Phàn Thắng Mỹ đọc tin nhắn lại lần nữa, bĩu môi, “Tiểu Quan, chị dạy em hai đạo lý làm người nhé. Đầu tiên, nếu đối phương có thành ý thì tin nhắn hoặc điện thoại mời nhất định sẽ gửi trước một khoảng thời gian thích hợp, để cho con gái có thời gian suy nghĩ cẩn thận, càng tuyệt đối không được gửi vào đêm hôm khuya khoắt; thứ hai, nếu là một quản lý Bạch không đẹp trai gửi đến tin nhắn như vậy thì có phải em sẽ dĩ nhiên coi đấy là quấy rối tình dục không? Vậy thì mời một đồng nghiệp, tin nhắn gửi đến từ cấp trên soái ca này cũng là quấy rối tình dục. Công ty nào mà không cấm yêu đương văn phòng, nếu như vi phạm thì người xui xẻo chắc chắn là nữ văn thư cấp thấp như Tiểu Khưu. Đây không phải chuyện đùa, là một sếp nam thì càng hiểu rõ hậu quả.”
“Nhưng mà nếu hai người họ thật sự yêu nhau, tương lai cho dù thế nào thì có thể nghĩ cách giải quyết mà.”
“Tương lai rất rõ ràng, không phải Tiểu Khưu nghỉ việc thì Bạch soái ca cũng từ chức. CV của Tiểu Khưu như vậy tìm việc làm không tiện, em ấy sẽ khăng khăng không chịu nghỉ việc. Bạch soái ca mới vừa làm đến quản lý, hơn nữa trong tay lại chưa thi được tấm bằng kế toán… Hừ, một kế toán nam lăn lộn mấy năm rồi mà chưa thi đậu CPA, cơ bản đừng hi vọng sẽ có tương lai, anh ta cũng chỉ có cách duy nhất là ôm chặt công ty có thể thưởng cho anh ta một chức vụ quản lý không buông mà thôi. Đến lúc đó chắc chắn Tiểu Khưu sẽ hi sinh. Tin chị đi, Tiểu Quan, chị làm nhân sự nhiều năm, mắt nhìn người thâm sâu lắm. Những cô gái tỉnh lẻ không sống ở Thượng Hải như chúng ta, công việc là chỗ dựa duy nhất, tuyệt đối không được mạo hiểm vì một người đàn ông không có tiền đồ. Ngày mai, bảo Tiểu Khưu mặc bộ màu xanh đậm này, bớt nữ tính lại mới được. Chị đi ngủ đây, mệt chết mất.”
Phàn Thắng Mỹ giao lại điện thoại của Khưu Oánh Oánh cho Quan Sư Nhĩ, vào phòng ngủ tẩy trang. Quan Sư Nhĩ đứng yên tại chỗ ngẩn người, lúc thì cảm thấy những lời Phàn Thắng Mỹ nói cũng có lý, lúc lại nghĩ rằng Phàn Thắng Mỹ quá bợ đỡ, nhất thời không biết đánh giá thế nào mới tốt. Phàn Thắng Mỹ thấy vậy hiểu ngay, dứt khoát lấy lại điện thoại, xóa tin nhắn của quản lý Bạch đi. “Chị làm như vậy là vì muốn tốt cho Tiểu Khưu, em và Tiểu Khưu vẫn còn trẻ, tuyệt đối đừng lãng phí tuổi thanh xuân vào một người đàn ông không thích hợp. Đạo lý này sau này hai đứa ba mươi tuổi rồi sẽ hiểu.”
Quan Sư Nhĩ không biết làm thế nào, ngây người một lúc mới nói: “Em để lại tin nhắn cho Khưu Oánh Oánh, bảo chị ấy tự đưa ra lựa chọn. Nhưng em sẽ nhắn lại ý kiến của chị Phàn cho chị ấy nghe. Hơn nữa em sẽ giải thích là em không cẩn thận xóa mất tin nhắn của chị ấy.”
