Hoàn Lam Anh

Chương 55: Thanh Đáng Sợ




Chương 55: Âm thanh đáng sợ

*

Vào buổi sáng hôm sau, mọi người tập trung xuống dưới nhà hàng một lần nữa.

Trước khi anh Lân dẫn người đi, Tấn Quốc gọi nhóm sinh viên học sinh bọn cô lại và phát cho mỗi người năm viên tinh hạch trắng cùng một cái ba lô trong đó có vật tư. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tấn Quốc nói đây là bồi thường vì nhóm người phản bội hôm trước đã giam giữ bọn họ.

Đám người Mai Phương dĩ nhiên rất vui mừng, bọn họ bây giờ chỉ còn lại có bảy người đều mang dị năng không tính Hoàn Lam Anh. Bình thường bọn họ cũng rất khó khăn gϊếŧ trên mười xác sống mới tìm được một viên tăng năng lực, hiện tại Tấn Quốc cho mỗi người năm viên thì phải nói vui mừng đến mức nào.

Lam Anh thấy có gì đó không đúng, quả nhiên trong ba lô mà cô được phân, Tấn Quốc còn lén bỏ thêm năm viên nữa. Cộng thêm năm viên trên tay và tám viên hôm trước do gϊếŧ xác sống vây quanh nhà dân, cô có được tổng là mười tám viên tinh hạch trắng sơ cấp.

[Túc chủ...]

"Không!"

[...]

"Đợi ta tăng vững năng lực đã, chừng nào đánh gϊếŧ được tang thi cao cấp hơn thì sẽ cho mi!"

[...]

Chắc chắn đã có Hệ Thống Đối Kháng Mạt Thế rồi nên muốn bỏ quên nó đây! Hừ!

Lam Anh, nhóm sinh viên bên Đoàn Vân Khải và Mai Phương cũng gia nhập đội người bên anh Lân đi thu thập vật phẩm. Nhưng Đỗ Tuyết Nhung vì dị năng quá yếu nên bị Mai Phương ép buộc ở lại. Tổng số là ba mươi lăm tính cả người dẫn đầu là anh Lân. Lam Anh để ý, kinh ngạc khi phát hiện hơn một nửa số người đều có dị năng hoặc là thể chất khá tốt.

Xem ra, ba con Thiểm Thực Giả biến dị kia tìm đến cũng không phải không có lí do. Giả sử chúng nó ăn được nhóm người bọn họ thì không biến nó sẽ mạnh lên đến mức nào, Lam Anh rùng mình mà nghĩ.

Xuất phát!

Từ nơi trú ngụ của cả đội đi tuyến đường BT-KT chỉ có năm kilomest, nếu đi bộ với cường độ cơ thể của dị năng giả là bọn họ thì chỉ cần nửa giờ là đến nơi. Và vì tuyến đường đó cũng có vựa lúa gạo nên mọi người đều ngồi gọn lên bốn chiếc xe bán tải, còn lại đều tìm phương tiện khác như xe máy hoặc ô tô.

Vốn đoạn đường chỉ mười mấy phút, vì gây ra động tĩnh mà trễ thêm hai mươi phút do xác sống ùa ùa kéo tới, muốn phân chén canh ngọt là đám bọn họ này.

Lam Anh ngồi trên xe mà cảm thán lợi ích của việc có đồng đội, bản thân mình chỉ cần ở phía sau xem bọn người anh Lân tiêu diệt xác sống, thỉnh thoảng chỉ xử lí vài ba xác sống lọt lưới là được.

Chỉ sau hai mươi phút, đám người anh Lân đã diệt sạch sẽ trên dưới hai trăm tang thi ngửi mùi thịt người mà kéo tới, trong đó có vài con tang thi cấp hai có dị năng hoặc vài chục con cấp 1 vừa hình thành tinh hạch trong não.

