***
[...Từ chiều ngày 5 tháng năm, mưa lớn và bão đã bắt đầu nổi lên ở các tỉnh miền Trung, theo thông báo từ đài khí tượng trước đó thì...]
Hoàn Lam Anh dậy sớm, vừa tỉnh ngủ thì tivi cũng được người tắt đi, vậy nên tin tức vừa rồi cũng bay khỏi lỗ tai. Có lẽ cô vẫn chưa ý thức được rằng tin tức đó là tin cuối cùng mà cô nghe được, trong hôm nay.
Lam Anh nhìn đồng hồ, chỉ mới 5 giờ rưỡi sáng. Khó khăn cử động chân tay hơi tê cứng của mình, bước xuống tập thể dục, bắt buộc bản thân tỉnh táo một chút. Cô ngập ngừng hỏi Hệ Thống:
"Đến chưa..."
Kỳ thật là Lam Anh đã hoàn toàn tin tưởng mạt thế sẽ đến rồi, cái cảm giác lo sợ điều gì đó ập đến cô, ngay cả khi ngủ. Nhưng bây giờ HOÀN THIÊN hệ thống lại im lặng, cho đến khi
Lam Anh mất kiên nhẫn, hệ thống sâu kín trả lời, âm thanh điện tử vẫn cứng còng:
《Ký chủ...》
Hệ Thống nó phát hiện năng lượng THIÊN KHÔNG CHI ĐẠO đang ẩn trong cổ tay trái của Lam Anh. Tuy nhiên, nguồn năng lượng đó quá mỏng manh, còn không bằng một sợi chỉ. Nếu không phải là Hệ Thống nó kiểm tra kĩ lưỡng, chắc chắn sẽ bỏ qua cái thứ này.
Nhưng mà, điều này rốt cuộc là tốt hay xấu? May mắn thì Lam Anh sẽ không vướng vào hiểm họa. Còn không, số mệnh của cô ấy sẽ bị kẻ khác nắm lấy.
A... ...
"Hệ thống, ta sẽ trở thành xác sống sao?"
Lam Anh ngơ ngác hỏi, như thói quen cắt gọn lại móng tay và chải tóc.
《...》Hệ Thống nó đang bận phân tích nguồn năng lượng kia.
Lam Anh không có nghe thấy âm thanh điện tử hồi đáp. Cô vân vê chiếc điện thoại.
_______Hai tháng nay cô khá yên tĩnh. Cứ tự nghĩ là đi tới đâu tính tới đó, binh đến có tướng chặn. Bởi, trong lòng Lam Anh thì người thân quá quan trọng. Trong vô thức, cô đã tạm bỏ qua về bản thân mà luôn nhớ đến họ: cha, mẹ, nhà ngoại, bạn thân thời cấp hai còn trên thành phố...
Nhưng khi nguy cơ gần kề, Lam Anh mới chợt nhận ra thời gian của bản thân quá ít ỏi. Phải nói là cấp bách, và cô phải kiềm chế lại sự hoảng loạn dưới đáy lòng.
Giờ thì lý trí hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc đã hoàn toàn thanh minh, Lam Anh nhận ra rất nhiều điều mà bản thân lo sợ.
Tỉ như nếu mạt thế thật sự đến vào ngày hôm nay, trước tiên cô có nên báo cho mọi người biết hay không? Nếu họ nghĩ cô bị khùng thì cô cũng chẳng có cách nào để chứng minh. Vì Lam Anh biết sự tồn tại của Hệ Thống là tuyệt mật. Nhưng một ngày thì họ có thể làm gì, ít nhất chuẩn bị tinh thần nghênh đón sao?
Thật ra, trước đó trên một vài trang web của X Việt cũng có đưa thông tin về kỷ nguyên tận thế. Dĩ nhiên cô cũng đã xem qua và không có gì đáng lưu ý, mọi người trên mạng xã hội thường ít để ý, họ cho đó là tin nhảm hoặc mua vui nào đó.
Vốn là, cả đất nước vẫn luôn tin tưởng, khó khăn và khổ sở từ dịch bệnh sẽ mau chóng qua nhanh mà thôi. Và hiện tại mọi người vẫn tin, bởi dịch bệnh dần có dấu hiệu giảm bớt.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là điềm báo trời lặng trước cơn bão.
Và,
bản thân cô nên làm những gì?