Phàn Thắng Mỹ đứng dậy, ngẫm nghĩ, rồi lại nuốt lời muốn nói về. Tiện tay trao hộp kem “Cúc Vạn Thọ” trên bàn cho Quan Sư Nhĩ, “Mấy nốt mụn trên trán em phải trị đi, thử cái này xem sao.” Nhưng cô lại thật sự nhịn không được, “Khi còn trẻ trời cao đất rộng, dễ dàng kích động vì tình yêu, đi lại lung tung lãng phí thời gian. Nhưng đợi khi lý trí phục hồi thì đã không còn nhỏ nữa, con đường trước mắt đột nhiên hẹp lại. Ba chị em mình sống chung đã nửa năm nay, chị không muốn thấy Tiểu Khưu uống thuốc hối hận. Em cứ việc để lại lời nhắn cho Tiểu Khưu, nhưng em nhất định phải nói rõ mọi chuyện.”
“Được ạ, chị Phàn, chị thật tốt.”
“Chị tốt?” Phàn Thắng Mỹ sững người, rồi tức thì bật cười, “Đừng trao cho chị cái mác người tốt, thời bây giờ người tốt không được chuộng đâu.”
Quan Sư Nhĩ trở về phòng ngủ của mình, thu dọn tàn cuộc của cuộc họp, để lại tin nhắn của quản lý Bạch cho Khưu Oánh Oánh. Phàn Thắng Mỹ tẩy trang tắm rửa xong nhưng tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh, nhẹ nhàng lướt đến cửa phòng Quan Sư Nhĩ, ngây ngốc nhìn Quan Sư Nhĩ đang được ánh đèn bao phủ. Tuổi trẻ thật tốt, trán Quan Sư Nhĩ tuy nổi một cái mụn bọc to nhưng cho dù là mụn, dưới ánh đèn sáng, vẫn lấp lánh trong suốt, giống như làn da trẻ trung của Quan Sư Nhĩ vậy. Phàn Thắng Mỹ sờ sờ khuôn mặt mà mình dày công chăm sóc, không kìm được khẽ thở dài: “Tiểu Quan, có phải chị nên hạ thấp tiêu chuẩn bạn trai xuống? Ví dụ như, đổi thành người có một chiếc xe nát, một căn nhà một trăm mét vuông, tạm bợ đối phó?” Ánh mắt Phàn Thắng Mỹ không nhịn được nhìn về hướng phòng 2201, ở đó nghe nói là thiết kế cho người độc thân, ở đó ngày mai sẽ chuyển đến một Vương lão ngũ mà nữ bảo vệ dưới lầu rất ngưỡng mộ. Lẽ nào cô nhất định phải điều động ưu thế làm quan ăn lộc vua, hạ thấp tiêu chuẩn cầu xin chủ nhà 2201 này?
Quan Sư Nhĩ suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Chị Phàn, có tình uống nước cũng no. Nhưng em nghĩ chị Phàn xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu chị.”
Phàn Thắng Mỹ vẫn nhìn về hướng phòng 2201, tự mình lẩm bẩm, “Gái ế không có tư cách yêu đương, gái ế chỉ cần tìm đối tượng.” Đúng, nghe nói ngày mai phòng 2201 sát vách sẽ có người vào ở, Phàn Thắng Mỹ quyết định sẽ tạo màn gặp gỡ trước tiên, không, là một màn gặp gỡ đẹp đẽ.
Khúc Tiêu Tiêu mất hứng về nhà, lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm, ở đó có chỗ đậu xe gần thang máy nhất do mẹ cô mua sẵn. Vị trí đậu xe đó còn quý hơn chiếc xe nát của cô, đây là sự thật mà người khác đều nhìn thấy rất rõ ràng. Nhưng cho dù như vậy, cô đã khiến bố mình vô cùng áy náy đối với cô rồi. Bố cô nhiều lần tỏ ý không nỡ để con gái cưng một mình tự lực cánh sinh. Nhưng Khúc Tiêu Tiêu càng hi vọng bố sẽ áy náy mà hóa thành hành động thực tế hơn, sẽ chuyển công ty chi nhánh béo bở nhất cho cô quản lý.
