy ạ! Không sao đâu mẹ.

- Nhìn nó thật là mờ ám, nó xuất hiện ở một nơi mờ ám và màu sắc cũng…nói tóm lại nhìn nó rất mờ ám. Sau khi tiểu Khiêm đưa con về, nó lập tức khoá trái cửa, cô nam quả nữ ở cùng một nơi có phải hai con đã…

Khi Tô Tuyết Nhan nói vậy, da mặt Nhược Y Mai không dày nên bị đoán trúng thì mặt đỏ như trái cà chua. Mẹ Nhan rất hài lòng với biểu cảm này, xem ra thật sự sắp có cháu bồng rồi.

Lãnh Tư Khiêm nhìn Nhược Y Mai chăm chú, vẻ mặt này của cô hắn rất vừa mắt nhưng lại không nỡ để cô bị dồn vào chân tường nên đã mở lời giải vây:

- Mẹ đừng chọc cô ấy nữa, mẹ muốn biến Y Mai thành cà chua di động à.

- Thôi không đùa nữa. Xem con bé kìa, da mặt mỏng như vậy, trong đầu nghĩ gì liền viết hết lên mặt. Ăn sáng đi.

Hôm nay là ngày đầu tuần, cô vốn phải đi làm nhưng khi vừa mới thu dọn xong tài liệu chuẩn bị đến công ty thì Lãnh Tư Khiêm lại nói:

- Anh cho em nghỉ phép, không cần phải đến công ty. Tối qua mệt đến độ ngất lịm, ở nhà ngủ bù đi.

- Kh…không sao, em vẫn có thể đi làm được.

- Ồ? Thế tối qua có phải anh quá nhẹ tay với em không? Thời gian còn nhiều như vậy chi bằng chúng ta "vận động giãn gân cốt".

- Không được! Nghỉ thì nghỉ, chẳng lẽ anh không đi làm sao? Đã trễ rồi đấy.

Nghe Y Mai nói thế, Tư Khiêm nhìn vào đồng hồ đeo tay, ra là đã muộn làm. Cứ tạm tha cho cô ấy lần này đi.

- Vậy được, lúc khác lại cùng em tính sổ.

Phù~ Y Mai thở phào nhẹ nhõm. Coi như thoát được một kiếp nạn. Nếu anh ấy còn ở lại một chút thì xem như hôm nay cô khỏi xuống giường luôn rồi.

Lâu lắm rồi không gặp Tần San, cũng hơn một tháng chứ ít ỏi gì, dạo này cô ấy bận tối tăm mặt mũi. Bộ sưu tập được chọn để trình diễn trong show thời trang lớn ở Milan, cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải cố gắng hết sức.

Đang thơ thẩn nghĩ thì tiếng điện thoại reo lên, Tần San gọi từ Milan về cho cô:

- Alo? San San cậu không phải rất bận sao, có thời gian gọi cho tớ chi bằng tranh thủ nghỉ ngơi đi. Đừng coi nhẹ sức khoẻ của mình.

- Mặc dù có hơi mệt nhưng tớ vẫn ổn, thức ăn bên đây không hợp khẩu vị cho lắm. Món cậu làm vẫn là nhất.

- Đợi khi nào cậu trở về, tớ lập tức chiêu đãi, vừa hay mới học được mấy món mới giúp cậu bồi bổ sức khoẻ ngoài ra còn dưỡng nhan rất tốt nữa.

- Mong mau được về nhà quá đi! Tiểu Mai, báo cho cậu một tin vui nè! Có muốn nghe không?

- Tin vui?

- Ừm, một mình tớ đem hẳn hai cái giải Nhất về luôn rồi. Một là bộ sưu tập được ưa thích nhất, hai là nhà thiết kế trẻ xuất sắc nhất. Lợi hại không?

- Quả nhiên, nỗ lực khi trước của cậu cũng được đền đáp. Quay về phải mở tiệc chúc mừng thật linh đình mới được a!

San San đạt được thành tựu như hôm nay đều là cô ấy tự mình cố gắng từng ngày, thân là bạn tốt nhiều năm Y Mai cũng vui mừng thay cô.

- Khoảng ba ngày nữa là tớ về rồi. Bảo bối, tớ thật nhớ, thật nhớ cậu nha!

- Tớ cũng vậy. Chú ý sức khoẻ, bệnh dạ dày không được nhịn đói hay ăn thức ăn cay nóng, còn nữa…

- Được rồi cậu đúng là muốn lên làm mẹ tớ luôn rồi. Oa~ vẫn nên ngủ một chút, mắt sắp mở không lên nỗi nữa.Tớ cúp máy đây, bye bye~

- Bye.

Cả ngày không đi làm, ba mẹ thì lại đi sang nhà bạn cũ chơi đến tận ngày mai mới về, ở nhà chán như vậy. Thôi kiếm việc gì đó làm đi, dù sao thời gian dư dã cô có đầy.

Hưm…hể?! Hình như hôm nay là sinh nhật của "người nào đó" , lúc đi làm giấy đăng kí kết hôn cô thấy ngày sinh của hắn trên chúng minh thư. Không ngờ nhìn một lần liền nhớ đến tận bây giờ.

Nhanh chóng đi tìm bác Khương để hỏi chuyện tổ chức sinh nhật cho hắn, gia tộc lớn như Lãnh gia thì vào ngày này hẳn mời rất nhiều khách khứa nhưng sao hôm nay vẫn chưa chuẩn bị gì.

- Bác Khương! Cho cháu hỏi hôm nay là sinh thần của Tư Khiêm đúng không ạ? Không cần tổ chức tiệc này nọ sao?

- A! Tiểu Mai đó hả, cháu cũng biết hôm nay là sinh nhật thiếu gia à. Thường thì không tổ chức rườm rà, hơn nữa ngày sinh của con cháu Lãnh gia đều được giấu kín.

Ra là vậy, hèn chi chẳng có ai đến chúc mừng. Vì họ không phải không muốn đến mà là căn bản chẳng biết gì.

- Thật ra, dù là người thừa kế của Lãnh gia nhưng vào ngày này thiếu gia sẽ về nhà sớm một chút, cùng lão gia và phu nhân nấu bữa cơm rồi ngồi ăn chung. Như vậy rất đầm ấm.

Y Mai quả nhiên vẫn chưa hiểu hết con người của Lãnh Tư Khiêm, một nhân vật cao cao tại thượng như vậy lại sống rất tình cảm, quả thật khiến người khác ngạc nhiên.