Chạm chân đến tuyến đường đã định sẵn trước đó, đúng như người dẫn đầu nói, khu vực quanh đây có khá nhiều tiệm tạp hóa lớn nhỏ phân bố san sát nhau, vựa lúa gạo, nhà hàng bình dân,...v.v Và đa số vẫn chưa bị phá hỏng, hơn nữa nơi này còn rất vắng vẻ ít xác sống lui tới. Mọi người thấy vậy, đều rất vui mừng xuống xe.

Lam Anh nhảy xuống quan sát chung quanh, trong lòng hơi lành lạnh, tình cảnh yên ắng này khiến cô trở nên cảnh giác hơn nữa, nó giống như báo hiệu chuyện nào đó kinh khủng sắp xảy ra. Tựa như, tựa như lần đầu gặp con chó tang thi kia...

Anh Lân cũng nghi ngờ cau mày sau khi xem xét một vòng xung quanh. Có người bên cạnh thấy lạ, hỏi:

"Anh Lân, anh thấy thế nào?"

Ngó thấy thái độ nghiêm túc của anh ta, mọi người đều im lặng tập trung lại. Anh ta nói:

"Đáng lẽ ra phải có vài ba người canh giữ ở đây."

"Là sao, anh Lân?"

"Tuần trước tôi và vài đồng bạn đi qua ở nơi này, sẽ có vài tên đàn ông chạy ra hỏi thăm. Họ còn ngăn cản chúng tôi lấy đi thực phẩm, nói đó là của xóm bọn họ..."

Anh ta kể, lúc đó vẫn có vài hộ gia đình còn mạnh khỏe đi ra, anh ta thấy nơi này có hàng rào gỗ, có người canh giữ, lại ít xác sống. Thiết nghĩ đây là nơi người ta muốn định cư lâu dài, nên anh ta và đồng đội cũng không còn tha thiết với vật tư ở nơi này nữa.

Nhưng hiện giờ cảm một đám hơn ba mươi người bước vào, mà nơi này lại không có động tĩnh gì, là sao đây?

Nghe vậy, bất giác tất cả mọi người đều trở nên đề phòng cảnh giác chung quanh hơn.

Anh Lân đưa tay ra hiệu:

"Cất xe vào nơi kín đáo chút. Phân ra ba nhóm người, mười bốn người đi theo tôi vào mấy kho xăng dầu phía xa. Hai mươi người còn lại chia làm hai nhóm thu gom đồ trong các tiệm tạp hóa, vựa lúa gạo. Hành động im lặng một chút, nhanh đi! Xong việc tập trung bên phía Á Mỹ Tạp Hóa."

Anh Lân điểm điểm mười bốn người có vẻ lợi hại, Lam Anh và Đoàn Vân Khải đứng gần đó, anh ta nhìn lướt qua hai người, sực nhớ đám trẻ có dị năng tương đối này từ miệng Tấn Quốc kể. Anh ta chọn luôn cả hai.

"Đi!"

Ba hướng đồng loạt di chuyển.

*

Nơi tuyến đường nơi bọn họ đặt chân nằm sát bên cạnh đầm T Tường, một cái đầm nước hình thành từ con sông phía tây kia và là một đầm nước lớn. Tại nơi này di chuyển về chếch phía đông bắc khoảng mấy mươi kilomest, họ sẽ chạm đến trung tâm thành phố của tỉnh Hắc Thủy.

Cái đầm nước này sâu đến trên dưới mười thước, cơ hồ kéo dài mười kilomest. Bây giờ, nhóm người anh Lân mang theo đang dừng lại ở đoạn đường giữa đầm, nơi hai bên bờ có độ rộng hẹp nhất. Có đến hai ba tiệm xăng dầu nhưng kho xăng dầu ở chỗ này là lớn nhất.

...

Trong khi mọi người thu thập thùng dầu, bầu trời phía trên đầm nước đột nhiên kéo đến mây mù, không khí dần trở nên âm u hơn dù bây giờ chỉ mới chín giờ sáng.

"Thời tiết gì thế này?"