________Lam Anh vừa suy ngẫm vừa luyện tập dị năng nửa ngày.
Giờ không thể liên lạc được với người thân và những người cô quan tâm trên thành phố H. Nếu mạt thế thật sự giáng xuống, cô nhất định phải sống sót tìm đến bọn họ.
...Hoàn Lam Anh đã niệm câu này × N lần.
Đúng vậy, quan trọng là mạt thế có đến thật hay không, chứ như bây giờ trời xanh nắng ấm, rất khó để người ta tin tưởng lát sau bầu trời này sẽ đi vào hủy diệt... Không biết gì về mạt thế, Hệ Thống hẳn là có kinh nghiệm đi, nhưng theo thông tin Hệ Thống nó báo cho cô là trước đó đã có 63 ký chủ "trải nghiệm", vậy chắc hẳn lần mạt thế này cũng sẽ khác...
_______1 giờ chiều nay, Hoàn Lam Anh vẫn phải đi học. Hôm nay vốn là thứ bảy.
Cô định xin nghỉ học, nhưng điện thoại lại reo lên, đầu để số điện thoại của thằng em:
"Alo, gì hả?"
""Chị hai...## lớp...##... ở lại học hai buổi###... nên chiều mới về...##"".
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rè rè khó nghe, nhưng Lam Anh vẫn bắt được vài điều. Cô nhăn chặt chân mày:
"Mày xin nghỉ buổi chiều hôm nay đi! Nghe chị..."
""Gì...##...thầy...###không cho...#...""
"Tút..Tút!!"
Lam Anh:"..."
Kế hoạch của cô phải thay đổi, thằng em trai hôm nay học ở trường cả ngày, cô không thể núp ở nhà được.
Nghĩ đến đây Lam Anh tập trung tinh thần, vận chuyển năng lượng dị năng kết nối với không gian của bản thân.
Xung quanh không khí ngừng lưu động trong chốc lát, tiếp theo đó là vài bao gạo lớn trống rỗng hiện ra rơi bịch xuống sàn gạch. Coi như để lại cho nhà nội vậy.
Vừa vận dụng dị năng lấy đồ từ không gian, đầu Lam Anh lại quay mòng mòng, chóng mặt đến mức cô phải tạm nhắm mắt ngã ngồi tại chỗ.
Cái cảm giác choáng đầu này vô cùng đáng ghét, ý thức bị kéo đi kéo lại, lo sợ hồn phách sẽ bị năng lượng vô hình của không gian chèn ép phát nổ. Còn đáng sợ hơn việc uống mười bịch thuốc ngủ liều lượng cao ấy.
____________
_____
Sau khi nghỉ ngơi cho tinh thần hồi phục, thì đúng mười hai giờ kém năm phút, Hoàn Lam Anh đến trường.
Cô gặp Ngọc Thảo.
Không tính là thân thiết như keo sơn, nhưng vượt mức bạn bè bình thường, vẫn hay giúp đỡ lẫn nhau và giữ liên lạc thường xuyên.
Ngọc Thảo không tính là mỹ lệ, nhưng thanh tú thì có thừa, thêm vào việc cô ấy hay thích làm đẹp cho bản thân và học lực khá tốt, Lam Anh vẫn lấy người bạn này làm tự hào. Không chỉ nhiệt tình mà còn rất dễ nói chuyện.
Nhưng là,
cô ấy vẫn mắng Lam Anh bị điên khi Lam Anh nói chuyện về ngày tận thế.
"Con điên..!"
Ngọc Thảo khoác chiếc áo ngoài màu đen, cười nghiêng ngả nhìn Lam Anh như nhìn người tâm thần.
Hoàn Lam Anh mặc chiếc áo khoác ngoài dầy cộm màu tối, hơn nữa còn trùm kín mít. Đeo ba lô lớn mà Ngọc Thảo không biết nhét những gì vào đấy nữa. Với bầu trời đang có gió nhẹ và nắng ấm như hôm nay, ăn mặc như Lam Anh rất dễ khiến người khác liếc nhìn, mặc dù Lam Anh mặc kệ đánh giá của người khác.
"Mày không tin tao á?"
"Xàm không! Mày nghe tin vịt ở đâu đấy, coi chừng bị người ta chửi cho!? Dịch bệnh sắp hết rồi nhá!"
