Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 752: Bị nhìn trộm (4)





Long Hi Phượng cười nói : "Nơi này là do bà già ấy bỏ nhiều tiền ra mua đấy, nghe nói là lúc trước do một vị lão đại nào đó xây dưng lên... quả thật là đúng là rất đẹp ..."

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng nói thêm : "Hạo Vân, Nam Cung Kiếm đến đây, và còn giết người nữa ... Tuy rằng bà ta ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm đến Nam Cung Kiếm, nhưng thật ra rất là để ý... Nói cách khác, em cũng có thể dùng Nam Cung Kiếm uy hiếp bà ta ..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Như vậy rất tốt ..."

Long Hi Phượng đưa mắt liếc hắn, nói : "Nhìn em vui chưa kìa ... Mị lực của bà già ấy bây giờ vẫn không thua kém năm đó, chị thấy em, trong lòng đã sớm động lòng rồi ... "

Phương Hạo Vân mỉm cười, cái dạng này của Long Hi Phượng cũng không tồi, cũng có chút chua, như vậy cũng có vị của đàn bà. Nhất là vẻ mặt hờn dỗi của bà ta, cũng là một loại phong tình.

Phương Hạo Vân ôm sát lưng của bà, cười nói : " Chị Phượng, không phải chị đang ghen thật đấy chứ ... Thu phục bà ta cũng là do chị đề nghị ... Không phải là chị cũng muốn cảnh một rồng hai phượng sao?"

"Đi chết đi!" Long Hi Phượng liếc mị Phương Hạo Vân một cái, nói : "Em đó, trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ này cả ... Chị còn không phải là vì tốt cho em sao ... Người ta đang lo lắng cho em mà ..."

"Ha ha, cuối cùng em vẫn cảm thấy rằng, tư tưởng của chị rất tà ác ..." Không đợi Long Hi Phượng trả lời, Phương Hạo Vân thấy bốn bề vắng lặng, trong đầu đột nhiên nổi lên ý niệm tà ác, hắn nỏi nhỏ bên tai của Long Hi Phượng : "Chị Phượng, em đột nhiên cảm thấy muốn, hay là chúng ta ở đây làm luôn đi ... "

Hai gò má của Long Hi Phượng lập tức đỏ ửng lên, sẵng giọng nói : "Không đợi, nơi này mặc dù là chổ riêng, nhưng mà cũng có người hầu... Huống hồ cũng đang là ban ngày nữa ... Hạo Vân, em thật là hư .... "

Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Sợ gì chứ ... đám người hầu đó tuyệt đối không dám nhìn trộm đâu ... Chị Phượng, em thật sự rất muốn, chị chiều em đi ... "

Nói xong, Phương Hạo Vân ôm sát bà vào người, nhìn nhìn bốn phía, liền nhìn thấy được thân ảnh của Mộc Nguyệt Dung trong cái cửa sổ phòng khách cách đó không xa.

"Bà già lại nhìn trộm rồi ..." Phương Hạo Vân nói : "Chúng ta dụ dỗ thêm một lần nữa đi ... "

Mặt của Long Hi Phượng đỏ bừng lên, nhỏ giọng kháng nghị : "Hông được đâu ... Ở chổ này, người ta hông thoải mái ..."

"Ha ha... không sao cả ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, kéo bà vào lòng, bàn tay to lập tức đặt lên mông của bà, xoa nắn không ngừng, khiến cho bà lập tức thở hổn hển ngay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Hạo Vân ... hay là chúng ta vào bếp đi ..." Long Hi Phượng thẹn thùng, dù sao đây cũng là bên ngoài, mặc dù bây giờ bà là người của Phương Hạo Vân, nhưng lúc này vẫn còn có chút thẹn.

Phương Hạo Vân cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, không cho bà nói chuyện nữa, bàn tay mò vào trong áo của bà, đụng vào cặp ngực căng tròn không được bảo vệ kia, bắt đầu xoa nắn, tay còn lại thì chậm rãi hướng về giữa hai đùi của bà.

Long Hi Phượng thở gấp không ngừng, vừa hồi hộp vừa thấy kích thích, cả người nhanh chóng nóng lên.

Phương Hạo Vân khẽ cắn vành tai của bà, nói nhỏ bên tai : "Chị Phượng... thân thể của chị đang rất hưng phấn ... rất rõ ràng, chị cũng thích làm trong trường hợp này ... Đến đây đi, bỏ tất cả sự rụt rè của chị đi, để chúng ta cùng nhau biểu diễn cho bà già ấy coi ..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Long Hi Phượng run giọng nói : "Hạo Vân, em cần phải nhẹ nhàng một chút, chị không muốn kêu to ở đây đâu ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay cởi thắt lưng của bà, lột sạch quần áo trên người xuống, cúi đầu xuống cắn vào nụ hoa đỏ sẫm kia, Long Hi Phượng lập tức run lên và ôm chặt lấy đầu của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đắc ý mút lấy mút để, bàn tay to lọt xuống giữa chân, đang chuẩn bị lột váy xuống, thì lại nghe thấy tiếng hô lớn của Mộc Nguyệt Dung : "Các người ... các người sao có thể ở chổ này ..."

Phương Hạo Vân quay đầu lại, thấy Mộc Nguyệt Dung đang trợn mắt há mồm nhìn mình và Long Hi Phượng.

Thì ra, Mộc Nguyệt Dung nhìn thấy việc cẩu thả của hai người từ khe hở của nhánh cây, lo rằng con trai Nam Cung Kiếm sẽ đến, nên vội vã chạy ra ngăn lại.

Mộc Nguyệt Dung dù sao cũng là mẹ chồng của Long Hi Phượng, cho nên bà cảm thấy thẹn vô cùng, vội vàng chỉnh quần áo lại, cáu Phương Hạo Vân một tiếng : "Đều tại em ... chị bị em hại chết rồi ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Lão phu nhân, nam nữ yêu nhau không phải là một chuyện rất bình thường sao? Bà quản cái gì vậy ... hay là bà ghen ?"

"Cậu ... đồ vô sỉ!" Mộc Nguyệt Dung vốn không muốn gây xung đột với Phương Hạo Vân, nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn rồi, bà không thể nhịn được nữa.

Lần đầu tiên Mộc Nguyệt Dung gặp phải chuyện này, hai má đỏ hồng lên, vẻ mặt hiện lên đủ loại biểu hiện, không biết nên diễn tả như thế nào.

"Tôi đi trước ... hai người nói chuyện với nhau đi ..."

Long Hi Phượng xấu hổ và thẹn không chịu được, vội vã xoay người bước đi.

Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Mộc Nguyệt Dung một cái, nói : "Lão phu nhân, bà làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi, cũng nên bồi thường đi chứ ..."

"Cậu có ý gì?" Mộc Nguyệt Dung dường như nghĩ đến cái gì đó, nên hơi sợ.

"Bà cũng biết rồi đấy!"

Con mắt của Phương Hạo Vân đảo qua một vòng trên người của bà, khi ánh mắt của hắn chạm vào ngực và mông của Mộc Nguyệt Dung, thì thân hình của bà không khỏi run lên, dường như là đang bị lột trần ra hết vậy, nhất là ở dưới, đột nhiên dâng lên một cảm giác tê dại.