Cô vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy âm thanh hai chiếc xe va chạm cũng dừng lại gần chỗ thang máy. Khúc Tiêu Tiêu thấy nhiều biết rộng, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ, chiếc xe màu trắng đằng trước là một chiếc Porsche GT2, còn chiếc phía sau là một chiếc xe vận chuyển, có một tài xế chuyên trách rất lịch lãm đang bước ra cầm hành lý và chiếc xe ấy mang hiệu Maybach. Khúc Tiêu Tiêu ngây người một hồi, quyết định ra vẻ thấy nhiều biết rộng, không hề liếc mắt đi thẳng vào thang máy về tổ của mình. Nhưng trong lòng lại không khỏi lầm bầm, hai người một nam một nữ bước ra từ trong xe, trong đó người đàn ông hiển nhiên là tài xế chiếc Maybach, còn người đàn ông bước ra từ chiếc Porsche là một quý ông trung niên thành đạt, người phụ nữ còn lại hiển nhiên là vóc dáng cao gầy giống như người mẫu, Khúc Tiêu Tiêu chưa kịp nhìn rõ mặt người phụ nữ, nhưng cô thấy nhiều biết rộng liền suy đoán, cô gái đó nhất định có một khuôn mặt xinh đẹp. Từ xưa đến nay, chỗ ngồi bên cạnh ghế lái của một chiếc xe ba bốn trăm vạn luôn không phải phụ nữ xấu.
Người đàn ông trông có vẻ giàu có hơn bố mình đưa tình nhân đến tiểu khu này ở? Khúc Tiêu Tiêu suy luận hợp lý hóa.
Nhưng mới đợi cô bước vào cửa, liền nghe phía sau vang lên tiếng thang máy. Cô lập tức cảnh giác, xoay cái eo thon dán người lên cửa, theo dõi qua kính quan sát. Quả nhiên, bước ra từ thang máy chính là đôi nam nữ đó, ăn nói nhẹ nhàng động tác nhanh nhẹn bước vào phòng 2201 đối diện. “Được lắm, đêm nay bà cô tập kích tại trận.” Khúc Tiêu Tiêu nhạy bén đợi cửa phòng đối diện đóng thật chặt, lập tức xoay eo nhỏ bước vào cửa như một cơn gió, vào thang máy, chạy thẳng xuống bãi đậu xe. Dùng điện thoại chụp hai biển số của hai chiếc siêu xe tại hiện trường, lập tức gửi tin nhắn đa phương tiện cho người bạn vừa chia tay ở bar 77 để giám định.”
Rất nhanh, liền có cuộc gọi lại, “Đều là xe của Đàm Tông Minh cả. Nhưng pet mới của Đàm tổng nghe nói là một chiếc Ferrari màu đỏ, tôi còn chưa được thấy hàng thật. Cậu nhìn thấy ở đâu?”
“Dưới lầu tiểu khu tôi sống, đúng, chính là tiểu khu nát tôi đang ở đây. Đừng hỏi tôi, tôi không biết nhiều hơn cậu đâu. Ê mà Đàm tổng làm gì vậy?”
“Cá sấu chúa, cá sấu chúa cách cậu và tôi rất xa, quý ông bối cảnh.”
Cá sấu chúa?! Khúc Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại hai chiếc xe, rồi lại nhanh nhẹn quay lại thang máy. Được đấy, rất hoành tráng! Có nội dung! Khúc Tiêu Tiêu quay về ổ nhà mình, cứ nằm bò trước kính quan sát cho đến khi Đàm Tông Minh và tài xế rời đi. May mà hai người đàn ông mới ở có mười mấy phút liền đi ngay, ánh mắt Khúc Tiêu Tiêu vẫn có thể chịu được. Nhưng cô vẫn lại tò mò không sợ phiền phức mà xuống dưới lầu một lần, lần này không thấy Maybach, chỉ nhìn thấy chiếc Porsche GT2 vẫn còn ở vị trí cũ.
Buổi sáng Khưu Oánh Oánh vừa thức dậy đã nhìn thấy giấy nhắn của Quan Sư Nhĩ, chỉ một câu “Lúc khoảng 12 giờ 15 phút trưa quản lý Bạch gửi tin nhắn hỏi chị địa chỉ, anh ấy nói sáng thứ bảy tiện đường đến đón chị”, liền không nhìn thấy núi Thái Sơn vì bị lá che mắt, lời khuyên của Phàn Thắng Mỹ hay phân tích của Quan Sư Nhĩ gì đó, hết thảy đều không thấy, trước mắt đều là nụ cười điển trai của quản lý Bạch. Đi vệ sinh thì đụng phải cửa, rửa mặt thì dùng nhầm kem đánh răng, đến khi trang điểm mới nghĩ đến nên tắm rửa gội đầu cho xinh đẹp hơn một chút. Cô va vấp lung tung, ồn đến nỗi hai người bạn cùng phòng không thể ngủ yên, mỗi người nằm trên giường đếm cừu. Phàn Thắng Mỹ càng nghĩ đến việc cô gái ngốc đó không đón nhận lời khuyên, bực bội thức dậy, rồi không vui vẻ gì mà ngủ nữa.