"..." Lam Anh đã nhắc nhở với cô ấy về việc này từ hai tháng trước, nhưng dĩ nhiên là Ngọc Thảo không tin.
Lam Anh thở dài thườn thượt.
Cả hai vừa trò chuyện vừa đi, Lam Anh đang phân tâm nên nói câu được câu không.
Đứng trước cổng trường,
Lam Anh đột nhiên hoài niệm một số chuyện mơ hồ, cho đến khi bạn học gọi to.
_____________14 giờ 30 phút.
Mọi tiết học đều trôi qua bình thường, bên ngoài không có tiếng côn trùng kêu to, gió thổi hơi mạnh, cây cối cũng lay động theo một tiết tấu không nhanh không chậm. Dường như chúng đã đoán ra được điều gì đó sắp đến.
Lam Anh có khi căng thẳng, có khi thẫn thờ nhoài mắt ra cửa sổ, tầm mắt chỉ nhìn thấy trời cao và những tầng mây trắng xóa, nắng nhạt.
"Hệ thống? Mi lừa ta ư??"
Hoàn Lam Anh nằm vật xuống mặt bàn, lẩm bẩm trong đầu, giọng điện tử của hệ thống nghiêm trọng nhắc nhở:
《Ký chủ. Chắc chắn là ngày hôm nay》
Lam Anh thở dài,
đứng dậy xin phép giáo viên bộ môn ra ngoài. Đang tĩnh tâm hít thở không khí buổi trưa pha hơi nóng, cô nhìn thấy bầu trời dần có mây đen kéo đến.
Tim lộp bộp đập mấy phát, Lam Anh xin vào lại lớp, tròng mặc lại áo khoác. Khẩn trương nghe tiếng gió càng lúc càng mạnh...
Mọi người trong lớp cũng phát hiện bắt đầu có gió lớn, nhưng không quá căng thẳng như Lam Anh, có bạn còn nhoài đầu ra cửa sổ hưởng thụ gió mát.
"Thật sự có gió lớn..?"
Ngọc Thảo bất ngờ hỏi, sau đó nghi hoặc nhìn Lam Anh đang nghiêm trọng nhìn bầu trời từng li từng tí.
"Đúng....bầu trời..!?"
Lam Anh đột nhiên đứng dậy nhìn ra cửa sổ, thầy dậy học bất ngờ định nhắc nhở cô, có bạn nhìn theo phát hiện, la lên:
"Nhìn mây kìa..."
_________Như những cực quang giáng xuống,
mây trên trời nhanh chóng bị pha một màu đỏ tím quỷ dị.
Gió càng lúc càng mạnh mẽ, có xu hướng phát triển thành bão. Thậm chí mọi người còn bắt đầu nghe được tiếng cành cây gãy rạp xung quanh và xa xa.
Gió lớn. Học sinh bắt đầu nhốn nháo, người đi đường cũng nhanh chóng tìm chỗ trú.
...
Hiệu trưởng cho giáo viên trấn an học sinh, bảo họ ổn định lại. Nhưng gió vì thế mà không giảm, tiếng đổ vỡ và tiếng gạch ngói bung tróc va chạm vang lên liên tiếp...
Lam Anh ngồi yên trên bàn, hệ thống nhắc nhở:
《Ký chủ. Mau ra khỏi trường! Mạt thế đến thì trường học chính là nơi tập trung nhiều xác sống nhất》
"Im đi".
Đi không kịp rồi, bão thật sự đã đến, "rào rạt"
mưa lớn ầm ầm trút xuống, mái ngói liên tiếp vang lên những âm thanh chói tai.
Học sinh gom lại tập trung ở tầng dưới cùng, đường điện bị cúp, dây điện chằng chịt loẹt xoẹt rơi vãi trong và ngoài đường.
Trời âm u tột cùng, ngọn gió mãnh liệt như cứa vào mặt bọn họ, bụi và những gì bị gió cuốn bay lên mù mịt, căn bản ko nhìn thấy rõ trong phạm vi năm mươi mét.
Cơn bão kéo dài hai giờ, đến khi nó có dấu hiệu giảm xuống thì mưa lớn lại càng lớn. Nước trút xuống như muốn gột rửa hết tất cả.