Người nào đó than vãn, anh Lân nhìn qua định nhắc nhở nghiêm túc một chút, đột nhiên nhìn thấy sương mù nổi trên đầm nước cách nơi này không xa. Mặt anh ta biến sắc như cảm ứng được điều gì, quát lạnh:

"Tất cả lùi vào kho hàng, nhanh!"

Đột nhiên bị quát, mọi người đều sững ra chưa kịp hiểu gì, có người định hỏi thì bỗng phát hiện ra trời mưa.

Từ phía đầm nước rộng lớn, một âm thanh âm trầm kì lạ phát ra: "U... Uuu..."

Âm thanh tựa như một sinh vật nào đó đang kêu lên với một hơi rất dài, Lam Anh và một vài người kịp thời bịt tai lại theo bản năng của cơ thể. Quả nhiên, theo âm thanh ghê rợn đó, ánh mắt của vài người trở nên mơ hồ như mất đi thần trí, họ đứng sững ra như thể mờ mịt không đường lối.

Khi anh Lân phát hiện ra trạng thái kì lạ của mấy người này, bọn họ đã liêu xiêu đi ra bên ngoài trời mưa. Anh ta đi ra toang kéo một người thì chợt sững lại, đây không phải giọt nước mưa, mà là...

"Mau lôi bọn họ trở lại kho hàng!" - Anh Lân nói to với những người còn chưa bị rơi vào mơ hồ.

Lam Anh chạy ra, nhưng âm thanh tu tu đó hễ cứ mở một tay đang bịt tai lại thì nó cứ chui vào trong não, khiến đầu óc cô choáng một cái. Vài người chạy ra do kéo người mà bị âm thanh đó chui vào tai, rơi vào trạng thái mơ màng không phân rõ hướng.

Tạm chưa nghĩ ra cách nào hay, Lam Anh nhấc một chân lên đạp ngã một người, người nọ té ngã rạp, cựa quậy định ngồi dậy nhưng chân phải Lam Anh vẫn đang đạp người đó. Bỗng một dây leo quấn tới, trói chặt người đó, Lam Anh nhìn qua, là một người còn thanh tỉnh có dị năng hệ mộc. Anh Lân thấy vậy nói:

"Đánh ngã bọn họ, buộc lại cố định!"

Cũng may người dị năng hệ mộc kia không quá yếu, vẫn có thể gọi ra dây leo trói hết mấy người thần chí không rõ, mọi người hợp lực lôi sền sệt bọn họ vào lại kho hàng, đóng rầm cửa khóa lại.

Vài phút sau, âm thanh quái quỉ đó nhỏ lại rồi biến mất...

Anh Lân và hai người khá mạnh quyết định chạy theo đường cũ tìm giúp hai nhóm người còn lại, thấy Lam Anh không đi vào kho hàng, làm mặt hung dữ nói:

"Sao còn không vào?"

"Con có thể giúp được!" - Lam Anh nghiêm túc nói, nếu cô trụ không được, cho Hệ Thống tích điện đánh thức là được.

"Theo sát!"

Anh Lân cũng không rảnh bắt buộc tiếp mà chạy một mạch hồi đường cũ.

Chạy ra bên ngoài, Lam Anh rốt cuộc đã hiểu vì sao anh Lân lại phản ứng như thế.

Đây đâu phải là nước mưa rơi..., mà đây là, những giọt nước trong cái đầm rộng đó, đương nhiên nếu cô và anh ta không nhầm, nước mưa làm sao mằn mặn lờ lợ thế này...

Vừa chạy, họ vừa đề phòng nhìn đám mây khổng lồ âm u lơ lửng bao phủ trên đầm nước, Lân chưa kịp ngạc nhiên về tốc độ và lực lượng của Lam Anh thì hai người bên cạnh hoảng sợ kêu lên:

"Xem kìa! Đó là gì?"

"Quỷ!!!"

"Điên à?" - Anh Lân thấp giọng mắng đồng bọn bên cạnh, đám người đang đi tới là những người dân bình thường cơ mà...

Nhưng...

Khi anh ta nhìn lại thì kinh hãi, bọn họ nào phải con người kia chứ...

#k