Khưu Oánh Oánh đang mở cửa chính đợi xuất phát, nhìn thấy Phàn Thắng Mỹ thì cười ngây ngốc, “Chị Phàn, em thế này có đẹp không?”
“Rất đẹp, rất đẹp, đừng quên nghe giảng, đừng quên em còn có cuộc thi kế toán. Ừm, đeo thêm sợi dây chuyền pha lê màu tím kia vào.” Phàn Thắng Mỹ không thể ngồi nhìn Khưu Oánh Oánh trang điểm không hoàn mỹ mà xuất phát.
“Vâng, chị Phàn.” Khưu Oánh Oánh lập tức xông vào phòng ngủ tìm dây chuyền, kéo tủ đồ ào ào, khó khăn lắm mới treo nụ cười thắng lợi bước ra cùng sợi dây pha lê màu tím, bay đến bên cửa chính. Trong mớ hỗn độn cũng không quên hỏi một câu: “Thứ bảy mà chị Phàn không đi đâu chơi à?”
“Không đi đâu hết, soi gương đếm tóc chơi thôi.” Phàn Thắng Mỹ ngủ không ngon, đứng dựa vào khung cửa yếu ớt trả lời một câu.
Khưu Oánh Oánh “Ừm, à” đáp lại. Phàn Thắng Mỹ đoán rằng cô ấy căn bản không nghe vào nên cũng không nói gì thêm, liếc mắt nhìn Khưu Oánh Oánh luống cuống bấm thang máy. Thầm nghĩ lúng ta lúng túng như vậy, gặp Bạch soái ca rồi tự nhiên sẽ mất hết ưu thế.
Nhưng Khưu Oánh Oánh bỗng lục lọi túi xách, rồi lại xông trở lại, lướt qua Phàn Thắng Mỹ chạy vào phòng ngủ, “Em quên mang giáo trình rồi.”
Phàn Thắng Mỹ trợn mắt, dựa tường thưởng thức kịch vui. Đợi Khưu Oánh Oánh xông ra một lần nữa, cô hỏi: “Mang bút chưa? Mang tập chưa? Mang tiền chưa? Mang khăn giấy chưa? Hẹn hò nhất định phải mang theo kẹo cao su, có chưa? Son môi đâu?...”
Phàn Thắng Mỹ hỏi, Khưu Oánh Oánh ngây ngốc lục túi, không tìm thấy liền hét lên một tiếng rồi chạy vào phòng tìm. Phàn Thắng Mỹ trợn mắt đến đau mắt luôn rồi, đành dừng lại. Cũng coi như mọi chuyện đã xong, Khưu Oánh Oánh lướt qua Phàn Thắng Mỹ xông ra cửa, đến cửa lại ngây ngốc quay đầu lễ phép hỏi một câu: “Thứ bảy mà chị Phàn không đi đâu chơi à?”
Cho dù đau mắt nhưng Phàn Thắng Mỹ vẫn trợn một cái nữa, “Chị định tán dóc với con muỗi đầu tiên cắn tay mình.”
Khưu Oánh Oánh đang đứng bên thang máy đợi không nghĩ gì liền nói: “Vậy mau đập chết muỗi đi ạ, sẽ ngứa chết đó.”
“Trên người nó đang chảy dòng máu của chị, sao nỡ nhẫn tâm ra tay chứ.” Phàn Thắng Mỹ bộc tuệch đáp lại một câu, nhưng mắt lại dán chặt vào cửa phòng 2203 từ lâu. Cô nhìn thấy Khúc Tiêu Tiêu trang điểm nhẹ nhàng mà không đơn điệu bưng một cái giỏ mây xinh xắn đi ra. Còn Khưu Oánh Oánh thì nhìn mà không thấy, vội vàng xông vào cửa thang máy đã mở từ sớm.
Khúc Tiêu Tiêu đóng cửa xong xoay người, vừa nhìn thấy Phàn Thắng Mỹ với đôi mắt sáng quắc, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Nhưng rất nhanh đã tự nhiên thoải mái cầm giỏ mây bước qua, mỉm cười nói: “Tối qua chị đi sớm, sau đó tôi không nhìn thấy chị.”