Sân trường trung học phổ thông KMTN đầy rẫy mảnh gạch tróc, mái ngói đổ vỡ, cành cây tan tác, còn có cả rác, giấy sổ sách, ... và dây điện bị thổi bay từ đâu rơi xuống.
Mưa.
Mưa ù ù nặng hạt.
Mọi giáo viên nghiêm trọng nhìn bầu trời, màu đỏ tím đáng sợ đó len lỏi với những đám mây đen tối, không còn chút ánh nắng. Họ đã cho gọi cho cứu hộ, mau chóng đến để đưa các học sinh đi trú ẩn. Ai ai cũng có vẻ mặt rầu rĩ, nôn nóng lo lắng, sợ hãi dày vò họ. Không ai dám liều mạng chạy về nhà, hết bão rồi lại mưa lớn, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì nữa...
Mặt trời bị che khuất từ buổi trưa, đường điện lại bị cắt, ngôi trường lâm vào âm u dù chỉ mới 3 giờ chiều.
Ở các dãy phòng học dưới.
Lam Anh nghiêm túc cùng các bạn trong lớp dồn vào một góc tránh mưa tạt ướt. Trận bão trước đã thổi nát cửa kính, rác bay đầy vào.
Bỗng nhiên, bên dãy phòng đối diện có âm thanh huyên náo ầm ĩ. Bọn họ thấy các giáo viên hoảng loạn trợ giúp học sinh nâng rất nhiều, rất nhiều bạn học đến phòng y tế, đó là những học sinh bị ngất xỉu.
"A!!"
Tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên ngay bên cạnh bọn họ.
***7***
"__________Á!!"
"Hoảng cái gì!?"
"Bạn này chỉ sợ quá nên ngất thôi!" Có bạn học đang ngồi dựa lưng nghỉ ngơi, nghe tiếng hét chói tai như vậy, cậu ta liền quát lại. Cũng chỉ vì muốn bình ổn sự sợ hãi đang dần dần bao phủ tất cả mọi người ở đây.
Người bị ngất đầu tiên trong lớp này là Như Ý.
Có lẽ, Lam Anh vẫn còn khỏe, cô ấy mới chính là người có thể chất kém nhất, gió thổi cũng có thể trở bệnh. Như Ý cũng thường xuyên bị thiếu máu mà tái xanh mặt ngất xỉu, nên mọi người cũng không quá hoảng.
"Không...Không phải!! Trán nóng... trán nóng lắm..."
Người bạn vừa la lên lúc nãy nói năng lắp bắp, dường như vẫn còn giật thót.
Lam Anh ngồi gần, thuận tay đưa qua, độ nóng trên trán Như Ý khiến tay cô như bị phỏng bất chợt rụt lại.
"Hình như nóng sốt rồi."
Mọi người nghiêm trọng nhìn qua, rồi hốt hoảng, không chỉ có bạn vừa rồi
Mà lần lượt, lần cũng có người khác bất tỉnh. Một giây trước bọn họ vẫn còn đứng đấy, giây sau đã như con rối gỗ bất tỉnh ngã vật.
Những người khác bắt đầu hoang mang, nhốn nháo ầm ĩ.
Cơ thể những người bất tỉnh nóng hầm hập như phát sốt. Giáo viên căng thẳng định đi tới sơ cứu, nhưng đồng loạt có nhiều học sinh bất tỉnh như vậy, mọi người đều vô cùng vô cùng bận rộn chăm sóc cho họ.
Bên ngoài cũng có rất nhiều tiếng ầm ĩ sợ sệt, có cả tiếng khóc lớn. Không chỉ có lớp của Lam Anh xảy ra chuyện, mà còn có nhiều..., rất nhiều người đột nhiên bị như vậy. Giáo viên cấp tốc gọi điện thoại cầu cứu, e là có bệnh dịch lạ bùng nổ. Tuy nhiên, đường điện đã sớm đứt, rất nhiều điện thoại đã mất sóng. Họ không thực hiện cách ly. Bởi triệu chứng đột ngột bất tỉnh và nóng sốt lần này không giống với bệnh S.v2. Vả lại, số người bất tỉnh đông gấp ba bốn lần số người còn tỉnh táo, họ không kịp thời gian điều chỉnh.