“Nghĩ lại thì lời cô nói cũng có lý, biết lắng nghe biết phục thiện. Cảm ơn cô. Ủa, ra ngoài thăm khách à?”
“Phòng 2201 đối diện nửa đêm hôm qua dọn vào, cô ấy nhất định sẽ sinh hoạt không tiện giống như tôi lúc mới dọn đến, tặng cô ấy ít hoa quả kết bạn, sau này chung một tầng lầu giúp đỡ lẫn nhau. Chị đi cùng không?”
Phàn Thắng Mỹ ngây người, không ngờ Khúc Tiêu Tiêu lại nhanh chân đến trước. Cô không cam tâm rớt lại phía sau, vội nói: “Được thôi, mời cô vào trong ngồi một lát, tôi mới ngủ dậy vẫn chưa rửa mặt.”
Nhưng Khúc Tiêu Tiêu không chịu vào, dù cô không vào nhưng cũng có thể ngửi thấy một mùi hương từ trong nhà bay ra, sự ngột ngạt khó chịu do nhiều người không thông gió dẫn đến. Nhưng cô cũng không tránh đi, làm người đã nói là làm, đã nói sẽ đợi Phàn Thắng Mỹ, cô tuyệt đối không nuốt lời. Nhưng việc đợi này đã tốn không ít thời gian của Khúc Tiêu Tiêu, thậm chí cô đợi đến khi Quan Sư Nhĩ thức dậy thay đồ xong xuôi. Cô không biết trong lòng Phàn Thắng Mỹ có chút mánh khóe, lúc này đang dày công trang điểm thật tinh tế.
Ba cô gái chen nhau đứng trước của phòng 2201, Phàn Thắng Mỹ đứng giữa giơ tay gõ cửa. Khúc Tiêu Tiêu ra sức che đậy vẻ hiếu kỳ tràn đầy trong mắt, Quan Sư Nhĩ vẫn còn ngái ngủ, Phàn Thắng Mỹ mặt đầy mong đợi.
Song, đằng sau lại có âm thanh truyền đến, “Ba người tìm tôi?”
Ba cô gái chen nhau quay đầu, thấy một cô gái cao gầy khoảng một mét bảy, mặc đồ thể thao hình như mới chạy thể dục về, tóc ngắn, mắt to, miệng nhỏ, sống mũi thẳng tắp. Về lý, ăn mặc như vậy phải là một người anh tuấn oai phong, nhưng giây phút cô gái cao gầy mỉm cười, lại vô cùng xinh đẹp. Mỹ nữ!
Khúc Tiêu Tiêu vội vàng cho biết là ba người đến xây dựng mối quan hệ hàng xóm tốt. Trong lòng chắc chắn càng thêm không ngừng suy tưởng, mỹ nữ, ừm, cá sấu chúa Đàm Tông Minh, xe Porsche, hoành tráng vô cùng nha.
Phàn Thắng Mỹ thì lại thất vọng, lại là phụ nữ. Lẽ nào đô thị thật sự đầy rẫy gái ế?
Mỹ nữ mở miệng, khiến ba cô gái kinh ngạc. “Tôi vừa mới nhờ tài xế taxi đưa tôi đi siêu thị, công viên, tàu điện ngầm… Tiểu khu Hoan Lạc Tụng quả nhiên sinh hoạt thuận tiện, ra cửa số một rẽ trái, đi qua ba ngã tư, rẽ phải, xuống một ngã tư, rẽ trái, qua một ngã tư, đi qua một cây cầu vượt, rẽ phải, chính là siêu thị. Sau đó ra cửa số một rẽ phải, đi qua hai ngã tư, rồi rẽ phải, công viên. Tàu điện ngầm càng tiện lợi hơn, ra cửa số một rẽ trái, ngay ngã tư nhìn một cái là thấy trạm xe. Xin lỗi, tôi mù đường,học thuộc lòng đường đi mới có thể ra cửa.”
Mỹ nữ chính là Andy. Tên thật của Andy là Hà Lập Xuân, lúc đến Mỹ nhập quốc tịch đã đổi thành Andy Hà. Cô rất ít bạn bè, mà đồng nghiệp thông thường chỉ biết cô tên là Andy. Cái tên Hà Lập Xuân, Andy luôn tránh nhắc đến. Cô nói với ba cô hàng xóm, cô tên Andy. Thế là ba cô hàng xóm liền cho rằng, cô họ An tên Dy.