Lam Anh đang ở tại lớp, hiện cả lớp hơn ba mươi người thì đã có hai mươi bốn người ngất lịm. Lam Anh cùng những người còn lại thực hiện sơ cứu cho số người này, giúp họ xoa bóp cơ thể để máu tốt lưu thông. Các giáo viên thì bận rộn đến chân không chạm kịp đất, trong khi bên ngoài vẫn còn mưa lớn, ngập nước cả sân trường.
Trời ngày càng tối, càng tối.
Mọi người như đồng loạt cảm nhận được điều gì đó, tóc gáy toàn thân dựng hết cả lên, họ nhìn bầu trời.
Màu đỏ tía quỉ dị kia vẫn còn bao phủ cả khoảng chân không phía xa, thỉ thoảng uốn lượn, trông như lọn máu bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành mưa mà rơi xuống.
Hoàn Lam Anh bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran lên, sống lưng và đại não cảm nhận được một luồng khí lạnh toát chạy dọc. Sự lạnh lẽo nãy khiến Lam Anh run rẩy, hai tay cũng bởi vì ảnh hưởng mà run run lên bất quy tắc.
"Làm sao vậy?"
Kim Như bên cạnh ngó thấy cô như vậy, bỗng cầm lấy hai tay Lam Anh, sự lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay khiến cố ấy rùng mình, dùng sức xoa nắn: "Sao lại lạnh thế này? Để tôi xoa bóp cho".
"Không sao". Lam Anh rút tay mình lại. Cô lảo đảo hai bước đứng dậy, loạng choạng đi về phía cửa lớp.
"Lam Anh!?"
Ngọc Thảo hướng phía cô hô nhỏ.
"Thảo, ..mày đi với tao đi!"
"Đi đâu?"
"Ra cổng..."Lam Anh không biết phải nói đi đâu trong khi trời vẫn còn mưa, và ngoài đường có những dây điện chằng chịt nguy hiểm rải rác do cơn bão.
"Không được!!"
Lam Anh thoáng dừng bước.
Cô oán hận chính mình vô dụng. Cho dù cô có biết trước mạt thế thì sao... chả phải cũng vẫn là bình dân không có đường xoay sở à. Cô phải đi qua trường học của thằng em. Ngọc Thảo cô cũng muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ cô nhận thấy cơ thể mình bắt đầu không ổn rồi.
Cảm giác vô lực toàn thân, nhưng chân cô vẫn cứ đứng vững ở đấy. Xương sống lạnh toát, cơ thể cũng theo lạnh như băng. Kiểu vô lực và mất điều khiển này khiến cô rất khó chịu, giống như bị kẻ khác thao túng.
《Ký chủ. Cô sắp hóa tang thi》
Hệ Thống réo rắt gọi to trong đầu. Ký chủ còn không mau mau đi nữa, xác sống sẽ bắt đầu xuất hiện, đến lúc đó nhà trường này sẽ trở thành địa ngục.
Lam Anh tỉnh táo lại.
Sống còn mới là điều quan trọng, cô không thể ngồi chờ chết hay đợi ai đó chìa tay giúp đỡ. Tự mình phải gánh lấy thân mình trước, rồi hẵng nói chuyện bảo vệ ai khác.
Đột nhiên Ngọc Thảo lại chạy đến, sau lưng đeo cặp và tay cầm chìa khóa xe, biểu cảm vừa hoảng vừa khó coi:
"Không được, tao cũng muốn chạy về nhà, mẹ tao đang bị sốt! Nhà cũng vừa lúc không có ai hết... Mày đi với tao đi?"
Lam Anh lắc đầu: "Tao phải qua trường trung học cơ sở đón thằng em, mày về thì đi nhanh lên đi, cẩn thận!"
Dù sao khi tang thi xuất hiện, ở nhà vẫn ổn hơn là ở trường học. Lam Anh chưa biết điều này kinh khủng như thế nào. Nhưng cô bắt đầu cảm nhận được tử khí đang vây quanh khu trường này.
Trong màn mưa, bóng cô gái dần dần khỏi cổng trường. Có giáo viên nhìn thấy nhưng họ đang rất bận, bất lực theo dõi bầu trời dần âm u hơn.
Ngay khi Lam Anh ra khỏi cổng trường,
từ phòng y tế, da dẻ của một vài người bất tỉnh trở nên xám ngắt.
Một đàn quạ đen bay ngang bầu trời. Chúng đậu trên những cành cây, im lặng chờ điều gì đó.
#
***8***